“Rồi sao?” Đây là câu nói đầu tiên của Triệu Mạch Nhiễm sau khi nghe
hết ‘tiểu sử dữ dội’ của các trưởng bối từ miệng của Triệu Mạch Nha.
Ừ nhỉ? Cô cũng tự hỏi, rồi sao?
“Chị quên mất hay cố tình quên mất, người đã luôn bên cạnh chị, lúc
chị bị tên khốn nạn đó phụ bạc vậy?” Triệu Mạch Nhiễm nheo mắt nguy
hiểm. “Em nhắc cho chị nhớ. Cho dù người trên thế giới này không đứng về phía chị, thì em, gia đình của chị, sẽ luôn ở sau lưng chống đỡ dù phải hy sinh như thế nào. Và chị vẫn còn một vị hôn phu chưa chết đấy !”
Vẻ mặt nén đau thương của Mạch Nhiễm khiến tim cô nhói đau. Vì sao nỡ để em gái của mình nói một câu nghe chói tai đến thế?
Vì cô quá yếu đuối, không bảo vệ được gia đình mình. Không bao giờ
nhìn nhận sai lầm của bản thân, luôn cho mình là người bị hại. Đáng
thương cho một suy nghĩ thiển cận !
Ánh mắt của mọi người xung quanh bây giờ nhìn cô hẳn khác hai năm
trước. Vì cô đã thay đổi khác trước sao? Cô tài giỏi hơn trước à? Cô
xinh đẹp hơn ? Sắc bén hơn ?
Không. Tất cả đều không phải.
Là cô giả vờ, là cô gượng ép, là cô quá mù quáng nên hay làm điều ngu ngốc. Và hơn hết là vì gia thế của cô. Đó là tất cả !
“Gọi Tiểu Mẫn giúp chị đi. Tối nay chúng ta tìm Diên Vĩ giải sầu một
chút.” Triệu Mạch Nha thở hắt ra nặng nề, đứng lên đi về phòng chuẩn bị.
Iris Club.
Cái đêm mà bọn cô thác loạn ở hộp đêm Iris ở Đại Lục thì vẫn chưa
được thân thiết với Ngụy Diên Vĩ lắm. Cho đến khi Triệu Mạch Nha nhậm
chức Tổng Giám Đốc, thường xuyên đi xã giao mới biết được ở Pháp cũng có vài chi nhánh hộp đêm của Diên Vĩ.
Ở đất Pháp toàn người Tây này, gặp lại cố hương là chuyện vui biết bao. Mỗi lần Triệu Mạch Nha buồn, nhưng không có Trương Mẫn bên cạnh, thì đều tìm đến đây mượn rượu của
Ngụy Diên Vĩ mà giải sầu. Chính vì thế Diên Vĩ và Mạch Nha cũng dần dà
thân thiết.
Bảy giờ tối.
Dạo gần đây Trương Mẫn đang bận đi ký hợp đồng với nhà sản xuất rượu
vang nổi tiếng ở Provence, đích thân lặn lội đường xa như thế này cũng
chỉ để thể hiện sự khiêm tốn của bản thân và tiện thể tham quan một chút nơi này.
Rốt cục là vì Oải Hương hoa ở nơi đó quá mức hấp dẫn, kích thích thị
giác cùng khứu giác của cô, cho nên Trương Mẫn ra một quyết định khiến
anh trai cô tức điên lên đó là cô sẽ đóng đô luôn ở nơi đây.
Thanh tịnh, thơm mát, ngày ngày được ngắm một cánh đồng hoa như dải
ngân hà, thật là thơ mộng và là điều mà Trương Mẫn đã ao ước từ lâu. Căn biệt thự mang vẻ bề ngoài thanh lịch, bên trong nội thất lại vô cùng ấm cúng này vừa mới hoàn thành cách đây không lâu. Trương Mẫn còn đang
nghĩ xem nên gạ gẫm Triệu Mạch Nha như thế nào để cô bạn này chịu về đây ở với mình thì đột nhiên Mạch Nhiễm gọi đến, còn đem theo một tin tức
không thể nào động trời hơn.
Vừa đáp máy bay xuống sân bay tư nhân, cấp dưới từ sớm đã đậu xe ở
đây chờ sẵn sau khi nghe chỉ thị của cô chủ mình. Trương Mẫn không màng
mệt mỏi liền lên xe đi thẳng đến Iris Club.
Ôm một bụng tức khí sau khi nghe điện thoại liền bay về đây. Cô thực
hối hận vì sớm không tự tay cắt đứt cái dây tơ hồng rắc rối chó má này.
Đến nơi Trương Mẫn thấy Triệu Mạch Nha đang thất tha thất thỉu ngồi ở quầy bar uống hết ly này tới ly khác, bên phải có Mạch Nhiễm, Tiêu San, bên trái có Âu Kỳ Doãn, Hà Cẩm Ân, và trước mặt còn có Ngụy Diên Vĩ, và cô nhớ không lầm thì tên có vẻ mặt như tiểu bạch kiểm này là Điềm
Vương-người đang theo đuổi gắt gao Tiêu San.
Cô thầm kêu lên không xong rồi, gấp gáp chạy tới ngăn Mạch Nha.
“Cậu uống có chừng mực thôi, dạ dày không tốt còn muốn ra oai gì
chứ.” Một tay giật lấy ly rượu của Mạch Nha ra, Trương Mẫn lườm hết thẩy mấy người ở đây, phát điên. “Còn các cậu nữa, chỉ một người phụ nữ mà
cản không được là sao?”
Triệu Mạch Nha cảm giác ly rượu của mình không cánh mà bay thì ngước
mắt lên tìm kiếm. Kết quả nhìn thấy Trương Mẫn cùng cả đám nói gì đó, vẻ mặt của mọi người rất ái ngại?
“Mẫn Mẫn, đến rồi sao..?.. Ức..” Triệu Mạch Nha nấc lên cười ngốc hỏi.
“Đại gia đây đã tới rồi, không cho phép nhà ngươi làm việc ngu xuẩn
nữa. Diên Vĩ, tính tiền dùm mình đi.” Trương Mẫn xoa xoa đầu của cô nàng đang ngồi cười như dở người an ủi, cũng không trì trệ mà quay sang đằng trước nhìn Ngụy Diên Vĩ đưa thẻ tín dụng.
Phàm là bạn bè, thấy bạn mình như thế cũng không nỡ tính toán, mà
Diên Vĩ cũng không thiếu tiền, cho nên rất rộng lượng mà đẩy thẻ lại,
khéo léo nói. “Hai người là khách VIP ở đây, còn muốn tớ tính phí giải
sầu, chẳng khác nào kêu tớ đang trực tiếp vứt bỏ hai con rùa vàng a.
Chầu này xem như tớ an ủi Mạch Nha.”
Chủ đã nói thế thì làm khách cũng không nên từ chối ý tốt. Đứng lên
Trương Mẫn ôm Mạch Nha vào người, lúc quay đi hất cằm quăng lại một câu. “Cảm ơn nhé, hôm nào gặp lại.” Trương Mẫn vừa đi thì cả nhóm đứng lên
đi theo đằng sau.
Iris Club là nơi dành cho giới thượng lưu tập tành chơi bời, đa số là giới trẻ. Mỗi một ngày không biết có bao nhiêu là vẻ mặt đẹp xấu ra
vào. Nhưng riêng nhóm Mạch Nha đẹp hết toàn diện đã là hiếm lắm rồi, nay lại còn đi chung với nhau. Đồng loạt mọi người không hẹn cùng tách ra
hai bên nhường đường cho nhóm Mạch Nha đi. Nam thì chảy nước dãi nhìn,
nữ thì chỉ trỏ bàn luận. Xôn xao hồi lâu cũng không dứt.
Ra khỏi club rồi Trương Mẫn chào tạm biệt từng người.
“Cẩm Ân chăm sóc Mạch Nhiễm và Tiêu San cẩn thận, có chuyện gì xảy ra là không yên với tụi này đâu. Doãn, hôm nào gặp nhé. À còn Điềm Vương,
cậu bớt hù em tôi hoảng sợ đi đấy. Có tớ chăm sóc Mạch Nha rồi, mọi
người đi cẩn thận.”
Hà Cẩm Ân lên tiếng trước tiên. “Okay. Vậy tôi đi trước đây. Có chuyện gì thì gọi bọn này.”
Mạch Nhiễm, Tiêu San hướng ánh mắt lo lắng nhìn người đang quậy trong xe của Trương Mẫn. “Vậy.. Nhờ chị chăm sóc chị hai nhé. Tạm biệt chị.”
Âu Kỳ Doãn cũng gật đầu. “Hai tiếng nữa anh về lại Đại Lục rồi. Em xem chừng Tiểu Mạch Nha, đừng làm nó buồn thêm nữa.”
Trương Mẫn gật đầu, không đợi Điềm Vương nói gì liền lên xe phóng đi.
“Cậu muốn đi đâu?” Trương Mẫn mở cửa sổ cho thoáng khí, quay đầu nhìn Mạch Nha ân cần hỏi han.
“Đi sở thú đi, tớ luôn muốn xem bạch sư ~ kim sư ~” Mạch Nha đã ngà
ngà say, chất giọng nhè nhè như bao sâu rượu khác, nói những điều vô
cùng nhức nách.
Vẻ mặt Trương Mẫn sa sầm. Có mấy ai ân cần với người say kiểu này
không? Cô quá .. Thôi được, trực tiếp bát bỏ vụ này. Cô tự quyết định
vậy.
Móc điện thoại ra, ấn ấn dãy số của thư ký, áp lên tai. Đầu dây bên
kia chưa tới hai tiếng chuông đã bắt máy. “Bao hết toàn bộ không gian ở
cafe trọc trời nào hoang vu nhất dùm chị nhé!”
Cafe trọc trời Paradise.
Vẫn là Trương Mẫn hiểu Triệu Mạch Nha nhất. Vào lúc tâm trạng Mạch
Nha như ăn phải đồ ăn thiu thì cô đã chuẩn bị sẵn thuốc các loại đứng ở
một bên chờ sẵn mà giải độc rồi
Triệu Mạch Nha luôn tự hào với tiêu chí ‘không có bạn trai cũng được, chỉ cần có một người bạn thân hết lòng hết dạ, thì bạn đã là người hạnh phúc trong đám đông bất hạnh rồi.’ (=]]]]~)
Trên đường đi được hứng gió trời cũng làm Mạch Nha tỉnh táo phần nào, tuy nhiên cái chất giọng của người say rượu và vẻ mặt có chút hơi ngốc
của cô vẫn không khá hơn mấy. Hai tay ôm trọn lấy gương mặt V-line của
Trương Mẫn, biểu cảm gương mặt càng ngọt ngào gọi tên người chị em tốt
của mình : “Tiểu Mẫn ~”
Mỗi lần say rượu là mỗi lần biểu tình của ‘ai đó’ càng phóng đãng,
gợi cảm hơn gấp bội khi tỉnh táo. Cũng may Mạch Nha chỉ say rượu khi có
Trương Mẫn bên cạnh, còn lần trước thì không tính nha. Ai biết cô đi ra nước ngoài quản lý tập đoàn, cô ngốc này ở Đại Lục không biết trời biết đất đi làm loạn, rốt cục thì rơi vào ma trảo của tên ác ma khốn kiếp Tống Gia
Dịch. Nợ trước chưa trả lại có thêm nợ sau, cô thiệt muốn chém chết hắn
mà.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt Mạch Nha rất cao hứng, cô cũng không nỡ
để bạn mình suy nghĩ chuyện gì nữa. Lấy tay vuốt tóc Mạch Nha, cổ họng
cô nhẹ nhàng thanh thoát phát ra tiếng. “Chị đây. Bé cưng muốn thỉnh cầu chuyện gì sao?”
Triệu Mạch Nha gật đầu, đột nhiên nghiêm túc nhìn xa xăm. “Tớ không
muốn ở lại nơi đau buồn này nữa. Phải làm sao đây Tiểu Mẫn… Tớ thật sự
rất là ghét anh trai cậu !!!” Môi cô kéo ra một nụ cười thật chói mắt.
Cánh tay đang vuốt tóc đột ngột dừng lại giữa không trung. Trương Mẫn ngẩn ra. “Anh tớ ?!” Chẳng lẽ anh trai cô làm chuyện gì không phải với
Mạch Nha sao?
“Nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì!” Nhìn thấy nụ cười của Mạch Nha càng thêm chói mắt, cô càng lo sợ.
Ngược lại với thái độ gấp gáp của Trương Mẫn, thì Triệu Mạch Nha chỉ cười nhẹ như bỏ qua. Sau đó cô ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, bàn tay giơ cao
lên, đếm đếm. “Thật nhiều sao phải không Mẫn? Làm tớ nhớ lại bầu trời
khi ở Bắc Kinh. Cái hôm cùng anh cậu đi ăn rồi đi ngắm cảnh ngoại ô.
Aiii, bầu trời chết tiệt này làm tớ hoài niệm tới những vết nhơ…”
Trong chuyện này Mạch Nha biết Trương Mẫn chẳng biết gì cả. Bản thân
là người nhân hậu, thấy Trương Dực Phàm giấu giếm Trương Mẫn thật mệt
mỏi. Hay là cô cứ nói hết ra cho anh ta bớt gánh nặng cũng hay… “Mấy năm trước ở Bắc Kinh tớ có hẹn hò anh cậu, cứ tưởng gặp được người đàn ông
của đời mình, thế nhưng đây chỉ là một phần kế hoạch của anh ta và
Thuyên Nhã Hinh. Cậu còn nhớ đứa con gái chưa kịp nhìn thấy mặt của tớ
không ?” Mạch Nha quay đầu nhìn Trương Mẫn, ánh mắt có một chút dằn xé,
đau đớn, và phẫn hận.
Trương Mẫn giật mình. Bạn cô đã bị dồn vào đường cùng rồi mới có khí thế bức người tàn ác như vậy.
Nhắc tới đứa nhỏ làm cô càng thêm đau đớn. Nếu không phải tại cô thì ngày hôm đó Mạch Nha đâu thể nào mất đi đứa nhỏ…
Không đợi cô trả lời, Mạch Nha cười lớn. “Đứa nhỏ mất đi là do bọn họ tính kế. Còn cậu chính là quân cờ quan trọng của bọn họ. Hẳn là rất lao lực tính toán từng kẻ hở, ví như là để cậu gián tiếp hại chết đứa nhỏ,
làm mình mù quáng hận cậu, tình bạn chính thức vỡ nát.” Đuôi mắt liếc
thấy gương mặt Trương Mẫn cứng đờ, Mạch Nha thật không muốn như thế này
chút nào. “Nhưng cái họ không thể ngờ là gia thế đằng sau của tớ thật
không nhỏ chút nào, chính vì thế cái bí mật tưởng chừng rất khó để biết
này, thực ra chỉ cần tớ mở miệng ra muốn có bao nhiêu kết quả liền có
bấy nhiêu. Anh cậu quá khinh địch rồi.” Cô đưa tay vỗ vỗ lưng Trương Mẫn như an ủi bạn mình.
“Thật…” Bây giờ Trương Mẫn chẳng biết nói gì cả. Rất bất ngờ, cũng rất phẫn hận.
Hít thở bầu không khí yên tĩnh lần cuối cùng. Mạch Nha trầm tĩnh. “Chúng ta về thôi !”
Sự tình xảy ra quá bất ngờ, làm Trương Mẫn không kịp suy nghĩ gì cả.
Cũng may Mạch Nha cho cô một đường lui. Trương Mẫn hướng ánh mắt đầy cảm kích về phía bóng lưng của Mạch Nha rồi chạy theo.
Xuống dưới sảnh rộng lớn, Mạch Nha đang chờ xe của Trương Mẫn. Xe
tới, cô mở cửa ngồi vào. Thắt dây an toàn xong, không ai nói câu nào,
thật yên tĩnh.
“Tớ không muốn trả thù nữa. Cứ xem như chưa từng xảy ra đi.” Mạch Nha phá vỡ bầu không khí yên tĩnh hiếm khi có giữa hai người.
Chuyên tâm lái xe, Trương Mẫn không trả lời. Thẳng cho đến khi về đến nhà, mắt thấy Mạch Nha đã bước xuống xe, cô mới đáp lại : “Cậu đừng
nghĩ tới trả thù nữa. Nể mặt tớ bao nhiêu đó đã đủ rồi. Chuyện này nhất
định tớ sẽ đòi lại công bằng cho cậu. Nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong rồi
lái xe chạy đi, để lại Mạch Nha với tâm trạng âu lo.
Làm khổ Trương Mẫn rồi. Vốn dĩ cô định giấu giếm, tác dụng của rượu
thật không tốt chút nào. Triệu Mạch Nha lo lắng Trương Mẫn khó xử hay
suy nghĩ nhiều, mong cho tình bạn này đừng quá căng thẳng mà rạn nứt…