Một căn phòng tối tăm. lạnh lẽo, người con trai với mái tóc đen, đôi mắt đen sâu thẳm. Dáng vẻ mệt mỏi, tiều tụy. Là gã – Vương Khánh An, hiện giờ với cái tên thật là Tử Hạ Vũ, hội trưởng hội học sinh kiêm luôn hội trưởng hội kỉ luật...
- Khánh Phương... Cậu... Tại sao tôi không tìm thấy cậu
Gã lẩm bẩm. Gã đã miệt mài tìm nó suốt 4 năm ròng mà chẳng thấy một chút tăm tích nào. Cậu ta đột nhiên xuất hiện trong thế giới của cậu, cũng đột nhiên biến mất khỏi thế giới như làn khói. Gã dường như đã lật tung cả cái thế giới này lên, nhưng vẫn không tìm ra nhóc. Gã cũng không muốn nghi ngờ giới tính của mình chút nào, nhưng không nghi ngờ thì không được
Vì, gã đã động lòng với một thằng con trai
Gã gọi điện cho thằng bạn thân. Hắn – Hàn Dịch Phong
- Ê mày, qua đi học cùng tao coi
Gã rủ hắn. Hắn thờ ơ, lạnh nhạt nói:
- Tao đang đưa Tiểu Lạp Lạp của tao đến trường, mày tự đi một mình đi
“Tút tút tút”
Nói hết câu, hắn tắt máy luôn, mặc kệ gã đang đơ như tượng ở nhà.
Cmn, đồ trọng sắc khinh bạn!!! Tên xấu xa!
Chửi thề hắn chán chê, gã mới lững thững đi đến trường.
...
Chuông vào lớp vang lên, cô giáo bước vào:
- Các em, chúng ta có học sinh mới!
Nhóc đứng dậy, đi lên bục giảng. Mọi người cứ nhìn nhóc chằm chằm. Đa phần đều nghĩ: “Chơi được với học sinh cá biệt. Cậu ta... không tầm thường.”
- Vũ Khánh Phương
Ngắn gọn. Giới thiệu đúng 3 chữ, nhóc lại quay lại chỗ ngồi. Cả lớp hóa đá. Cô giáo bèn hắng giọng:
- E hèm! Bạn ấy chuyển từ trường bên Mỹ về, các em giúp đỡ bạn nhé!
Cả lớp bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào bàn tán về nhóc. Nào là “Người đâu mà đẹp trai thế không biết?” rồi lại “Đẹp mà lạnh quá”...
Cô giáo liền cứu vãn tình hình:
- Các em, chúng ta bắt đầu học thôi!
Và thế là một giờ học nhàm chán diễn ra. Nhóc ở dưới chỉ bận ngủ thôi. Hầy, bây giờ Toán cũng đang cận kề nằm ngoài phạm vi hứng thú của nhóc rồi!
Giờ ra chơi, nhóc thực sự chỉ muốn ngủ cho đã thì tên hách dịch nào đó cứ nằng nặc đòi rủ nhóc đi chơi. Nhóc tính từ chối một cách phũ phàng nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngày đầu đi học, nên làm cho cái trường tẻ nhạt này sôi động thêm tí chớ. Dù gì tên bạn mới này cũng là học sinh cá biệt, cứ chơi hết mình đi. Và thế là nhóc đã gật đầu đồng ý.
...
- Ê ê, Đình Mặc, thấy gì không?
Nhóc kéo kéo Đình Mặc, chỉ chỉ. Cậu ta nhìn theo hướng tay nó chỉ. Ra là hồ bơi của trường
- Thấy hồ bơi. Rồi sao?
Cậu ta tỉnh bơ trả lời. Hơ, cậu chưa mù hén. Nhóc nhìn bản mặt hồn nhiên như tên điên này của cậu mà tức lộn ruột, cố gắng nhẫn nhịn nói:
- Ai chả biết là hồ bơi. Nhưng tao chỉ con đứng gần hồ bơi kìa!
- À, lớp trưởng á?
Nhóc thấy cậu đã nhận thức đúng liền nở nụ cười gian gian. Cậu nhìn mặt nó, một cảm giác không hay ập đến ngay tức lị
Nhóc nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tiến lại gần cô nàng lớp trưởng xấu số. Chết mày chưa, cho mày chừa, ai kêu nói với cô nhóc ngủ gật trong lớp. Ứa hứa hứa
Nhóc đẩy cô bé lớp trưởng xuống hồ. Cậu ngạc nhiên nhìn nhóc, không thốt nên lời. Nhóc nhìn cậu, cười cười giải thích:
- Hì, mày chưa nghe thấy câu “Đánh nhau là tinh thần thể thao mà đạp nhau xuống ao là tinh thần bơi lội” à?
Lúc đẩy lớp trưởng xuống, nhóc nghĩ con bé này biết bơi. Ai dè, nhỏ chỉ biết bơi chìm. Nhỏ bắt đầu chới với dưới nước, kêu không thành tiếng. Cậu vội vàng nói:
- Còn không mau nhảy xuống cứu? Con trai mà chả ga lăng gì cả
- Mày xuống đê, tao đếu biết bơi!
Nhóc nói. Cậu vội vàng nhảy xuống cứu nhỏ lớp trưởng
...
- Ê trưởng, tỉnh, tỉnh, dậy!
Nhóc vỗ vỗ lên má lớp trưởng, tiện thể đặt luôn biệt danh cho nhỏ. Con lớp trưởng từ từ mở mắt, đập và mặt cô là hai trong những khuôn mặt đập zai nhất trường làm cô đỏ mặt. Cô thực sự không muốn dậy chút nào cả. A hi hi, cô đang gối đầu vào tay của hotboy cá biệt đó nha!
Thế nhưng đời ếu như mơ. Cậu thấy cô nàng tỉnh dậy liền bỏ tay ra và em đầu to óc bằng quả nho của cô đã ôm anh đất một cách thắm thiết. Cô xoa xoa đầu nhìn cậu, chưa kịp mở miệng nói câu nào thì cậu với nhóc đã không hẹn mà cùng rời đi
Đi được một quãng thì cậu đã hắt xì liên tục. Nhóc tính mặc kệ nhưng thôi, nhóc vẫn còn nhân tính mà, nên nhóc quan tâm, lo lắng hỏi:
- Về thay áo đi, cảm lạnh đấy
- Ờ, tao mang áo thể dục đây