Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo

Chương 78: Phiên ngoại 1




Edit: Ry

Lúc Nguyễn Miên có thai, chính cậu còn không dám chắc, dù sao thì con thỏ rất dễ mang thai giả. Cậu lo sẽ khiến mọi người mừng hụt, nên chỉ dám âm thầm hoài nghi trong lòng, không dám để lộ ra.

Nhưng sự khác thường của cậu đương nhiên không gạt được Lư Dương hàng ngày đều ở chung một chỗ.

Hai người giấu người trong nhà, lén lút đến bệnh viện làm kiểm tra, cho đến khi cầm được kết quả, Nguyễn Miên mới thở phào nhẹ nhõm, bé cưng thật sự đã nằm trong bụng cậu.

Lư Dương vui sướng đến nỗi trái tim nhảy loạn, khóe miệng không kìm được giương lên, lập tức ôm Nguyễn Miên vui vẻ xoay một vòng, anh nói với nụ cười tươi rói: "Thỏ con, em lợi hại quá!"

Nguyễn Miên cong cong đô mắt, ôm cổ anh, vui vẻ nói: "Lư cục cưng, anh cũng rất lợi hại!"

Lư Dương đặt cậu xuống, hôn lên môi cậu một cái, cười hỏi đầy ẩn ý: "Lợi hại đến mức nào?"

Nguyễn Miên nhẹ nhàng đập nắm đấm lên bờ vai anh, xoa bụng nói: "Không được phép nói linh tinh, bé cưng sẽ nghe được mất!"

Lư Dương nhìn bụng cậu, ánh mắt hóa mềm mại. Anh không nhịn được mà ôm cậu vào lòng, môi dán lên lỗ tai cậu mà nói: "Vậy chúng ta nói nhỏ một chút, không cho đứa nhỏ nghe."

Tai Nguyễn Miên đỏ lên, cánh mũi khẽ động, hít hà mùi hương trên người Lư Dương, yên lặng nói với đứa bé trong bụng, bé cưng, con nhớ kĩ nha, đây là hương vị ba ba lớn của con đó!

Sau khi mọi người biết Nguyễn Miên mang thai, tất cả đều mừng không ngớt, không khí trong nhà phấn khởi rộn rã, náo nhiệt một lúc lâu, ai cũng cười đến nỗi không ngậm được miệng. Thế nhưng hưng phấn qua đi, tất cả mọi người lại luống cuống tay chân.

Đã lâu rồi trong nhà không có trẻ con, mọi người bỗng trở nên không biết làm gì, không biết nên chăm sóc Nguyễn Miên ra sao. Nguyễn Miên là Omega, nguyên hình còn là thỏ, lúc mang thai nếu như không được chăm sóc tốt sẽ rất nguy hiểm.

Ông nội Lư và Lư Chính Uy thì không cần bàn đến, bọn họ trước giờ chỉ biết mang binh đánh giặc bên ngoài, làm sao biết chăm sóc cho Omega mang thai. Mặc dù là Omega, nhưng tính Ninh Mật Hương cũng khá chủ quan lơ là, năm đó khi bà mang thai, nhờ có mẹ ruột đến chăm sóc cho bà, Lư Dương mới có thể bình an thuận lợi được sinh ra.

Ông nội Lư suy nghĩ một hồi, lo lắng nói: "Hay là mời bác sĩ gia đình đến nhà chúng ta ở mấy tháng, để bác sĩ chăm sóc Miên Miên đi."

Nguyễn Miên lắc đầu: "Ông nội, không cần đâu, cháu chính là bác sĩ mà, cháu tự biết chăm sóc mình. Mà trong nhà tự nhiên có thêm một người xa lạ, cháu cũng thấy không tiện cho lắm."

Nếu như truyền ra ngoài, mọi người biết được vì cậu mang thai mà điều động binh lực đến như vậy, ảnh hưởng sẽ không tốt lắm.

Lư Chính Uy cúi đầu trầm ngâm: "Hay là ba gọi dì hai đến hỗ trợ? Ba nhớ là dì đã sinh đến ba đứa con, chắc chắn rất có kinh nghiệm."

Ninh Mật Hương lườm ông, phản bác: "Anh có nhớ dì hai anh bao nhiêu tuổi rồi không? Bà ấy lớn tuổi bây giờ đi đường còn phải có người đỡ không thì không đi nổi, anh còn dám để dì phải vất vả như vậy?"

Lư Chính Uy lúc này mới nhớ ra dì hai đúng là tuổi tác đã cao, hơi ngượng ngùng sờ mũi, rồi nhíu mày nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Ninh Mật Hương thở dài, có hơi lo lắng, nửa ngày cũng không nghĩ ra được cách gì. Bà hiểu rất rõ bản thân mình, có thể giúp nấu canh cho mấy đứa nhỏ đã là không tệ rồi, giờ để bà chăm sóc cho một Omega mang thai, thật sự là quá khó khăn, bà hoàn toàn không có lòng tin ở chính mình.

Mọi người nghĩ mãi không ra cách, chỉ có Lư Dương không chút hoang mang, ôm vai Nguyễn Miên, cẩn thận giơ tay sờ lên phần bụng còn chưa hiện rõ của cậu, cực kì tự tin nở nụ cười.

"Để con chăm sóc thỏ con là được rồi, mọi người không cần phải lo nữa đâu."

Ninh Mật Hương kinh ngạc nhìn anh, không quá tin tưởng: "... Con? Con làm được à?"

Lư Dương hơi hất cằm, gật đầu: "Đương nhiên là được."

Anh đã từng làm Omega, biết Omega như thế nào. Mười sáu năm đầu đời, anh trải qua vô số lớp học về sinh lý của Omega, không ai có thể hiểu rõ hơn anh cách để chăm sóc cho Nguyễn Miên.

Thỏ con của anh, chính anh đến chăm sóc là được rồi.

Mọi người nửa tin nửa ngờ, Nguyễn Miên lại rất tin tưởng vào Lư Dương. Cậu nhìn Lư Dương, cười vô cùng ngọt ngào: "Con tin ở Lư cục cưng, anh ấy chăm sóc cho con là đủ rồi."

Cậu chính là bác sĩ, vấn đề về y học tự cậu có thể giải quyết, các vấn đề về cuộc sống sau khi mang thai, Lư Dương chăm sóc cho cậu là đủ rồi. Dù sao thì khi chưa có thai, Lư Dương đã chăm cho cậu rất tốt, cậu rất tin ở anh.

Mọi người thấy hai đứa tin tưởng nhau như vậy, chỉ đành để cho bọn họ thử một thời gian, nếu không được thì lại nghĩ cách khác.

Mọi người thử một tháng, phát hiện ra Lư Dương thật sự làm rất tốt, chăm Nguyễn Miên đến nỗi mặt mày hồng hào, người không những không ốm đi mà còn mập mạp hơn trước. Những phản ứng thai nghén không thoải mái thời kì đầu mang thai của cậu cũng dần biến mất, bắt đầu khôi phục lại bình thường, đứa trẻ trong bụng cậu cũng càng thêm khỏe mạnh, một chút vấn đề cũng không có.

Mọi người không khỏi yên tâm, xem ra Lư Dương không có khoa trương, anh thật sự có thể chăm sóc thật tốt cho Nguyễn Miên và đứa trẻ, vậy nên mọi người quyết định bỏ suy nghĩ mời bác sĩ gia đình tới.

Trong đêm, Nguyễn Miên nằm trong vòng tay của Lư Dương, Lư Dương nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu, ngón tay cậu khẽ mân mê phần dây mũ của anh, trò chuyện với anh: "Lư cục cưng, anh nói con chúng mình nên đặt tên là gì bây giờ?"

Lư Dương cong môi, cố ý trêu cậu: "Con của chúng ta đương nhiên nên gọi là bé cục cưng (tiểu bảo bối) hoặc là bé thỏ con (tiểu thỏ thỏ) rồi."

"Cục cưng, anh nghiêm túc chút đi." Nguyễn Miên thắt cho dây mũ của anh một cái nơ con bướm, mềm giọng nói: "Tên thì để cho ông nội đặt đi, chúng mình đặt một cái tên ở nhà thôi."

Ông nội Lư thích nhất là đặt tên cho lũ trẻ, con cháu của nhà họ Lư hầu hết đều là do ông đặt tên. Lư Dương và Nguyễn Miên cũng không có ý tưởng gì về việc đặt tên cho con, chi bằng cứ để cho ông đặt luôn đi, nếu như ông biết hai người bọn họ muốn ông đặt tên cho đứa trẻ, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

"Ừ." Lư Dương gật đầu, không có phản đối: "Hôm qua anh thấy ông nội lén lút xem từ điển, chắc là đang suy nghĩ tên rồi. Ông còn sợ anh thấy cơ, vừa thấy anh là giấu từ điển đi."

Nguyễn Miên không nhịn được bật cười. Bọn họ chưa nói cho ông nội Lư chuyện để ông đặt tên cho đứa nhỏ, có lẽ là ông nội muốn đặt tên cho con của bọn họ, lại ngại ngùng nên đành phải lén lút chuẩn bị.

Nguyễn Miên nói: "Mai em sẽ nói với ông một tiếng, đỡ cho ông muốn đặt tên cho cháu mà lại xấu hổ không dám mở miệng."

Lư Dương gật đầu, vừa suy nghĩ một cái tên ở nhà cho đứa nhỏ, vừa xoa eo cho Nguyễn Miên.

Từ khi có bé con, theo bé con lớn dần, eo Nguyễn Miên cũng trở nên vất vả hơn, cho nên trước khi ngủ, Lư Dương luôn xoa bóp cho cậu để cậu dễ chịu hơn một chút.

Lực tay Lư Dương không lớn không nhỏ, ấn ấn xoa xao rất dễ chịu, Nguyễn Miên thoải mái híp mắt, tai thỏ suýt thì chạy ra ngoài. Từ khi mang thai đến giờ, định lực của cậu càng lúc càng kém, tai thỏ càng lúc càng không giấu được.

Cậu hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Lư cục cưng, anh thả pheromone ra cho em ngửi một chút đi."

Lúc Omega mang thai, pheromone của Alpha sẽ có tác dụng trấn an Omega và đứa trẻ trong bụng, Alpha ở bên chăm sóc cho bọn họ ở thời điểm này có vai trò rất quan trọng.

Lư Dương tất nhiên tuân mệnh, nghe lời cậu bắt đầu tản ra pheromone, để pheromone của mình vây lấy Nguyễn Miên.

Nguyễn Miên an tâm nằm trong ngực anh, cảm giác cả người đều nhẹ nhàng, rất dễ chịu, khóe miệng cậu không nhịn được hơi giương lên.

Lư Dương suy nghĩ một hồi, đề nghị: "Hay chúng ta đặt tên cho con là Bé Kẹo Cưng (Đường Bảo Bảo) đi?"

Anh dùng kẹo lừa thỏ nhỏ về ổ, tên ở nhà của con bọn họ là Bé Kẹo Cưng cũng vừa hay.

Nguyễn Miên lập tức hiểu được vì sao Lư Dương lại đặt cái tên này. Cậu nhớ lại những năm tháng ngày xưa, khi Lư Dương luôn nhét những viên kẹo nhỏ vào trong túi áo của cậu, không khỏi cong môi mỉm cười, trái tim còn ngọt ngào hơn cả khi vừa ăn kẹo.

"Bé Kẹo Cưng... Bé Kẹo Cưng..."

Cậu nỉ non hai lần, càng nói càng thấy thích, không nhịn được đưa tay xoa bụng, vui vẻ nói: "Được, vậy gọi là Bé Kẹo Cưng đi!"

Lư Dương cúi người, cách lớp quần áo mỏng, khẽ hôn lên bụng cậu một cái, dịu dàng thủ thỉ: "Bé Kẹo Cưng, con phải ngoan nhé, các ba ba đang đợi con bình an sinh ra đấy."

Nguyễn Miên tươi cười, nhẹ nhàng xoa lên phần tóc ngắn ngủn cưng cứng phía sau đầu của Lư Dương.

Lư Dương ngẩng đầu, nhào tới hung hăng hôn lên môi cậu, khàn khàn nói: "Thỏ con cũng phải ngoan, nếu không thì sói xám già sẽ không nhịn được mà ăn mắt bé thỏ trắng đấy."

Bé thỏ trắng lập tức bị dọa không dám sờ lung tung nữa, tròn mắt nhìn chằm chằm vào sói xám già, chỉ sợ sói xám già quá kích động sẽ không khống chế nổi bản thân.

...

Mấy tháng sau, dưới sự mong đợi của mọi người, Bé Kẹo Cưng cuối cùng cũng bình an ra đời.

Bé Kẹo Cưng là con gái, lúc mới đẻ rất nhỏ, nhăn nhăn nhúm nhúm, không hề xinh đẹp, nhưng mọi người lại không dời nổi mắt, thích chết đi được.

Nguyễn Miên sinh con xong đã quá mệt mỏi mà mê man, Lư Dương chưa kịp nhìn con gái đã vội vã ở bên cạnh chăm sóc cậu.

Lúc Nguyễn Miên tỉnh lại, người đầu tiên cậu thấy chính là Lư Dương. Lư Dương đỏ vành mắt, dịu dàng ấn lên trán cậu một nụ hôn: "Thỏ con, em vất vả rồi."

Nguyễn Miên không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng xoa lên đuôi mắt anh.

Ninh Mật Hương nhớ lại, lúc Nguyễn Miên sinh con, Lư Dương lo đến mức nước mắt rơi lã chã, cảm thấy có hơi mất mặt.

Bà hoàn toàn không dám nghĩ đám thuộc hạ ở quân đội của Lư Dương mà thấy bộ dạng kia của anh, sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Bà bó tay lắc đầu, mau chóng ôm đứa nhỏ đến cho bọn họ nhìn.

Nguyễn Miên tựa vào vai Lư Dương, ánh mắt chăm chú nhìn đứa nhỏ trong tã lót, nửa ngày cũng không biểu hiện gì, dường như đang ngây ngẩn, trong nét mặt mơ hồ mang theo chút kinh ngạc không tin được.

Lư Dương đặt sau lưng cậu một cái gối mềm, để cậu dựa vào thoải mái hơn chút, cũng cùng cậu nhìn con gái của bọn họ.

Hai người đều lẳng lặng không nói gì, cũng không có phản ứng gì, chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm Bé Kẹo Cưng.

Bé Kẹo Cưng thoải mái nằm trong tã lót, lông mi chớp chớp, tay nhỏ ở trên không trung như đang nắm lấy thứ gì.

Ninh Mật Hương nhìn Lư Dương và Nguyễn Miên không nói lời nào, cho là bọn họ đang ghét bỏ đứa nhỏ xấu xí, không khỏi mỉm cười. Trẻ con lúc mới sinh, chẳng có mấy đứa trông đẹp mắt, phải qua một thời gian nữa, cho đứa trẻ lớn thêm một chút, mới có thể xinh đẹp hơn được.

Bà vừa định mở miệng an ủi bọn họ vài câu, bỗng thấy Bé Kẹo Cưng khanh khách cười, mặt mày cong cong.

Lúc bé con không cười, tương đối giống Lư Dương, có chút hương vị của mỹ nhân lạnh lùng, nhưng lúc cười lên lại có mấy phần giống Nguyễn Miên, khiến cho người ta vừa nhìn đã đem lòng yêu mến.

Mắt Nguyễn Miên sáng rực lên, cậu giơ ngón tay đến bên cạnh Bé Kẹo Cưng, Bé Kẹo Cưng lập tức tóm lấy ngón tay của cậu, miệng đang ê a không biết nói cái gì.

Nguyễn Miên không nhịn được mà mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Lư Dương, trong mắt là sự ngạc nhiên pha lẫn vui sướng.

"Bé cưng em sinh ra đáng yêu quá!"

Nguyễn Miên chống nạnh ngửa đầu, cực kì kiêu hãnh.

"Hai chúng ta ưu tú như vậy, con đương nhiên là đáng yêu rồi!"

Lư Dương kiêu ngạo, hống hách, tạo dáng.

Ninh Mật Hương: "..." Nhìn hai người bọn họ vui tới nỗi cái đuôi cũng vểnh hết lên trời kìa, hoàn toàn không cần an ủi.

Hai người bọn họ vừa rồi đâu phải đang ghét bỏ, rõ ràng là đang khiếp sợ với "vẻ đẹp" của con mình mà thôi!

____________________________

1...