Lũ Mùa Xuân

Chương 34




Khi Lận Diễm Trần tỉnh lại dĩ nhiên phát hiện mặt trời đã lên cao, hắn đầu tiên là híp mắt sờ sờ bên người, sờ soạng nửa ngày chỉ mò tới chăn và gối, từ từ ý thức được Sở Tấn không ở đây, vừa mới bắt đầu cũng không có quá để ý. Hắn lấy điện thoại di động đặt ở trên tủ đầu giường tới liếc mắt nhìn thời gian, thì đã qua buổi chiều một chút.

Hắn còn chưa ngủ trễ đến như vậy... Tối hôm qua mệt mỏi như vậy sao?

Sở Tấn đã rời giường sao? Lận Diễm Trần ngồi xuống, duỗi người, ngáp một cái, nhìn thấy chiếc áo ngủ tối hôm qua Sở Tấn mặc đang treo ở trên lưng ghế sô pha, khà khà ngốc ngốc cười rộ lên, Sở Tấn nhất định yêu hắn, nhìn hắn ngủ quá say, không nỡ lòng gọi hắn rời giường.

Lận Diễm Trần kêu ba tiếng: "A Tấn... A Tấn... A Tấn?"

Không ai đáp lại hắn, có lẽ là xuống lầu rồi.

Lận Diễm Trần hơi hơi nổi lên chút lòng nghi ngờ, thế nhưng vẫn đi rửa mặt, đánh răng, chải đầu, thời điểm mặc quần áo nhìn thấy quần áo Sở Tấn đều còn treo trong tủ quần áo, còn có những thứ nho nhỏ của Sở Tấn, bọn họ mua làm kỉ niệm khi đi du lịch chung quanh. Hắn cảm thấy đồ vật đều ở, Sở Tấn khẳng định cũng ở đây.

Lận Diễm Trần không nghĩ quá nhiều, sau khi sửa soạn cho mình sạch sẽ, cảm thấy bụng đói cồn cào, chuẩn bị đi tìm Sở Tấn, nên ăn cơm trưa rồi.

Lận Diễm Trần tìm một vòng, cũng chưa thấy thân ảnh Sở Tấn đâu, xuống lầu đến phòng khách, nhìn thấy Adrian, hắn hỏi: "Sở Tấn đâu?"

Adrian ăn ngay nói thật: "Cậu ấy đi rồi."

Lận Diễm Trần vừa mới bắt đầu cũng chưa kịp phản ứng: "Em ấy đi? Đi đến chỗ nào? Trong sân?"

Adrian nói: "Sáng sớm hơn sáu giờ, máy bay xuất phát, Sở tiên sinh lên máy bay trở về nước."

Lận Diễm Trần trong nháy mắt buồn ngủ gì cũng bay mất, hoàn toàn bị làm tỉnh lại, loạn nhịp tim, lấy lại tinh thần: "Em ấy trở về nước?! Tại sao tôi không biết? Anh đừng gạt tôi! Làm sao có khả năng? Đang nói đùa sao? Sở Tấn và anh cùng nhau làm tôi sợ? Đừng dọa tôi, chuyện này không có gì vui để chơi."

Adrian nghiêm túc nói: "Thiếu gia, tôi không có lừa gạt ngài, Sở tiên sinh đã đi rồi, là tôi lái xe đưa cậu ấy ra sân bay."

Lận Diễm Trần nhất thời nổi trận lôi đình: "Anh đưa em ấy đi sân bay! Em ấy tại sao phải đi? Tôi căn bản không biết! Cuối cùng chuyện ra sao?"

Hắn tức giận vừa hoang mang vừa oan ức, nói năng lộn xộn: "Không thể a! Em ấy đã đáp ứng nói chuyện yêu đương với tôi... Em ấy nói em ấy thích tôi, chúng tôi còn cùng nhau nuôi mèo nhỏ, em ấy nói tôi là "Ba ba của nó", A Tấn sẽ không gạt tôi... Lần trước em ấy muốn đi, tôi không có cưỡng ép, em ấy chủ động nguyện ý ở lại, tại sao em ấy lại đột nhiên không chào mà đi chứ? A Tấn không phải là người như thế, dù em ấy phải đi, nhất định sẽ nói với tôi một tiếng. Hơn nữa tôi mở tủ quần áo, đồ vật của em ấy vẫn còn đặt ở trong tủ treo quần áo. Em ấy rõ ràng không đi. Các người đừng đùa giỡn tôi, em ấy núp ở chỗ nào nhìn tôi sốt ruột sao? Tôi rất sốt ruột, em ấy đến cùng ở đâu?"

Adrian lắc đầu: "Tôi không biết, thiếu gia, tôi chỉ đưa cậu ấy đi sân bay, không biết cậu ấy lên chuyến bay nào, thế nhưng ngài..."

Lận Diễm Trần rất tức giận: "Tôi nói đừng nói giỡn!!"

Adrian bị hắn rống nên dừng lại chốc lát, mới nói: "Lúc cậu ấy gần đi có nói với tôi cậu ấy có để lại cho ngài một phong thư, ở trong phòng của hai người."

Lận Diễm Trần dần dần ý thức được lời Adrian nói là thật, chỉ là hắn không muốn tin tưởng thôi, đến cuối cùng hắn còn ôm chút lòng chờ mong vào may mắn, hắn tức giận trừng Adrian một hồi lâu, mới im lặng quay người, trở về phòng, đầu tiên là bước đi, sau đó càng chạy càng nhanh, tiếp theo chạy đi, trở về phòng.

Lận Diễm Trần tâm loạn như ma, hốt hoảng vô cùng, ở trong phòng lục lọi lộn tùng phèo, như người mở mắt nhưng mù. Trước tiên hắn nhìn tủ đầu giường, không có. Chạy đến xem tủ quần áo, lấy đồ của Sở Tấn ra, quần áo đại khái đều còn, hắn nhớ không rõ Sở Tấn mua những món nào, nhưng tựa hồ thiếu một túi. Ba lô Sở Tấn vẫn còn, Lận Diễm Trần đổ đồ đạc trong ba lô ra, bên trong còn chứa tiền mặt, tiền mặt còn không ít, nhưng thẻ ngân hàng đã biến mất, tờ giấy kết hơn Sở Tấn xin ở văn phòng hôn nhân thị chính Las Vegas cũng mất.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Mấy ngày trước hắn còn lấy tờ giấy đó ra, rồi nói với Sở Tấn: "Ngày nào đó chúng ta có phải nên đi trình tờ giấy này lên hay không?"

Sở Tấn nói: "Sau này nếu có cơ hội rồi nói."

Lận Diễm Trần không chút do dự viết tên của mình lên, nói: "Em viết tên lên nữa là tốt rồi."

Sở Tấn cười cười nói: "Tôi mới không viết, tôi cũng không dễ dàng bị cậu lừa gạt như vậy."

Còn Lận Diễm Trần đã định liệu trước, cảm thấy được đây là chuyện sớm hay muộn.

Lận Diễm Trần ngồi ở bên tủ quần áo, bên người một đống tiền mặt rơi tán lạc, ngẩng đầu lên, cuối cùng thấy được trên bàn, phía dưới lọ hoa, có một phong thư.

Lận Diễm Trần thậm chí có chút không dám tới gần, hắn lấy hết dũng khí, cuối cùng cũng đi tới, rút thư ra.

Hắn hít sâu một hơi, mở ra tờ giấy viết thư, phía trên là chữ viết đẹp đẽ của Sở Tấn, nhưng một câu mở đầu đã làm cho trái tim hắn rỉ máu: "Tiểu Lận, xin lỗi, tôi đi rồi, xin cậu đừng tới tìm tôi."

Lận Diễm Trần nhắm mắt lại, đầu ngón tay phát run, hắn cảm thấy được mình không có cách nào nhìn xuống.

Hắn dừng lại, hít sâu, suy sụp tinh thần ngồi xuống ghế sô pha, mới đọc tiếp.

"Tôi rời đi không có liên quan gì với cậu, cậu không làm sai bất cứ chuyện gì, đều là lỗi của tôi."

Là tôi quá ích kỷ, vừa do dự thiếu quyết đoán, đã nói phải đi, rồi lại trở về, cho cậu hi vọng không nên có. Xin lỗi.

Tôi không có nói cho cậu biết, tôi mắc bệnh nan y, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt khi đó sinh mệnh cũng chỉ còn sót lại mấy tháng. Vẫn luôn gạt cậu, xin lỗi.

Bởi vì tôi sắp chết rồi, cho nên tôi mới muốn tìm một người cùng với tôi. Cậu là người tốt, may mắn lớn nhất đời tôi chính là gặp được cậu, nhưng có lẽ tôi là sự bất hạnh của cậu, xin lỗi.

Thời gian hơn một tháng qua, tôi thật sự trải qua rất vui vẻ.

Sau khi tôi đi đến trang viên, cuối cùng cũng coi như rõ ràng lần chúng ta gặp gỡ đó có lẽ là một hiểu lầm, cậu không có bán mình, tuy rằng tôi vẫn không rõ lắm cuối cùng cậu là ai như trước, nhưng bởi vì tôi muốn rời khỏi, cho nên tôi cũng không có hỏi cậu, cậu cũng không cần phải nói với tôi.

Một người ích kỷ như tôi cũng không đáng để cậu yêu thích, không duyên cớ liên lụy cậu.

Tôi biết cậu đọc đến đây nhất định sẽ nghĩ, cậu kỳ thực cũng không ngại chuyện tôi sinh bệnh, nói không chắc còn muốn tới tìm tôi. Tôi phải nói rõ cho cậu biết, tôi không muốn cậu đến tìm tôi một chút nào, cho dù chúng ta chỉ chung sống một đoạn thời gian chẳng hề lâu, có thể cậu cũng có chút hiểu tôi, nhưng tôi rất cố chấp, có lúc lòng tự trọng quá cao, tôi không hy vọng bị cậu thấy dáng vẻ xanh xao vàng vọt hình dung tiều tụy khi bệnh nặng của tôi. Vậy quá lúng túng.

Để cậu nhìn thấy tôi chết đi từng ngày từng ngày, đối với cậu, đối với tôi, đều là dày vò, chẳng bằng không gặp sẽ tốt hơn.

Tôi cũng biết cậu rất có tiền, nói không chừng đang suy nghĩ phải giúp tôi tìm một bác sĩ giỏi. Xin cậu không nên như vậy, tôi đã điều tra, bệnh của tôi trên toàn thế giới đều không có ai chữa khỏi, nếu như lúc đó tôi lựa chọn trị liệu, có lẽ có thể sống thêm mấy tháng. Nhưng tôi lựa chọn cùng với cậu, làm trễ nãi thời gian trị liệu, cậu không cần tự trách, tôi không hề hối hận, dùng nửa năm ở trên giường bệnh đổi nửa tháng cùng với cậu, tôi cảm thấy vô cùng vô cùng vô cùng đáng giá.

Được nhìn thấy cực quang bên hồ Moraine cùng với cậu, là kỳ tích khó cầu đời này của tôi.

Cám ơn cậu, Tiểu Lận.

Tôi không kỳ vọng cậu có thể tha thứ cho sự vô sỉ của tôi, nói không giữ lời, nói dối lừa cậu, tôi quá tệ, tôi thật sự không xứng đáng với sự yêu thích của cậu.

Cậu còn trẻ, cuộc sống tương lai còn dài, cậu tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ gặp được một người thật tốt, không giống như tôi, người đó sẽ cùng cậu bạc đầu giai lão. Tôi ở đây chúc phúc cho hai người.

Xin lỗi, Tiểu Lận, nếu như cậu thật sự từng thích tôi, xin hãy tôn trọng ý nguyện của tôi, đừng tới tìm tôi.

Thật sự, xin lỗi.

Sở Tấn

201x15 "

Lận Diễm Trần nhìn thấy trên giấy viết thư có mấy cái vòng tròn nhỏ, đó là giọt nước mắt khô lại.

Hắn lại nhìn thấy nước mắt rơi ở phía trên, thấm lên thêm những giọt nước mắt mới.

Đời này Lận Diễm Trần chưa bao giờ hoang mang luống cuống như giờ phút này, bất lực, còn hơn lần trước không có cách nào giữ lại Sở Tấn.

Cuối cùng hôm nay hắn cũng nghĩ thông suốt, hắn mơ hồ cảm giác được, Sở Tấn nỗ lực ẩn giấu vẫn không vứt đi được bi thương.

Hắn muốn cất lá thư cẩn thận, trong lúc nhất thời cũng không biết để ở đâu.

Tay không khống chế được phát run, làm lá thư rơi trên mặt đất, hắn xoay người tìm kiếm, không cẩn thận đụng vào bàn, làm lọ hoa thủy tinh rơi xuống.

"Ầm."

Lọ hoa vỡ nát, thủy tinh văng từng mảnh, làm nước rơi lên trên tờ giấy viết thư, hoa hồng bắt đầu khô héo rơi xuống tạo thành một mảnh hỗn độn.

Lận Diễm Trần nhớ tới mấy cành hoa này, khi đó Sở Tấn bảo hắn đừng đi hái, hãy để hoa lớn lên ở trên cành cây.

Hắn càng muốn hái xuống, mặc dù thường xuyên thay nước, hoa cũng dần dần héo tàn từng ngày từng ngày.

Lận Diễm Trần quỳ một chân trên đất, không quan tâm mảnh vỡ thủy tinh, nhanh chóng luống cuống tay chân kiếm lá thư đó, thư bị làm ướt một nửa, mực nước đều nhòe đi, chữ viết trở nên mơ hồ không rõ.

Đây là thứ A Tấn để lại cho hắn, hắn vừa nhận lấy đã làm dơ mất rồi.

Hắn đang làm cái gì a?

Tay bị thủy tinh cắt trúng, máu lập tức trào ra, làm lá thư càng thêm bẩn.

Adrian nghe trên lầu có tiếng đồ vật bị vỡ, vội vã chạy lên, lập tức thấy tay Lận Diễm Trần đầy máu.

Y đi tới, nắm chặt tay Lận Diễm Trần: "Tôi đến quét dọn, tay của ngài bị thương. Ngài cần phải tỉnh táo. Bình tĩnh một chút."

Lận Diễm Trần đột ngột hỏi: "Em ấy yêu tôi."

"Em ấy yêu tôi, cho nên em ấy mới không cho tôi đi tìm."

"Nhưng tôi vẫn muốn đi tìm em ấy, tôi có nên đi hay không?"

Adrian suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đây là cuộc đời của ngài, tôi không có tư cách thay ngài quyết định. Thế nhưng, tôi cảm thấy ngài luôn luôn là một người kiên định."

Lận Diễm Trần cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn đứng lên, rồi nói: "Anh nói đúng."

"Tôi muốn đi tìm em ấy."