Love Love Love

Chương 4




......... Tùng....... Tùng....... Tùng.....

Những tiếng trống vang lên. Tôi tự nhủ với lòng mình rằng: Đằng nào cũng phải đi về lớp thì đi về cho rồi. Tôi thất thểu lê từng bước chân. tôi thấy thật dễ hình dung: mệt mỏi.

Bước vào cửa lớp tôi chợt nhận ra một điều rằng thằng nhóc xấu xí nó vẫn còn ngồi ở đấy. Tôi bước vào chỗ ngồi rồi cố bắt chuyện vs nó:

_Ê! Ê! ấy sinh vào tháng mấy?- Tôi thành thật hỏi nó, nhưng mà nó không trả lời. ừ thằng này mày ngon. Mày dám không trả lời lại câu nói của bà mày àh.

Tôi lại lặp lại câu nói của mình lần nx. Nhưng thằng nhóc đấy nó vẫn chưa trả lời. tôi liền làm ra vẻ đầu gấu, tôi đập bàn. Nhưng hắn không hề hoảng sợ. Mà chỉ vu vơ đáp lại một vài câu.

_tôi có tên đàng hoàng : Vương Duy Khải.- Hắn ta liếc nhìn tôi rồi lại trú tâm vào bài tập của mình.

Cmn chứ tôi có hỏi hắn tên tuổi gì đâu. Tôi chỉ hỏi hắn sinh tháng mấy thôi mà. Gớm tưởng thân thiện thế nào ai ngờ đâu lại chảnh dữ ta.

Tôi định nói tiếp thì hắn lại trả lời lại:

_tháng 10.

à há!!! Bà mày biết ngay mà chỉ xứng đáng gọi chị đây là chị của cưng thôi.

_Cưng à! Chị đây sinh tháng 9 đó! tháng 9 đó! Chị đây là chị của cưng đó. à há há....- tôi cảm thấy thật thoải mái! Chơi vs thằng cha này đúng là vui hết chỗ nói. Cứ tưởng như là cả gần một thế kỉ đánh nhau mới thắng được một ván.

Tôi lại lần nữa chạy xuống căng tin của trường:

_Bác ơi cho cháu hai chai coca cola.

Bác bán hàng thấy tôi vui vẻ, lấy đồ cho tôi. Trả tiền xong xuôi bác liền hỏi.

_Sao hôm nay vui thế.

_Cháu vừa có thêm sư đệ mới.

Không đợi bác nói thêm tôi liền chạy đi luôn. Bởi vì sư đệ đang chờ tôi đem nước về mà.

Tôi hí hửng chạy về lớp học cùng hai chai nước ngọt trên tay.

_Ê! Sư đệ! Sư đệ! Tỉ vừa mua cho đệ nước này. Đệ muốn uống không?- Tôi mỉm cười nhìn thằng nhóc đó. Tôi đua một tay của mình lên và vuốt mái tóc của hắn. Chính ra tôi một lần nữa cũng phải thừa nhận thằng nhóc này khá được. Hắn cũng đẹp trai chỉ tội hơi lì một chút. Trông chẳng vui gì cả. Nhưng tôi đã giơ chai nước ra trước mặt nó đã một hồi lâu nhưng nó không thèm nhận lấy. Này, tôi bắt đầu bực mình rồi đấy. Sao nó vẫn không chịu nhận lấy thế nhỉ. Hay là nó khinh?- Ê nhóc, nhóc không nhận lấy àh?- nhưng mà nó vẫn lì. à nhóc căng đấy. được!

_Duy Khải! Cậu muốn uống nước ngọt không?- tôi mỉm cười hỏi hắn.

Nhưng hắn vừa đưa tay ra định giật lấy chai nươc ngọt của tôi thì tôi bỗng nhanh chóng lấy lại chai nước ngọt. Bộ cưng tưởng chị mày lừa dễ lắm á. Cưng đưa tay ra lấy không biết ngại à? Tôi nhếch mép lên cười nhưng hình như thằng nhóc này không biết ngại.

_Không phải cho tôi à?- tôi cười thầm trong lòng:bộ cưng tưởng bở à?

_Cưng nhận lầm rồi! Chị đây đã thay đổi quyết định của mình. Sao cưng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt chứ?- nói rồi tôi cầm ngược cái chai lên và tu. Mặc dù bộ dáng hơi thô lỗ nhưng tôi thích nhìn cái mặt của thằng nhóc này. Trông vô cảm quá đi mất. Hắn không đỏ mặt. ừm da mặt cũng dầy đấy. Được cái trông trắng trắng. môi cũng hồng hồng. Hắn đẹp trai thật nhưng mà..........

_Sư tỉ!

Phụt .....

Tôi

Thất

Thần

Bắn trúng mặt của hắn rồi.

Ngại quá đi mất! Tôi đỏ mặt và quay lại đằng sau hét:

_Thằng nào?- thực tình đôi khi tôi nghĩ thầm: chính ra nhiều sư đệ quá cũng không tốt hơi nhiều rắc rối. Nhưng thực tình đôi khi đi với chúng nó cũng vui. Kết bạn với cả tâm sự cũng đều ổn chỉ là bạn gái của chúng nó thỉnh thoảng lại tới đây "tâm sự" nên đôi khi thấy cũng hơi mệt.

_Em Tí đây mà!

Là thằng nào ý nhỉ?

_Em thằng Tèo mà tỉ!- à ừ trông cũng giống.

_Làm sao?- tôi quay lại cốc đầu nó. Sao tụi này đều làm người ta mất nơ ron thần kinh như nhau thế nhỉ? Nhưng tôi lại để ý hắn. à căng không? Bặm môi. Trừng mắt à? à há!

Cho chết! Ai biểu vừa nẫy từ chối nước của chị mày cơ. Ông trời thật không phụ lòng người tốt đã thay tôi dạy cho hắn một bài học.

_Tí!

_Dạ!

_Ra lau mặt cho sư huynh.

_Sao em phải lau?- nó ngây thơ hỏi tôi. tôi liền cốc cho cái đầu của nó một cái.

_Không phải tại mày mà chị mới phụt nước lên mặt hắn à?

_Nhưng là chị phun chứ! Đâu phải em!

_Không cãi nhiều đi làm đi!- tôi trừng mắt với nó rồi quay sang nói với cái tên chảnh chảnh kia – Sư đệ đừng lo để tỉ bảo sư đệ lau cho nhé! .... Ngoan! Đừng có trừng mắt ra như thế! Lòi luôn hai con mắt ra đấy.- tôi cảnh cáo nó và lấy tay ra xoa đầu nó. Undercut àh? Chị mày làm mày hết undercut luôn nhé. Xù. Xù. Xù lên. Ha Ha Ha.

Bỗng nhiên, hắn bỗng hất tay tôi ra. Trừng mắt với tôi và đứng lên.

Tôi phát hiện ra: Hắn cao hơn tôi một cái đầu. Hắn nói:

_Cậu. Vì là con gái nên tôi không đánh. Nhưng còn một lần nào nữa. Tôi sẽ khiến cho cậu không còn mặt mũi mà nhìn tôi nữa đâu.

Hắn nói xong tôi liền cười thầm trong lòng, hai con mắt nhìn hắn đầy mỉa mai. Hình như hắn phát hiện ra.

R...U....Ỳ...N...H

Hai con mắt tôi giật giật...

_Tôi cảnh cáo cậu.

Hình như tôi thấy trong lòng hơi tức. Chưa bao giờ tôi bị ai hét vào mặt như thế cả. Suốt cả một quãng đời trước của tôi chỉ có hai trường hợp xảy ra là: hoặc tôi khi dễ người khác chứ chưa bao giờ có một ai hét vào mặt tôi như thế. Tôi cũng không vừa đập bàn và hét vào mặt hắn:

_Này! Vương Duy Khải! tôi đây cũng tức rồi đấy nhé! Cậu tưởng cậu là ai mà cậu dám hét vào mặt tôi như thế chứ. Chưa từng có một ai dám lớn tiếng trước mặt tôi. Cậu nghe rõ chưa.- Tôi hít một hơi thật sâu- Cậu tưởng cậu là con trai mà bà đây không dám đánh cậu á? Mẹ nó chứ.- tôi bực mình và giơ tay lên. Nhưng mà tôi đây khinh . Đánh thằng nhóc này chỉ khiến cho tôi bẩn tay. Tôi liền lấy chai nước trong tay, tôi hất vào chiếc áo trắng của hắn.- Cậu tưởng cậu ngon á. Làm sao?

Tôi thấy hắn trừng mắt với tôi. Tay nắm chặt lại.

Cậu ta giựt lấy chai nước trong tay của tôi. ờ thì còn xót lại một chút. Cậu ta liền hất chỗ nước còn lại vào áo tôi. Hà. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi rằng: lại mất tiền giặt ủi rồi.

_Sư tỉ!- tôi thấy thằng Tí hét lên rồi nó xông vào đánh tên Vương Duy Khải kia.

Nhưng...

Nó không đánh hắn. Mà ngược lại nó bị hắn đánh.

Khổ lắm cơ.

Tôi xông lên ghì lấy cổ hắn.

Đập ... Đập vào đầu hắn vào cái bàn. Tiếp đến tôi bỗng thấy. một thân ảnh xuyên qua bước vào lớp học này. Và...

Toét.... Toét... Toét....

_Các em mau dừng tay lại cho tôi!

Cả ba chúng tôi ngước lên nhìn cái người cao cao đang đứng ở đó. Tôi thở dài một hơI lần này gặp rắc rối to rồi. Thôi thì gió chiều nào theo chiều nấy chứ cứ đực mặt vào đây thì chết cả lũ.

Tôi bỗng cười phá lên, rồi liếc mắt đưa tình với cái tên Vương Duy Khải kia và thằng Tí. Lòng tôi nhủ thầm: Làm ơn hãy hiểu ám hiệu này đi. Nhưng tôi bỗng thấy mắt cái tên Duy Khải kia giật giật. à hình như hắn hiểu ý tôi rồi vậy hợp tác với nhau đi. Rồi cả ba chúng tôi cùng cười phá lên, ngoài miệng thì nhoẻn miệng cười nhưng bên trong đầy nọc độc chỉ chực phun trào. Chúng tôi đứng lên rồi phủi bụi cho nhau.

_Thầy à, bọn em có làm gì đâu!- Tôi giả bộ ngây thơ vô tội hỏi. Tại nhiều khi xem trên ti vi hay thấy bọn học sinh làm mấy cái trò vớ vẩn này thì tôi nghĩ bụng cứ thử đi biết đâu lại được.

Thế rồi ông thầy phụ trách nhếch miệng lên, hai con mắt giật giật:

_Bộ tưởng tôi nhìn không ra cái liếc mắt của các cô các cậu àh?- ông ta không đợi chúng tôi bào chữa cho bản thân thì túm lấy tai hai thằng con trai. Thì đương nhiên thôi, ông không bao giờ dám đụng đến một sợi tóc của đứa con gái hay ông còn có cái kiểu bẽn lẽn trước mặt một thằng lớp tôi, song nhiều khi tôi cũng từng nghĩ liệu ổng có bị gay hay không? Cái kiểu mà con trai bê đê mà không bộc lộ ra bản chất bên ngoài đấy mới là cái thằng nguy hiểm. Mà mấy cái thằng đấy sẽ bị liệt vào danh sách đen của tôi không bao giờ dám động đến. Nhưng căn bản giây phút sinh tử này thì lại không thể xem thường được.

_Thầy à? Bọn em đang đùa mà.

_Đùa mà đánh nhau đên thâm quầng cả mắt thế này à?

_à! Thầy cứ bình tĩnh!- tôi sử dụng chất văn trầm cảm của mình- đây là bọn em chơi uyn đồ si, đứa nào thắng thì được đánh vào mặt đứa ấy 10 lần. Nên thằng nhóc này mới bị đánh ra nông nỗi này. Căn bản ở đây em quá siêu phàm nên mới không bị bọn nó đánh trúng mà có em có thua thì chúng nó cũng .... (giơ tay lên xoa đầu thằng nhóc xấu xa) ... thì bọn nó cũng vô cùng quân tử thầy à. Nam tử hán đại trượng phu, ai nỡ lòng nào đi đánh một nữ nhi yếu đuối. Đúng không, bạn Khải.

Hắn cũng không phải dạng vừa, hắn cũng mỉm cười đáp lại trông thật đẹp trai hút hồn.

_Tại em thấy cái trò chơi này khá thú vị nên em mới tham gia vào ai ngờ lại khiến thầy hiểu nhầm như thế này.- Nói rôi hắn liếc nhìn về phía của những đứa bạn học đang tụ tập lại xung quanh và nở nụ cười- phải không các bạn?

Tôi thấy mấy đứa con gái xung quanh đấy hai con mắt chúng nó sáng lên rồi không nghĩ ngợi nhiều, chúng nó liền cho rằng điều những gì thằng cha Khải đấy là đúng. Tôi nghĩ thầm:đúng là cái bọn hám trai. Nhưng mà tôi đã có lần từng gây gổ với chúng nó nên kể cả không thừa nhận thì chúng nó vẫn phải nói dối vì chúng nó vẫn phải sống trong lớp này nữa mà.

_Thôi được lần này tôi tha. Nhưng mà- ông ngừng lại rồi nở nụ cười nham hiểm, một tay cầm gậy chỉ chỉ lên cái camera- các trò mà để tôi tua lại cái camera và tôi phát hiện không đúng sự thật thì mấy trò.- ông đưa cái tay lên và chuyển động ngang qua cổ.

Thú thực tôi cũng không lo lắng lắm, tại ông này lười lắm có bao giờ xem camera đâu xong ông lại còn chẳng hiểu biết gì nhiều lắm về công nghệ. Tôi quay về phía ông ý đi nịnh bợ vài cái:

_Dạ! Em chào thầy! Thầy đi cẩn thận! Thầy nhớ chú ý đến rèm cửa sổ màu đỏ chấm bi nha thầy!- tôi bỗng thấy ông ý quay lại nhìn tôi, sắc mặt hồng hồng.

Trông bóng thầy khuất sau hành lang mà tôi lại cười phá lên.

_Không hiểu ông ý vừa làm cái gì mà cửa sổ mở toang thế chứ? Ha...Ha.... Ha....- rồi tôi quay sang thằng Tí, nó vẫn đứng đực ở đấy rồi tôi nghiêm mặt lại, tôi hét- Tí!

_Dạ! – nó ngoan ngoãn trả lời.

_Đóng cửa sổ ở dưới đê mau!

_Dạ?- rồi nó theo tầm mắt của tôi di chuyển xuống dưới. Rồi hai tay luống cuống che đi- Chị không được nhìn! Chị thật là xấu tính!- thế rồi nó chạy đi.

Nhìn nó chạy vào nhà vệ sinh tôi quay sang thằng cha Khải. Tôi giơ một tay ra:

_Thanks! Vì sự hợp tác! Huề?- tôi giơ tay ra và chờ hắn trả lời. Nhưng....

Hắn hất tay tôi ra và im lặng bước đi. Với tôi: Im lặng chính là đồng ý!