Lũ Mùa Xuân

Chương 120




Lần đầu tiên từ lúc sinh ra đời Sở Ngọc khóc dữ dội như vậy.

Bé cảm nhận đau đớn chậm chạp, phản ứng cũng không nhạy cảm, bình thường sinh bệnh bị thương chưa bao giờ khóc nháo. Vốn là ba ba nói cho bé biết chuyện Sở Tiểu Béo bị thương, bé vẫn kìm nén không phát tác, chờ đến bệnh viện thú cưng, vừa nhìn thấy Sở Tiểu Béo thương tích khắp cơ thể, nằm thoi thóp, bé đột nhiên không kìm chế được mà khóc lớn.

Sở Tấn và Lận Diễm Trần đều giật mình, vội vàng an ủi bé: "Đã làm phẫu thuật rồi, mập mạp sẽ khỏe lên."

Thu Thu lau nước mắt, thút thít nói: "Nhất định, nhất định phải cứu sống mập mạp."

Ba ba thấy bé khóc trong lòng cũng rất khó chịu.

Lận Diễm Trần vừa an ủi bé, vừa tìm cách.

Chiêm Hạo ở bên cạnh, nhìn thấy Thu Thu khóc thảm như vậy, không biết làm sao, cậu vốn cảm thấy đứa bé con nhà giàu này hơi ngu ngốc, gặp cái gì cũng cười. Thật sự là một đứa bé khiến người nhìn không thấu. Ai, khóc đến mức làm người chịu không nổi, nhưng cậu làm sao để an ủi đây?

Sở Ngọc lần đầu tùy hứng như vậy, bé không muốn rời khỏi bệnh viện thú cưng, chỉ muốn canh giữ bên cạnh Sở Tiểu Béo, nằm nghỉ ở hành lang cũng được.

Ba ba còn có thể làm sao? Vội vàng cho người dọn phòng nghỉ ngơi, chuyển giường ra, ngày hôm nay sẽ cùng con trai ngủ nơi này. Bác sĩ cũng ở lại, luân phiên kiểm tra bệnh tình cho một con chó.

Thu Thu canh ở bên cạnh Sở Tiểu Béo, khóc, rồi ngừng, khóc lóc mệt rồi ngủ, được ba ba ôm vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi. Tùy hứng thì cứ tùy hứng, Thu Thu lớn như vậy, cũng chỉ tùy hứng có một lần như thế, vẫn phải chìu theo con trai.

Mạng Sở Tiểu Béo tuy đã được giữ lại, thế nhưng lúc đó cột sống của nó bị thương, làm chi dưới bại liệt.

Sau khi nằm viện hai tuần lễ thì được mang về nhà.

Mấy ngày nay tâm trạng của Thu Thu cũng không tốt, mỗi ngày sau khi về nhà lập tức ở cùng Sở Tiểu Béo.

Chiêm Hạo ngồi bên cạnh bé, nói: "Trước đây ở dưới quê tôi cũng có nuôi một con chó."

Thu Thu vuốt ve đặt đầu Sở Tiểu Béo ở trên đùi bé, hỏi Chiêm Hạo: "Con chó đó giờ thế nào?"

Chiêm Hạo: "Nó là một con chó lớn màu vàng, rất ngoan. Sau khi ông nội tôi chết, bọn họ đưa tôi đến viện mồ côi, bây giờ cũng không biết nó ở đâu."

Gần đây Thu Thu gặp phải rất nhiều chuyện, nên mơ mơ hồ hồ, nhưng cuối cùng cũng biết được thế gian hiểm ác, bé hỏi: "Viện mồ côi là một nơi thế nào?"

Chiêm Hạo nói: "Chính là nơi ở của những đứa nhỏ không có ba mẹ, có một đôi vợ chồng không sinh được con nên nhận nuôi tôi, mang tôi ra xong, sau đó không bao lâu, bọn họ có đứa con ruột của mình. Mỗi ngày tôi làm gì, bọn họ cũng đánh tôi... Tôi nghe nói ở bên ngoài làm việc thì sẽ kiếm được tiền, tôi muốn đi, tại sao tôi phải ở lại nơi đó chịu khổ? Tôi có thể nuôi sống bản thân."

Hôm nay là lần đầu tiên sau khi tới nhà họ Lận cậu thổ lộ thật tình, cậu vẫn luôn không chịu mở miệng, cậu là một cô nhi lưu lạc không có giấy khai sinh, thân thế của cậu mọi người hoàn toàn không biết.

Có người để trò chuyện, tâm trạng Thu Thu tốt hơn vừa rồi rất nhiều: "Anh thật là lợi hại."

Chiêm Hạo nói: "Tôi còn để dành được một ít tiền, sau này sẽ đi học nghề, làm nghề mộc, hay đầu bếp gì đó, học xong sẽ trực tiếp mở cửa tiệm."

Cậu hỏi: "Ba ba em lúc nào sẽ để tôi đi?"

Thu Thu suy nghĩ một chút, cảm thấy tiểu ca ca đã nói thật với mình, bé cũng muốn ông mất cân giò bà thò chai rượu, nói: "Em nghe... Ba ba em nói, vì cảm ơn anh đã cứu em, hơn nữa anh vẫn còn là một đứa nhỏ, cho nên muốn tìm kĩ cho anh một gia đình, cho anh có ba mẹ"

Chiêm Hạo cúi đầu, chốc lát mới trầm giọng nói: "Em có thể giúp anh nói cho ba ba em biết, không cần nhọc lòng vì tôi hay không."

Thu Thu hỏi: "Tại sao anh muốn đi vội như vậy?"

Chiêm Hạo không lên tiếng, không đi nữa, cậu sẽ không nỡ đi.

Lần đầu tiên lúc cậu bước vào cửa Lận gia, đã cảm thấy như mình tiến vào một thế giới khác.

Cậu nhìn thấy sàn nhà không nhiễm một hạt bụi, rồi nhìn lại đôi giày bẩn thỉu của mình, cũng không dám bước lên.

Cậu được tắm rửa ở trong buồng tắm ấm áp sạch sẽ, mái tóc rối như ổ gà được gội sạch, người chú có vẻ rất ôn nhu nắm tay cậu, cầm kéo cắt móng tay cho cậu, chú còn muốn cắt móng chân cho cậu, nhưng cậu mắc cỡ, bỏ chạy, muốn tự mình cắt. Chân của cậu rất khó coi, bàn chân lớn, còn có rất nhiều vết sẹo, có dấu vết bị nứt nẻ do trước đây chịu lạnh, hàng năm đến mùa đông sẽ tái phát.

Ngày đầu tiên chú nói quá muộn, nên để cho cậu ở lại ngủ một đêm, ba ba bạn nhỏ xinh đẹp nói chuyện rất êm tai, vừa ôn nhu lại dịu dàng, cậu không biết chuyện gì xảy ra, bị ma xui quỷ ám mà ở lại.

Ngày thứ hai chú nói Thu Thu rất khó chịu, nhờ cậu giúp đỡ an ủi một chút, cậu thấy con chó kia cũng thảm như vậy rồi, sau đó mấy ngày mưa liên tiếp, không biết lúc nào, từng ngày từng ngày một trôi qua, kéo dài rồi lại kéo dài, kéo đến bây giờ.

Thu Thu bỗng nhẹ giọng nói: "Em hỏi anh một chút."

"Cái gì?"

"Em rất hối hận vì đã giúp đỡ những bạn nhỏ đó. Em hi vọng những kẻ xấu xa kia và bạn nhỏ giúp bọn họ gạt em, hại mập mạp bị thương đều gặp quả báo, mập mạp đau đớn bao nhiêu bọn họ phải đau đớn hơn gấp bội... Có phải em rất xấu? Em cảm thấy mình đã trở thành người xấu, em thật là đáng sợ."

Chiêm Hạo im lặng một lát, tay cậu nắm chặt lại mở ra, muốn sờ tóc Thu Thu nhưng lại không dám, cậu nói: "Không có, em không xấu. Em là bé con thiện lương nhất tôi từng gặp."

"Chỉ là, rất thích khóc..."

Lần này Thu Thu hoàn toàn tách biệt với thế gian, cũng không đi học, sợ bé có bóng ma trong lòng, ba ba định chuyển trường cho bé, còn đang xem xét trường học mới.

Trên internet truyền ra một ít lời đồn đãi, có người đăng bài nói bé thiếu chút nữa bị bắt cóc, nói như tận mắt nhìn thấy, người qua đường trào phúng ba mẹ bé kém thông minh, cho đứa nhỏ hấp thụ ánh sáng sớm như vậy, mới làm đứa nhỏ rơi vào nguy hiểm.

Bài đăng rất nhanh bị xóa bỏ.

Theo lời khai của kẻ bắt cóc, thật ra trước đây gã cũng không biết đứa nhỏ này là ngôi sao nhí khá nổi tiếng gần đây, lúc thường gã không xem ti vi, lần đó Thu Thu đến trường tiểu học trong núi nên mới theo dõi bé.

Địa chỉ trường học Thu Thu cũng không lộ ra trên mạng, lúc đó gã để con trai mình đi hỏi, Thu Thu không có đề phòng bạn nhỏ, nên đều bị hỏi ra tất cả, ngay cả thời gian tan học. Gã theo dõi nửa tháng, phát hiện một ngày canh gác lỏng lẻo nhất, nên ra tay.

Một bước cờ sai, dã tràng xe cát. Lúc cảnh sát đến bắt gã, bởi vì Thu Thu chạy mất, gã còn đánh con trai mình để hả giận, đánh đứa nhỏ mặt mũi sưng lên.

Lận Diễm Trần sẽ không bỏ qua cho người làm tổn thương con trai bảo bối của hắn. Để gã nhận lấy hình phạt cao nhất, chờ gã tiến vào ngục giam, sẽ có rất nhiều ngày tháng vui vẻ đang chờ gã.

Lão Lận tổng mê tín nói với ba ba đứa nhỏ: "Ba tìm mấy đại sư xem mệnh cho Thu Thu... Các con tham khảo một chút, bọn họ đều nói như vầy, Thu Thu mệnh trung mang quý, thế nhưng chính vì quá quý, nó còn nhỏ nên khó nhận nổi quý khí, dễ chết yểu."

Lận Diễm Trần nửa tin nửa ngờ: "Lừa người khác chứ gì? Ba chớ tin những thứ này. Cháu trai của ba, bọn họ dĩ nhiên phải xưng một tiếng quý. Ba, ba bắt đầu tin những thứ này từ khi nào?"

Lão Lận tổng: "Ba giấu tên."

Lận Diễm Trần hỏi: "Những đại sư đó nói gì? Không phải kêu ba cho tiền làm phép chứ?"

Lão Lận tổng cười rộ lên: "Không có, đại sư nói tìm một đứa nhỏ mạng lớn, làm con nuôi, áp một chút, may mắn của nó có thể vững vàng hơn một chút."

Lận Diễm Trần cảm thấy khá tà môn, vậy không phải là đang nói đứa nhóc lang thang kia sao?

Lận Diễm Trần và Sở Tấn thật ra cũng không tin mấy thứ huyền ảo này.

Thế nhưng việc liên quan tới con trai duy nhất của bọn họ, thà tin là có đi.

Sở Tấn nghe thân thế Chiêm Hạo từ chỗ Thu Thu, cảm thấy cậu rất đáng thương... Khó trách trên người cậu bé có nhiều vết thương loang lổ như vậy.

Lận Diễm Trần nói cho anh biết chuyện ba tìm đại sư bói mệnh cho Thu Thu: "Dù thế nào tên nhóc quỷ kia cũng không thể mua chuộc đại sư đâu?"

Sở Tấn nói: "Tiểu Hạo là một đứa trẻ tốt, anh xem, ngày hôm nay nó đem chăn xếp rất chỉnh tề."

Chiêm Hạo ngủ ở phòng khách, cái gì cậu cũng không dám đụng vào, mỗi ngày sẽ tự mình dậy sớm, xếp chăn ráp trải giường chỉnh tề, giống như là chưa từng có ai ở đây.

Cậu bất cứ lúc nào cũng chuẩn sẵn sàng để rời đi, hoặc cũng có thể nói là... Bị vứt bỏ.