Lũ Mùa Xuân

Chương 25




Từ trang viên biệt thự đến trang trại nuôi ngựa phải ngồi xe năm phút đồng hồ.

Lận Diễm Trần nuôi bốn con ngựa, một con thuần đen, một con thuần trắng, còn có hai con đốm hoa, dung mạo mỗi con đều  rất suất khí, thân thể cân xứng mạnh mẽ, tứ chi rắn chắc thon dài, lông bờm sum xuê dày đặc,   lỗ tai giống như tinh linh, đôi mắt hạnh nhân còn chớp chớp long lanh giống như nước.

Khi Sở Tấn đi khu du lịch đã từng cưỡi một con ngựa, da lông ảm đạm, tứ chi thô lùn, khi anh nhìn thấy mấy con ngựa này, có chút hoài nghi lúc đó có phải anh bị người ta lừa, đó có lẽ là con lừa?

Con ngựa đen tuyền lông bờm trên đầu được tỉ mỉ tết thành cái bím tóc, còn mang nịt mạ vàng, đặc biệt anh tuấn, Sở Tấn muốn sờ, nhưng lại không dám, hỏi Lận Diễm Trần: "Đây là ngựa gì?"

Lận Diễm Trần giới thiệu với anh: "Giống Friesland lông đen, em thích con ngựa ngựa Friesland này nhất? Nó tên là Jay, là con đực."

"Rất dễ nhìn, tôi không hiểu ngựa." Sở Tấn nói tiếp, "Con ngựa màu trắng này cũng đẹp mắt."

"Đây là ngựa Lipizzan, nó tên là Shirley, nó là con cái." Lận Diễm Trần nói.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Sở Tấn gật đầu: "Tôi nhớ trong Thủy Hử, Tống Giang có một con ngựa toàn thân cũng trắng như tuyết, tên nghe rất êm tai, tôi vẫn nhớ, gọi là Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, đặt tên nước ngoài vẫn khuyết thiếu ý nghĩa."

Lận Diễm Trần lập tức nói: "Tốt lắm, sau này tên tiếng Anh của nó là Shirley, tên tiếng Trung là Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử."

Sở Tấn liếc mắt: "Cậu có thể đổi tên cho bọn nó?"

Trong lòng Lận Diễm Trần âm thầm nói không xong, nhất thời đắc ý vênh váo quá mức, hắn cợt nhả nói: "Tôi đưa ra lời kiến nghị với chủ của nó, tên đẹp như vậy hắn nhất định sẽ đáp ứng."

Đang đùa giỡn với tôi đúng không? Sở Tấn miễn cưỡng tiếp nhận lời che lấp của hắn, nhìn về phía hai con ngựa đốm hoa, chỉ vào rồi nói: "Vậy chúng nó là hai con ngựa song sinh sao? Một con đốm đen một con đốm trắng."

Lận Diễm Trần không nhịn được cười: "Ha ha ha, Appaloosa lớn lên đều như vậy. Chúng nó đều tuyệt dục. Em muốn cưỡi con ngựa đó sao?"

Con ngựa cao lớn như vậy, khiến người nhìn phát khiếp, Sở Tấn hỏi: "Con nào tính cách dịu ngoan nhất?"

Lận Diễm Trần nói: "Vậy hay là Jay đi."

Sở Tấn giật mình: "Tôi cho rằng con ngựa trắng kia sẽ ôn nhu nhất."

Lận Diễm Trần: "Ngựa không thể nhìn bề ngoài. Nó là một cô bé có tính khí rất xấu, yêu quý tự do, chán ghét người khác cưỡi ở trên lưng nó, thiếu chút nữa tôi còn bị té xuống đất."

Sở Tấn đưa tay sờ sờ bím tóc chỉnh tề nhu thuận trên lông bờm của con ngựa đen, Jay thuận theo cúi cái cổ xuống, chà xát lòng bàn tay của anh, thật sự đáng yêu.

Lận Diễm Trần dạy anh làm sao lên ngựa, Sở Tấn loạng choà loạng choạng leo lên.

Lận Diễm Trần nắm dây cương, dẫn ngựa từ từ tản bộ trên đồng cỏ, cùng tán gẫu với Sở Tấn đang ngồi ở trên lưng ngựa: "Không cần lo lắng, tôi ở ngay bên cạnh đây."

Mấy con ngựa này là hắn tự mình chọn, mua về nhà, lấy tên, sau đó nuôi đến lớn như vậy, rất là cưng chiều, bạn hắn muốn mượn còn phải xem tâm tình của hắn và tâm tình ngựa, đừng nói như Sở Tấn, muốn cưỡi con nào thì cưỡi con đó, hắn còn tự tay dắt dây cương. (PS: Muốn cưỡi ông chủ của ngựa còn được nữa là!)

Ngày đông ánh nắng mỏng manh ấm áp rơi xuống thân.

Tiếng chim kêu lanh lảnh êm tai giống như là từng viên lưu ly, thỉnh thoảng vang lên từ trên ngọn cây truyền tới bên tai bọn họ.

Sở Tấn bỗng dưng rất hưởng thụ bầu không khí nhu hòa như vậy, không cần gì lời ngon tiếng ngọt, Lận Diễm Trần chỉ cần đi ở đằng trước anh, vì anh dắt ngựa, rồi không nhịn được dường như muốn quay đầu nhìn lại. Anh ngồi ở trên ngựa, Lận Diễm Trần hơi ngẩng đầu lên, nắng chiếu vào khóe mắt đuôi lông mày của hắn, làm cho hắn nhìn qua dường như đang ôn nhu phát sáng, anh tuấn làm người lóa mắt.

Sở Tấn vẫn luôn biết rằng Lận Diễm Trần rất đẹp, nhưng ngày hôm nay càng cực kỳ dễ nhìn.

Anh nhìn chằm chằm Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần bị anh nhìn đến ngượng ngùng: "Em đang nhìn cái gì?"

Sở Tấn nói: "Cậu tới đây."

Lận Diễm Trần đi tới bên cạnh anh, Sở Tấn cúi người từ trên lưng ngựa, Lận Diễm Trần cho là anh muốn hôn mình, mong đợi đến mức tim đập lạc nhịp.

Sở Tấn lại đưa tay ra, sờ sờ vành tai hắn, rồi nói: "Tôi mới phát hiện phía sau lỗ tai cậu có nốt ruồi nhỏ, thật đáng yêu."

Lận Diễm Trần bị ngón tay Sở Tấn nhẹ nhàng xoa xoa vành tai như là bị nóng đến phỏng, trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, Sở Tấn rụt tay về, hắn không tự chủ được đưa tay đuổi theo, nắm lấy tay Sở Tấn, nắm được, kìm lòng không đặng lại hôn một cái lên mu bàn tay và đầu ngón tay Sở Tấn.

Sở Tấn không rõ vì sao, nở nụ cười: "Cậu làm cái gì?"

Lận Diễm Trần cứ như vậy dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào anh, không chớp một cái, như là muốn nói gì đó, trong lòng vạn ngàn nhu tình cũng không biết nên kể ra từ đâu, nín nửa ngày, chỉ vụng về nói: "Tôi thích em."

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Lột đi lời ngọt ngào chót lưỡi đầu môi, khi người trẻ tuổi yêu thương vẫn nóng rực chân thành, như là một suối nước được ánh mặt trời phơi nóng, trong suốt ấm áp, khiến Sở Tấn cảm thấy tâm hồn mình dù bị đạp lên mọi cách cũng trở nên yên lòng, phục tùng đến mức ấm áp và bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sở Tấn bỗng nhiên có chút hiểu rõ vì sao khi đó anh liếc mắt một cái đã chọn trúng Tiểu Lận, vì hắn là một thiếu niên, có khí chất sạch sẽ.

Lận Diễm Trần không thấy rõ biểu tình Sở Tấn, ánh sáng phủ lên sau lưng anh, Sở Tấn nhẹ giọng nói: "Tôi biết. Cậu đã nói nhiều lần, làm gì vẫn luôn nói."

Lận Diễm Trần bất mãn mà hỏi: "Chỉ như vậy?"

Yêu thích khiến người trở nên tham lam, được voi đòi tiên.

Sở Tấn tránh nặng tìm nhẹ, làm bộ không nghe thấy, anh nói: "Tiểu Lận, không phải cậu muốn dạy tôi cưỡi ngựa sao? Cậu muốn ở dưới ngựa chỉ dạy, hay là cưỡi lên?"

Lận Diễm Trần trực tiếp bị anh dắt về đề tài, bò lên trên ngựa, hắn cố ý khiến người lấp một yên ngựa hai người có thể ngồi, vốn dự định cùng cưỡi với Sở Tấn.

Lận Diễm Trần xoay người lên ngựa, hai tay vòng qua hai bên eo Sở Tấn, mang theo dây cương, hắn vốn cao hơn Sở Tấn nửa cái đầu, nên như đang ôm Sở Tấn vào trong ngực.

Hắn vừa lên con ngựa phì mũi một hơi, Sở Tấn xoa xoa cái cổ ngựa: "Rất nặng sao? Thật sự là một đứa bé đáng thương."

Lận Diễm Trần: "..." Hắn còn tưởng rằng sẽ rất lãng mạn! 

Trước đây bạn hắn đi ra ngoài thông đồng với con gái, thường sẽ dẫn bạn gái cưỡi ngựa, còn nói hắn cũng có thể dẫn bạn gái đi cưỡi ngựa hẹn hò, mỗi lần như vậy Lận Diễm Trần đều rất ghét bỏ, hắn không nghĩ tới có ngày mình cũng sẽ làm loại chuyện ngu ngốc này.

Sở Tấn nóng lòng muốn thử: "Có thể cưỡi nhanh hơn không? Để cho nó chạy đi."

Lận Diễm Trần do dự nói: "Có thể thì có thể..."

Sở Tấn hỏi: "Có vấn đề gì sao? Rất nguy hiểm? Không cần chạy quá nhanh, chạy chậm một chút, chỉ đi từ từ như vậy cũng không thú vị."

Lận Diễm Trần nói: "Không phải, em ngồi ở phía trước, gió thổi đến sẽ rất lạnh, hoặc là em ngồi phía sau, ôm tôi, để tôi chắn gió cho em."

Sở Tấn kinh ngạc, nghiêng đầu, khuôn mặt anh tuấn của Tiểu Lận gần trong gang tấc, anh hôn lên trên gò má trẻ trung kia một cái: "Tiểu Lận tại sao cậu lại tỉ mỉ đáng yêu như vậy? Không sao cả, cứ như vậy, lồng ngực của cậu cũng rất ấm áp."

Lận Diễm Trần đỏ mặt, hôn lại anh một chút, hôn xong lại xấu hổ trước tiên.

Thời điểm mới quen miệng lưỡi  Tiểu Lận trơn tru, sau khi đã quen thuộc, ngược lại có lúc sẽ trở nên xấu hổ.

Lận Diễm Trần nhớ tới một câu tiếng Anh: Love is a touch and yet not a touch. Yêu là muốn chạm vào nhưng lại thu tay.

Lận Diễm Trần giục ngựa chạy đi, nhưng không dám chạy nhanh.

Sẽ nguy hiểm a.

Hắn té cũng không có gì, nhưng không thể làm A Tấn té.

Sở Tấn trái lại sốt ruột: "Cậu nhanh lên a! Vậy mà coi là chạy sao?"

Lận Diễm Trần đành phải cho Jay chạy nhanh hơn một chút nữa, móng ngựa đạp lên mặt đất phát ra một chuỗi tiếng vang lanh lảnh thịch thịch thịch thịch, Sở Tấn cuối cùng cũng hài lòng, cười rộ lên, rất không muốn sống chỉ huy hắn: "Có thể nhảy qua cái lan can kia sao? Nhảy đi! Nhảy qua đi!"

Sở Tấn đã nói như vậy, hắn không thể mất mặt, Lận Diễm Trần kìm nén một hơi, kéo dây cương, tốc độ càng lúc càng nhanh, hắn nhíu mày lại, chuyên tâm nhìn chằm chằm lan can cao bằng nửa người phía trước, Jay không sợ hãi chút nào vọt tới trước lan can, nhảy lên một cái, thoải mái ưu nhã lật lại.

Lận Diễm Trần thở phào nhẹ nhõm, ghìm dây thừng, dừng lại: "Vui vẻ không?"

Sở Tấn thật cao hứng trả lời hắn: "Vui vẻ a!"

Còn nói: "Cậu rất là lợi hại."

Lận Diễm Trần khiêm tốn: "Tôi tốt xấu cũng đã từng học qua..."

Sở Tấn cười nói: "Ha ha, tôi đang khen ngựa đen nhỏ nha."

Lận Diễm Trần: "..."

Bọn họ cưỡi hai vòng, rồi trở lại chuồng ngựa.

Lận Diễm Trần nhảy người xuống ngựa trước tiên, Sở Tấn trước tiên gỡ mũ bảo vệ xuống, không cẩn thận chạm phải kính mắt, kính mắt rơi xuống đất: "A."

"Cái gì?" Lận Diễm Trần hỏi, hắn dời nửa bước, cảm giác mình đạp phải cái gì, "Cùm cụp" một tiếng vang giòn.

Sở Tấn: "Kính mắt của tôi bị cậu đạp vỡ rồi."