Lũ Học Sinh Cá Biệt

Chương 31: Tôi có quen cô sao?




Nó với Long đang ngồi chén ngon lành trong căn tin thì nó cảm nhận được một luồng khí lạnh nào đó. Nó theo phản xạ quay đầu nhìn ra cửa. Á, ra là nhóc. Mà cái bản mặt này... chắc nhóc đã biết thủ phạm là ai rồi. Tuy sợ nhưng nó vẫn cố nở nụ cười rất ư là "niềm nở", gọi to:

- Êy Phương, qua đây nè! Sao giờ mới xuống vại??

- Ồ, cô vợ nhỏ yêu dấu của tôi lại dám trốn theo trai cơ đấy!

Nhóc nở nụ cười rất thân thiện, chỉ có mình nó biết sắp xảy ra chuyện. Nó mặt xanh như tàu lá chuối, quay sang nói với Long:

- Cậu trả tiền nhé, tuôi đi trước!

Nói xong, nó liền bỏ của chạy lấy người, vụt cái đã biến mất sau cánh cửa phụ. Trong căn tin được 1 phen náo loạn. Họ vừa nghe được cái gì thế này?? Cái gì mà "cô vợ nhỏ yêu dấu của tôi lại dám trốn theo trai"??? Cái quát đờ hợi gì thế này?? Tai họ có bị điếc không nhỉ?? Ừ, chắc chắn tai họ có vấn đề nặng rồi! Long cũng mắt to mắt nhỏ, nhìn nhóc như thấy quỷ. Thằng bạn thân của cậu có liên quan gì tới tên này nhỉ?? Phải hỏi cho ra nhẽ mới được!!

Và sau câu nói của nhóc, người sốc nhất là Mai Diệu Nhi - Cô nàng hotgirl nổi tiếng "hiền dịu" của trường, hotgirl son phấn. Cô học cùng lớp với chúng nó và đã phải lòng nhóc từ cái nhìn đầu tiên. Thấy nhóc bước vào, cô đang định ra làm quen thì nghe nhóc nói cái câu "chấm chấm chấm" kia. Trái tim cô nghe đến rắc một cái. Hự hự, thặc đau tim quá mà, ai ngờ người mình đem lòng thầm yêu trộm nhớ lại, lại... hầy, không thể nói tiếp. Nhưng thôi kệ, làm bạn cũng được, nhìn cậu ta có vẻ là con nhà giàu.

Cô suy nghĩ một lát rồi lại gần nhóc, giả giọng hiền lành hỏi:

- Cậu có sao không? Sắc mặt cậu có vẻ không được tốt lắm thì phải?

- Tôi có quen cô sao?

Nhóc lạnh lùng ném lại một câu rồi chạy vụt đi theo nó

Cả căn tin bắt đầu nổi lên những tiếng thì thầm to nhỏ. Nhất là các fan nữ của nhóc, được mẻ cười hả hê. Cô nàng son phấn này cũng có ngày bị quê như vậy nha~ Ha ha ha, nam thần của họ thiệt soái mà!

Nó chạy thục mạng được một lúc thì không thấy nhóc đuổi theo. Nó dừng lại và bị quyến rũ bởi cây xoài to khủng bố ở khu vườn trước mặt. Nhóc cũng chạy theo sát nút, rồi cũng theo nó đi vào khu vườn kia, nói thật chứ nhóc không bị cây xoài quyến rũ đâu, chỉ là bị... dụ dỗ thôi a~~

( Min: Ủa, có gì khác nhau sao?)

Nó nhanh chóng trèo lên cây để vặt xoài, nhóc cũng đến nơi, gọi nó:

- Êy Ái Lạp, tao tham gia nhá!

- OK, tao ném xuống cho mày đón nhé!

- Ném đuê

Nó vặt xoài xuống, ném cho nhóc. Nó với nhóc thì không phải nghèo đến nỗi không cả có tiền mua xoài, mà dư tiền là đằng khác. Nhưng với chúng nó, đồ ăn trộm vẫn là cao lương mỹ vị mà~ Mua ha ha!

Hai chúng nó vặt được khá nhiều, nó liền trèo xuống. Nó lấy trong túi ra mấy gói... bột canh mì tôm, nói với nhóc:

- Tao có mang bột canh đây, nhưng lại không có dao!

- Mày khỏi lo đi!

Nhóc nói, lấy ra một con dao gọt hoa quả rất sắc bén nha. Nhóc hôm nay tính rủ nó đi vặt trộm xoài ở vườn trường, ai ngờ lại đuổi bắt nó đến vườn luôn. Mà từ nhỏ, nhóc luôn có thói quen mang dao bên người, ở Mỹ mới mang súng. Con dao này là do người anh trai yêu dấu của nhóc để lại, nhưng bây giờ anh nhóc đã... Thôi, chuyện buồn không nên nhắc lại làm gì, giờ ăn đã!

Nhóc với nó ngồi chén ngon lành. Công nhận sức chiến đấu của bọn này ghê thiệt, chưa chi đã chén hết gần 20 quả gồi. Nhóc liền trèo lên hái thay nó, còn nó thì ở dưới đón xoài. Nhóc làm ăn có tâm ghê á, thấy có quả sâu, nhóc vặt xuống, ném đi giùm các thầy cô. Và...