Một năm sáu tháng sau.
Tại trung tâm thành phố nhộn nhịp ồn ào của Paris, trên đại lộ
Champs-Élysées toà nhà trọc trời mang tên tập đoàn Alain Zhao vững chắc
đứng sừng sững, trước mắt những người qua đường, nó càng thêm kiêu hãnh
mà khoe hết tất cả các nét đẹp của kiến trúc sư đã kì công tạo nên,
khiến ai cũng phải trầm trồ khen ngợi, chứng minh kiến trúc sư của tập
đoàn này không nổi tiếng cũng là nhân tài trong giới xây dựng.
Tại tầng hai mươi sáu của tập đoàn Alain Zhao, không khí diễn ra vô
cùng ngột ngạt. Nguyên nhân tại sao thì các bạn có thể nhìn vào mà đọc
tiếp rồi sẽ biết….nhìn đi đâu đó? Câu trả lời ở phía dưới kia kìa.
“CÁI GÌ?” Trong phòng họp cổ đông, không khí dường như mới bị đánh trái bom nguyên tử.
“Ngài đừng đùa chứ chủ tịch. Sao cô gái này có thể làm Tân Tổng tài
được chứ?” Người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề đứng dậy phản bác, hai tay do kích động nên lỡ đụng trúng cái bảng phía trước ông ta-“Phó
Tổng giám : Lalan Réccesi”
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh thấy Phó Tổng nổi giận như vậy cũng nhanh chóng chen vào, “Phó tổng nói đúng, làm sao có thể cho cô
gái với số tuổi đời còn chưa bằng phân nửa tuổi của chúng tôi đảm nhiệm
một chức vụ quan trọng như vậy được? Ngài hãy suy nghĩ cẩn trọng lại,
thưa chủ tịch!”
Ngài chủ tịch trong miệng hai người đàn ông kia đã hết kiên nhẫn lên
tiếng, “Mọi người nói xong hết rồi chứ?” Không khí đột nhiên trầm xuống, im bặt không một tiếng động.
“Việc tôi quyết định như vậy cũng đều có nguyên do của nó. Nhưng các
anh là người không thể biết được ý nghĩa của nó nếu như cứ ngồi một chỗ
mà phản đối. Các cổ đông, tôi đem 20% cổ phần của mình ra để đảm bảo con gái tôi sẽ quản lý tốt Alain Zhao. Triệu Mạch Nha từ hôm nay sẽ nhậm
chức Tổng Giám Đốc, cuộc họp đến đây là kết thúc.” Ông Triệu ngồi ở ghế
chủ tịch đứng dậy, nhắm mắt quay người bước đi. Mạch Nha ngồi bên cạnh
cũng đi theo ông.
Đến thang máy chuyên dụng dành riêng cho Tổng tài, ông Triệu nhìn vào gương của thang máy kế bên còn phản chiếu gương mặt không biểu cảm của
Mạch Nha, “Ngày đầu tiên đi làm, đừng làm việc quá sức. Có gì không hiểu con cứ hỏi A Bảo.”
Vì cho cô nhậm chức mà ông làm dữ với cổ đông cùng bộ phận nhân sự
của tập đoàn như vậy, hẳn là cha cô bị áp lực nhiều lắm. Mạch Nha gật
gật đầu, “Vâng con biết rồi. Ba ở nhà với Chiếu Dương trông nó giùm con. Chiều con sẽ tăng ca ở nhà.”
Trước khi bước ra khỏi thang máy, ông dặn dò lần cuối, “Ừ, thôi ta đi đây. Đừng căng thẳng quá, chuyện gì cũng phải bình tĩnh rồi mới giải
quyết được mọi chuyện.”
“Tạm biệt ba.” Mạch Nha vẫy vẫy tay trong khi bóng ông đã tít ngoài
sảnh, sau khi bóng dáng ông khuất khỏi cánh cửa, cô mới bấm nút lên
tầng.
Phòng Tổng giám.
A Bảo ôm một chồng tài liệu tới trước mặt Mạch Nha đang ngồi làm việc với hiệu suất vô cùng kinh ngạc, “Triệu Tổng, đây là những hợp đồng,
văn kiện của tháng này.”
“Cứ để đó đi dùm tôi, cảm ơn anh.” Bàn tay đang đánh laptop ngừng
lại, liếc mắt nhìn chồng tài liệu, trong lòng Mạch Nha thầm kêu lên
“Kiểu này chắc buổi tối cũng không có thời gian ngã lưng mất.”
Cầm đến một bản kế hoạch “Xây dựng bệnh viện nhi RC Zhao.” lật lật
vài trang xem xét : “A Bảo, hai ngày nữa sắp xếp cho tôi một cuộc họp
khẩn cấp với những ai đảm nhiệm bản kế hoạch này.”
Đang loay hoay dọn, sắp xếp đồ đạc lại theo kiểu của Mạch Nha ra lệnh cách đây mấy tiếng, A Bảo nhướn mày nhìn bản kế hoạch đang cầm trên tay của Mạch Nha, một lát sau mới nhìn rõ chữ trên tài liệu, anh gật gật
đầu : “Vâng Triệu Tổng. Ngài còn cần gì nữa không?”
Cần gì à? Hừm, một A Bảo đang vì cô hết mình ở đấy còn tận tụy hỏi
han như thế này, làm sao cô có thể bất lương bắt người ta quần quật làm
việc suốt ngày chứ? Này này, không phải cô lo cho anh ta à nha, mà lo
cho sức khoẻ của anh ta! Các bạn thử nghĩ, nếu cấp dưới của các bạn quần quật làm việc mà không được nghỉ ngơi, thì giá trị cấp dưới của các bạn chẳng lẽ ngang bằng con trâu con bò rồi à? Vì thế cô quyết định :
“Tuyển thêm hai thư ký nữa, đều là nữ hết cho tôi.” Đúng, là tuyển thư
ký. Lý do cô chọn phụ nữ là vì bọn họ tỉ mỉ, giác quan thứ sau nhạy bén
hơn đàn ông rất nhiều, còn một lý do nữa là phụ nữ và phụ nữ khi làm
chung một việc, hiệu suất càng nhanh chóng hơn
Mất một lúc lâu A Bảo mới đáp lại : “Được thưa Triệu Tổng.” Rồi tiếp tục làm việc của Mạch Nha giao cho mình.
Tan sở.
Mất một ngày trời mà công việc của Mạch Nha cũng chỉ mới thụ lý được
một phần ba trong số tài liệu A Bảo đã đem đến. Lật lật mấy trang trong
bản báo cáo xem xét lại, cô sựt nhớ tối nay còn phải ăn tối cùng Chiếu
Dương, hốt hoảng thu dọn đồ đạc bỏ vào túi xách.
Bước vội ra thang máy chuyên dụng, cô ấn nút xuống tầng thấp nhất,
tay mò túi xách tìm điện thoại, cô thấy một tin nhắn được gửi vào lúc ba giờ chiều nay. Aiz, bận bù đầu bù cổ đến cả điện thoại có tin nhắn cũng không hay.
(Tối nay đi ăn không?-Hoắc Mị)
Nếu là cô của trước đây sẽ nhắn một cái tin cụt lủn là “Không!” Nhưng cô của bây giờ… chính là trực tiếp gọi điện đó mà!
“Hello, Hoắc Mị đấy à? Chị xin lỗi vì bây giờ mới đọc được tin nhắn.” Bên kia đã tiếp điện thoại nên cô nói một mạch.
[Ưm, không sao. Bây giờ là giờ tan sở, chắc chị đã đói rồi. Có muốn
ăn gì không?] Bên kia hình như đang trong phòng tập, nói chuyện với cô
mà tiếng thở dốc không ngừng.
Thật không may, cô có hẹn với tiểu hài tử của mình mất rồi. Nhưng mà
cô cũng nên khách sáo mời lại mới phải, “Chị đã hẹn với Chiếu Dương rồi. Hay em đến nhà cùng ăn tối với mọi người nhé?”
[Okay, tôi đi tắm, lát gặp lại.]
Thang máy dừng lại, ding một tiếng mở ra. Mạch Nha sải chân bước ra
ngoài, bộ đồ công sở màu trắng ôm sát càng làm chói loá thân hình cô,
nhân viên đang tan sở cũng bất giác ngừng lại nhìn cô, trong lòng cảm
thán có ai mà ngờ đây chính là Tổng tài của một tập đoàn lớn?
Lúc đi qua đại sảnh cô gặp A Bảo cũng đang tan sở, “Chào Triệu Tổng!”
Cười mỉm như chào hỏi, cô gật đầu với anh ta : “Tan sở rồi, đừng gọi tôi là Triệu Tổng nữa. Chúc anh buổi tối vui vẻ nhé!”
Đột nhiên khoé môi A Bảo giãn ra một nụ cười, cô sừng sờ đứng hình nhìn anh ta.
“Vâng, Triệu tiểu thư cũng thế nhé!”
Lúc này cô mới sựt tỉnh, “A..à..cảm ơn anh.” Nói về thư ký A Bảo này
của cô, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học vấn liền có học vấn, thế mà không hiểu vì sao lại cam tâm làm cấp dưới của cô. Lý do lúc nãy cô
bị đứng hình là vì từ sáng đến giờ giáp mặt với cô đều là điệu bộ nghiêm túc, hiện tại cô mới thấy được, thà anh ta nghiêm túc còn đỡ hơn là
cười. Không phải nụ cười của anh ta xấu, mà là vì…nói kiểu này cho các
bạn dễ hiểu. Kiểu như David Beckham bình thường làm mặt ngầu thì quá
cool rồi, nhưng khi David mà cười lên thì…’xin lỗi, nụ cười đó sinh ra
không hề dành cho gương mặt của anh.'
May mắn được hưởng nụ cười của A Bảo trên đường đang tan sở, Mạch Nha đổ mồ hôi hột nhanh chóng rời đi.
Về đến nhà, cô đỗ xe ở gara rồi tự mình ôm chồng tài liệu từ trên xe xuống.
“Tiểu thư, để em mang vào giúp chị.” Người hầu vừa thấy cô ôm tài liệu cồng kềnh liền chạy đến hảo tâm nói.
Mạch Nha xoay mặt qua nhìn, thì ra đó là Lâm Nghi Dung-cô bé người
hầu mới vào. Vì là người Châu Á nên Nghi Dung có thân hình nhỏ nhắn nên
khi mặc đồ hầu vào nhìn như nhân vật loli trong Anime mà cô với Chiếu
Dương hay xem, rất đáng yêu nha !
Gật gật đầu, tay đưa lại chồng tài liệu cho cô bé, “Cũng đươc, nhờ em mang đống này lên phòng chị nhé.” Cô lại nhìn tiếp, mái tóc đen mượt
được cột đuôi ngựa gọn gàng, tô điểm thêm cho gương mặt đáng yêu phiếm
hồng của cô bé. Trên người là bộ đồ hầu loli màu trắng đen, đơn giản mà
tinh tế. Nhìn bề ngoài thì Nghi Dung có vẻ là một cô bé nhanh nhẹn tinh
mắt, tự nhiên cô cảm thấy hài lòng với người tự tay mình chọn vào.
Lâm Nghi Dung mỉm cười điềm đạm như cô em gái nhỏ đầy đáng yêu, “Dạ.”
Sau khi vừa đi vừa trò chuyện với cô bé, đến ngã rẽ cả hai mới ngưng
nói chuyện, Mạch Nha thầm thở phào nhẹ nhõm, “Phù! Cũng may mình là phụ
nữ, nếu không chắc cưỡng gian con bé tại đây không chừng…” Vì nụ cười đó quá ư, câu dẫn a ~
Vừa vào phòng khách cô bắt gặp Hoắc Mị cùng Chiếu Dương đang ngồi ăn
vặt xem tivi, hai người liên tục nói chuyện với nhau, có khi bật lên
cười ngất, rất ăn ý. Mạch Nha nhíu mày, cảm thấy cảnh này giống ông bố
cùng con trai cố gắng giao tiếp tình cảm với nhau.
Trái tim cô đột nhiên xúc động đậy run lên từng hồi. Đúng rồi, sao cô không nghĩ Chiếu Dương cần một người cha?
“A mẹ! Mẹ về khi nào vậy?” Chợt tiếng nói của Chiếu Dương đánh cô trở về thực tại.
Rất nhanh Mạch Nha trấn tĩnh lại, tươi cười đi đến chỗ thằng bé, ôm
nó vào lòng, thanh âm như dỗ dành : “Mẹ mới về, thấy hai người chơi vui
quá mẹ không tiện làm phiền.”
Ngồi ở sôpha, khoé miệng Hoắc Mị nhếch lên, vẻ mặt như vui vẻ lại như châm chọc người khác, “Aiz, hai mẹ con các người diễn trò thật nhàm
chán. Chi bằng đến đây anh và cưng cùng diễn màn người yêu ân ái, em
thấy sao hả Cây Kẹo Nhỏ?!”
Đoạn ‘Cây Kẹo Nhỏ’ nét mặt của Hoắc Mị phúc hắc không chê vào đâu được.
Nụ cười trên môi Mạch Nha càng tươi hơn, “Cây Kẹo Nhỏ, quả là biệt danh hay.”
Sống lưng Hoắc Mị bỗng lạnh toát, không biết có phải nhìn lầm hay
không, ngay lúc Mạch Nha nói câu đó ánh sáng trong mắt cô bỗng loé lên
tia tà ác rồi nhanh chóng vụt tắt. Và chuyện Mạch Nha có gian ác hay
không phải mất rất lâu để Hoắc Mị có thể hối hận vì câu đùa ở thời điểm
hiện tại này.
Một người hầu đi đến cung kính nói, “Bàn ăn đã dọn xong rồi, xin mời cô cậu dùng bữa.”
“Okay đi ăn thôi.” Mạch Nha đứng dậy cầm tay Chiếu Dương dẫn đi trước, nối gót theo là Hoắc Mị đang thở phào nhẹ nhõm.
Những món như gan ngỗng, cháo lúa mạch, cá viên chiên, hoa lựu dồn
thịt trai, nấm truffle đánh kem tươi, salad cải bắp, kỳ lân om măng
trúc, thịt cua thượng hạng, hàu tươi xông khói trà sen được sắp xếp tinh tế đẹp mắt trên bàn làm người nhìn muốn nhào tới mà ngấu nghiến hết
thảy, Mạch Nha cũng không là ngoại lệ.
Vừa đặt mông xuống cô đã nhanh chóng gắp cho mọi người một món, song
mặc kệ ai ăn hay không cô cầm đũa gấp lia gấp lịa, tay phải cầm càng
cua, tay trái cầm hàu tươi ăn như bị bỏ đói ba tháng, trông vô cùng ngon miệng.
Nhớ lại thì trong thời gian mang thai đứa nhỏ, Mạch Nha chẳng những
không ốm ngén như các bà bầu khác, lại còn ăn như điên, nếu thời gian đó có tổ chức cuộc thi ăn, chắc chắn Mạch Nhiễm sẽ đem cô ra đăng kí. Đối
với họ chuyện này đã quá quen thuộc, cho nên cách tốt nhất ngoảnh mặt
làm ngơ, duy chỉ có Hoắc Mị, cậu ta nhìn cô ăn mà trầm ngâm…
“Lát nữa hình như chúng ta còn có một bữa tiệc…hình như tiệc đó là thông báo cho thế giới biết ngày em comeback.”
“Phụt”
“Mạch Nha, ngừng ăn ngay cho mẹ!”
“Chị, ăn đồ biển nhiều quá không tốt đâu, đưa đây em ăn giúp cho.”
“Đúng rồi, chị nên uống nước ép trái cây đi, ăn salad này ngon hơn
nè, lại còn bổ dưỡng, giúp da mặt thân thể khoẻ mạnh đẹp đẽ, bla bla
bla”
Nghe mọi người muốn tẫn đồ ăn của mình, cô hoảng hốt hét lên, “Không, con muốn ăn nữa. Lát đi dự tiệc sẽ không được ăn, con đói chết mất.” Bộ dạng như cún con bị bỏ đói, đáng thương vô cùng… Làm sao cô đưa bọn họ
được chứ? Đi làm về mệt lã cả người, lại còn bị bỏ đói, ông trời còn
nhân tính không hả????
Nhưng mẹ cô là ai chứ… Người này chỉ cần quát một câu là cô sẽ run như cầy sấy phục tùng vô điều kiện.
“Không nói nhiều. Mau ói ra hết cho mẹ!!!” Bà hét vào mặt khiến cô không chịu nổi sợ hãi cuối cùng giơ cờ đầu hàng.
Nhìn mọi người ăn uống thoải mái vui vẻ, cô tức tối quay sang Chiếu
Dương, “Hừ! Chiếu Dương ăn đi con, ăn cho phần của mẹ nữa. Ăn nhiều vào
mới chóng lớn con trai nhé!”
“Khịt” Hoắc Mị lấy tay che phần trán và mắt của mình lại, cúi đầu cười một tiếng.
Bộ dạng của Mạch Nha bây giờ hai mày nhíu lại, môi mím lại như sợi
chỉ, hai tay chống hông, chẳng khác gì đứa trẻ tức giận muốn làm ầm ĩ.
Thật là, không nghĩ Mạch Nha cũng có lúc đáng yêu như vậy, giận cá chém
thớt đây mà!
Nụ cười của cậu khiến Mạch Nha vô cùng bực bội, chẳng phải vì cậu ta
nhiều chuyện nên cô mới không được ăn sao? Giờ còn cười lên đầu cô nữa,
được lắm Hoắc Mị. “Cười gì chứ? Không phải tại anh sao? Tối nay đừng có
hòng mà nói chuyện với em. Xí.”
Đối với lời đe doạ của cô, Hoắc Mị không hề sợ sệt, ngược lại môi nhếch lên, nét mặt vô cùng bình thản, “Chẳng phải bây giờ em đang nói chuyện với anh đó sao?”
“Anh…” Cô cứng họng không cãi lại được, hầm hầm đứng bật dậy nói :
“Con đi chuẩn bị cho bữa tiệc, cả nhà ăn cơm vui vẻ. Trừ anh ra!” Trước
khi đi còn liếc cậu lè lưỡi trêu ngươi.
Ông bà nói đừng trông mặt mà bắt hình dong, câu này quả là chính xác
1000%. Trông Mạch Nha lớn hơn cậu bảy tuổi, nhưng thực ra còn trẻ con
hoá hơn cậu gấp mười lần, trình của Mạch Nha chắc ngang bằng Chiếu Dương mất rồi, cậu nghĩ như thế là vì lần nào cũng thấy cô cãi nhau chuyện
cái mền với Chiếu Dương. Nhớ lại chuyện đó khiến cậu phá lên cười,
“Haha. Sao hai bác có thể sinh ra đứa trẻ đáng yêu như thế này chứ?”
Bà Triệu đang ăn cơm, nghe vậy ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây ngô hỏi :
“Đứa trẻ? Đứa con út của bác năm nay cũng mười tám rồi, nhà này làm gì
có đứa trẻ nào ngoài Chiếu Dương, mà nó đâu phải ta sinh.”
“Phụt.” Mạch Nhiễm đang uống canh nghe thế bỗng sặc một cái phun ra
hết toàn bộ, người hầu đứng ở dưới rất chuyên nghiệp mà đem khăn giấy
dọn dẹp hiện trường sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ à..khụ.. Mẹ làm con sốc quá..” Tiêu San nuốt nước bọt ực một cái cảm thán, Mạch Nhiễm vẫn không khá khẩm hơn, ho sằng sặc.
“Sao? Mẹ làm gì à? Hoắc Mị có thấy gì bất thường không?” Bà Triệu vẫn duy trì cái mặt ngây thơ vô tội đó.
Ho một tiếng cho biết mình còn tỉnh, rốt cục cũng biết tính cách của
Mạch Nha là di truyền từ ai rồi. Hoắc Mị lau mồ hôi trên trán, quyết
định đánh bài chuồn, “Dạ không có, cả nhà dùng bữa vui vẻ. Con đi chuẩn
bị rồi đến rước Mạch Nha, xin phép hai bác.”
“Ừ cậu đi thong thả.” Ông Triệu mọi khi ít nói cũng gật đầu đáp lại.
Ăn cơm xong là lúc cả nhà tụ tập ở phòng khách để… ăn tráng miệng. Món tráng miệng hôm nay là lê om vang đỏ cùng huyết yến.
Khi Mạch Nha thay xong váy dạ hội, chỉnh chu gương mặt lại hoàn hảo
rồi bước xuống nhà lại nghe mùi huyết yến, cô xẹt như bay chạy vào. Thấy chén huyết yến còn lại trên bàn, hai mắt sáng lên như đèn pha cầm lấy
ngồi xuống sôpha ăn.
Ngồi ở chỗ trung tâm của phòng khách, ông Triệu cầm remote tivi
chuyển kênh, mắt vẫn dán vào tivi nhưng giọng nói lại trầm tĩnh hỏi,
“Hôm nay ở công ty mọi chuyện thế nào rồi?”
“Hử, cũng không có gì khó khăn. Chỉ có lượng tài liệu cần con xử lý
quá nhiều cho nên con quyết định tuyển thêm hai thư ký nữ nữa.”
Việc ở công ty hôm nay cũng hơi quá sức với cô, nhưng cũng không khó
giải quyết lắm. Thân là chủ cả cô phải chăm chỉ làm việc để cấp dưới
khỏi có thời gian buôn dưa lê. Haiz, mà nghĩ lại, ngày xưa cô giả ngu
hết mấy năm, cam tâm làm một nhân viên sai vặt ở Bộ Phận Kiểm Toán,
nhưng mà cũng nhờ nó cô giảm được hai cân, và bạn Nha đã có thân hình
hoàn hảo như cam thảo, khụ, ý cô là giả ngu cũng thực vất vả đổi lại
cũng có nhiều cái lợi. Ngày nào đó phải đi cảm tạ trưởng phòng đẹp mà ế
của cô mới được.
“TIN TIN.” Nghe tiếng kèn xe cô ngồi bật dậy.
Cầm lấy túi xách quay sang nói với mọi người, “Hoắc Mị đến rồi, con đi nha.”
Lúc đi ngang Lâm Nghi Dung, cô đứng lại dặn dò : “Tối nay em dỗ tiểu bảo bảo của chị ngủ sớm giúp chị nhé!”
Nghi Dung mỉm cười, cúi người tiễn, “Vâng ạ! Tiểu thư đi chơi vui vẻ.”
————
Mọi người nhớ vote vote vote cho ta nhá :((((