*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Hạ Hầu Lam đến sân, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bóng đen cuộn tròn ở một góc sân thượng to như vậy.
Bởi vì là Lễ Tình Nhân, sân thượng này cũng không có ai cho nên Hạ Hầu Lam lập tức biết người kia chính là Lộ Tiêu Tiêu.
Hôm nay lúc gặp cô, cả hai cũng đã nhìn ra quần áo Lộ Tiêu Tiêu mặc khác với mọi khi. Ngày thường bất luận bao nhiêu độ, tuyết có rơi hay không thì Lộ Tiêu Tiêu về cơ bản là một chiếc áo khoác ngoài màu trắng cộng với một chiếc áo len trắng ( họ thực sự không biết còn quần áo nào trong chiếc áo len hay không). Nhưng hôm nay cô mặc một chiếc áo dạ màu đen ( hơn nữa áo dạ ấy trông rất vừa người) bên trong là một chiếc váy màu trắng, chất liệu bằng lông khiến cô trông càng đáng yêu hơn. Sau đó mang một đôi tất đen bình thường và đôi bốt ngắn màu trắng……
Nhưng mà bây giờ, cả người cô cuộn tròn lại, từ xa nhìn lại giống như là một con nhím nhỏ vì bảo vệ bản thân mà ôm chặt lấy mình, sau đó dựng toàn bộ gai nhọn lên.
Hạ Hầu Lam lập tức chạy qua đó, ngồi xổm xuống dưới, ôm lấy cả người Lộ Tiêu Tiêu.
Lúc ôm lấy cô, còn nghe thấy tiếng cô khóc nức nở.
“Tiêu Tiêu, đừng khóc.”
Hạ Hầu Lam theo bản năng ném tất cả sai lầm cho Mạc Hi Thần. Dù sao Lộ Tiêu Tiêu khóc, có lẽ cũng chỉ vì thằng con trai vừa thấy mặt đã dây dưa với cô đòi chocolate này.
Lộ Tiêu Tiêu ngước khuôn mặt lên, khuôn mặt nhỏ thanh tú bị nước mắt chà đạp thật sự thê thảm. ơn nữa gió quá lớn khiến mái tóc của cô có thể dùng để quay quảng cáo X mềm mại bị hất tung, cả người trông khô héo, căn bản không có loại khí chất hoa khôi núi băng như ngày thường.
Hiện tại cô ấy mới biết được thì ra cô gái này cũng giống mấy cô gái bình thường, cũng sẽ khóc.
Cảm nhận được hơi thở của cô bạn, Lộ Tiêu Tiêu dựa vào vai cô ấy, lớn tiếng khóc lên.
“Tiểu Lam, Mạc Hi Thần nói anh ta chỉ muốn bổ ngọn núi băng là tớ
ra……”
“Nhưng, nhưng…… Tớ vốn cũng không phải
là
núi băng gì cả……”
“Không phải tớ không muốn làm bạn với mấy cậu, mà là…… Những người được
tớ
gọi là bạn vào năm cấp hai ấy đều gạt tớ, trêu chọc tớ……”
“Nhìn tớ xấu mặt, mấy cậu ta sẽ không đi lên an ủi tớ mà là cười tớ, sau đó truyền tai nhau chuyện tớ thổ lộ với hot boy, còn bôi nhọ tớ……”
“Tớ sợ quá, Tiểu Lam, tớ sợ quá……”
“Nếu Mạc Hi Thần cười ném
chocolate của tớ đi, tớ sẽ sụp đổ mất……”
Lộ Tiêu Tiêu nói năng hơi lộn xộn nhưng Hạ Hầu Lam lại cảm giác được sự bất lực trong giọng nói của cô.
Đây là bóng đen không thể nói cho ai biết dưới đáy lòng cô.
Cô lạnh lùng chỉ là do cô muốn che giấu những tổn thương của mình.
Nhiệt tình trong lòng cô lại bởi vì những con nhỏ xấu xa đó khi còn nhỏ nên không dám tiến lên một bước nữa.
Thật muốn giết những người này quá đi.
Cô gái này vốn không nên bị bọn họ tổn thương.
Không bằng tìm người giết những thằng khốn con khốn đó đi chứ nhỉ?
Hạ Hầu Lam không nói gì mà chỉ ôm Lộ Tiêu Tiêu, ôm thật chặt như vậy để cô có thể có một bờ vai dựa vào.
Đột nhiên cảm thấy năng lực bạn trai của mình là MAX.
Cũng may là không kêu Phó Nhược Hàm lại đây, nếu không sẽ không thể hiện được sức mạnh bạn trai của mình =v=.
Có lẽ là bởi vì có người dựa vào, Lộ Tiêu Tiêu khóc thút thít lại từ từ hạ xuống, giọng nghẹn ngào cũng dần dần ngừng lại. Nhưng cái mũi đã khóc đến đỏ bừng, cặp mắt giống như thỏ con.
Lúc này Hạ Hầu Lam mới thả người ra, vô cùng tùy ý mà ngồi xuống đất bên cạnh Lộ Tiêu Tiêu. Dù sao bản thân cũng đang mặc một chiếc áo khoác màu đen, cũng chả thèm để ý đến việc dưới đất có cát bụi hay không.
Móc ra một túi khăn giấy rồi rút ra một tờ, cô ấy lau lung tung trêи mặt Lộ Tiêu Tiêu. Tuy rằng hiệu quả thực tế cũng không lớn nhưng tốt xấu gì cũng có thể lau đi một chút nước mắt linh tinh.
Thuận tay nhận lấy khăn giấy trong tay cô ấy, Lộ Tiêu Tiêu bắt đầu lau mặt mình. “Rất xin lỗi Tiểu Lam, bây giờ hẳn là cậu đang ở bên đàn anh nhưng tớ lại lôi cậu tới đây……”
“Nói cái lời gì thế này, cậu cũng khóc thành như vậy, làm bạn mà tớ có thể không lập tức lại đây tìm cậu
hả.”
Hạ Hầu Lam nghe thấy Lộ Tiêu Tiêu nói hơi kỳ quái. Trong cảm giác của cô ấy, bạn bè có chuyện, chắc chắn bản thân sẽ lập tức tới hỗ trợ. Cho dù là Phó Nhược Hàm tìm cô ấy, chắc chắn cô ấy cũng sẽ lập tức chạy đi tìm, dù sao đàn anh cũng sẽ không chạy.
Lúc này Lộ Tiêu Tiêu mới quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Lam.
“…… Vừa rồi tớ đi tìm Mạc Hi Thần. Vốn dĩlà muốn cho anh ấy một ngạc nhiên……”
“Nhưng anh ấy ở cạnh hot boy hồi cấp hai, bên cạnh còn có một chàng trai mà tớ không quen biết.”
“Anh ấy nói với cậu ta là anh ấy xin chocolate của tớ, chỉ là nói giỡn…… Bản thân anh ấy không nhận chocolate.”
“Tớ sợ quá, nếu tớ đưa chocolate cho anh ấy thì lập tức anh ấy
ném
vỡ trước mặt tớ, cười nhạo tớ nói tớ khờ
ở trước mặt hot boy thì
tớ đây nên làm cái gì bây giờ.”
Lộ Tiêu Tiêu hơi bình tĩnh nói những lời này, trong giọng nói đều là lạnh nhạt, thậm chí là hơi tuyệt vọng.
Cô sợ chuyện xảy ra năm đó một lần nữa lại xảy ra.
Hạ Hầu Lam không tham dự vào cuộc sống học sinh trung học của cô, cũng không biết vì sao năm đó mấy con nhỏ kia muốn chơi cô như vậy. Nhưng cô ấy có thể xác định nếu năm đó bạn của cô là cô ấy và Phó Nhược Hàm thì bất luận như thế nào, các cô ấy đều sẽ chỗ dựa vững chắc nhất của cô.
Bạn bè, không phải đều có tác dụng như vậy sao?
Lúc muốn điên thì cùng nhau điên, lúc muốn học tập thì cùng nhau học tập.
Hơn nữa vẫn là bậc thầy trao đổi tình cảm cho nhau.
“Tiêu Tiêu, có lời nói tớ hy vọng sẽ không nói quá khó nghe.”
Hạ Hầu Lam nói,
“Con người, là không có khả năng vẫn luôn bị vấp ngã bởi quá khứ.”
“Cậu sẽ tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ cậu có muốn hay không, thời gian đều sẽ trôi đi từng chút từng chút một.”
“Tớ không biết năm đó vì sao hot boy kia muốn từ chối cậu, cũng không biết vì sao những người bạn của cậu đối xử với cậu như vậy, nhưng ít nhất cậu phải biết rằng năm đó cậu là người rất nỗ lực.”
“Cậu cố lấy dũng khí làm một chuyện mà có khả năng cả đời cậu cũng không dám làm, cho dù kết quả tồi tệ, thậm chí mang đến ảnh hưởng vô tận với cậu
nhưng đó cũng là quá khứ rồi.”
“Cậu bây giờ, cho dù chuyện đã xảy ra năm đó, cậu cũng vẫn dũng cảm bước một bước.”
“Mạc Hi Thầnchỉ là một lực thúc đẩy. Tớ nhớ rõ, năm đó lúc cậu đưa chocolate cho hot boy, cậu ta cũng ở đó đúng không?”
“Cậu đã biết cậu ta là người bên cạnh hot boy, nhưng cậu vẫn không kìm được mà xúc động nổi lên ý định đưa chocolate cho cậu ta.”
“Vậy không phải rất tốt sao?”
“Cậu như vậylà đang từ từ bước ra khỏi quá khứ. Mặc kệ tương lai như thế nào, cậu đã bước được bước đầu tiên.”
“Cậu bây giờ muốn lùi bước về phía sau, vậy cũng không còn kịp rồi.”
“Như vậy, vì sao không nghĩ tới chuyện đi
ra hả?”
“Bất luận kết quả
như
thế nào, dũng cảm mà
bước ra, đây mới là con đường cậu nên có.”
TruyenHDTruyenHD
Editor: Mứt Chanh
Chương 7: Bệnh kén ăn chocolate (7)
Lúc Hạ Hầu Lam đến sân, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bóng đen cuộn tròn ở một góc sân thượng to như vậy.
Bởi vì là Lễ Tình Nhân, sân thượng này cũng không có ai cho nên Hạ Hầu Lam lập tức biết người kia chính là Lộ Tiêu Tiêu.
Hôm nay lúc gặp cô, cả hai cũng đã nhìn ra quần áo Lộ Tiêu Tiêu mặc khác với mọi khi. Ngày thường bất luận bao nhiêu độ, tuyết có rơi hay không thì Lộ Tiêu Tiêu về cơ bản là một chiếc áo khoác ngoài màu trắng cộng với một chiếc áo len trắng ( họ thực sự không biết còn quần áo nào trong chiếc áo len hay không). Nhưng hôm nay cô mặc một chiếc áo dạ màu đen ( hơn nữa áo dạ ấy trông rất vừa người) bên trong là một chiếc váy màu trắng, chất liệu bằng lông khiến cô trông càng đáng yêu hơn. Sau đó mang một đôi tất đen bình thường và đôi bốt ngắn màu trắng……
Nhưng mà bây giờ, cả người cô cuộn tròn lại, từ xa nhìn lại giống như là một con nhím nhỏ vì bảo vệ bản thân mà ôm chặt lấy mình, sau đó dựng toàn bộ gai nhọn lên.
Hạ Hầu Lam lập tức chạy qua đó, ngồi xổm xuống dưới, ôm lấy cả người Lộ Tiêu Tiêu.
Lúc ôm lấy cô, còn nghe thấy tiếng cô khóc nức nở.
“Tiêu Tiêu, đừng khóc.”
Hạ Hầu Lam theo bản năng ném tất cả sai lầm cho Mạc Hi Thần. Dù sao Lộ Tiêu Tiêu khóc, có lẽ cũng chỉ vì thằng con trai vừa thấy mặt đã dây dưa với cô đòi chocolate này.
Lộ Tiêu Tiêu ngước khuôn mặt lên, khuôn mặt nhỏ thanh tú bị nước mắt chà đạp thật sự thê thảm. ơn nữa gió quá lớn khiến mái tóc của cô có thể dùng để quay quảng cáo X mềm mại bị hất tung, cả người trông khô héo, căn bản không có loại khí chất hoa khôi núi băng như ngày thường.
Hiện tại cô ấy mới biết được thì ra cô gái này cũng giống mấy cô gái bình thường, cũng sẽ khóc.
Cảm nhận được hơi thở của cô bạn, Lộ Tiêu Tiêu dựa vào vai cô ấy, lớn tiếng khóc lên.
“Tiểu Lam, Mạc Hi Thần nói anh ta chỉ muốn bổ ngọn núi băng là tớ
ra……”
“Nhưng, nhưng…… Tớ vốn cũng không phải
là
núi băng gì cả……”
“Không phải tớ không muốn làm bạn với mấy cậu, mà là…… Những người được
tớ
gọi là bạn vào năm cấp hai ấy đều gạt tớ, trêu chọc tớ……”
“Nhìn tớ xấu mặt, mấy cậu ta sẽ không đi lên an ủi tớ mà là cười tớ, sau đó truyền tai nhau chuyện tớ thổ lộ với hot boy, còn bôi nhọ tớ……”
“Tớ sợ quá, Tiểu Lam, tớ sợ quá……”
“Nếu Mạc Hi Thần cười ném
chocolate của tớ đi, tớ sẽ sụp đổ mất……”
Lộ Tiêu Tiêu nói năng hơi lộn xộn nhưng Hạ Hầu Lam lại cảm giác được sự bất lực trong giọng nói của cô.
Đây là bóng đen không thể nói cho ai biết dưới đáy lòng cô.
Cô lạnh lùng chỉ là do cô muốn che giấu những tổn thương của mình.
Nhiệt tình trong lòng cô lại bởi vì những con nhỏ xấu xa đó khi còn nhỏ nên không dám tiến lên một bước nữa.
Thật muốn giết những người này quá đi.
Cô gái này vốn không nên bị bọn họ tổn thương.
Không bằng tìm người giết những thằng khốn con khốn đó đi chứ nhỉ?
Hạ Hầu Lam không nói gì mà chỉ ôm Lộ Tiêu Tiêu, ôm thật chặt như vậy để cô có thể có một bờ vai dựa vào.
Đột nhiên cảm thấy năng lực bạn trai của mình là MAX.
Cũng may là không kêu Phó Nhược Hàm lại đây, nếu không sẽ không thể hiện được sức mạnh bạn trai của mình =v=.
Có lẽ là bởi vì có người dựa vào, Lộ Tiêu Tiêu khóc thút thít lại từ từ hạ xuống, giọng nghẹn ngào cũng dần dần ngừng lại. Nhưng cái mũi đã khóc đến đỏ bừng, cặp mắt giống như thỏ con.
Lúc này Hạ Hầu Lam mới thả người ra, vô cùng tùy ý mà ngồi xuống đất bên cạnh Lộ Tiêu Tiêu. Dù sao bản thân cũng đang mặc một chiếc áo khoác màu đen, cũng chả thèm để ý đến việc dưới đất có cát bụi hay không.
Móc ra một túi khăn giấy rồi rút ra một tờ, cô ấy lau lung tung trêи mặt Lộ Tiêu Tiêu. Tuy rằng hiệu quả thực tế cũng không lớn nhưng tốt xấu gì cũng có thể lau đi một chút nước mắt linh tinh.
Thuận tay nhận lấy khăn giấy trong tay cô ấy, Lộ Tiêu Tiêu bắt đầu lau mặt mình. “Rất xin lỗi Tiểu Lam, bây giờ hẳn là cậu đang ở bên đàn anh nhưng tớ lại lôi cậu tới đây……”
“Nói cái lời gì thế này, cậu cũng khóc thành như vậy, làm bạn mà tớ có thể không lập tức lại đây tìm cậu
hả.”
Hạ Hầu Lam nghe thấy Lộ Tiêu Tiêu nói hơi kỳ quái. Trong cảm giác của cô ấy, bạn bè có chuyện, chắc chắn bản thân sẽ lập tức tới hỗ trợ. Cho dù là Phó Nhược Hàm tìm cô ấy, chắc chắn cô ấy cũng sẽ lập tức chạy đi tìm, dù sao đàn anh cũng sẽ không chạy.
Lúc này Lộ Tiêu Tiêu mới quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Lam.
“…… Vừa rồi tớ đi tìm Mạc Hi Thần. Vốn dĩlà muốn cho anh ấy một ngạc nhiên……”
“Nhưng anh ấy ở cạnh hot boy hồi cấp hai, bên cạnh còn có một chàng trai mà tớ không quen biết.”
“Anh ấy nói với cậu ta là anh ấy xin chocolate của tớ, chỉ là nói giỡn…… Bản thân anh ấy không nhận chocolate.”
“Tớ sợ quá, nếu tớ đưa chocolate cho anh ấy thì lập tức anh ấy
ném
vỡ trước mặt tớ, cười nhạo tớ nói tớ khờ
ở trước mặt hot boy thì
tớ đây nên làm cái gì bây giờ.”
Lộ Tiêu Tiêu hơi bình tĩnh nói những lời này, trong giọng nói đều là lạnh nhạt, thậm chí là hơi tuyệt vọng.
Cô sợ chuyện xảy ra năm đó một lần nữa lại xảy ra.
Hạ Hầu Lam không tham dự vào cuộc sống học sinh trung học của cô, cũng không biết vì sao năm đó mấy con nhỏ kia muốn chơi cô như vậy. Nhưng cô ấy có thể xác định nếu năm đó bạn của cô là cô ấy và Phó Nhược Hàm thì bất luận như thế nào, các cô ấy đều sẽ chỗ dựa vững chắc nhất của cô.
Bạn bè, không phải đều có tác dụng như vậy sao?
Lúc muốn điên thì cùng nhau điên, lúc muốn học tập thì cùng nhau học tập.
Hơn nữa vẫn là bậc thầy trao đổi tình cảm cho nhau.
“Tiêu Tiêu, có lời nói tớ hy vọng sẽ không nói quá khó nghe.”
Hạ Hầu Lam nói,
“Con người, là không có khả năng vẫn luôn bị vấp ngã bởi quá khứ.”
“Cậu sẽ tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ cậu có muốn hay không, thời gian đều sẽ trôi đi từng chút từng chút một.”
“Tớ không biết năm đó vì sao hot boy kia muốn từ chối cậu, cũng không biết vì sao những người bạn của cậu đối xử với cậu như vậy, nhưng ít nhất cậu phải biết rằng năm đó cậu là người rất nỗ lực.”
“Cậu cố lấy dũng khí làm một chuyện mà có khả năng cả đời cậu cũng không dám làm, cho dù kết quả tồi tệ, thậm chí mang đến ảnh hưởng vô tận với cậu
nhưng đó cũng là quá khứ rồi.”
“Cậu bây giờ, cho dù chuyện đã xảy ra năm đó, cậu cũng vẫn dũng cảm bước một bước.”
“Mạc Hi Thầnchỉ là một lực thúc đẩy. Tớ nhớ rõ, năm đó lúc cậu đưa chocolate cho hot boy, cậu ta cũng ở đó đúng không?”
“Cậu đã biết cậu ta là người bên cạnh hot boy, nhưng cậu vẫn không kìm được mà xúc động nổi lên ý định đưa chocolate cho cậu ta.”
“Vậy không phải rất tốt sao?”
“Cậu như vậylà đang từ từ bước ra khỏi quá khứ. Mặc kệ tương lai như thế nào, cậu đã bước được bước đầu tiên.”
“Cậu bây giờ muốn lùi bước về phía sau, vậy cũng không còn kịp rồi.”
“Như vậy, vì sao không nghĩ tới chuyện đi
ra hả?”
“Bất luận kết quả
như
thế nào, dũng cảm mà
bước ra, đây mới là con đường cậu nên có.”