Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo

Chương 57




Edit: Ry

Trở lại quân khu, Lư Dương trực tiếp đi sau lưng Nguyễn Miên, theo cậu vào phòng. Anh đi rất tự nhiên như thể vào phòng của chính mình, tốc độ nhanh vô cùng, Nguyễn Miên căn bản không kịp ngăn lại.

Sau khi vào nhà, anh xỏ dép lê hình con thỏ của mình, đi thẳng vào phòng bếp, chạy đến trước tủ lạnh, lấy từ trong tủ ra một quả táo đỏ rực.

Lư Dương trở về phòng khách, đưa dao gọt trái cây cho Nguyễn Miên, không chút ngượng ngùng nói: "Thỏ con, tớ cũng muốn ăn táo."

Anh muốn ăn táo mà Nguyễn Miên tự tay gọt, giống như quả táo vừa rồi cậu gọt cho Nhậm Cách.

Đương nhiên Nguyễn Miên hiểu ngay sự nhỏ mọn của Lư Dương, không muốn để lửa tiếp tục cháy trong lòng anh, đành phải nhận lấy quả táo, cúi đầu nghiêm túc gọt vỏ cho anh.

Nguyễn Miên gọt vỏ xong, tự nhiên nghĩ một lát rồi bổ táo, bỏ lõi, lấy từng miếng táo ra cắt thành hình chữ nhân (人), cuối cùng tạo thành từng miếng táo hình con thỏ.

Lư Dương nhìn cậu như đang làm ảo thuật, biến ra từng "con thỏ nhỏ", con mắt lập tức tỏa sáng, càng lúc càng vui vẻ. Anh nhìn từng con thỏ nhỏ được xếp chồng lên nhau trên đĩa, phiền muộn hai ngày qua lập tức bay sạch.

Quả táo mà Nguyễn Miên gọt cho anh, so với quả của Nhậm Cách thì chăm chút hơn nhiều.

Nhậm Cách có con thỏ không? Không có!

Đánh bại tình địch, con đường phía trước còn dài và gian khó, phải tiếp tục cố gắng!

Lư Dương mở miệng ăn từng miếng từng miếng, ăn sạch đống thỏ nhỏ. Những con thỏ nhỏ này là của anh, không ai cướp được.

Lư Dương ngồi trên ghế sô pha, chân bắt chéo, chốc chốc lại rung đùi, cực kì vui sướng*, ăn một quả táo lạnh lại như thể ăn bàn tiệc cao cấp. Nếu như có Nhậm Cách ở đây, anh nhất định phải cho Nhậm Cách xem.

*Nguyên văn: 拽得二五八万的, sờ đến 258 vạn. Đây là một quy tắc trong chơi mạt chược. Vạn là một loại quân bài trong mạt chược có chín quân được kí hiệu bằng chữ "vạn" dạng phồn thể ở dưới và trên đầu là chữ nhất đến chữ cửu (1 đến 9). Ry không hiểu rõ luật chơi nhưng tra baidu thì đại loại là để thắng một ván mạt chược thì người chơi cần phải có 3 quân bài nhị vạn, ngũ vạn, bát vạn (hay chính là 258). Nên khi người chơi thấy có những quân đó trong bộ bài của mình thì rất sung sướng.

Nguyễn Miên thấy Lư Dương ăn hết táo, thỏa mãn tới nỗi cái đuôi cũng vểnh hết lên trời, không khỏi cười một cái, cậu nói: "Lư cục cưng, cậu về nghỉ đi, tớ buồn ngủ rồi."

Nếu như đã dỗ được người, cậu cũng có thể an tâm đi ngủ rồi. Tối hôm qua cậu ở bệnh viện suy nghĩ lung tung cả một đêm nên ngủ không được ngon, bây giờ không khỏi có chút buồn ngủ.

Lư Dương nghe cậu nói vậy, cái chân không rung nữa, đuôi cũng hết vểnh, nhăn mày nhìn Nguyễn Miên với vẻ mặt không thể tin được: "Cậu đuổi tớ đi?"

Trước giờ mỗi khi ở bên Lư Dương, Nguyễn Miên buồn ngủ thì cứ ngủ, anh muốn đi khi nào thì đi, không đi thì ngủ chung với cậu cũng không sao, chưa từng có chuyện như hôm nay, Nguyễn Miên chủ động muốn anh rời đi.

"... Đâu có." Nguyễn Miên hơi luống cuống, không dám nhìn vào mắt Lư Dương.

Lư Dương tủi thân nhìn cậu, õng ẹo nằm xuống đùi cậu. Anh ngửa đầu nhìn cậu, dịu dàng hỏi: "Thỏ con, cậu đang giận dỗi à?"

Nguyễn Miên khác thường như vậy, sao Lư Dương lại không nhận ra chứ. Hai ngày nay, Nguyễn Miên đã không về nhà, mà từ lúc trở về đến giờ vẫn luôn né tránh anh.

Nhưng Lư Dương cũng không quá lo lắng, thỏ nhỏ vẫn chịu dỗ ngọt anh, chứng tỏ vấn đề không lớn.

Nguyễn Miên nghe vậy thì khẽ lắc đầu, khẽ phủ nhận: "Không có."

Cậu không giận dỗi, chỉ là vẫn chưa nghĩ được gì, cho nên không biết phải làm sao bây giờ.

Lư Dương đưa tay nhẹ nhàng bóp má cậu, không hài lòng nói: "Thỏ con thật không ngoan, vậy mà lại học được trò tránh né tớ. Cậu có còn nhớ tớ là vị hôn phu đẹp trai nhất thế giới của cậu không hả! Cũng là Lư cục cưng cậu yêu nhất trên đời!"

Nguyễn Miên sốt ruột há miệng, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào, đúng là cậu đang trốn tránh Lư Dương.

Cuối cùng cậu chỉ biết trả lời: "Đương nhiên là tớ nhớ, tớ vẫn luôn nhớ kĩ."

Lông mày Lư Dương khẽ giãn ra: "Vậy cậu ngoan ngoãn nói cho tớ biết, chuyện gì đã xảy ra?"

Từ xưa tới nay, Nguyễn Miên sẽ không bao giờ nói dối Lư Dương, Lư Dương vừa hỏi cậu đã không nhịn được mà thật thà nói hết.

Cậu mấp máy môi, chậm rãi nói: "Hôm đó tớ không cẩn thận nghe thấy cậu và Lý Chiến nói chuyện... Đúng hơn là Lý Chiến đang nói, cậu đang nghe."

Lư Dương nghe Nguyễn Miên nói vậy lập tức hiểu ra, Nguyễn Miên chỉ nghe đến đoạn đầu Lý Chiến nói, không nghe thấy câu trả lời sau đó của anh.

Sau khi anh hiểu ra, không khỏi cong môi dưới, nhìn Nguyễn Miên nói: "Thỏ con ăn dấm rồi?"

Nguyễn Miên nhíu mày suy nghĩ, do dự trả lời: "Hình như là vậy, nhưng hình như cũng không phải."

Hai ngày nay, lòng cậu vẫn có chút chua xót, nhưng nhiều hơn cả là sự mê man. Lý Chiến, chỉ đơn giản khiến cậu suy nghĩ về những chuyện mà trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới.

Lư Dương đưa tay xoa nhẹ hai cái nơi ấn đường cậu: "Nếu như không phải là ăn dấm thì sao vậy?"

Tay Nguyễn Miên vô thức siết chặt. Cậu cúi đầu nhìn Lư Dương, đôi mắt đen nhánh của Lư Dương sáng rực, dưới ánh đèn cực kì dễ nhìn, xinh đẹp mà ẩm ướt.

Nguyễn Miên nhìn chằm chằm vào mắt anh một hồi lâu, cậu hơi sụt sịt, nói: "Lư cục cưng, chúng ta có phải hủy hôn ước không?"

"Không." Lư Dương không chút nghĩ ngợi đã từ chối, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, anh hỏi: "Thỏ con muốn vứt bỏ tớ rồi?"

"Tớ sẽ vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ cậu." Nguyễn Miên rũ mắt, hàng mi run rẩy không ngừng: "Nhưng quan hệ hiện giờ của bọn mình là sao? Bạn bè, người yêu, người thân đều không giống. Nếu như sau khi kết hôn, cậu gặp được người mình yêu thật sự, hiểu được như thế nào là tình yêu, thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Nguyễn Miên rất tin tưởng là mình sau khi kết hôn sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ. Lư Dương chính là người quan trọng nhất với cậu, cũng chính là người cậu muốn dành cả đời để ở bên. Thế nhưng cậu rất sợ Lư Dương nhầm lẫn giữa sự thương hại, tình bạn thành tình yêu, để rồi đến một ngày có hối hận cũng đã muộn.

"Thỏ con, hóa ra em đang lo lắng chuyện này sao." Lư Dương nghiêm túc nói: "Anh đã có em rồi, sao có thể thích được ai khác nữa? Bao nhiêu năm qua, bên cạnh em và bên cạnh anh có biết bao người theo đuổi, thế nhưng trong chúng ta đã ai nhìn đến họ chưa?"

Nguyễn Miên lắc đầu. Chuyện này như một sự ăn ý giữa hai người bọn họ, bọn họ chưa từng rung động trước bất kì ai khác. Đáy lòng của mỗi người, chỉ cho phép người kia bước vào.

Lư Dương nhìn cậu, đột nhiên hỏi: "Thỏ con, muốn hôn không?"

"Hả?" Nguyễn Miên hơi sửng sốt. Lư Dương đột nhiên đổi chủ đề nhanh như vậy, cậu vẫn còn chậm chạp chưa thoát khỏi những cảm xúc vừa rồi.

Lư Dương nhướng mày, nở nụ cười. Anh ngồi dậy, tay chống vào thành ghế sô pha, bao lấy Nguyễn Miên ở trong lồng ngực. Đôi mắt nhìn xuống bờ môi đỏ tươi của cậu, khẽ nói: "Thỏ con, hôn xong, chúng ta là người yêu của nhau."

"Người yêu?" Mắt Nguyễn Miên bừng sáng. Nếu như bọn họ là người yêu thì có phải cậu sẽ không cần xoắn xuýt về mối quan hệ của bọn họ nữa không?

"Đúng, người yêu, là tình yêu, là kiểu người yêu sau này sẽ kết hôn với nhau." Lư Dương nói bằng giọng trầm thấp.

Bởi vì hoàn cảnh gia đình nên từ khi còn bé Nguyễn Miên đã luôn thiếu thốn cảm giác an toàn, việc xác nhận quan hệ có thể cho cậu cảm giác an toàn lớn nhất.

Nguyễn Miên nghe Lư Dương nói vậy, không khỏi mím môi cười, ngửa đầu nhìn Lư DƯơng, có hơi mong đợi nói: "Được, vậy bọn mình hôn nhau đi."

Lư Dương mỉm cười, tới gần thêm một chút, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, khẽ nói: "Thỏ con ngốc, lúc hôn thì Omega nên thẹn thùng một chút."

Cặp mắt tròn trịa của Nguyễn Miên mở to, nhìn gương mặt không thể thân quen hơn được nữa trước mặt mình, thật sự là không thẹn thùng nổi.

Không hiểu sao Lư Dương hơi căng thẳng, anh giơ tay nhẹ nhàng che đi mắt Nguyễn Miên, hàng mi dài của Nguyễn Miên vẫy hai lần, sau đó cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lư Dương mỉm cười, mắt nhìn vào môi Nguyễn Miên, càng lúc càng đến gần, hơi thở gần như quyện vào với nhau.

Nguyễn Miên đột nhiên hỏi: "Lư cục cưng, anh có kinh nghiệm không?"

Động tác của Lư Dương lập tức dừng lại, anh buông tay ra: "Không, vị hôn phu của em vì em mà thủ thân như ngọc đấy, là con sói ngây thơ trong trắng nhất trong bầy sói."

Nguyễn Miên mở to mắt, bị anh chọc cho phì cười, mềm mại hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Bọn mình đều không biết hôn như nào."

Lư Dương hơi lùi lại, ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy bọn mình tìm một cái video nào đó để học hỏi đi."

Nguyễn Miên cười, gật đầu rồi tím một cái máy tính, tìm trên mạng một hồi, cuối cùng mở một video tên là "Những cảnh hôn đẹp nhất trong phim".

Hai người nằm trên chăn phủ kín giường, giống như đang nghiên cứu một vấn đề học thuật nào đó, cùng chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Lúc đầu hai người còn rất nghiêm túc, xem được một lúc thì không nhịn được bắt đầu thảo luận.

Lư Dương: "Cái tên nam chính này mặt mày phổ thông quá, không xứng với nữ chính tí nào."

Nguyễn Miên gật đầu: "Hai người bọn họ ở ngoài đời cũng là người yêu đấy. Mấy hôm trước em đọc tin giải trí, nhà trai leo tường nên hai người chia tay rồi."

"Xấu xí như vậy quả nhiên không phải người tốt."

"Chắc là tâm sinh tướng đó."

"Cái tên Alpha này lúc hôn còn cố ý vươn lưỡi ra, còn thả cả pheromone, em xem Omega đã run rẩy rồi kìa. Cái tên Alpha này tranh thủ lúc quay phim mà sàm sỡ Omega, đúng là một tên cặn bã."

"Thật sao? Sao em không thấy vậy, có phải anh nhìn nhầm không."

"Đương nhiên là có, không tin em tua lại đoạn vừa rồi đi, thị lực của anh cực kì tốt. Cái tên Alpha kia thật kinh tởm, bạn diễn Omega của gã thật đáng thương, ai tìm bạn đời nhất định phải tránh xa dạng Alpha này ra."

...

Hai người thảo luận khí thế ngút trời, dần dần quên béng mục đích xem video, chủ đề cũng càng ngày càng đa dạng. Mấy năm qua Lư Dương ở trong quân đội nên không biết những tin tức giải trí bên ngoài, Nguyễn Miên tranh thủ tỉ mỉ giảng giải cho anh nghe.

Đêm đã khuya, lúc video sắp kết thúc Lư Dương mới nhớ ra chuyện quan trọng, vội vàng nghiêm túc nghiên cứu mấy cảnh sau của video.

Anh quay đầu sang thì đã thấy Nguyễn Miên áp mặt vào gối ngủ thiếp đi từ khi nào. Bởi vì áp mặt vào gối nên má bị chèn, trông như nắm gạo nếp trắng mềm dẻo.

Lư Dương không nhịn được đưa tay khẽ chọc một cái, nở nụ cười. Anh rón rén đóng máy tính lại, ôm Nguyễn Miên lên, đặt lại ngay ngắn trên giường rồi đắp chăn cho cậu.

Lư Dương thu dọn mọi thứ xong thì tắt đèn, chỉ để lại một cái đèn ngủ rồi nằm xuống cạnh Nguyễn Miên, anh mượn ánh đèn ấm áp mà ngắm cậu.

Lúc ngủ, Nguyễn Miên luôn ngủ rất yên, ngoan ngoãn nằm im, trông rất dịu ngoan mà điềm tĩnh.

Cậu nằm trong chăn, gương mặt ngủ đến đỏ bừng, trông như một miếng bánh gatô dâu tây thơm ngọt ngon miệng. Bờ môi đỏ tươi mọng nước, so với dâu tây còn ngon hơn, lúc ngủ bờ môi ấy còn vô thức hơi cong lên một chút, như đang chờ người đến hái.

Lư Dương lặng yên không tiếng động cong môi, khẽ vuốt tóc vương trên trán cậu, cúi đầu xuống nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, Lư Dương thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình và Nguyễn Miên, anh thậm chí còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên ra chiến trường.

Người Nguyễn Miên chỗ nào cũng mềm, môi cũng không ngoại lệ. Bờ môi cậu mềm mại trơn trượt, mang theo chút vị trong veo, so với món thạch ngon nhất mà Lư Dương từng ăn còn trơn mềm hơn.

"Thỏ con, anh đã biết hôn rồi." Lư Dương dán môi vào môi Nguyễn Miên, khẽ cười. Anh đến bên tai Nguyễn Miên, khẽ nói: "Chúng ta hôn nhau rồi, từ giờ trở đi bọn mình là người yêu."

Mặc dù Nguyễn Miên đang ngủ ngon lành, không nghe được những lời Lư Dương nói, nhưng lông mày lại vô thức giãn ra, ỷ lại nhích vào trong lồng ngực của anh.

Lư Dương khẽ hôn lên trán cậu, trong màn đêm tĩnh lặng nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon nhé, em yêu*."

*Nguyên văn là 男朋友 tức bạn trai hoặc người yêu nam.

______________________

Awwwwww, hơi hẫng nhưng mà vẫn rất awwwwww o(*≧□≦)o