Nhật Linh cùng Bảo Trân và Xuyên Hương trên con xe Lexus đen bóng lao vun vút trên đường. Ba người vừa tận hưởng gió trời mát mẻ vừa nói chuyện rôm rả. Tới cổng trường, ba nàng thấy quá trời học sinh đang tụ tập bàn tán gì đó. Như thường lệ cất xe vào bãi đỗ, ba nàng quải chiếc ba lô trên vai, bước vào trường, không quan tâm mọi việc đang diễn ra trước mắt.
- Cô, là Hoàng Nhật Linh lớp 11A1 phải không?_ Một giọng nói ngọt ngào nhưng xa lạ vang lên.
Nhật Linh đang đi thì ngoái đầu lại nhìn. Một cô gái dáng người mảnh mai, làn da trắng như sữa, mái tóc hung hung đỏ, đôi môi hồng nhuận đang mỉm cười nhưng có chút không tự nhiên. Đôi mắt màu lam đang nhìn chằm chằm cô. Nhật Linh nhíu mày, cô quen người này à?
- Chúng ta sẽ còn gặp lại._Cô gái đó lại lên tiếng, xong rồi quay gót đi thẳng, để lại bao lời bàn tán xung quanh.
Nhật Linh khó hiểu nhìn theo, nhưng bộ não đang chứa hình ảnh cô gái kia của cô ngay lập tức nhận được lệnh: Xóa.
******************************************************************
Canteen
Hôm nay không hiểu lí do vì sao mà cả Trọng Khôi và Khải Minh đều nghỉ học, vậy nên chỉ có bộ tứ nhà ta kéo nhau xuống canteen sau 3 tiết học với cái bụng đang gào thét. Ngồi vào bàn, Thái Dũng được hưởng “thiên ân” của ba nàng là phải đi mua đồ ăn. Mệt chết cậu đi, phải chen lấn trong cái thời tiết này ư, đã bật điều hòa rồi mà mồ hôi vẫn chảy ròng ròng. (Kun: cho chừa, ai bắt anh là con trai duy nhất trong nhóm chứ, he he…Thái Dũng: hừ, con cờ hó nào ý nhỉ… Kun ^_^)
Ba nàng nhàn nhã ngồi đợi đồ ăn, tranh thủ tám chuyện luôn.
- Ê Trân, chị Hương , trường mình sắp tổ chức lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường đó. Hai người có ý tưởng gì không?
Bảo Trân đang ngồi mơ mộng với cuốn ngôn tình mới mua, bị hỏi thì giật mình. Nhật Linh ngán ngẩm nhìn cô, chán nản nói:
- Cậu không bỏ được cái quyển ngôn… gì gì đấy xuống được à?
Bảo Trân chỉ cười hì hì xong đáp:
- Cậu biết nó là lẽ sống của tớ mà Linh.
- À mà cậu hỏi gì ý nhỉ?_ Bảo Trân e dè hỏi lại, chuẩn bị tinh thần nghe mắng
- Haizz, baby thật là. Linh hỏi là chị và baby có ý tưởng gì cho lễ kỉ niệm trường không đó? Chị vừa được nhận thông báo là lớp mình có nhiệm vụ chuẩn bị cho lễ kỉ niệm đấy._ Xuyên Hương nói thay Linh vì để ý thấy bộ mặt không buồn nói nữa của cô.
- À à, What? Là lớp mình á?_Bảo Trân vẻ mặt hào hứng hẳn lên.
- Ừ, thế hai người nghĩ ra gì chưa?_ Nhật Linh đối với biểu cảm của Bảo Trân không lấy làm lạ, hỏi.
- Nhiều lắm luôn_ Bảo Trân và Xuyên Hương đồng thanh.
- Nhưng mà bí mật_ đồng thanh tập 2.
Bảo Trân và Xuyên Hương hí hửng nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Nhật Linh thầm than: “Phen này vui rồi đây”.
- Hàng về hàng về_ Thái Dũng mặt nhễ nhại mồ hôi, tay bưng vô số đồ ăn đi tới chỗ các nàng, hổn hển nói.
Ba nàng nhanh chóng đón lấy đồ ăn rồi cảm ơn anh chàng xong lại ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Thái Dũng thấy vậy liền hỏi:
- Ba người làm gì mà thơ thẩn quá vậy?_ Thái Dũng hỏi Linh.
- Thơ thẩn cái đầu ông, tụi tôi đang nghĩ về kỉ niệm trường, liên quan gì đến ông mà thắc mắc?_ Xuyên Hương cốc vào đầu Thái Dũng một cái, nói.
- Tôi hỏi bà à,mắc gì bà trả lời_ Thái Dũng ôm đầu xuýt xoa.
- Ông thích cãi không? Ông hỏi ba người còn gì._ Xuyên Hương mặt hầm hè .
- Ừ thì… _Thái Dũng
- Thì cái đầu nhà ông_Xuyên Hương lại miễn phí cho Thái Dũng một quả kí đầu nữa.
Nhật Linh và Bảo Trân cười cười, nhìn hai người kia lúc nào cũng như chó với mèo cãi nhau chí chóe. Bó tay.com.
Sáng hôm sau, Nhật Linh uể oải bước vào lớp. Vứt chiếc balo lên bàn rồi nằm úp mặt lên đó. Trọng Khôi thấy vậy cũng chẳng buồn nói, ngày nào cô chẳng vậy. Còn nhớ một lần cậu “quan tâm” hỏi thì bị cô mắng : “Việc của tôi không cần cậu quản!”. Vậy nên hiện giờ mặc kệ cô.
Như thường lệ cô Mai bước vào lớp, tà áo dài trắng tinh bay theo từng nhịp bước của cô. Cô nở nụ cười hiền hòa pha chút tinh nghịch làm cả lớp lại được dịp trêu.
- Wow…._tiếng cả lớp đồng thanh
- Sao vậy?_Cô Mai hỏi
- Thấy cô mặc đẹp quá hả?_Cô Mai
- Ồ…_cả lớp
- Sao cứ ồ hoài vậy? Các em mới bị vỡ giọng hả?_Cô Mai tinh nghịch trêu.
- Tại bọn em thấy cô hôm nay xinh quá chừng!_Khải Minh nói, sau đó chàng ta nhận được sự đồng tình của cả lớp và nụ cười thân ái của cô Mai.
- Vậy mọi ngày cô không xinh hả?_Cô Mai đùa.
- Đúng ạ_Cả lớp cũng không ngần ngại đáp luôn.
- Hì, các em thật là. Thôi hôm nay cô có việc quan trọng cho nên chúng ta đổi chủ đề ha._Cô Mai
- Gì vậy cô?
- À, em vào đây đi_ Cô Mai không trả lời ngay mà quay ra phía cửa lớp gọi.
Một cô gái với mái tóc hung hung đỏ bước vào làm cho cả lớp được dịp choáng ngợp, trừ một số ít thành phần. Mỉm cười chào cả lớp, cô nói:
- Chào các bạn, mình là Cao Lệ Dương học sinh mới, mong mọi người giúp đỡ. Rất hân hạnh được làm quen._Giọng nói trong trẻo của Lệ Dương vang lên thật êm tai.
Mọi người trong lớp được dịp bất ngờ. Cô ta chẳng phải là đại tỷ của trường Thiên Dương này sao? Hơn nữa tưởng cô ta đi Mỹ rồi mà, về khi nào thế nhỉ? Loại người kênh kiệu đanh đá vậy mà giả nhân giả nghĩa gì nữa? Học D1 mà sao lại chuyển sang đây cơ chứ, phen này lớp mình khổ rồi…
Hàng loạt câu hỏi vang lên, bên dưới lớp xì xầm thật lâu làm cho Nhật Linh tỉnh giấc. Cô ngước mắt lên xem có chuyện gì xảy ra thì thấy một gương mặt trắng hồng phóng đại trước mắt mình.Nhật Linh hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng định thần lại nhìn Lệ Dương với ánh mắt khó hiểu.
- Chào, gặp lại rồi._Lệ Dương nhìn Nhật Linh, nở nụ cười.
Nhật Linh không hiểu cô gái này từ đâu tới, lớp cô mới có người mới sao, cũng chẳng quan tâm lắm.
- Cậu là ai?_Nhật Linh hỏi cho có lệ.
Lệ Dương nhếch khóe môi:
- Không nhớ tôi sao?
- Tôi phải nhớ cậu sao?_Nhật Linh
- Không sao, từ từ tôi sẽ khiến cậu nhớ tôi, mà còn là không- thể- nào- quên._Lệ Dương nói, ánh mắt lóe lên một tia sáng bí ẩn. Nhưng chỉ sau 1s nhỏ lại trở về biểu cảm ban đầu.
Cả lớp đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Lệ Dương, rồi lại lườm Trọng Khôi cháy mặt. Rắc rối lại đến với Nhật Linh hả trời???
- Giờ cậu có thể đổi chỗ cho tôi không? Tôi muốn ngồi đây._Lệ Dương cười ngỏ ý, chỉ vào chỗ Linh đang ngồi.
Cô khẽ nhếch môi:
- Tại sao?
Lệ Dương thấy biểu hiện của cô thì cười đểu, nhàn nhạt nói ra như một lẽ tự nhiên:
- Sao là sao chứ? Tôi là hôn phu của Trọng Khôi, muốn ngồi cùng chồng chưa cưới của mình là sai?
Không khí lớp 11A1 dường như đông cứng lại bởi câu nói của Lệ Dương. Trọng Khôi và Khải Minh chống cằm nhìn, gương mặt thích thú tựa hồ như đang theo dõi một vở kịch hay. Nhật Linh vẫn chung thủy với bộ mặt lãnh cảm. Hôn phu sao? Cô không quan tâm, giờ cô chỉ muốn phá chút thôi...
- Nếu không?
Lệ Dương bỗng nhiên bật cười, nhìn Nhật Linh một cái thật sắc…
- Tôi không nghĩ Hoàng tiểu thư đây lại thích làm kì đà cản mũi vậy đấy.
Nhật Linh kinh ngạc mở to mắt… Hoàng tiểu thư? Sao cô ta lại gọi cô như vậy? Chẳng lẽ cô ta biết sao? Cô gái này là ai mà lại biết gia thế của cô? COB cũng ngạc nhiên không kém, ngay cả Trọng Khôi và Khải Minh còn không biết, vậy tại sao?
Khải Minh thích thú quay xuống hỏi Nhật Linh:
- Wow, hóa ra cậu là con gái chủ tịch tập đào Hoàng thị nổi tiếng về đá quý sao? Từ lâu tớ đã rất muốn gặp mặt, không ngờ là cậu đấy, hi hi.
Nhật Linh không đáp lại, cô hiện giờ còn đang rất rối. Rõ ràng lí lịch của cô đã khác hoàn toàn mà…
Mặc cho sự ngây người của cả lớp, Lệ Dương chỉ cười bí ẩn, vừa đi lại ngồi xuống chiếc bàn trống mới được kê vào vừa nói:
- Vậy Hoàng Nhật Linh, cậu cứ ngồi đó.
Nụ cười ngạo nghễ cùng ánh mắt khó đoán của Lệ Dương không ai nhìn thấy, và cũng chẳng ai có thể hiểu được… ý nghĩa xâu xa của nó…
Giờ ra chơi, như thường lệ cả lớp sẽ đi ăn cùng nhau, nhưng sự xuất hiện của Lệ Dương làm không mấy ai vui vẻ. Đi tới đâu là mọi lời xì xầm bàn tán lại nổi lên tới đó.
- Cô ta không phải Cao Lệ Dương – hôn phu của Trọng Khôi trường mình sao? Tưởng đang bên Mỹ mà, sao lại ở đây nhỉ?_Nữ 1
- Không biết, mà không những vậy cô ta còn là đại tỷ của trường này đó, nghe nói chanh chua, ghê gớm lắm, tốt nhất đừng đụng vào._Nữ 2
- Ừm, mấy bà nghe vụ lần trước nhỏ Chi nhập viện không? Đều do cô ta làm đấy, chỉ vì nhỏ Chi dám cố tình gây chú ý trước mặt Trọng Khôi thôi._Nữ 3
- Uầy, ghê thật._Cô gái kia gật đầu đồng tình, chậc lưỡi nhìn theo bóng dáng Trọng Khôi và Lệ Dương đang khoác tay nhau khuất dần.
Lạ một điều là trước những sự việc đó, nữ chính và nam chính của cuộc bàn tán vẫn thong thả như không liên quan tới mình. COB ném ánh mắt chán ghét cho cặp đôi này, riêng chỉ có Nhật Linh là vẫn lãnh đạm, Khải Minh thì huýt sáo vui vẻ.
Như thường lệ, ngồi vào bàn, con trai sẽ đi mua, con gái ở lại tám. Lệ Dương từ hồi vào canteen không ngừng rời mắt khỏi Nhật Linh, mãi tới khi Trọng Khôi quay lại và gọi mấy lần mới tỉnh.
Gạt qua mọi chuyện, một đám giờ đã là 41 người cùng lao vào ăn, ăn và ăn. Trọng Khôi vẫn thích thú trong việc đi giật đồ ăn của Nhật Linh, để rồi mọi người lại có dịp nghe hai người cãi nhau. Không ai để ý ánh mắt Lệ Dương đang mang đậm ý cười…
Sau một hồi dành qua giật lại miếng sushi, Trọng Khôi cũng phải buông đũa đầu hàng bởi… trình độ còn quá kém.
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Cậu còn non và xanh lắm!_Nhật Linh vừa huơ huơ miếng sushi trước mặt Trọng Khôi, vừa cười đểu.
- Hừ…
Cậu hừ lạnh, rồi tức giận quay qua gắp choLệ Dương một miếng thịt, gương mặt thay đổi 180 độ:
- Em yêu, ăn cái này nhé. Dạo này anh thấy em gầy đi rồi đấy!
Lời nói ân cần đầy quan tâm của Trọng Khôi làm COB muốn… ói. Bảo Trân đang ăn thì ho khù khụ, liền với lấy cốc nước tu một hơi, xong thở phì phò như vừa thoát chết.
- Khiếp, kinh quá. Đây không phải chỗ diễn phim tình cảm đâu nhé. Qua bên Hàn ý! Đừng làm tôi đây mất hứng ăn._Bảo Trân tuôn một tràng, nói xong lại nhìn Nhật Linh một cái đầy vụng trộm, như sợ cô nghe thấy.
Biểu cảm của Nhật Linh không có gì thay đổi, nhưng ai biết được rằng, cô thực sự đang rất muốn tống hết chỗ thức ăn trong người ra ngoài. Thật kinh chết đi được ấy…
Lệ Dương phớt lờ câu nói của Bảo Trân mà cười với Trọng Khôi, gắp lại cho cậu một miếng khác:
- Em biết rồi, anh cũng nên ăn nhiều chút.
Trọng Khôi cười nhẹ, rồi quay sang nói với Bảo Trân:
- Không ăn được thì mặc cậu, không liên quan tới tôi.
Một câu trả lời mà nghe xong chỉ muốn phang cây gậy vào mặt người nói. Phải, giờ Bảo Trân đang rất muốn làm vậy đấy, nhưng không được, cô phải calm down, calm down.
- Cậu… hừ… nổi hết cả da gà._Cô nhóc lườm Trọng Khôi một cái dài mấy chục cây số, miệng chu lên trông rất đáng yêu làm Khải Minh ngồi bên chỉ muốn véo cho cái, hi hi.
Vậy là giờ lại thành Bảo Trân và Trọng Khôi cãi nhau, cả lớp thở dài, không bao giờ yên ổn được với cái lớp này mà.
Lệ Dương ngồi đối diện với Nhật Linh, vừa quan sát biểu hiện của cô, ngón tay vừa thoăn thoắt nhắn tin mà không ai biết.
“ - Đã gặp.
- Vậy sao? Mọi chuyện nhờ em nhé.
- Okie. Mà có chuyện thú vị đây, muốn nghe không?
- Chuyện gì?
- …”
Ngẩng mặt lên nhìn Nhật Linh, Lệ Dương lại cười, trong đầu đang nghĩ: “Vui rồi đây”…
Một con người khó hiểu…