Lũ Học Sinh Cá Biệt

Chương 29: Hình như tao chưa thấy mày mặc váy bao giờ nhỉ?




Hôm sau, nó đến gọi nhóc đúng giờ. Nó không dậy muộn đơn giản vì đang ngủ lại có một con... sâu 3 gang phá đám. Haizz, nghĩ đến thôi đã rùng cả mình.

Lúc nó còn đang say ngủ...

- Hù hù, ta là ma đây!

Bố nó, người được mệnh danh là con sâu 3 gang, ông bố lầy lội nhất thế kỉ, đang đóng vai một con ma để gọi "cậu con trai" của mình dậy

Nó nghe thấy từ ma, tự nhiên thấy ngứa cả người (Mặc dù nó vẫn còn đang ngủ. Ặc, chị này giỏi @~@)

Nó vẫn nhắm mắt, giơ chân ra đá ba nó bay xa ngàn dặm, sắp ôm luôn one piece về ròi đó! Ba nó tức, đi kiếm con chuột đồ chơi, bỏ lên đầu nó. Nó thấy có gì đó trên đầu, giơ tay lên nắn nắn bóp bóp, thấy cứng cứng thì ném nó một cách phũ phàng vào mặt ông bố già (Mặc dù chỉ vẫn nhắm mắt, Au, quả là một thiên tài số một thế giới a~)

Ông Trịnh tức quá, xù lông lên quát:

- Trịnh, Gia, Ái, Lạp!!!

Nó lúc này mới thực thực sự tỉnh (WTH?), ngồi bật dậy, nó ngơ ngác hỏi:

- Oh, sao hôm nay ba lại có thời gian đến thăm ngừi con yêu dấu này zợ??

- Yêu quái thì có, nhanh lên còn đi học!

- Ròi ròi, ba về trước ik, con đi bộ!

- Uk uk, vừa mới cho mày bất ngờ thôi mà quên cả ba ròi!

- Bất ngờ nào?

- Thì con nhóc Khánh Phương đó! Tao lôi kéo mãi mới kéo đc con bé về nước đấy!

- Chỉ tổ thêm rắc rối!

- Thêm cái gì, không phải hôm qua nó vừa mới cứu mày khỏi lạc đấy à?

- Ba lại cho người theo dõi con? Hửm?

- ...

- Thêm lần nữa con rủ nó sang Mỹ học đấy!

- A thôi, ba không thế nữa! Đi học đi! Ba về

- Ròi ròi

Nó chạy vô VSCN và đi bộ tới nhà nhóc

Quay lại thực tại

- Dậy ngayyyyyyy!!

Nó hét làm nhóc ung cả tai. Làm gì mà căng thế k bt nữa!

- Tao dậy oy nek, hét kinh thế??

- Muộn học rồi đấy, chịu dậy chưa???

- Thì dậy rồi đó thoy~

Nhóc nói xong, không để cho nó tiếp tục phàn nàn một câu nào, nhóc chạy vội đi VSCN và ra ngoài sau 2 phút với bộ đồng phục nam, mái tóc nam, nói chung chuyển giới tính 100%. Nó nhìn nhìn nhóc vs ánh mắt quái dị, cười nói:

- Hình như tao chưa thấy mày mặc váy bao giờ nhỉ?

- Tất nhiên, người nhà tao còn chưa thấy, mày tuổi giề?

- Người nhà mày còn chưa thấy mày mặc váy á??

Nó ngạc nhiên. Đối diện với đôi mắt của nó, nhóc chỉ cúi đầu, ánh mắt thoáng qua tia ảm đạm cô đơn, rồi lại ngẩng lên, cười cười trêu nó:

- Đương nhiên! Từ khi mới sinh ra tao đã ghét mặc váy ồi!

- Lúc nhỏ mày bt gì đâu?

- Tao ghét váy từ trong trứng!

- Lại xạo!

Nhóc gượng cười, kéo nó ra ngoài đi đến trường.

Đến nơi, Long lại phục kích nó, bỏ lại đằng sau, nhóc không biết phải diễn tả cảm giác lúc này là thế nào nữa. Vui vì nó có người thích, hay ghen tỵ vì nó có bạn? Chính nhóc cũng không biết là gì nữa. Cũng có thể, nhóc quá ích kỷ, chỉ muốn giữ nó cho riêng mình.

Nhóc mang tâm trạng kỳ lạ đó, một mình đi vào lớp và tự nhiên lại cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Dù gì cũng là sát thủ, nhóc luôn bật chế độ đề phòng. Nhưng nhóc không đoán được, một người con trai nào đó đang theo dõi bóng lưng cô đơn của nhóc.

Người đó, là gã - Vương Khánh An!

Gã có thể cảm nhận được bóng lưng cô đơn của nhóc, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó khiến gã không thể rời mắt khỏi thằng nhóc này. Nhóc có gì đó... vô cùng đặc biệt