Xe cấp cứu đã đến ngay trước căn biệt thự, vệ sĩ nhanh chóng đỡ Tống
Gia Dịch lên băng ca đẩy vào khoang bệnh nhân. Đằng sau là Thuyên Nhã
Hinh tay đầy máu thẫn thờ theo sau. Triệu Mạch Nha vốn định đi cùng đột
nhiên tiếng trẻ con khóc lọt vào tai mình, cô bừng tỉnh !
Gấp gáp hụ còi chạy đi mất. Trong sân vườn rộng lớn chỉ còn một mình
cô đứng yên, xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi, lá cây ma sát
vào nhau kêu xào xạc.
Sự im lặng chết chóc lan toả khắp không khí chung quanh căn biệt thự, Hoa Mộc Lan buồn bã rơi xuống trên vai đánh thức Mạch Nha đang rơi vào trầm tư. Cô ngước mắt, nhìn vào ánh mắt trời chói chang, giọng nói không biết vì phấn
khích hay run rẩy mà biến đổi thật khác lạ. “Con à, mẹ sắp đòi lại công
bằng cho con rồi đây.”
Một cánh Hoa Mộc Lan khác nữa lại rơi xuống, cánh hoa tinh khiết
trắng muốt như tuyết vào mùa Đông ba năm trước ở thành phố K*, mỉm cười
cô giơ tay bắt lấy. “Tự ảo tưởng một tương lai thật tốt đẹp, là điều mà
người phụ nữ thực tế không bao giờ làm. Bởi vì họ biết tương lai tốt đẹp đó vốn không dành cho mình.” Cô thẳng tay bóp nát cánh hoa, rồi thả tay để nó rơi tự do, dứt khoát xoay người tiến vào biệt thự.
* : thành phố K toà nhà B là căn nhà cũ của Mạch Nha và Gia Dịch ở.
Buổi trưa.
Mất cả buổi sáng để chở hai đứa nhỏ về Triệu gia, cô nhờ mẹ và Tiêu
San chăm sóc thay mình, sau đó an tâm rời đi, vào bệnh viện thăm hắn.
Đứng trước phòng bệnh cô nhìn thấy Thuyên Nhã Hinh mặt mày tái mét ôm hông của hắn khóc thút thít.
Mở cửa bước vào, Thuyên Nhã Hinh nghe thấy tiếng động liền ngước mắt
lên nhìn, đã biết người trước cửa là cô nên hai ánh mắt cô ta liền biến
thành ngọn lửa nhỏ.
“Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi chỉ quan hệ nam nữ, không có sở thích
biến thái chơi đồng tính.” Triệu Mạch Nha dửng dưng buông lời.
Đối với câu nói đùa của cô cũng không làm Thuyên Nhã Hinh mảy may
thay đổi tâm trạng. “Sau những chuyện như vậy mà cô còn dám đến đây?
Đúng là không biết liêm sỉ!!!”
Chửi cô không biết liêm sỉ vậy cô ta là cái thể loại gì đây?
Mạch Nha tủm tỉm đáp lại : “Tôi nhớ con dao đó hình như là của cô. Về chuyện liêm sỉ thì tôi chưa bằng người trong nghề như cô đâu, còn phải
thỉnh giáo Thuyên tiểu thư đây.”
Ngồi xuống giường, cô lấy tay đặt lên trán hắn, rồi đưa tay thử hơi thở, sau đó nhịp tim, bộ dạng cô như y tá thứ thiệt.
“Còn chưa chết mà.” Vẻ mặt thản nhiên như thể trên đời này không có gì làm cô bất ngờ cả.
Còn chưa chết sao? Thuyên Nhã Hinh nghe cô cợt nhã một câu liền điên
tiết lên đuổi người. “Cô tốt nhất nên biến khuất mắt tôi nếu như muốn
được sống. Bây giờ không còn ai che chở cho cô nữa đâu!”
“Ừm.. quên nói với cô. Ban sáng tôi quá sơ suất, không nghĩ cô thông
minh mà lại làm cái loại chuyện này, là lỗi của tôi vì đã đánh giá cô
quá cao.” Thả một tảng đá vào họng Thuyên Nhã Hinh nhưng vẻ mặt cô vẫn
đang rất bình thản : “Không sao, sai thì có thể sửa, trừ phi những cái
não teo sai thì cho sai luôn tôi không quản được. Hừm, lúc đến bệnh viện vừa hay đụng phải đồn cảnh sát nên đã mượn mấy món đồ chơi như : một
con chip bắt sóng liên lạc trực tiếp, hay là bút ghi âm gì đó, nhiều đồ
quá tôi không nhớ rõ cho lắm. Cô có muốn đóng phim phá án nữa không*?”
Cô cười trông vô cùng xảo quyệt.
* : ý con dâu ta là có muốn đâm nó nữa không.
“Cô…” Đến nước này Thuyên Nhã Hinh mới rút ra được kinh nghiệm, đừng
chọc những người trông ngoan hiền, thật ra khi họ bắt đầu ghi hận thì
những thủ đoạn tuyệt đối không thua những kẻ ngoan độc đâu.
Mạch Nha liếc qua bộ váy cô ta đang mặc dính biết bao nhiêu máu khô,
thu tầm mắt về, cô hảo tâm nhắc nhở. “Cô về nhà tắm rửa đi, toàn thân là máu của Tống Gia Dịch, định hù doạ mẹ chồng cô sao?”
Phải rồi. Nãy giờ cô ta lo cho bệnh tình của chồng mình mà ngồi đây
từ sáng đến giờ, cơm trưa cũng quên ăn nên bây giờ bụng đã cồn cào khó
chịu.
“Tôi đi về trước. Cô đừng hòng giở trò gì!” Trước khi đi cũng không quên đe doạ cô.
Triệu Mạch Nha buồn cười. “Đừng có làm như cô bước ra khỏi đây thì
tôi sẽ leo lên giường cưỡng gian hắn vậy. Tôi không có nhã hứng chơi trò cầm thú.” Thấy Mạch Nha cái gì cũng nói được mà cô ta ngược lại thất thế, cứng họng nhiều lần, cảm thấy bản thân kém cỏi nhưng không chịu thừa nhận, liền tức giận rời đi.
Thuyên Nhã Hinh đi rồi, một mình Mạch Nha ở trong phòng bệnh, tiếng
nhịp tim bíp bíp từng hồi kêu như đánh vào trái tim đang sợ hãi của cô.
Đưa bàn tay run tun lên sờ vào gương mặt Tống Gia Dịch, cô thì thào.
“Vì sao lại bảo vệ em, vì sao mười năm trước anh không làm như vậy?”
Chạm vào đôi mắt của anh, ngón tay chạy dọc theo sống mũi.
“Anh có biết không? Mười năm trước, anh luôn là ánh mặt trời ban sự
ấm áp cho em. Thế nhưng mười năm sau, anh chính là màn đêm khiến cuộc
đời em tăm tối.” Một giọt nước mắt rơi xuống ngực trái của hắn, không
biết hữu ý hay vô tình mà rơi trúng nơi vị trí trái tim hắn đang đập.
Lạch cạch cửa mở ra, ngay vị trí cửa phòng Mạch Nha nghe thấy giọng nói quyền uy mang đầy địch ý : “Cô đến đây làm gì?”
Sửa tấm chăn lại cho Tống Gia Dịch, cô đáp. “Tôi đến chăm sóc anh
ấy.” Mặc dù không thèm nhìn người đứng trước cửa là ai nhưng cô biết đó
chính là mẹ của Tống Gia Dịch-Giao Thanh Thuỷ.
“Hừ.” Giao Thanh Thuỷ hừ lạnh, khoé mắt nheo lại nhìn cô.
Bà còn nhớ như in bộ dáng ngốc nghếch mười năm trước của Triệu Mạch
Nha. Thời gian cũng thật là tuyệt tình, hình ảnh một thiếu nữ ấm áp nay
đã biến thành một người phụ nữ sắc sảo và lãnh đạm rồi. Mười năm qua chắc hẳn cô ta sống không dễ dàng gì.
Dùng thời gian để đánh giá con người là điều mà ai cũng làm. Vì thế
sau khi hai bên đã đánh giá nhau xong, Giao Thanh Thuỷ đánh đòn phủ đầu, lên tiếng trước. “Con trai tôi đã có vợ nó chăm sóc, không cần phiền
cô.”
Đây có thể coi là cảnh cáo không? Triệu Mạch Nha bật cười. Cô cũng
đâu có muốn tình nguyện đi chăm sóc hắn. Cô cũng chẳng hề mang một tia
áy náy nào cả! Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là để Thuyên Nhã Hinh một dao đâm cô, mục đích cũng chỉ muốn chọc giận Tống Gia Dịch để hắn cương quyết
ly hôn. Thế nhưng ai mà ngờ được hắn sẽ tức tốc chạy tới che chở cô,
thật khiến cô thót tim cùng đau đầu vì kế hoạch đã bể nát hết rồi.
Tuy nhiên người thông minh thì không bao giờ để bị dồn vào đường
cùng. Nếu không thể thay đổi được hoàn cảnh, cách tốt nhất hãy thay đổi
bản thân mình. Tuỳ cơ ứng biến vậy.
Cô chớp mắt : “Bà định giao trứng cho ác sao? Có biết một dao này do chính con dâu cưng của bà đâm không?”
Chuyện này bà đương nhiên biết rõ. Bà cũng đang hận con dâu của bà
muốn chết đây. Nhưng trước tiên là dẹp gọn Triệu Mạch Nha, lúc đó mới
tính sổ Thuyên Nhã Hinh sau.
“Tôi biết, nhưng tôi tin chắc hẳn là có nguyên nhân. Đã là người một
nhà thì khi đóng cửa lại là hiểu lầm hay bị hãm hại đều có cách giải
quyết được. Cô nói đúng không?”
Cái này bà ta nói có lý, nhưng chưa chắc gì Tống Gia Dịch đã chịu làm vậy đâu. “Sai rồi. Bà biết tính cách của con trai bà là như thế nào
mà.” Cô đắc ý cười.
Bà biết trước Triệu Mạch Nha sẽ nói như vậy, mỉm cười thoả mãn. “Chỉ
đáng tiếc cô nghĩ ngày nghĩ đêm cũng không nghĩ tới Thuyên gia vì chuyện này đã giao ra 10% cổ phần của họ cho Tống gia để tiếp tục duy trì mối
quan hệ hôn nhân kinh tế này.”
Cái gì? Thuyên gia xuống nước là điều mà cô đã nắm chắc trong tay,
nhưng Tống gia cũng đồng ý thì cô không thể lường trước được. Ai cũng
biết Giao Thanh Thuỷ thương yêu Tống Gia Dịch như thế nào mà.
Nhìn thấy nét mặt cô đơ ra Giao Thanh Thuỷ liền cười sâu hơn. Cho đến khi cô nhìn thấy nụ cười của bà rất nhanh liền trở lại bình thường, nói : “Cũng tốt. Dù sao mối quan hệ của hắn và cô ta cũng sẽ không lâu dài
được. Bởi vì trong tay tôi đang có hai thứ quan trọng nhất đối với Tống
Gia Dịch. Nhìn nét mặt bà hiếu kỳ như vậy, có cần tôi nói cho nghe đó là cái gì hay không?”
Bà nắm chặt hai tay lại, cao ngạo : “Không cần.”
“Mẹ, Mạch Nha.” Tiếng nói đằng sau hai người phụ nữ vang lên.
Cả hai đồng thời quay lại. Giao Thanh Thuỷ là người chạy đến bên cạnh hắn trước. “Con sao rồi? Mẹ gọi bác sĩ tới, con chờ một chút.” Bà quay
lưng đi ra ngoài phòng.
Sau khi bà đi, cả phòng liền im lặng.
Triệu Mạch Nha vốn đang lo lắng hắn có nghe được cuộc đối thoại khi
nãy hay không, vô thức cũng mất tự nhiên nhìn hắn hỏi. “Anh cảm thấy thế nào rồi?”
Không trả lời. Hắn nhìn chằm chằm cô, nhìn chăm chú đến xuất quỷ nhập thần. Mạch Nha cảm thấy trên người mình nóng nóng, mồ hôi trên trán túa ra càng nhiều, cô than thầm trong lòng ‘mẹ ơi chết rồi’. Cô cũng không
biết mình thực sự chết là lúc nào nữa. Những điều mà một năm nay cô làm
đều đổ sông đổ biển sao?
“Nha đầu thối! Em còn dám đứng đó nhìn anh sao? Anh tỉnh dậy đã bao
lâu rồi, em còn chưa tới ôm anh lấy một cái. Thật khiến con tim anh đau
đớn tận tâm can mà.” Hắn trừng mắt.
Là cô suy nghĩ quá nhiều rồi? Hắn từ nãy đến giờ chỉ đang dỗi cô thôi sao? A.a.a.. Tống Gia Dịch hôm nay còn muốn chơi trò dỗi hờn với cô.
Chắc ông trời đang chê cô sống lâu quá rồi đây mà.
Triệu Mạch Nha cười cười, tiến đến ôm lấy hắn, trêu chọc. “Anh là trẻ con sao? Còn bày đặt đi học ai về nhà dỗi hờn với em. Con tim này của
anh á, hại không biết bao nhiêu là phụ nữ rồi. Em chính là sợ hãi không
dám nhận lễ vật lớn vậy đâu.”
Muốn nói con tim hắn giả dối hay chê lễ vật quá ít đây? Nha đầu này
càng ngày càng thích thắt bím*. Vẫn là nha đầu ngốc nghếch mười năm về
trước đáng yêu hơn.
* : đại loại suy nghĩ nhiều vận dụng đầu óc nhiều thì não sẽ xoắn thoai :))
“Biết ngay là em sẽ nói như vậy. Bất quá anh đã có cách làm em tâm
phục khẩu phục. Cho nên, gả cho anh nhé Mạch Nha?” Hắn nắm cằm cô nâng
lên, khoé môi cong lên đầy vui vẻ.
“Không được ! Con đang ăn nói hàm hồ gì đó ?” Giao Thanh Thuỷ bất ngờ xuất hiện trong phòng cùng với vị bác sĩ đang đứng sau lưng quan sát.
“Mẹ, đây là cuộc sống của con. Mẹ không thể quyết định dùm con mãi được.” Hắn bất mãn.
Con trai của bà càng ngày càng muốn chống đối bà, những tháng gần đây bà càng thấy rõ rệt, hơn nữa là bây giờ, bà đoán chắc dù có ngăn cản
thì nó cũng không xem lời nói của bà ra gì đâu.
“Con không muốn nghe lời mẹ cũng không sao cả, nhưng thân là tổng
giám đốc, con phải suy nghĩ thật kĩ những tổn thất sẽ xảy ra với tập
đoàn nếu con tuỳ hứng như vậy. Mẹ biết con có nhiều điều uất ức trong
lòng, bởi vì từ nhỏ căn bản con không cảm nhận tình yêu thương của một gia đình trọn vẹn. Cho nên bây giờ con rất hận mẹ đúng
không?” Bà đau khổ nhìn Tống Gia Dịch đang ngồi trên giường bệnh.
Tống Gia Dịch nhìn Giao Thanh Thuỷ mà tâm lạnh thêm. Hắn uất ức vì
không có cha, không có mẹ yêu thương, bởi vì từ khi cha hắn mất, mẹ hắn
liền thay thế cha mình sớm tối làm việc ở tập đoàn đến quên mất là bà
vẫn còn hai đứa con rất cần bà ở nhà. Nhưng hắn cũng không trách, không
oán bà. Bởi vì hắn đã có chị hai bên cạnh. Chị hai rất thương hắn, hàng
ngày đều ăn cùng hắn, chơi cùng hắn, thậm chí là kể truyện ru hắn ngủ, cuộc sống không cha không mẹ của hai đứa trẻ an lành trôi
qua cùng với người chú quản gia tốt bụng luôn săn sóc hai người như con
ruột của mình. Đến khi lên trung cấp, mẹ hắn liền làm thủ tục chuyển
trường qua Anh cho hắn, nói là rèn luyện ngôn ngữ cùng kiến thức gì đó.
Thế là hai chị em bị tách ra. Học xong năm lớp chín, hắn buồn chán và
rất nhớ chị hai, nhân cơ hội này liền quay trở về Trung Quốc. Về đến
Tống gia mới hay tin chị hai giận mẹ nên bỏ nhà ra đi, mặc cho hắn lục
tung cái Trung Quốc vẫn không có tung tích của chị mình. Vốn nghĩ không
có chị hai hắn sẽ phát điên lên mất. Nhưng rốt cuộc hắn đã gặp được
cô-Triệu Mạch Nha. Lần đầu tiên hắn biết được chỉ việc nhìn người con
gái mình thích thôi cũng đã rất hạnh phúc rồi, hơn nữa cô là một người
con gái có thể làm trái tim hắn cảm thấy thật ấm áp bất cứ lúc nào khi ở bên cạnh cô. Hắn khẳng định khoảng thời gian đó là khoảng thời gian
hạnh phúc nhất của cuộc đời mình.
“Mẹ nghĩ sai lệch quá rồi. Con là con trai của mẹ, cho dù không nhiều tình cảm nhưng sẽ không bất hiếu mà hận mẹ đâu. Mạch Nha là người con
gái mà con muốn dùng cả đời này mang đến hạnh phúc cho cô ấy, mẹ đừng
phản đối nữa được không? Con không ngại nói với mẹ cả đời này của Tống
Gia Dịch chỉ vì Triệu Mạch Nha mà vui vẻ. Khoảng thời gian không có chị
hai, con đã không ít lần muốn chết đi. Thật may, ông trời không muốn con chết trẻ, đã ban cho con Mạch Nha. Nếu con còn vì những đồng tiền và sự mang ơn trả mãi không hết này mà không biết nắm bắt, cả đời này cũng
đừng mong được hạnh phúc nữa.”
Triệu Mạch Nha bây giờ chỉ là bình hoa để làm phông nền cho cuộc
tranh cãi của hai mẹ con họ. Im lặng mà nghe ngóng, cô làm rất tốt vai
phụ của mình.
Khoan đã, hắn nói cái gì. ‘Sự mang ơn trả mãi không hết’ ? Rốt cuộc Tống Gia Dịch đang mang ơn ai? Hay là mẹ làm con trả???
Còn chị hai hắn nữa, cô chưa nghe hắn nhắc tới bao giờ cả. Vậy mà cô
cứ tưởng mình đã biết rất rõ về hắn rồi chứ. Thật đáng sợ khi người mà
mình tin tưởng rằng họ không hề có bí mật gì đối với mình, nhưng sự thật là họ có rất nhiều điều đang giấu mình.
Giao Thanh Thuỷ sau khi nghe con trai lớn tiếng tuyên bố, bà tức đến
độ muốn rạch mặt Triệu Mạch Nha ra cho rồi. Bà cay nghiệt phán xét. “Mẹ
không dạy con làm người vong ơn bội nghĩa, là con đi theo cô ta học được cái thứ tốt đẹp này sao? Con chỉ là một thằng nhóc chưa nhìn thấu lòng
người mà đã muốn làm thầy bói, tự cho mình thông minh ngược lại càng ngu ngốc trong mắt người khác!”
Bà ta lại xiên xỏ. Triệu Mạch Nha bi ai than thầm. Vì sao làm một
bình hoa cũng không được yên thân vậy? Na, vậy phải đối phó với bà ta
thôi. Triệu Mạch Nha bây giờ theo chủ nghĩa ‘phụ nữ là bà cố nội của đàn ông’ vì thế không nhất thiết sợ mất lòng hắn mà nhịn mẹ hắn đâu. Cảnh
báo cảnh báo a, trường hợp quá đáng thì như cô mà đối phó, còn hợp tình
hợp lý các nàng nào mà bắt trước cô thì coi chừng gặp mặt luật sư của
chồng đó nha. Phư phư ~
“Còn con thấy bác tự cho mình là đúng nhưng không biết rằng mình đã
hoàn toàn sai lầm. Những người không chịu tiếp thu ý kiến của người khác thì có khác gì thùng rỗng kêu to.” Cô nhướn mày nhìn bà.
Giao Thanh Thuỷ cùng Tống Gia Dịch hết sức bất ngờ vì không nghĩ cô sẽ phản bác.
Nheo mắt lại, bà nhìn Triệu Mạch Nha đang dửng dưng đứng nhìn bà
khiêu khích. Bà chuẩn bị đánh bật lại thì cô đã đánh đòn phủ đầu :
“Aida, con người con ngay thẳng, nhất thời xúc động đã tuôn lời thật
lòng ra, vẫn là mong bác bỏ qua cho người trẻ tuổi tụi con.”
Vừa nãy lời nói của cô đối với người lớn như vậy chính là vô lễ không biết phép tắc, vốn là bà định chỉnh một trận cho hả giận nhưng nào ngờ
cô lại nhận lỗi. Lời xin lỗi này cô rất khéo ở chỗ tự đề cao bản thân
mình đạp bà xuống, rồi sau đó lại nói câu người trẻ tuổi dẹp luôn đường
mắng của bà.
Nhìn Giao Thanh Thuỷ ôm cục tức khiến cô hả hê, tận tâm can vang lên
‘Aida tưởng chừng không thành công nhưng không ngờ lại thành công mĩ
mãn’. Biết vì sao cô gọi là mĩ mãn không? Đó chính là hắn cuối cùng cũng chống đối mẹ mình mà nhất quyết muốn lấy cô rồi. Đây không phải chuyện
rất happy sao ? Tối nay đảm bảo cô đi ngủ với cái miệng không thể khép
lại được.
—————-
Chúc các độc giả năm mới càng xinh đẹp, tài lộc càng nhiều, hơn nữa đạt được mọi ý muốn nha. *chụt chụt*
Cảm ơn tất cả đã theo dõi truyện từ đầu đến giờ, mặc dù ta có hơi lười
nhưng các nàng đã kiên nhẫn đi cùng ta nửa chặn đường, rất xúc động T^T