Lũ Mùa Xuân

Chương 16




Sở Tấn trở lại tìm đồ, áo khoác đã không cánh mà bay. 

Điện thoại di động và tiền mặt của anh đều ở trong áo khoác. 

Anh muốn đi ra ngoài tìm Tiểu Lận, kiếm một vòng, Tiểu Lận cũng không thấy tăm hơi, anh đi chung quanh, cuối cùng lại lạc đường. 

Đây chính là chỗ bất tiện khi đi du lịch. 

Sở Tấn trước đây còn xem thường chuyện lạc đường này, anh cảm thấy không có khả năng, khác người, ngu xuẩn —— bị lạc đường trên một con phố xa lạ sẽ thú vị cỡ nào? 

Cho nên, Sở Tấn rút kinh nghiệm, nếu như đi ra ngoài du lịch, anh nhất định phải làm một bản kế hoạch chi tiết. 

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Nhưng hiện tại anh phát hiện, kỳ thực chỉ cần là nơi có người, không có tiền không thể giải quyết được chuyện gì, nếu nhất thời không giải quyết được, phải ngay lập tức thêm tiền. 

Chuyến du lịch lần này anh rất thoải mái, gác tay làm ông chủ, gì cũng không cần quản, ăn, mặc, ở, đi lại toàn bộ đều do Tiểu Lận an bài thỏa đáng, đi ra ngoài có xe xịn đưa đón, mua đồ có Tiểu Lận xách, nghĩ chân tất nhiền đều là khách sạn xa hoa, và bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có một anh chàng đẹp trai đùa anh vui vẻ. 

Chẳng qua chỉ mới một tuần, anh đã sắp được nuôi thành rác rưởi. 

Sở Tấn tìm một vòng, cũng không tìm được Lận Diễm Trần, khi muốn mượn điện thoại di động  của người qua đường gọi điện thoại, còn chưa có thực hiện, anh bỗng nhiên nhớ ra mình căn bản không có số điện thoại của Tiểu Lận. Xấu hổ quá. 

Anh không còn bóp tiền lại không có Tiểu Lận, lạc đường ở  một đất nước xa lạ, vẫn có hơi hoang mang. Xem ra vận may cũng phải trông mong vào ông trời, mấy ngày trước vận khí quá tốt, ngày hôm nay lại xui xẻo. 

Nhưng mà, ngược lại khách sạn cũng không có chân chạy mất, anh nghĩ biện pháp về khách sạn rồi bàn bạc với Tiểu Lận, ngồi xe tới đây giống như chỉ gần mười phút, nơi đây bên trong nội thành, lái xe không nhanh, chắc là cách không xa, khoảng ba, bốn ngàn mét, cũng không cần đón xe, để dễ hỏi đường, từ từ đi về cũng được, nhiều nhất thì mất một hai giờ. 

Một tên đàn ông như anh, còn có thể xảy ra chuyện gì? Nghĩ theo hướng tiêu cực, cho dù có người xấu, thí dụ như bọn buôn người chẳng hạn, cũng sẽ không muốn lừa bán một ông chú ba mươi tuổi a, mặc dù là coi trọng nội tạng của anh, anh sắp chết rồi nội tạng chẳng lẽ còn dùng được hay sao? Sở Tấn mua vui bên trong đau khổ như thế đấy. 

Sở Tấn bước chậm nơi đầu đường, đi mười mấy phút, nhìn thấy phía trước vây quanh một đám người, anh cũng đến gần xem trò vui, nhiều người cũng ấm áp mà. 

Sở Tấn còn có thời gian thoải mái xem trò vui, nha, là một ca sĩ đường phố đang biểu diễn. 

Một người thanh niên da trắng  ôm đàn ghi ta ngồi trên mặt đất ở ven đường, khoảng không trước mặt đặt một cây đàn ghi ta, vậy cũng không ngạc nhiên, nhưng anh còn dẫn theo một con mèo mập đô đô, nên so với những người hát rong bình thường, có vẻ đột nhiên trở nên cao quý. 

Người này hát không quá hay, nhưng lúc anh ca hát con mèo nhỏ luôn ngồi ở bên cạnh anh, đặc biệt ngoan ngoãn lanh lợi, có lúc sẽ hòa theo tiếng ca lay động cái đuôi hai cái, tức thì giơ hai chân nhỏ gào gào kêu, sôi nổi biểu đạt thích thì ném tiền. 

Thú vị biết bao nhiêu. 

Sở Tấn nhớ khi còn bé trong nhà có nuôi một con mèo vàng, rất thận trọng cao quý, người khác bình thường không thể tiếp cận, thích ở trong sân tắm nắng, còn thích ăn bắp, là một con mèo đực đẫy đà đáng yêu, tên là Meo Meo. Meo Meo rất thân với anh, mỗi lần chạy ra ngoài chơi, chỉ cần anh ở cửa kêu một tiếng, Meo Meo sẽ trở về. Tuổi thọ của mèo chỉ có mười mấy năm, Meo Meo đã qua đời năm anh mười tám tuổi. Sở Tấn cực kì đau lòng, sau đó cũng không có nuôi mèo nữa. 

Sở Tấn lòng sinh cảm khái, dừng chân lâu một phút chốc, nghe bài hát. 

Ca sĩ nhẹ nhàng gảy đàn ghi ta, hắng nhẹ một tiếng rồi hát lên: 

"He was a friend of mine(Anh ấy là một người bạn của tôi) 

Every time I think of him, I just can"t keep from crying 

(Mỗi khi tôi nhớ tới tên anh ấy, tôi lại không thể ngừng rơi nước mắt) 

He died on the road, He just kept on moving(Anh ấy chết ở trên đường, bôn ba cả đời) 

Never reaped what he could sow(Trả giá chưa bao giờ được đáp lại) 

I never had too much money, And I never been quite satisfied(Tôi không giàu có, nhưng không biết thõa mãn) 

He never done no wrong(Anh ấy không làm gì sai) 

A thousan miles from home (Rời nhà một ngàn dặm) 

And He never harmed no one(Anh ấy không thương tổn bất cứ người nào) 

Every time I hear his name Lord(Mỗi lần tôi nghe thấy tên của anh ấy) 

I just can"t keep from crying, Cause he was a friend of mine (Tôi không thể ngừng khóc, vì anh ấy từng là một người bạn của tôi) " 

Giọng hát người ca sĩ trầm thấp khàn khàn, tang thương đau xót. 

Thật xui xẻo, Sở Tấn nhắm mắt lại, vô ý đứng ở ven đường nghe một bài hát cũng đâm trúng chỗ đau của mình. 

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Anh nhịn lại nhịn, nhưng vẫn không ngăn được giọt nước mắt. 

Ngược lại ở đầu đường một đất nước xa lạ, cũng không người biết anh. 

Tại sao cố tình lại là anh phải chết chứ? 

Anh chưa từng làm một việc xấu, không có thương tổn ai. 

Anh chăm chỉ làm việc, chưa bao giờ hoang phí, thận trọng có kỷ luật, luôn luôn cố gắng phấn đấu trên đường đời. 

Cuối cùng anh đã làm sai điều gì? 

Anh vẫn không muốn nghĩ đến chuyện này. 

Như thuốc giảm đau bớt đi một phần đau đớn, sau đó sẽ giả vờ như chưa có phát sinh chuyện gì. 

Nhưng không phải ngươi làm như không thấy, tử vong sẽ không tới tìm. 

Kiên cường có ích lợi gì? Anh ngồi chồm hỗm xuống, không ngăn được nước mắt chảy ra. 

Anh kỳ thực không có muốn chết một chút nào. 

Anh muốn sống, anh muốn tiếp tục sống. 

Đời này anh chưa từng gặp qua chuyện tốt đẹp gì, tình yêu, tình thân, sự nghiệp toàn bộ đều không thuận lợi, trên đời không một người nào thật lòng yêu anh, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục sống. 

"A Tấn!" 

Có người gọi tên anh. 

Sở Tấn vô lực quay đầu lại. 

Lận Diễm Trần cuối cùng cũng tìm được anh, sốt ruột chạy đến bên cạnh anh: "A Tấn, tôi vội muốn chết, sao em lại ngồi xổm ở đây?" 

"Sao em không mặc áo khoác? Em có lạnh không?" 

Lận Diễm Trần cởi áo khoác trên người mình, khoác lên trên người Sở Tấn, nhiệt độ cơ thể hắn còn lưu lại bên trong áo khoác. 

Lòng Sở Tấn tuyệt vọng chìm trong lạnh lẽo phảng phất được hơi ấm cảm hoá, từ từ ấm áp lên. 

Lận Diễm Trần phát hiện Sở Tấn không thích hợp, ngồi chồm hỗm xuống, phát hiện Sở Tấn đang khóc, sợ hết hồn: "Xin lỗi, xin lỗi, đều do tôi không nắm chặt tay em, làm hại em lạc đường, đừng khóc, A Tấn, đều là lỗi của tôi..." 

Sở Tấn nín khóc mỉm cười: "Cậu mới khóc vì lạc đường! Cậu cho rằng tôi là trẻ con a?" 

Sở Tấn khịt khịt mũi, đứng lên, chân có chút tê dại, nói với Lận Diễm Trần: "Lại đây, cho tôi ôm một cái." 

Lận Diễm Trần lập tức giang hai cánh tay, mở rộng vòng ôm với anh. 

Sở Tấn ôm lấy hắn, cái tên này tản ra hơi nóng, như cái lò sưởi, anh chôn mặt ở trong lòng Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần ôm lấy anh, còn nhớ cần giúp đỡ kéo chặt áo khoác. 

Sở Tấn cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, Lận Diễm Trần chính là sủng vật của anh, thời điểm anh đau lòng khổ sở ôm một chút, sẽ dễ chịu rất nhiều. 

Lận Diễm Trần nói: "Em cóng đến phát lạnh, áo khoác đâu?" 

Sở Tấn nói: "Áo khoác để ở chỗ ngồi, tôi muốn trở lại lấy áo khoác, thế nhưng áo khoác không thấy, tìm cậu, cũng không thấy cậu." 

Lận Diễm Trần nói xin lỗi: "Là lỗi của tôi, tôi là một kẻ rất ngốc, tôi không phát hiện em quên mang áo khoác, khi em đi ra tìm áo khoác tôi lại không chú ý." 

Sở Tấn nói: "Là tôi quên nói cho cậu biết, tôi không nghĩ tới sẽ đi lạc.... Được rồi, mau trở về thôi, cậu đưa  áo khoác của mình cho tôi, để gió lạnh thổi lâu sẽ cảm mạo." 

Nửa đường, Lận Diễm Trần hỏi anh: "A Tấn, tại sao em khóc?" 

Sở Tấn nghĩ một hồi, khóe mắt còn mang theo bọt nước mắt, nở nụ cười: "Thôi, cậu cứ coi như bởi vì tôi lạc đường, nên sợ đến khóc lên." 

Lận Diễm Trần biết Sở Tấn gạt hắn chuyện gì đó, ban đầu hắn khờ dại cho rằng Sở Tấn ở cùng với mình rất vui vẻ, nhưng cùng nhau càng lâu, hắn càng có thể cảm giác được Sở Tấn không vui vẻ, Sở Tấn đến cùng là vì cái gì mà bi thương như vậy chứ? 

Trực giác của hắn nói cho hắn biết, cũng không phải hoàn toàn bởi vì cha mẹ cùng cái gã cô phụ tình yêu của anh. 

Sở Tấn dường như phấn chấn lên, quay đầu lại đã trở nên không có chuyện gì, anh nói với Lận Diễm Trần: "Tôi muốn đi dãy núi Rocky chơi, trượt tuyết, trượt băng, một đường đến hướng bắc, cuối cùng sẽ đến ngắm cực quang... Trước tiên cứ như vậy, chơi đủ rồi lại nghĩ tiếp nên chơi cái gì, cậu an bài chu đáo." 

Lận Diễm Trần do dự có nên đuổi theo hỏi hay không, vẫn là coi như thôi, gật đầu, sầu mi khổ kiếm nói: "Được, nhất định tôi sẽ nghĩ biện pháp làm em không thể không cao hứng." 

Thằng bé này đáng yêu quá đi thôi? Sở Tấn chủ động hôn hắn một chút: "Tiểu Lận, cậu đối với tôi thật tốt." 

Tim Lận Diễm Trần nhảy thịch một cái, thậm chí mặt còn có hơi đỏ lên. 

Ngày hôm sau, ngủ thẳng một giấc mới tỉnh. 

Lận Diễm Trần nói cho anh biết buổi chiều mới xuất phát. 

Sở Tấn tâm huyết dâng trào: "Vậy hẳn là còn có thời gian, cậu theo tôi đến một nơi." 

Lận Diễm Trần hỏi: "Nơi nào?" 

Nhảy thoát y đã dạy hắn một bài học sâu sắc, đi chỗ nào nhất định phải hỏi rõ trước. 

Sở Tấn nói: "Văn phòng hôn nhân tòa thị chính Las Vegas."