Love Again, Yêu Lại Từ Đầu

Chương 9: Điểm bất thường




Cuối cùng trong vòng bốn tháng ăn hại qua Triệu Mạch Nha cũng có việc làm mà bận rộn.

Đầu tuần thứ hai, Mạch Nha tóc tai gọn gàng với bộ đồ công sở phẳng phiu đầy phấn chấn bước lên xe buýt.

“Tới trạm rồi, xin mời quý khách xuống xe.” Khi cô bước ra cô lại thân tàn ma dại như kẻ mới bị trấn lột.

“Ngày thường đi thì ế ẩm đến tài xế còn ca cẩm, đến khi mình có việc làm rồi cứ như chia một nửa vận may cho cái trạm này vậy. Chả hiểu sao, lão Thiên à, ông chơi tôi đó hả?” Mạch Nha ngước mặt lên trời hỏi, ánh mắt trời chiếu thẳng vào mắt làm cô nheo hai mắt lại.

Hầm hầm bước vào tập đoàn Âu Kỳ cũng không xem mình đã đi thang máy nào lên.

“Ding” một tiếng cửa mở ra. Bây giờ Mạch Nha mới phát hiện mình đã lên sai tầng, bất quá ở đây làm quái gì không có phòng ốc nào cả. Toàn là cây cảnh bao quanh một tầng như thế này rất thích hợp để … ngắm cảnh.

“Oa … Lãng mạn quá ~~~” Mạch Nha cảm thán mà không để ý có hai người đứng sau lưng mình nãy giờ.

Nghe cô khen, người đàn ông đứng sau hưng phấn hỏi lại, “Thật không? Em thấy nó lãng mạn sao?”

Mạch Nha giật nảy người quay lại, cảm thấy người trước mặt mình không ai khác chính là.. “Âu Kỳ Doãn, anh muốn hù em chết sao?” Cô trừng mắt hét lên với anh.

Mặt Âu Kỳ Doãn ngơ ngẩn đáp lại : “Có sao? Anh thấy đâu có nhỉ?”

Cái biểu cảm đó, nó khiến Mạch Nha cô tức chết ! Cô phi tới bên cạnh anh, hai tay nắm hai má anh véo véo, “Oa, má phúng phính, làn da mịn như em bé, anh đúng là Đệ Nhất Mỹ Nữ của Bắc Kinh nha ~”

Tay Mạch Nha cố tình véo mạnh tới mức nước mắt của Âu Kỳ Doãn đã rưng rưng, miệng thì luôn gào thét “Đừng đừng Mạch Nha. Tha anh, anh xin lỗi, là lỗi của anh. Mạch Nha..Nha..Nha..Nha..” Thư ký đứng cạnh trố mắt ngơ ngẩn một hồi.

Thấy Âu Kỳ Doãn hét đến mức muốn bay cả toà nhà, Mạch Nha mới thu hồi tay lại, khoé miệng nở một nụ cười thật tươi, “Hình tượng lạnh lùng của anh còn đâu hả Kỳ Doãn?” Gương mặt nham hiểm kê lại gần Âu Kỳ Doãn xấu xa nói.

“Em..em” Gương mặt tội nghiệp của Âu Kỳ Doãn đang sưng lên hai cục màu đỏ như đánh má hồng chưa kịp giận dữ thì bị cô chọc tức anh ách.

“Hì hì. Thôi đừng giận. Em sẽ giúp anh với Bối Di thành đôi mà. Yên tâm, cứ tin vào em đây.” Mạch Nha hất mặt vỗ vỗ tay vào ngực.

‘Cứt. Có ma mới tin cô làm như vậy. Không phá hỏng chuyện của tôi là may rồi!’ Dĩ nhiên lời này anh chỉ dám nghĩ, thực ra lời anh nói chính là, “Em gái ngoan. Anh trai trông cậy vào em.” = =’

“Thế phòng làm việc của em ở đâu? Em nói trước, mặc dù là ma mới nhưng tuyệt đối không có cái chuyện sai vặt. Nếu trưởng phòng bộ phận mà có dày vò em. Còn phải xem lại tình duyên của anh trong năm nay.” Mặc dù nói những lời lạnh lùng này, nhưng biểu cảm trên gương mặt cô rất hồn nhiên trong sáng.

Chân mày Âu Kỳ Doãn giật giật mấy cái, trên đời này chỉ có mấy người mới hù doạ được anh thôi, trong đó người có khả năng cao nhất đó là Triệu Mạch Nha đây. “A ha ha, đương nhiên. Zily, dẫn đứa em gái này của tôi vào bộ phận thương mại. Nói mọi người chiếu cố cho nó một chút. Nào, bây giờ em đi theo Zily nhé !” Anh quay sang dặn dò thư ký đang đâm chiêu nãy giờ, thư ký giật mình chỉ vâng một tiếng cúi chào rồi bước di.

Dường như hài lòng trước sự sắp xếp của Âu Kỳ Doãn, cô gật đầu chào anh rồi đi theo Zily.

Mạch Nha vừa đi Âu Kỳ Doãn liền lôi điện thoại ra, “Này cái tên chết tiệt trời đánh thánh vật. Mày không mau rước vợ của mày xéo đi tao sẽ đích thân qua bên Tống Thị lột da mày đem xào lăn đấy!” Người bên kia vừa bắt máy anh đã sổ một sàng thật thô tục.

(Lại bị vợ ông đây ăn hiếp nữa sao con trai? Ai bảo thằng đầu đất mày cứ thích trêu ghẹo hoa đã có chủ làm gì, đáng đời! Tự làm tự chịu.) Người bên kia chẳng những không thông cảm còn sỉ nhục anh vài phần.

“Mày nói thế được hả? Trêu ghẹo hoa đã có chủ, kháo!* Tao không có nhã hứng đó nhé? Thằng khốn, đồ trọng sắc khinh bạn. Chờ đấy, tao sẽ hành hạ vợ mày sống không được mà chết cũng không xong.” Anh gào lên vô cùng phẫn nộ.

*kháo : fuck

(Ai, con đường tình duyên lênh đênh nay lại càng trắc trở hơn.) Bên kia tự sướng một câu, sau đó lại tiếp tục, (À, bộ phận của Bối Di sắp tới có chuyến công tác sang nước ngoài hai tháng, định miễn cho cô ấy, nhưng bây giờ tâm trạng của tao đang không được ‘high’ lắm. Mày nói tao phải làm sao bây giờ, hửm?)

“Khụ..khụ..” Ai đó đang bị sặc nước miếng ~~~ “Nãy giờ tao bị mớ ngủ, A, chợt nhớ ra hôm nay còn mười mấy bản hợp đồng chưa giải quyết, tao bận lắm. Thế..thế nhé!”

(Hoá ra mày đã tỉnh ngủ rồi à? Nhớ chăm chút cho vợ anh đàng hoàng trong vòng một tháng này. Yên tâm đi, Bối Di cũng không bị thiệt thòi gì đâu.)

“…” Thằng trời đánh Tống Gia Dịch !

Giờ Ăn Trưa.

Sau khi đến bộ phận Thương Mại, Mạch Nha đã quen với tất cả mọi thứ ở đây, cô ngồi chăm chú làm hồ sơ dự án sắp tới, đồng nghiệp nam bên cạnh bước tới gần, lịch sự hỏi : “Mạch Nha, đi ăn trưa với chúng tôi không?”

Ngước mặt lên nhìn thấy gương mặt của nam đồng nghiệp đang mong chờ, đằng sau còn có mấy đồng nghiệp khác, cô mỉm cười, “Cũng được.” Đứng dậy cầm áo khoác mặc vào, cô xuống nhà ăn cùng mọi người.

“Xin hỏi ai là Triệu Mạch Nha ?” Nhân viên giao hàng đẩy xe đồ ăn đứng trước cửa phòng ngó quanh hỏi.

Mạch Nha bước tới xác nhận, “Là tôi.”

“Cái này của tiểu thư, xin mời ký vào đây.” Nhân viên giao hàng cười vô cùng thân thiện, tay chỉ chỗ ký cho cô.

Roẹt..roẹt… Kí xong Mạch Nha nhận lấy, cô ngẩn đầu lên hỏi, “Cái này là ai gửi cho tôi vậy?”

Nhân viên giao hàng dường như sắp nói ra lại ngậm miệng lại, chỉ lắc đầu, “Người đó dặn tôi không được nói, trong đó hình như có thư đó.” Nói xong anh ta bước đi.

Mạch Nha ngơ ngẩn nhìn cái xe đồ ăn, trên xe gồm có nước trái cây, đồ ăn nhẹ và hai món chính đang đậy nắp lại phía trên còn có hai tờ note, cô cầm lên xem, “Ăn nhiều rau một chút, hôm qua anh thấy em rất không tập trung.” Ô, cái quái gì thế này? Tờ note thứ 2 “Ăn nhiều gan heo để bổ sung máu, dạo này em ‘tăng ca’ vào ban đêm nên mặt mũi rất xanh xao, anh rất xót đó bảo bối à.” Cái tên khốn này, chẳng phải hôm nay làm như vậy để chứng minh rằng cô là hoa đã có chủ rồi sao. Chết tiệt chết tiệt.

“Woa.. Là bạn trai cô chuẩn bị đó hả? Sướng ghê!!” Đồng nghiệp nữ bước đến thấy xe đồ ăn hoành tráng như thế này không khỏi thốt lên khen ngợi.

“Bạn trai cô chu đáo thật! Ganh tị với cô quá Mạch Nha.”

“Tuyệt quá, tôi ngưỡng mộ cô thật đấy Mạch Nha à!”

Đồng nghiệp nữ mỗi người một câu chen lên mà nhìn xe đồ ăn rồi tấm tắc khen ngợi. Hắc tuyến Mạch Nha rơi đầy trán.

“Nếu thích thì mấy cô cứ dùng đi. Tôi không ngại mà chia sẻ đâu. Ăn đi nhé, tôi có chuyện cần làm rồi hì hì.” Vừa dứt lời cô liền đánh bài chuồn.

Tan Sở.

“Cảm ơn vì bữa ăn trưa hôm nay của cô nhé Mạch Nha, tạm biệt !” Đồng nghiệp nữ chào cô rồi lên xe. Mạch Nha cười mỉn vẫy vẫy tay chào lại.

“Haiz..” Cô lê bước chân thở dài.

Ngày hôm nay cô cảm nhận được cái gì đó bất thường ở Tống Gia Dịch. Trưa nay khi thấy xe đồ ăn của hắn cô liền vào toilet nữ gọi điện, kì lạ là hắn không bắt máy, cô nghĩ là có khi quá bận, nhưng mà gọi cho hắn trên năm lần rồi vẫn không bắt máy. Hừm. Hay là đến công ty xem thử nhỉ?

“Vớ vẩn, cần gì phải đến xem hắn ra làm sao, mình với hắn có liên quan gì đến nhau.” Đột nhiên cô thốt lên rồi đánh đánh đầu mình vài cái.

“Em không đau nhưng anh sẽ đau đấy!” Trương Dực Phàm chạy xe theo sát cô từ phía sau nãy giờ lên tiếng.

“AH..” Mạch Nha giật bắn người quay lại.

Phù … Cũng may là người quen, nếu không người lạ không biết cô đã nhào đến dạy dỗ cho tên đó thế nào rồi.

Nghĩ nghĩ cuối cùng cô cũng nhớ ra mình cần có chuyện giải quyết với anh, cô mỉm cười gật đầu như chào hỏi, “Tôi sẽ bỏ ra năm phút của mình để nói chuyện với anh. Tôi thấy chuyện giữa chúng ta cần giải quyết cho rõ, anh thấy thế nào?” Mạch Nha khách sáo nói. Mặc dù là cô đang đưa ra lời đề nghị với anh, nhưng cũng không tránh khỏi bản tính tự trọng ngất trời của cô.

“Cũng được.” Anh gật đầu rồi mở cửa xe cho cô.

“Cạch.” Bầu không khí trong xe dường như xuống thấp mấy âm độ.

“Em có chuyện gì muốn nói?” Trương Dực Phàm lên tiếng đánh tan bầu không khí ngột ngạt này.

“Bây giờ tôi và anh chắc cũng đã rõ, mặc dù cảm giác ban đầu là thích hay yêu, cái đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời. Tôi nghĩ mối quan hệ của chúng ta nên chấm dứt tại đây. Sau này làm bạn hay không còn tuỳ vào anh, tôi là người sống dễ chịu vì thế sẽ không trách cứ những chuyện đã xảy ra.”

Đây là dấu chấm hết cho quan hệ của cô và anh. Lần này là chia tay, nhưng tại sao cô không buồn chút nào thế này? Có lẽ tình cảm của cô dành cho anh không sâu đậm như của Tống Gia Dịch, nhưng mà, hắn và anh ngày hôm đó ở siêu thị dường như là quen biết nhau, cô nghĩ hai người đều là chủ của tập đoàn lớn không tránh khỏi hợp tác làm ăn, nhưng lúc đó còn có vợ của Tống Gia Dịch ở đó, chuyện này đã đi tới ngã rẽ của một câu chuyện khác nữa. Thêm ngày hôm nay Tống Gia Dịch không bắt máy, còn có Trương Dực Phàm này một tháng chưa xuất hiện lại trùng hợp hôm nay đến gặp cô.

Nghĩ đi nghĩ lại có rất nhiều điểm bất thường, linh cảm của Mạch Nha nói rằng những điều này đều liên quan đến cô.

“Anh không đồng ý.” Câu nói của Trương Dực Phàm kéo cô lại hiện thực.

Anh ta vừa nói cái gì? “Anh vừa nói không đồng ý đúng không?” Mạch Nha nhíu mày.

Khoé môi Trương Dực Phàm cong lên thành một nụ cười đẹp, “Đúng vậy, anh không đồng ý !” Anh lặp lại lần nữa.

Mồ hôi trên trán Mạch Nha rịn ra, tại sao cô cứ cảm thấy nụ cười này có một chút gì đó mờ ám, lại rất chói mắt, chỉ một câu thôi, nụ cười của anh hoàn toàn là giả tạo.

“Tại sao?” Mạch Nha không đoán được trong lòng anh nghĩ gì.

Trương Dực Phàm đưa mắt nhìn xa xăm suy nghĩ điều gì đó, “Vì em chính là con cờ hữu dụng nhất để tôi đối phó với Tống Gia Dịch.” Anh đưa mắt nhìn cô bình thản nói.

“CÁI GÌ?” Mạch Nha mở to hai mắt bất ngờ hét lên. Anh ta vừa nói, là đối phó Tống Gia Dịch sao?

Trương Dực Phàm nhìn thẳng vào gương mặt cô, lạnh lùng nói, “Bây giờ thì em đã biết nguyên nhân, tôi cho em ba ngày để thu dọn đồ đạc để chuyển đi.”

Đây, có phải là người đàn ông đã theo đuổi cô ba tháng qua không? Điều đó còn gì quan trọng nữa, hoá ra cô chỉ là con cờ tuỳ bọn họ sắp xếp, tại sao cuộc đời của cô lại đen đủi thế này?

“Anh hãy nói rõ nguyên nhân, tại sao lại là tôi? Và vì sao anh phải làm vậy?” Mạch Nha cụp mắt, lời nói tựa như không còn chút sức lực nào cả.

“Tất cả là vì Thuyên Nhã Hinh.” Khi nói ra câu này Trương Dực Phàm hầu như không có chút áy náy.

Mạch Nha nhếch mép cười nhạo bản thân mình, từ đầu đến giờ chỉ vì cô ngốc nên không nhận ra hai người chỉ vì bản thân mình mà lợi dụng cô. Rõ ràng là một lũ khốn nạn mà!

Nhắm mắt lại bình tâm một lát, Mạch Nha thở hắt ra, miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, cô lãnh đạm, “Vậy thì tôi cũng nói cho anh biết. Chuyện của ba người các người không liên can gì đến Triệu Mạch Nha này. Tôi mong sau này cả anh và Tống Gia Dịch, đừng nên đến tìm tôi nữa. Làm người phải giữ chút sỉ diện lại cho bản thân mình, đừng nên lôi kéo cả một cô gái vô tội vào cuộc chiến vô nghĩa này của các anh.” Dứt lời không để anh phản bác lại, cô chui ra khỏi xe đóng cửa cái rầm đầy tức giận.

Về đến nhà, quả nhiên không có Tống Gia Dịch ở đây như mọi khi, nụ cười tự giễu trên môi cô càng đậm. Đi đến phòng thu xếp quần áo, một tay cầm điện thoại gọi cho em gái cô, “Mạch Nhiễm à? Chị có thể ở lại nhà em tối nay không?” Mặc dù cô tỏ ra rất bình thường nhưng tại sao nước mắt cứ rơi xuống không ngừng.

Chung cư cao cấp Số Sáu Cống Viện.

“Chị đã ăn gì chưa? Sao nhìn mặt chị có vẻ phờ phạt quá vậy?”

Sau khi từ chung cư B bắt xe buýt đến Số Sáu Cống Viện hết bốn mươi phút đồng hồ, hiện giờ cô đang êm mông ngồi ở sôpha đắt tiền của Mạch Nhiễm mà thở dài.

“Chưa ăn gì cả, chắc vì đói nên nó phờ phạt thế đấy!” Triệu Mạch Nha trả lời cho có lệ rồi nằm ườn ra ở sôpha như con cá năm trên thớt đang thoi thóp thở như sắp chết đến nơi. Triệu Mạch Nhiễm hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ trước tướng nằm của chị cô.

“Em còn một ít đồ đóng hộp, đi vào bếp em làm cho chị ăn.” Triệu Mạch Nhiễm vừa nói vừa dựng đầu cô dậy lôi đến nhà bếp.

Trong lúc hai người chờ cái máy hâm đồ ăn thì Mạch Nhiễm lên tiếng, “Chị với anh Gia Dịch, hôm nay đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

Hai đầu chân mày Mạch Nha nhíu lại suy nghĩ. Vấn đề này phải nói làm sao cho dễ hiểu nhỉ? Không thể kể cho em gái cô nghe tất tần tật những chuyện của ba người được, cũng không thể nói mập mờ cho qua chuyện được, rốt cục cô trả lời là, “Cũng đúng mà cũng không đúng.”

Câu trả lời này như trêu tức Triệu Mạch Nhiễm, cô cầm đôi đũa gõ lên đầu chị mình, nói : “Chị có biết hôm nay em đã nghe gì không? Mấy nhân viên bàn tán là con nhỏ thiên kim tiểu thư đó mang thai, em thấy Tống Gia Dịch vừa nghe điện thoại xong là chạy đi. Hoá ra đến tối còn chưa về, bỏ chị bơ vơ ở nhà đến không có đồ ăn, chị còn dám bảo là không có chuyện gì hả?”

“Xoảng” Lúc đầu khi nghe mấy câu đầu Triệu Mạch Nha đã không có hứng thú, cô liền cầm chén sứ đi đến lục lọi đồ ăn, sau khi Mạch Nhiễm nói xong cũng là lúc cô bàng hoàng đánh rơi cả cái chén trên tay. Triệu Mạch Nhiễm biết mình lỡ lời nên bụm miệng lại tay gõ gõ đầu tự trách.

Có..có thai? Ha ha, hoá ra họ đã tiến triển đến như vậy rồi. Thì ra hôm nay không bắt máy khi cô gọi là vì chuyện này. Ừ đúng vậy, vợ chồng mà, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, cô còn tưởng bở cái gì nữa? Mong hắn giữ mình trong sạch trong ba năm qua sao?* Vì sao hắn phải làm vậy chứ? Mà chuyện này đâu liên quan gì đến cô.

* : TGD và TNH kết hôn được 3 năm.

“Họ có thai hay không, mắc mớ gì đến chị. Còn tưởng Tổng tài của em mang thai chị còn được xem trò vui, phụ nữ mang thai thì có gì lạ đâu. Đồ ăn đâu? Chị đói lắm rồi!” Mạch Nha giả vờ ngơ ngẩn hỏi lại em cô.

Triệu Mạch Nhiễm thấy thế cũng không nói gì nữa, cô biết cho dù cô có là em gái song sinh đi nữa, chị cô vẫn cần một khoảng trời của riêng mình.