* Kính...Koong *
Ba nó chạy ra mở cửa cho khách. Vẻ mặt tươi cười, hớn hở, ba nó chào hỏi
- Chào anh Hàn, chúng ta vào nhà nói chuyện nhé!
- Rất vui được gặp, anh Trịnh
- Mời vào mời vào!
- Chào bác
Một thằng nào đó lên tiếng chào hỏi
- Phong đấy hả con!? Vào nhà đi!
- Làm phiền
Hắn lạnh lùng lên tiếng
Ba nó đang niềm nở tiếp khách thì nó trong bộ váy hồng nữ tính bước ra ngoài. Nó cất tiếng chào ông khách khó ưa ( Trong suy nghĩ của nó)
- Chào bác
- Hửm, Ái Lạp!? Qua ngồi đây bác coi coi! Lớn nhanh quá!
- Thôi ạ
Nó liếc mắt qua nhìn một thằng nào đó đang được coi là người thừa ở đây. Là hắn!!
- Là cậu?
- Hửm? Cậu...
- Nhớ ko?
- Cậu là thằng nhóc ở trường á??
- Ờ... Có cần ngạc nhiên vậy ko??
- Có đó, nhiều là đằng khác
- Vụ gì
- Thì người tôi gặp hôm nay là con trai, còn cậu thì...
- À...Ờmm...
- Nè nè, Phong!
- Sao ba?
Ba của hắn nhoài người lên sờ trán con trai mình, cẩn thận đo nhiệt độ.
- Chưa sốt!
- Ối làng nước ơi!!!! Thằng con trai tôi chịu mở miệng ra nói chuyện với con gái kìaaaaaaaaaaaaaaaa!!! Kì tích kì tích, lại còn nói quá 2 từ nữa chứ!!!! Nè Lạp Lạp, con làm cách nào hay vậy???
Ba của hắn chạy tung tăng khắp nhà, rồi lại chạy qua nắm chặt tay nó, nước mắt nước mũi tùm lum khiến nó suýt nữa là mất khống chế, đá và đạp ổng bay tận chân trời góc bể nào đó oy.
- Lằng nhằng!
Hắn lạnh lùng nói
- Này này, ba có phải ba ruột mày không đó?? Mày chịu mở miệng nói quá 2 từ với người khác mà không làm vậy với ba sao con?? Ba mày thiệt là đau khổ quá!! Trời ơi, còn có ai bất hạnh hơn lão già này không???
Ba của hắn ngồi than thở như một ông già trốn trại thực thụ.
( Ba của hắn: Qúa khen ròi!!)
( Min: Có ai khen ông đâu mà tự mãn??)
Hắn: "... "
Nó: "... "
Ôi giời ơi, nó nó một phát chết quách đi cho xong!! Người đâu mà nói lắm dữ~~ Bộ không sợ tốn ca-no hả giời???
Nó đến bó tay bó chân bó cẳng với ông này lun á!! Nó liền quay sang nói chuyện với hắn để tạm dừng ngay cái bài than vãn ca ngàn năm không đổi kia lại.
- Sao qua đây?
- Thích
- Trả lời đàng hoàng coi
- Bị ép sang thôi!!
- Hiểu oy!
Nó quay sang lườm ba nó đang toát mồ hôi hột đứng nép vô mẹ nó, sát khí ngất trời.
- Ba à, ba chọn tự thú hay dùng hình thức đây???
- Ba... ba... xin khai!!
- Mau thành thật khai báo!
- Con... con mau cất bớt khí lạnh đi... Không thì ba không mở miệng nổi!!
Nó chịu thu lại ít khí lạnh, từ -1000 độ C xuống còn -999 độ C
( Min: Giảm nhiều vkl)
( Nó: Thích giảm nhiều nữa ko???)
( Min: Đại tỷ tha cho em, em còn viết tiếp nữa!!!)
- Ừmmm... Hay... Hàn Minh Khuê, nói ik!!
- Ờ... thật ra... chuyện con mất khóa nhà là do bác với ba con dàn dựng ra. Còn chuyện con phải mặc váy và thằng Phong phải theo bác đến đây cũng do bọn ta dàn dựng cả...
- Rốt cuộc hai người có âm mưu gì?
Nó tra hỏi như đang điều tra tội phạm.
- Chuyện này...
Ba nó ấp úng
- Mẹ à, mẹ thay ba nói con biết được k??
Nó quay sang moi thông tin từ bà Mộc Quế Lan - mẹ nó.
- Chuyện này mẹ cũng không biết nữa...
- Mẹ cũng muốn giấu con sao??
Nó bày ra bộ mặt đáng thương như mèo con nhìn mẹ nó.
- Híc híc... Ái Lạp à, sao lúc hỏi ba con không bình tĩnh được như vậy hả???
Ba nó thút thít hỏi.
- Có vấn đề??
Nó lại quay trở lại với bộ mặt giết người không thương tiếc để nhìn ba nó.
- Không có gì đâu!!
Ba nó thay đổi thái độ nhanh như chớp, lật mặt còn nhanh hơn điện.
~~~ End chap 7 ~~~
Min sẽ quay trở lại vào một ngày không xa~~~
Moah~~~ Ủng hộ Min nhiều vô nhoa~~~