Phó Nhược Hàm không muốn nói cho Việt Trọng Hâm rằng bản thân phải đi tham gia bữa tiệc Giáng sinh của nhà họ Phó vào đêm Giáng Sinh. Thứ nhất những chuyện tép riu của nhà họ Phó cũng không đáng giá để Việt Trọng Hâm biết như vậy. Thứ hai cô cũng rất rõ ràng nếu Việt Trọng Hâm biết cô muốn tham gia tiệc tối thì xác suất rất lớn cậu nhóc mười sáu tuổi sẽ náo loạn muốn cùng cô trở về. Đến lúc đó để Phó Tín Hán nhìn thấy Việt Trọng Hâm, còn không phải là dáng vẻ của một con thú đói nhìn thấy một miếng thịt đỏ lớn sao? Vì thế cô định bí mật gạt người đi tham gia tiệc tối.
Hạ Hầu Lam biết Lý Tuyết Trúc mang thai, hơn nữa chị ả ta Lý Tuyết Mai còn đặc biệt chạy tới trường học tìm Phó Nhược Hàm thì tức giận đến mức cô ấy nổi trận lôi đình, Phó Nhược Hàm dỗ dành lâu lắm mới dỗ người được.
“Phó Tín Hán gửi thư mời qua cho nhà tớ, tớ đương nhiên biết rồi!”
Hạ Hầu Lam vừa vừa đưa quần áo trong tay tới chỗ Phó Nhược Hàm bên kia vừa khoa tay múa chân nói,
“Ba tớ vốn không muốn đụng tới thư mời bọn họ đưa tới, đã để thư ký xử lý rồi. Chuyện sủng thϊế͙p͙ diệt thê này, thật khó cho ông ta làm được như vậy!”
Càng nghĩ càng tức mà, sau đó cô ấy nhìn quần áo trong tay cũng thấy không vừa mắt thế nào ấy, vì thế một cú điện thoại gọi về làm nũng với ba Hạ Hầu, đối phương rất thích dáng vẻ này của con gái nên rất nhanh đã cho người đưa tới nguyên một hàng lễ phục dạ hội kiểu mới của DIOR. Hạ Hầu Lam cũng rất tích cực mà xem những bộ lễ phục đó một lần, cuối cùng cũng chọn một chiếc váy trễ vai màu xanh ngọc cho Phó Nhược Hàm.
Cái loại tiệc tối này cô ấy không muốn đi. Điều cô ấy có thể giúp Phó Nhược Hàm chính là cung cấp một bộ lễ phục nhỏ như vậy. Dù sao cô ấy không cho rằng nhà họ Phó sẽ chuẩn bị lễ phục cho Phó Nhược Hàm. Hãy xem cô ấy và Phó Nhược Hàm cùng ký túc xá ba năm, từ trước đến nay cô đều không nhận được bất cứ món hàng gì từ trong nhà thì sẽ biết.
Hết thảy đều chuẩn bị ổn thoả, Phó Nhược Hàm chỉ chờ tiệc tối cùng ngày đi xem náo nhiệt, thuận tiện thêm mấy chuyện hot nữa, làm cho bản thân có thể được càng nhiều chứng cứ hơn. Nhưng lúc này, Việt Trọng Hâm lại đột nhiên tìm tới.
“Chị chị chị chị ơi, chúng ta sẽ gặp mặt vào đêm Giáng sinh được không? ^-^”
Biểu cảm phía sau có thể khiến người ta cảm nhận được niềm vui sướиɠ của người đã nhắn cho cô.
Cùng Việt Trọng Hâm ở bên nhau đã hơn hai tháng, cậu xưng hô với cô từ lúc bắt đầu là “đàn chị” đã nhảy thành “chị”, cảm giác quan hệ giữa hai người càng thân mật hơn trước một ít. Nếu đặt ở trước đây, Phó Nhược Hàm tất nhiên sẽ đáp ứng rất nhanh. Dù sao cậu chàng này một khi biến mất chính là nửa tháng. Chocolate trong ký túc xá đã sớm bị cô ăn hết từ lâu rồi, cô cũng rất muốn nhìn một chút xem nửa tháng này rốt cuộc cậu làm gì. Nhưng cô lại rất muốn đến xem trò khôi hài ở nhà họ Phó đến cùng sẽ kết thúc như thế nào……
“Xin lỗi nha Trọng Hâm, đêm Giáng Sinh tôi có chút việc, có lẽ chị không đồng ý với cưng được QwQ.”
“Ơ, chị là có chuyện gì sao? Chẳng lẽ…… Em không tìm chị nửa tháng, chị vượt quá giới hạn sao? QAQ”
“…… Cậu cái thằng nhóc hư này nói cái gì thế hả, đây không phải kỳ thi cuối kỳ sao, hơn nữa bên này tôi cũng phải chuẩn bị chuyện thi lên thạc sĩ, ngày đó tôi hẹn với một giáo sư muốn thảo luận một ít vấn đề với thầy ấy, rất lâu trước đây đã quyết định rồi.”
“Vậy chị ơi, mình đi cùng nhau được không, em muốn gặp chị, sau đó cho chị xem bất ngờ. (〃‘▽‘〃)”
“Không thể, lúc học tập sao lại có thể phân tâm chứ? Hơn nữa…… Cậu đến rồi phỏng chừng cũng nghe không hiểu tôi với giáo sư đang nói cái gì á?”
“(
艹皿艹
) chị đây là đang xem thường em sao, em chính là thiếu niên thiên tài rất thông minh, chị và giáo sư nói cái gì thì em nhất định có thể nghe hiểu được!”
“Được rồi được rồi, gần nửa ngày đó, chúng ta không phải cùng nhau trải qua lễ Giáng Sinh sao? Hơn nữa bất ngờ của cậu ngay từ đầu đã nói là bất ngờ Giáng Sinh, để tôi chờ mong một chút mà.”
“…… Nếu chị đều đã nói như vậy,được thôi……
(;
へ:) nhưng lễ Giáng Sinh chị nhất định không thể xúi giục em! (^ω^) chúng ta đã nói đó nha (^o^)/~”
Giữa những dòng chữ, dường như có thể nhìn thấy cậu nhóc từ hạnh phúc ban đầu đến thất vọng khi bị từ chối và sau đó là mong chờ, Phó Nhược Hàm dăm ba câu đã lừa dối qua mất.
Hy vọng một ngày kia đừng cô phụ cô từ chối hẹn hò với Việt Trọng Hâm trước.
X
Tình hình nhà họ Phó những năm gần đây không được tốt, một phần lớn nguyên nhân là do hành vi yêu thương vợ lẽ hủy hoại vợ lớn của Phó Tín Hán đã khiến các đối tác làm ăn hoặc chủ doanh nghiệp ngại tiếp xúc quá nhiều với ông ta. Vui đùa cái gì vậy, người bên gối đều có thể tùy thời bị tính kế, vốn dĩ người như bọn họ cũng chỉ có ích lợi lui tới còn không phải sẽ bị ông ta hố càng nhiều sao? Vì thế gần đây nhà họ Phó trêи cơ bản đều là dựa vào mặt mũi của ông nội nhà họ Phó và vốn ban đầu qua lại với nhà họ Phó.
Cố tình Phó Tín Hán trầm mê với người vợ mới dịu dàng của ông ta nên hoàn toàn không nghĩ sâu đến như vậy.
Lần này, tiệc Giáng sinh được cho là một bữa tiệc rượu nho nhỏ, trêи thực tế nó giống một bữa tiệc đính hôn của một cô chủ giàu có với trái tim thiếu nữ và người đàn ông cô ta yêu. Nơi tổ chức tiệc được trang trí bằng bóng bay màu hồng và trắng tạo thành một nhóm bóng bay. Có thể nhìn thấy hoa tulip hồng và hoa hồng trắng ở khắp mọi nơi. Có hai chú mèo Hello Kitty lớn và bạn trai Daniel Star trước cửa bữa tiệc, chúng đang ôm chặt lấy nhau. Cây thông Noel vốn là chủ đề thực sự của bữa tiệc lại được bố trí cách cổng tiệc vài mét.
Khi Phó Nhược Hàm chỉ còn chưa đầy ba phút trước khi bữa tiệc bắt đầu. Bữa tiệc lần này áp dụng phong cách tiệc đứng, cũng không có chuyện chủ nhà sắp xếp ngồi chỗ nào là một hai phải ngồi chỗ nào đó. Cô cũng không có hứng thú bắt chuyện với những người được nhà họ Phó mời tới, vì thế cô ngắt ngang. Trước sự bất tiện của việc gọi xe vào thời điểm này, Hạ Hầu Lam còn cố ý kêu tài xế nhà Hạ Hầu tới đưa Phó Nhược Hàm đến hội trường, cũng căn dặn tài xế “Cần phải đưa Hàm xinh đẹp của chúng ta đến đó”.
Người tài xế trung thành với nhà họ Hạ Hầu tất nhiên là đồng ý rất nhanh.
Sau đó khi Phó Nhược Hàm đến cửa yến tiệc đã bị màu hồng phấn của yến tiệc khiến cho sợ tới mức tưởng cô đi nhầm sảnh tiệc. Cô còn giơ tay trái lên và liếc nhìn ngày hiển thị trêи đồng hồ, cho rằng bản thân nhớ lầm ngày, hôm nay không phải đêm Giáng Sinh mà là đêm trước Giáng Sinh.
“Cô chủ Hàm!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Phó Nhược Hàm, một người đàn ông ước chừng 50 tuổi bước nhanh đến bên cạnh cô, vẻ mặt hơi kϊƈɦ động.
“Cô chủ Hàm, sao cô lại ở đây?”
Phó Nhược Hàm xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía người quản gia đã không gặp cô từ hồi đại học, khẽ cười,
“Chú Trung.”
Chú Trung là lão bộc của nhà họ Phó, chú đã bắt đầu phục vụ nhà họ Phó từ thời ông nội đến nơi này đã là đời thứ ba. Mà con của ông cũng làm việc ở nhà họ Phó nhưng chủ yếu phụ trách chính là hậu cần loại công táccác loại công việc hậu cần, mà cháu của ông bị ông cấm làm việc ở nhà họ Phó.
Ông biết rõ nhà họ Phó rất có khả năng sẽ thua ở trong tay Phó Tín Hán, cháu nội còn trẻ, cơ hội còn có rất nhiều, ông không muốn cháu trai mình cũng bước vào cái nhà này, sau đó bị Phó Tín Hán hố trọn một đời.
Nếu chú Trung đều ở chỗ này nên đây chắc chắn là bữa tiệc Giáng sinh do nhà họ Phó tổ chức. Chú Trung nhận thấy ánh mắt như suy tư gì đó của Phó Nhược Hàm thì vội vàng nói:
“Cô chủ Hàm là tới tham gia
bữa tiệc Giáng Sinh này sao?”
“Dạ.”
Phó Nhược Hàm khẽ gật đầu, “Con cho rằng con đi nhầm.”
“…… Đều là chủ ý bà chủ mới, ông chủ cũng để mặc bà ấy.”
Phó Tín Hán có bao nhiêu cưng chiều với Lý Tuyết Trúc, còn tốn một mớ tiền cho Phó Ức Thơ sống tốt, những người già này tự nhiên thấy rõ. Đồng thời bọn họ cũng thấy rất may mắn rằng trong lòng cô chủ cũng thấy rõ ràng, sau khi Phó Tín Hán làm ra chuyện như vậy thì quyết đoán cắt đứt quan hệ với nhà họ Phó..
Bọn họ rất thích cô chủ này, nhưng đồng thời bọn họ cũng không hy vọng đối phương sẽ bị tổn hại ở cái nhà họ Phó này.
Lúc chú Trung dẫn theo Phó Nhược Hàm đi vào đúng là lúc có nhiều người nhất, rdù sao giờ này người cũng gần tới đủ. Chú Trung thì vừa rồi mọi người đã thấy không ít lần, đã thấy nhiều không trách, nhưng bọn họ chú ý nhiều hơn đến người con gái đang khóc tay đi bên cạnh ông.
“Wow, cô gái thật xinh đẹp……”
“Là vợ quản gia kia sao? Trời ạ, sao ổng tốt số như vậy, cưới được cô vợ xinh đẹp như vậy……”
“Vui đùa cái gì vậy, kia chắc chắn là con gái ổng!”
Có người biết thân phận của Phó Nhược Hàm thì khinh bỉ nhìn thoáng qua người ở phía sau khua môi múa mép:
“Nói khùng nói điên cái gì vậy, đó là con gái nhà họ Phó, Phó Nhược Hàm! Bên cạnh là chú Trung nhà bọn họ, sao trong miệng mấy người lại không phải quan hệ đứng đắn thế hả?”
“Cái này không phải do bọn tôi không biết sao……”
“Vẫn là lần đầu tiên gặp con gái nhà họ Phó đó.”
“Vì sao trước giờ chưa thấy qua cô gái đó?”
Vì sao?
Người nọ uống một ngụm champagne trong tay, vui sướиɠ khi người gặp họa thầm nghĩ: Nếu cha nhà mình không chịu thua kém, sao các người có thể không gặp cô con gái này?
Sự xuất hiện của Phó Nhược Hàm đã mang đến một phong cảnh tuyệt đẹp cho bữa tiệc. Những người biết thân phận của cô đều đến chào hỏi, Phó Nhược Hàm cũng đặc biệt lễ phép mà đáp lại từng người, thậm chí còn có thể kêu ra tên của bọn họ. Những người không biết thân phận của cô đều tiến đến bên cạnh cô, muốn tìm cơ hội nói chuyện phiếm với cô, sau đó quen biết một chút, tốt nhất là có thể có được phương thức liên lạc của cô.
“Ôi trời, này không phải Tiểu Hàm sao? Chị của chị nói em sẽ đến tham dự bữa tiệc, chị vốn dĩ cũng không tin đâu.”
Phó Nhược Hàm đang nghe ông chủ một công ty nhỏ thường lui tới với nhà họ Phó và vợ ông nói chuyện phiếm, trong lúc ba người nói chuyện thật sự là hòa hợp, cũng có những tràng cười sảng kɧօáϊ nhưng giây tiếp theo nghe thấy một giọng nói khiến mọi người ta cảm thấy chán ngán.
Phó Nhược Hàm đột nhiên nhướng mày.
Cô vừa mới tới bao lâu, đối phương đã nhịn không được muốn tới đây làm trò rồi sao?
Sau đó cô xoay người sang chỗ khácvới một nụ cười rạng rỡ trêи khuôn mặt xinh đẹp.
“Ôi chao, này không phải dì sao, ba tôi sao để một mình dì tới tìm tôi thế?”
Ông ta không sợ trong yến hội nhiều người như vậy, một cái sơ xuất sẽ hủy đi con trai cưng của ông ta à?
Nhưng cô cũng chưa nói câu sau, dù sao thì Phó Tín Hán đến bây giờ cũng chưa công bố tin tức Lý Tuyết Trúc mang tha. Nếu cô công bố trước khiến những người khác biết đáp án trước tiên thì đến lúc đó chơi không vui nữa.
Dì???
Lý Tuyết Trúc đầu tiên là sửng sốt với xưng hôn này của Phó Nhược Hàm, sau đó trong lòng tức giận đến muốn chết, nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể duy trì mỉm cười.
“Hàm à, xem em nói này…… Chị với em sinh cùng năm, sao sẽ là dì đây?”
Phó Nhược Hàm làm bộ giật mình,
“Ồ,
vậy
à? Nhưng sao tôi nhớ rõ là dì sinh vào tháng 4? Xin lỗi nha, tôi sinh vào tháng 11, ai lớn hơn tôi thì tôi đều kêu là dì.”
Ngay cả chênh lệch mấy tháng sao có thể gọi là dì hả! Lý Tuyết Trúc chán nản, vừa định phản bác cô thì đã nghe thấy người phụ nữ vừa rồi còn đang nói chuyện với Phó Nhược Hàm vẻ mặt giống như kinh ngạc.
“Ơ? Nhưng Hàm ơi, chị lớn hơn cưng không ít, sao cưng gọi chị là chị thế?”
Phó Nhược Hàm lập tức nói ngọt:
“Đó là bởi vì trông chị rất trẻ á, đứng chung một chỗ với em vừa nhìn qua là một đôi chị em xinh đẹp như hoa!”
“Nhìn cái miệng nhỏ của em nè!”
Đối phương bị Phó Nhược Hàm dỗ dành cười đến không khép miệng được, cũng thành công làm Lý Tuyết Trúc càng thêm bực bội.
Vui đùa cái gì vậy, sinh cùng năm với cô thì bị cô kêu là dì, mà bà dì hơn bốn mươi tuổi này lại được cô kêu là chị!?
Dáng vẻ đóa sen trắng của ả Lý Tuyết Trúc sắp bị phá kén, Phó Nhược Hàm mừng rỡ mà nghĩ có thể nhìn thấy dáng vẻ biến thành đóa den đen, không ngờ người đàn ông cách đó không xa tựa như thấy được tình huống của vợ mình thì vội vàng đi tới. Đầu tiên ông ta nắm lấy tay Lý Tuyết Trúc ôm ả ta vào lòng, tay phải còn không ngừng vuốt ve cho ả ta thông thuận, sau đó lại nhìn nhìn sang đứa con gái ruột ba năm đều không thấy mặt, vẻ mặt ông ta bất mãn.
“Sao mày tới đây còn khiến mẹ mày tức giận hả, cơ thể em ấy bây giờ chịu không nổi mày kϊƈɦ em ấy!”
Đương nhiên, người tới tất nhiên là ông cha già của cô, Phó Tín Hán.
Phó Nhược Hàm như là xem rác rưởi mà nhìn chằm chằm Phó Tín Hán, lại nhìn Lý Tuyết Trúc như là đang công bố chủ quyền dường như bắt lấy tay Phó Tín Hán, vẻ mặt trào phúng mà nhìn về phía cô. Cô lại cảm thấy buồn cười.
Hai người kia là nghĩ như thế nào mới có thể cảm thấy bản thân mình đứng ở trêи cao hả?
“Thật đúng là ngại quá, tôi đang nói chuyện với tổng giám đốc và phu nhân rất vui, là người đàn bà kia đột nhiên tới xen mồm, tôi cũng đã chào hỏi ả, ả còn cảm thấy không hài lòng, một hai phải bắt tôi kêu ả là mẹ.”
Phó Nhược Hàm khoanh tay trước ngực, dáng vẻ tự nhiên hào phóng khiến người ta rất có cảm tình, đồng thời bọn họ khinh thường mà nhìn thoáng qua Phó Tín Hán. Quả nhiên người cũng như tên, tâm đã trật, không phân xanh đỏ đen trắng đã bắt đầu mắng chửi người.
Hơn nữa, một ả nhân tình thượng vị, tuổi ả gần bằng con gái mình, vậy mà ông ta muốn con gái mình kêu ả nhân tình là “mẹ”? Kêu đối phương là “chị” cũng cảm thấy có vấn đề, còn muốn kêu “mẹ”? Ả là sinh cô hay nuôi cô?
Ở đây có rất nhiều ông sếp đều là trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu phiêu phiêu, giống bọn họ đi ra ngoài tham gia yến hội đều sẽ mangtheo tình nhân hoặc thư ký có quan hệ với mình. Nhưng từ sau khi một thứ tồn tại như Phó Tín Hán, bọn họ đều không hẹn mà cùng quyết định, chỉ cần Phó Tín Hán ở đây, bản thân tuyệt đối sẽ khong dẫn theo tình nhân, nếu không đều sẽ dẫn theo vợ mình. Dần dà có vài sếp và vợ mình không phục lại tình cảm một chút, tình cảm thật sự không khôi phục được thì cũng sẽ không làm quá tuyệt tình, Lúc này trong lòng bọn họ nghĩ cơ bản đều là “Người này rốt cuộc mặt mũi lớn đến mức nào mới có thể nói ra lời ngu ngốc thế kia”.
Cố tình Phó Tín Hán còn đắm chìm ở thế giới của bản thân, bây giờ ông ta ngoại trừ Lý Tuyết Trúc thì chính là quả dứa vàng trong bụng Lý Tuyết Trúc, tình yêu của ông ta và ả kết tinh, người thừa kế tương lại của ông ta.
Phó Tín Hán rõ ràng rất không vừa lòng với thái độ của Phó Nhược Hàm,
“Kêu em ấy là mẹ thì làm sao vậy, em ấy là vợ của tao, tất nhiên cũng là mẹ của mày……”
“Mẹ tôi đã chết.”
Phó Nhược Hàm ở trong lòng “Đmm” một câu, sau đó rất nhanh đã ngắt ngang lời Phó Tín Hán. Phó Tín Hán rõ ràng vẫn không quen Phó Nhược Hàm phản nghịch ông ta như vậy, đầu óc vừa định phun ra, lại bị Lý Tuyết Trúc ngăn cản.
Ả đàn bà kia yếu đuối nói với Phó Tín Hán: “Anh Hán, được rồi, nếu Hàm không muốn kêu em là mẹ thì thôi bỏ đi. Nhưng
em
biết một ngày nào đó em có thể để cho con bé cam tâm tình nguyện gọi em là mẹ……”
Ví dụ như ả ta biết Phó Tín Hán định mang toàn bọ tài sản nhà họ Phó cho đứa con trong bụng ả ta, hơn nữa không để lại chút tài sản thừa kế nào nào cho Phó Nhược Hàm.
Suy nghĩ một chút Phó Nhược Hàm quỳ trêи mặt đất khóc lóc thảm thiết, sau đó vẫn luôn kêu ả là “mẹ” “mẹ” “tha thứ cho con đi mẹ ” “xin mẹ cho con chút tiền”, ả ta không khỏi vui lên trong lòng.
Phó Tín Hán rõ ràng rất thích dáng vẻ đóa sen trắng của Lý Tuyết Trúc, ông ta ôm eoLý Tuyết Trúc, thâm tình chân thành mà nói:
“Ôi, Tuyết Trúc, người đàn ông như anh đâycó tài đức gì mà có thể cưới được người vợ hiền như em, so sánh với đứa con gái này thật là mất mặt xấu hổ……”
Không, đứa con gài này của ông có bao nhiêu người muốn cướp, hơn nữa người mất mặt xấu hổ chắc chắn không phải là cô.
Những người xung quanh đều thầm chửi bậy trong lòng.
Bữa tiệc thực sự đã bắt đầu từ lâu. Nhiều người trẻ đã bước lên sàn nhảy và bắt đầu khiêu vũ, nhưng ngày càng có nhiều người đều đang chê cười Phó Tín Hán. Nguyên nhân bọn họ tới yến hội này, một là muốn tìm kiếm một ít hợp tác mới nhưng đa số đều là tới chế giễu.
Bên kia cửa yến tiệc đột nhiên xôn xao một trận, mà Phó Tín Hán cũng cảm giác được.
“Sao lại thế này?”
Ông ta nhìn về phía cửa đại sảnh, thân thể vốn đã hóp bụng do cả năm không để ý tới mà béo phệ đột nhiên cứng ngắc, rất nhanh ông ta đã buông Lý Tuyết Trúc ra, để lại Phó Nhược Hàm còn đang chờ ông ta tiếp tục phê bình. Ông ta trợn mắt há hốc mồm chân chó đi đến bên cửa kia, cung kính mà nói:
“Việt, gia chủ nhà họ Việt, xin chào xin chào…… Không đúng, chào ngài chào ngài, hoan nghênh ngài đại giá quang lâm!”
“Không cần để ý tôi, tôi chỉ tùy tiện đến xem.”
Vốn dĩ nhìn thấy Phó Tín Hán rời đi, nghĩ thầm hẳn là không có chuyện gì với cô nữa nên Phó Nhược Hàm cắn một miếng bánh kem bỏ vào trong miệng, vừa xem dáng vẻ Lý Tuyết Trúc trợn mắt há hốc mồm vừa nhai bánh kem trong lòng mừng thầm. Ừm, hôm nay tay nghề của thợ làm bánh này cũng không tệ lắm, nhưng cô vẫn muốn ăn bánh kem chocolate ……
Cho đến khi cô nghe thấy giọng nói quen thuộc kia.
“Đây không phải là
đàn chị
muốn đi tìm giáo sư thảo luận đề tàiđây sao?”
Cô thấy được Việt Trọng Hâm đang mỉm cười với gương mặt hiền lành.
Ôi rồi, xong đời.