Bảy tháng sau tại Paris, vùng ngoại ô Provence.
Khi mặt trời mọc càng cao là lúc cây Táo trước nhà càng khổ sở vì
phải che nắng cho cái con người bụng hơi to đang nằm phơi nắng như mèo
lười dưới gốc cây.
“Chị à em nói bao nhiêu lần, trên đó có một cái ghế tại sao không nằm ? Lúc nào cũng chui xuống gần gốc cây đó. Hại em phải tắm cho chị còn
kĩ hơn tắm cho thú cưng.” Mạch Nhiễm tay bưng dĩa trái cây đầy đủ màu sắc bước đến, thấy Mạch Nha không chịu nghe lời mình càng thêm khó chịu mà làu bàu lầm bầm.
Vừa thấy đồ ăn là đôi mắt xanh của Triệu Mạch Nha bỗng sáng lên như
bóng đèn neon chiếu lập loè lập loè, miệng thì chảy dãi cứ như tám chục
kiếp chưa được ăn no, Mạch Nhiễm ngửa mặt lên trời thở dài trong vô
vọng.
Từ khi mang thai đến nay là lúc tính tình Mạch Nha càng đổi, lúc
trước tính tình trẻ con vô cùng, nhưng khi mang thai lại không thôi suy
nghĩ như nhà triết học. Đến một ngày Mạch Nhiễm chịu không nỗi phải đem
tất cả sách của phòng Mạch Nha chuyển hết vào thư phòng, khoá bằng mã
khoá vân tay của mình, còn không an tâm trực tiếp đem dây xích quấn qua
hai chục vòng vào cái nắm cửa kiểu cổ điển rồi khoá bằng một cái ổ khoá
số, như vậy còn chưa an tâm, sáng nay định mua máy laser quét chống trộm để phòng hờ Mạch Nha lẻn vào, nếu không nhờ Tiêu San cản lại, có thể
căn nhà này một ngày sẽ nghe tiếng chống trộm khoảng ba bốn chục lần.
Điều này chứng tỏ phụ nữ có thai rất là…dã man !!!
Sau khi hồi tưởng sự man rợ đó, thân thể Mạch Nhiễm run nhè nhẹ sởn gai ốc, lúc định thần lại trên dĩa chỉ còn hai miếng cam…
Thấy trán Mạch Nha có mấy giọt mồ hôi, Mạch Nhiễm cầm khăn mịn lau
đến, giọng nói như chiều chuộng con nít, “Chị ăn ít thôi, lát nữa chúng
mình còn phải đi đến trung tâm thành phố mà khám thai định kì, mua sắm
các thứ nữa.”
Ngược lại với vẻ chiều chuộng của em mình, Mạch Nha càng nhắm mắt hưởng thụ,
nghe đến phải đi liền nhăn nhó : “Em đi thay chị được không?”
Hai mắt Mạch Nhiễm trợn lên : “Chị giỡn mặt với em đó hả? Khám thai
mà kêu em thay thế chị được á? Lúc đó bác sĩ hỏi, em bảo bọn họ soi thử
bao tử em có bao nhiêu con lãi chắc??!?”
Chưa kịp trả lời lại Triệu Tiêu San chạy tới vui vẻ nói, “Chị ba, vào thay đồ đi. Em dìu chị hai cho. Mẹ với ba đang chờ chúng mình ở phòng
khách.”
“Hai chị em mình cùng dìu. Em có biết là lúc nãy chị hai bảo chị thay thế chị ấy đi khám thai, có nên nổi điên không chứ?” Mạch Nhiễm vừa dìu Mạch Nha vừa than thở.
Triệu Tiêu San hắc tuyến rơi đầy trán, cũng không biết trách chị hai
mình ra sao nên an ủi : “Chị cũng biết từ lúc mang thai đến nay tính
tình chị hai thay đổi chóng mặt mà, thôi cho qua. À lúc nãy anh rễ Hà có gọi tìm chị.”
Anh rễ Hà trong miệng của Triệu Tiêu San chính là Hà Cẩm Ân, Mạch Nha quay sang nhìn Mạch Nhiễm, “Mấy tháng nay không gặp, tiểu mỹ thụ của em bây giờ sao rồi Nhiễm?”
Hai đầu mày Mạch Nhiễm chau lại, “Mỹ thụ cái gì, người ta là đàn ông còn trinh đó!”
Mạch Nha hoảng hốt : “CÁI GÌ? Em bị hắn lừa cái chắc rồi !!!” Cô dường như hét vào mặt em gái mình hết công lực có thể.
Triệu Tiêu San cũng nhanh chóng xen mồm vào, “Chị hai nói đúng, còn
là một vố nặng. Huỷ hôn đi, lừa dối ‘vị hôn phu’ của mình là không chung thuỷ, lấy nhau về chỉ tổ cãi nhau, ra toà hai trăm lần một ngày mất
thôi.” Cô còn cố ý nhấn mạnh từ vị hôn phu thay vì hôn thê, Mạch Nha ha
ha cười còn đập tay với Tiêu San khiến Mạch Nhiễm tức điên, bỏ về phòng
với ánh mắt giết người.
Bà Triệu đang ngồi trò chuyện cùng ông Triệu cũng bị làm cho tò mò, “Hai đứa lại chọc tức nó rồi phải không?”
Tiêu San liền chỉ vào Mạch Nha : “Con không có..”
Cô cũng nhe rằng cười rất chi thản nhiên, nhún nhún vai : “Thuỷ đạo cừ thành*.”
* : Đại loại là chuyện đương nhiên.
Ông Triệu lắc đầu bó tay : “Ta nói con làm mẹ rồi vẫn không học tập
được cái tính khí điềm đạm, sau này dạy con dạy cái sẽ thành ra cái dạng gì đây? Đứa nhỏ trong bụng con, thêm thằng nhóc này nữa, quậy cho gà
bay chó sủa, ta có tiền nhưng ta không phải Phật Tổ, sau này tự mà lo
liệu chiến tích của bọn nhỏ này.” Triệu Tiêu San bỗng dưng đứng dậy bỏ
Mạch Nha cùng Chiếu Dương chạy mất bóng.
Chiếu Dương đang cầm ipad chơi game ầm ầm bỗng bị chỉ thẳng mặt đành
mếu máo làm ra vẻ đáng thương nhìn Mạch Nha, cô cũng nhìn nó, thế là hai người khoe răng với nhau rồi nó tiếp tục công cuộc chơi game cứu thế
giới của mình, còn cô cũng quay đầu đi chỗ khác, “Thế ba lúc đó sẽ làm
gì? Chúng nó cũng là cháu ba mà, sao có thể để con một mình lo liệu…”
Ông Triệu đoán được cô sẽ trả lời như thế nên hết sức vui vẻ đáp trả, “Ta và mẹ con sẽ đi du lịch khắp thế giới nếu như còn sức khoẻ, còn
không thì ở viện dưỡng lão cao cấp hai ngàn đô một tháng. Lúc đó ta và
con không liên quan tới nhau, đừng quấy rầy ta hưởng thụ.”
Cô nhăn mặt trợn mắt nhìn ông, “Xí, tôi khinh bỉ ông, ông già!”
Ngay lập tức bà Triệu cầm cái gối định ném, lại thấy Mạch Nha đang mang thai như vậy nên kìm nén lại.
Ưu thế lớn nhất khi mang thai chính là đây, Mạch Nha ển ển cái bụng
lên như muốn khoe cô là người mang thai đó, vẻ mặt ngập tràn sự đắc ý.
“Thôi ngay cái vẻ mặt đó đi, hôm nay tên nhóc Hoắc Mị bảo là không
tiện ra ngoài, nếu đi sẽ bị kí giả bắt gặp rất phiền cho con đang đi lại không tiện, nó gọi tới riêng một bác sĩ đến đây nhưng mẹ bảo đến bệnh
viện cho bảo đảm nó cũng chấp nhận rồi.” Bà Triệu cất giọng cắt ngang vẻ mặt đang cao hứng của cô.
Trái tim Mạch Nha rất nhanh tràn ngập ấm áp, quả thực từ trước đến
nay cô đều lợi dụng Hoắc Mị, không phải cậu ta không biết, chỉ là cậu ta không nói, chỉ ngầm đồng ý sự lợi dụng này của cô, giúp mọi chuyện khó
khăn của cô được thuận lợi. Nếu nói tìm một người đàn ông để nương tựa
cả đời, cô sẽ chọn Hoắc Mị. Nhưng nếu vẫn chỉ là nếu, và sẽ cũng chưa
phải là sự chắc chắn tuyệt đối… Lại là chữ nếu đó một lần nữa, quay lại
thời điểm này, nếu cô được chọn lựa một lần nữa, cô chắc chắn chọn Hoắc
Mị và gạt bỏ ba chữ Tống Gia Dịch đã ăn sâu vào trong con người của
mình.
Ngày cô đi khám thai đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn mà sau này cô phát hiện ra nó không phải là chuyện ngoài ý muốn…
Bệnh Viện Hoàng Gia Paris.
“Thai nhi không có gì bất thường, con bé rất khoẻ mạnh. Trong thời
gian này người mẹ phải đặc biệt cẩn thận hơn trước, thai nhi đã được tám tháng tám ngày, tháng sau mọi người có thể gặp mặt con bé rồi.” Nữ bác
sĩ trung niên mặc áo blouse trắng, tay cầm hồ sơ của cô vừa viết vừa
nói.
Mạch Nhiễm đứng cạnh nhịn không được thắc mắc : “Bác sĩ, sao bụng chị tôi lại nhỏ thế? Thường thường người mang thai tháng thứ tám đều to như bụng ông địa mà?” Chuyện cô nói là sự thật nha, tới tháng thứ tám rồi
mà bụng chị cô nhìn theo vẻ bề ngoài cứ như là người lười vận động nên
vùng eo tích tụ mỡ, không có được dáng đồng hồ cát như bao người cùng
trang lứa khác, nhưng mà cái đó là do người ta không biết cô mang thai,
cứ tưởng là cô tăng cân mà thôi.
Nữ bác sĩ bật cười, đáp : “Bởi vì cô ấy thuộc tuýp người mang thai bụng không to.” Mạch Nhiễm à một tiếng như hiểu rồi.
Ngồi đối diện với bác sĩ, Mạch tựa đầu vào người Tiêu San đang đứng
cùng mọi người bên cạnh, cô chớp mắt hỏi : “Dạo này tôi hay có triệu
chứng đau co thắt ở bụng mỗi đêm, không biết có ảnh hưởng đến thai nhi
hay không bác sĩ?”
Nữ bác sĩ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô như nên nói hay không nên
nói, cuối cùng vẫn quyết định nói : “Thực ra cô có triệu chứng sinh non, nhưng chỉ cần cẩn thận là không sao. Người thân nhớ đặc biệt trông coi
nhiều hơn.”
Bà Triệu hốt hoảng : “Sinh non ư?” Ông Triệu đứng bên cạnh vỗ vai bà
trấn an, ông nói : “Bà đừng lo, phòng tôi cũng đặt sẵn từ mấy tháng
trước rồi.”
Đứng ngoài cổng bệnh viện, Mạch Nha vẫn còn thất thần vì câu nói vừa
nãy của bác sĩ. Phải nói là mấy tháng nay cô được Mạch Nhiễm cùng Tiêu
San chăm sóc rất cẩn thận, ba mẹ cũng thay nhau bồi bổ cho cô, bây giờ
nhìn cô béo ú chẳng khác gì con heo mẹ cả. Nhưng tại sao có triệu chứng
sinh non chứ?
Triệu Tiêu San thấy Triệu Mạch Nha đứng thất thần hồi lâu không có phản ứng, “Chị hai, em dìu chị lên xe.”
“Ừm” Mạch Nha gật đầu, đưa tay ra cho Tiêu San dìu đi.
Từ ngày hôm đó trở đi, cô làm gì cũng bị nhà mình giám thị nghiêm
ngặt, cảm giác bị dòm ngó còn căng thẳng hơn cả thi đại học mấy năm
trước.
Cũng may là ngày hôm đó Trương Mẫn đến thăm, cô liền năn nỉ ỉ ôi bắt
nó dẫn đi chơi cho khuây khoả. Mới đầu Trương Mẫn không đồng ý, nhưng
sau khi nghe hết lý do lý triếc của Mạch Nha thì đã mềm lòng mà gật gật
đầu (một con nai đã sập bẫy)
Quá trình dụ dỗ bạn thân không dễ dàng, quá trình dụ dỗ người thân
càng không dễ dàng hơn. Phải mất hai tiếng đồng hồ Mạch Nha mới thuyết
phục được ông-bà Triệu mở cửa chuồng cho heo chạy đi, mà con heo này
chính là cô đó a.
Ngày hôm đó cô xuất chuồng dễ như vậy cũng nhờ hai đứa em gái cô
không có ở nhà, mà ông-bà Triệu theo cô thì đại loại thành phần dễ mềm
lòng, thế là bi kịch tái diễn, thêm hai con nai sập bẫy…
“Thật là..tại sao tớ lại trúng kế của cậu chứ.” Trương Mẫn bên cạnh dìu Mạch Nha, lẩm bẩm tự trách vô cùng đáng thương.
Giơ bàn tay trắng muốt ra xoa xoa cái đầu của bạn mình, Mạch Nha vui
vẻ nói : “Ngoan, thuận tớ thì sống, nghịch tớ thì…” Đang nói thì dừng
lại, hai mày cô nhíu lại như đang suy nghĩ vấn đề nan giải.
Thấy thế Trương Mẫn hừ một tiếng, hỏi : “Thì sao?”
Mạch Nha gãi đầu gãi tai cười hề hề : “Đợi tới lên hỏi ông chú họ
hàng xa họ Bai một cái a.” Nói xong cũng thò tay vào mò túi xách.
*Bai=baidu : mạng tìm kiếm lớn nhất của Trung Quốc, tương tự như Google vậy.
Biết Mạch Nha đang muốn lấy điện thoại, mà điện thoại lại có chất
phóng xạ, không có tốt cho thai nhi, Trương Mẫn lập tức ngăn lại, “Thôi
đi bà cô già của tôi ơi, có một câu ‘Thuận ta thì sống, nghịch ta thì
chết’ mà cũng không nhớ nổi, tớ thắc mắc mười hai năm đi học, à không,
phải là mười lăm năm đi học, toàn bộ chữ cậu nhét trong bao tử rồi tiêu
hoá hết rồi à?”
Nghe Trương Mẫn vũ nhục mình như thế, đương nhiên Mạch Nha không
phục, lại mang tâm trạng người làm mẹ một xác hai mạng như vậy, càng
kích thích Mạch Nha phản bác, cô chống hông cãi lại, “Thì mượn ở đâu
phải trả ở đấy chứ. Cái đó là đạo lý làm người cơ bản nhất mà!”
“Phải phải, đấy chính là đạo lý làm người nha.” Trương Mẫn gật gật
đầu, bộ dạng như điều Mạch Nha nói làm cô tìm được kỷ nguyên mới.
Mạch Nha cũng không thèm để ý đến Trương Mẫn nữa, chân hướng về cửa hàng thức ăn nhanh, cô nói : “Tớ thèm gà.”
Nghe vậy Trương Mẫn gật gật đầu : “Được được, tớ sẽ mua một con gà
luôn cho cậu ăn. Đi từ từ thôi, để tớ dìu cậu qua bậc thềm.” Thú thật là nhìn cô không giống người đang mang thai, nhưng Trương Mẫn vẫn ân cần
dìu cô đi vào cửa hàng, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt kì quái nhìn mình và
Mạch Nha.
Đợi cô an toạ xong, Trương Mẫn cũng tự động chạy đến chỗ xếp hàng đợi mua đồ ăn. Mạch Nha nhìn theo bóng Trương Mẫn đang đứng sau một hàng
dài người cười vui vẻ, quả thực rất đáng yêu, ai mà lấy được bạn cô là
phúc của anh ta, nghĩ tới chuyện này sao cô không nhân cơ hội làm mai
nhỉ, cơ mà cô có quen biết ai đâu làm mai.
Để xem để xem, Âu Kỳ Doãn, không được, anh ấy là của Bối Di rồi. Chỉ
còn mỗi SEYIs, nhưng lại toàn thành phần tiểu thụ, làm ăn gì được, trực
tiếp bát bỏ!
“Hừm, ainha, mình biết ai rồi!” Cô mò mẫn túi xách lấy điện thoại ra. Soạn một cái tin hỏi han sức khoẻ sau bao lâu không gặp rồi gửi đi. Một lát sau liền có một cuộc gọi trực tiếp.
[Hi Tiểu Nha.]-đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông, trầm thấp như rót mật vào tai.
“Xin chào đàn anh Hoa Thanh!”
[Sao nào cô bé? Mấy năm không gặp, em chỉ nhắn cho anh cái tin, càng
ngày càng không có thành ý rồi.] Đối phương trách móc cô nhưng lại dùng
giọng điệu như anh trai sủng em gái mà nói.
“Em đâu có, chỉ là nhớ anh nên nhắn tin thôi mà. Anh cũng không xem
em gái này ra gì cả, mấy năm không liên lạc còn trách móc em.” Cô cũng
không chịu thua, mặc cả lại với đối phương.
[Coi như anh thua em. Cái tính trả treo đó vẫn không thay đổi. Nào,
bây giờ em có thể nói lý do nhớ anh chưa?] bên kia vui vẻ cười thoải mái mà đáp lại.
Cuối cùng cũng vào chuyện chính. Mạch Nha càng thêm vui vẻ, “Hì hì, đàn anh à, hiện tại anh đang ở đâu thế?”
Thẩm Hoa Thanh-đàn anh thời đại học năm hai của cô, khoảng thời gian
quen nhau cũng không tính là dài, vì cô lúc đó đã là sinh viên năm hai,
còn anh thì nghe nói từ trường Đại học danh tiếng Harvard chuyển về. Lúc đó cô rất thắc mắc, được học tại một trường Đại học tốt như vậy tại sao anh không học mà phải chuyển về nước, anh chỉ trả lời một cách thoái
thác đầy hài hước rằng con gái bên đó xấu hơn con gái Trung Quốc.
Bàn về gia thế của anh ấy, cô chỉ biết anh là con của một nhà khảo cổ nổi tiếng Thẩm Thành, tuy nhiên ông nội lại là nhà kinh doanh tài ba và có sản nghiệp lớn nên vì thế anh chính là người thừa kế của Thẩm
Thị-một tập đoàn kinh doanh đa nghành nghề, sản nghiệp của Thẩm Thị trải đầy trên khắp thế giới, trụ sở chính của Thẩm Thị là ở Mỹ, cô đoán chắc anh ấy đang ở Mỹ rồi.
[Anh đang ở Pháp, sao hả, nhớ anh đến muốn gặp sao? Em hiện tại như
thế nào rồi? Dạo này còn làm ca sĩ, danh tiếng của em ở Pháp không nhỏ
đâu nha, nhưng sao đang nổi lại biến mất vậy?] Thẩm Hoa Thanh thắc mắc.
Mạch Nha hơi giật mình bì Thẩm Hoa Thanh ở Pháp mà không phải Mỹ, cảm giác như sẽ chạm mặt anh bất cứ lúc nào mặc dù Pháp là nơi không hề
nhỏ. “Anh ở Pháp sao? Đi công tác à? À chuyện ca sĩ đấy, lúc đầu là do
em bị ép buộc, hiện tại em bị áp lực, không quen với nó nên xin chủ tịch tạm giải nghệ một năm.” Cô chỉ biết giấu anh chuyện mang thai này thôi, cái loại chuyện này ít người biết càng tốt, mà cô lại là ca sĩ nổi
tiếng nữa, nói thế nào cũng không tốt cho bản thân.
[Ừ anh đi Pháp công tác dài hạn. Nói vậy em cũng đang ở Pháp sao? Hôm nào rảnh cho anh xin một ít thời gian của em.] Thẩm Hoa Thanh hình như
đang làm việc, cô nghe thấy tiếng xoạt xoạt của giấy chạm vào nhau.
Mạch Nha đành nói dối, “Không ạ, em đang du lịch ở Italy. Mà đàn anh này, anh có bạn gái chưa?”
[Hừm…em hỏi như vậy, không phải là thích anh chứ? Nếu đúng thế thì
hiện tại anh chưa, anh cho phép em theo đuổi đó.] Thẩm Hoa Thanh cười
hai tiếng trêu chọc.
Đối với cách đùa này, cô cũng không thua thiệt, “Quả thực là em thích anh, thích đến chết đi được. Nghe như vậy anh có hài lòng chưa? Đừng
nói là đang sung sướng điên lên đi nhé?”
[Haha, có cảm giác rất là thành tựu.]
Đang nói chuyện điện thoại vô cùng vui vẻ, Mạch Nha nhìn ra cửa sổ,
nơi đó xuất hiện một bóng người quen thuộc đến không thể nào quen thuộc
hơn, cô gấp gáp trả lời lại, cũng đứng dậy bước ra khỏi quán thức ăn
nhanh, “Tựu cái đầu anh, không nói với anh nữa. Hôm khác nói chuyện, em
bận việc rồi. Tạm biệt đàn anh!”
Ra khỏi cửa hàng cô bắt đầu băng qua đường, đi đường dành cho người
đi bộ vô cùng cẩn thận, sau khi qua được đường bên kia thì bóng người đó đã biến mất, cô hoang mang đi về phía trước tìm kiếm, đi hồi lâu cũng
không thấy người đó đâu, cô nghĩ chắc đi xa cửa hàng của Trương Mẫn
khoảng hai trăm mét rồi, nên quay lại nếu không Trương Mẫn lại lo.
Đoạn đường quay lại Mạch Nha đi lướt qua một con hẻm, đi được hai ba bước cô dừng chân lại, vội vàng đi đến con hẻm đó.
Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quen thuộc, Mạch Nha nghi hoặc gọi : “Hoắc Mị?”
Người đàn ông từ từ quay lại, cô giật mình, “À xin lỗi tôi nhận nhầm
người.” Thì ra không phải, chỉ là dáng người đằng sau rất giống, làm cô
cứ tưởng…
Nhưng mà lúc nãy rõ ràng cô thấy tên trước mặt này còn đi với hai
người khác, mà cô không nhìn lầm thì đó chính là Tống Gia Dịch cùng
Thuyên Nhã Hinh. Trong lúc hoang mang cô đuổi theo bóng dáng giống Hoắc
Mị này, cô cứ tưởng cậu ta tìm Tống Gia Dịch tính sổ, cô vẫn không muốn
hắn biết cô mang thai con của hắn, nếu như vậy, cô sẽ phá hư gia đình mà Thuyên Nhã Hinh cố gắng tạo dựng, mặc dù vì cô ấy mà cô với Tống Gia
Dịch phải chia tay. Nhưng là yêu nhau không nhất thiết phải đến bên
nhau, huống chi ông Trời chỉ cho cô có duyên với hắn nhưng lại không có
nợ. Cô cũng không còn oán trách Tống Gia Dịch như trước nữa, nếu có thể
cô sẽ đứng trước mặt bọn họ chúc phúc cho bọn họ. Đáng tiếc là sau khi
mang thai cô mới hiểu được đạo lý này.
“Không phải người tình của mình nên thất vọng sao?” Một giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát vang lên đằng sau lưng cô.
Mạch Nha hơi nhíu mày nhìn người phụ nữ mới từ sau lưng cô đi lên
đứng trước mặt mình. “Lời này của cô là có ý gì?” Cô hơi nghi hoặc nhìn
người phụ nữ trước mặt. Nét mặt dịu dàng xinh đẹp, khoát lên mình chiếc
đầm bầu màu trắng, cái bụng của cô ta lớn hơn của cô rất nhiều, đây đích thị là Thuyên Nhã Hinh.
Thuyên Nhã Hinh nhìn cô thâm ý sâu xa, “Cũng không có gì, chỉ là nói bừa xem ra lại thành đúng.”
Vốn chưa cùng cô ta nói chuyện lần nào, lại bất ngờ vì lần gặp này,
nhưng cô không muốn cùng cô ta hay tên Tống Gia Dịch dính líu đến nhau,
cô chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở : “Xin cô hãy chú ý cách cư xử của mình, dù
sao cô cũng là Phu nhân của Tống thị.”
Xoay người muốn đi khỏi, cánh tay bị người đàn ông nắm lấy, Mạch Nha vùng vẫy, trừng mắt nhìn anh ta.
Thuyên Nhã Hinh nhếch khoé môi, “Tôi chưa cho phép, cô nghĩ mình có khả năng đi sao?”
Triệu Mạch Nha cũng không thua gì, cô cười lớn : “Cô tưởng mình là ai đấy? Phu nhân của Tống Thị thì ngăn tôi được à? Đáng tiếc là nó không
có sức ảnh hưởng với tôi, việc tôi muốn đi hay không là quyền của tôi,
không phiền cô quyết định. Còn anh, buông tay tôi ra, nếu còn nắm nữa
tôi sẽ kiện anh tội sàm sở, cố ý gây thương tích!”
Sau khi nghe lời cô đe doạ tên kia cũng không buông Mạch Nha ra, mà
cô cũng không chịu yên ổn, vùng vẫy với hắn ta đến cùng, cuối cùng
Thuyên Nhã Hinh không chịu được mà lên tiếng : “Cô cho là mình đánh lại
anh ta sao? Với cái thân xác hai mạng đó?”
Lập tức Mạch Nha dừng lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Thuyên Nhã Hinh đang một thân tao nhã đứng đó. Cô nói : “Làm sao cô biết? Có phải
cô đến đây vì chuyện này?”
Quả thực cô ta đến đây vì chuyện này, Thuyên Nhã Hinh nở một nụ cười
vô cùng dịu dàng cùng chói mắt, giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát như
tiếng chim hoạ mi : “Cô nói đúng, tôi đến là để … giết chết đứa bé trong bụng cô !!!”
Cảm giác sợ hãi ập tới, Mạch Nha hoảng hốt lấy tay còn lại của mình
che bụng lại, cô lớn tiếng cảnh cáo : “Không. Cô không được làm hại nó,
tôi sẽ kiện cô, tôi sẽ liều mạng với cô!”
Ngược lại với vẻ kích động của cô, Thuyên Nhã Hinh lại như đang nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, “Cô xem, chỗ này chỉ có ba chúng ta, nếu anh ta lỡ
chân đạp chết đứa con trong bụng cô tại đây cũng không ai biết, đến khi
mọi người phát hiện ra thì cô có chứng cứ gì mà kiện bọn tôi? Cô không
cảm thấy mình rất ngu xuẩn và nực cười sao?” Ánh mắt Thuyên Nhã Hinh
nhìn cô càng thêm thương hại.
Biết mình hiện tại thất thế, nếu như vùng vẫy chẳng khác nào chọc
giận bọn họ, đứa nhỏ đáng thương này của cô chỉ còn một tháng nữa là
chào đời thôi. Nhắm mắt lại, giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ khoé mắt cô, lăn dài trên gò má. Cô run rẩy hỏi : “Tôi đã làm gì có lỗi với cô
chứ Thuyên Nhã Hinh? Hiện tại Tống Gia Dịch là của cô rồi, chẳng lẽ cô
còn sợ anh ta tìm tôi nối lại tình xưa sao?”
Sau khi nhìn một loạt biểu cảm bi thương của Mạch Nha, Thuyên Nhã
Hinh kìm nén lại một chút trắc ẩn trong lòng mình, ánh mắt càng thêm rét lạnh, “Lỗi của cô ở chỗ là không biết thân biết phận. Lỗi của cô ở chỗ
là mang cái thai nghiệt chủng đó! Bất quá tôi không sợ cô nối lại tình
xưa với Gia Dịch, lát nữa thôi Gia Dịch sẽ hận cô cả đời!”
Lời của cô ta nói đương nhiên Mạch Nha không hiểu, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo Mạch Nha đã rõ tất cả.
“Đến rồi!” Cô ta vui vẻ reo một câu.
“Đây là lễ vật tôi tặng cô, nhớ lưu lại nó cả đời, đừng phụ lòng tôi
đấy!” Môi cô ta mấp máy nói từng chữ vào lỗ tai Mạch Nha như đay nghiến, Mạch Nha nhìn thấy đáy mắt cô ta nổi lên sát khí vô cùng đậm. Cô ta đưa tay phất ra đằng sau ý bảo người đang giữ tay cô lui đi, anh ta cũng
nhanh chóng biến mất sau con hẻm. Lúc cô còn thất thần vì chuyện ban
nãy, thì đột nhiên Thuyên Nhã Hinh quỳ xuống trước mặt cô, giọng điệu
cùng phong thái khác hẳn với vẻ ban đầu, cái này quả thực giống như kịch đổi mặt Tứ Xuyên.
“Mạch Nha à, tôi biết lỗi rồi, cô tha cho Gia Dịch đi, cho anh ấy có
một người con nối dõi rồi tôi sẽ ra đi theo ý của cô mà. Tôi chỉ mong cô đừng làm hại đứa nhỏ vô tội này, tháng sau là nó có thể có mặt trên đời rồi. Coi như tôi van cầu cô đó, cô tha cho tôi đi.” Nói xong còn dập
đầu xuống tận chân của cô mấy lần. Đối với thai phụ mà nói tư thế này vô cùng có hại, chỉ cần cô ta làm thêm mấy lần nữa lập tức bụng sẽ đau đến mức phải nhập viện.
Triệu Mạch Nha hoảng hốt, “Cô làm gì vậy? Mau đứng lên đi.” Mạch Nha
cuống quýt định nâng cô ta đứng dậy, ai ngờ vừa chạm vào cánh tay cô ta
đột nhiên ngã hất về đằng sau, tư thế y hệt như cô đẩy cô ta ngã.
“A..” Cô ta kêu lên một tiếng đầy thảm thiết.
Lúc này Mạch Nha càng hoảng hơn, định đi lên đỡ cô ta dậy, cô mới nắm được bàn tay của cô ta thì có người khác nhanh hơn đỡ lấy cô ta. Người
khác đó chính là Tống Gia Dịch, ánh mắt hắn nhìn cô bây giờ giống như
nhìn kẻ thù, sự lạnh lùng toát ra từ người hắn bức cô phải giật mình
muốn chạy trốn. Trong lúc cô chú ý đến Tống Gia Dịch, Thuyên Nhã Hinh
vội lấy tay đẩy bụng cô thật mạnh, Mạch Nha mất thế ngã về phía sau.
“Á..”
“Tiểu Nha!” Tống Gia Dịch hoảng hốt định chạy lên đỡ, lúc này Thuyên
Nhã Hinh đột nhiên kêu to, “A..đau quá, em đau quá Gia Dịch.”
Tống Gia Dịch liền dời mọi sự chú ý lên người Thuyên Nhã Hinh, “Cô làm sao rồi?”
Bàn tay Thuyên Nhã Hinh nhắc chặt lấy cánh tay Tống Gia Dịch, thống
khổ kêu lên, “Hình như kinh động thai nhi rồi, em đau quá..bụng em..đau
quá Gia Dịch.”
“Không nói nữa, tôi chở cô đi bệnh viện!” Tống Gia Dịch dìu Thuyên
Nhã Hinh nhanh chóng bước qua Triệu Mạch Nha vẫn còn ngồi ở dưới đất,
lúc đi dường như không an tâm mà quay lại nhìn cô, thấy Thuyên Nhã Hinh
sắc mặt càng tái nhợt, kêu to hơn hắn mới dứt khoát bước đi.
Chỗ này bây giờ chỉ còn lại một mình Mạch Nha, cô đau đớn đưa tay ôm bụng, “Con…tôi”
Hình như đứa nhỏ sắp rời xa cô rồi, bụng cô đau quá, đau đến chết đi
sống lại. Nếu còn ngồi ở đây không chừng cô cũng sẽ chết, không được, cô phải kiên cường hơn nữa.
Trước mắt thấy bụng càng đau cô cắn chặt răng, gắng gượng bò ra ngoài, bây giờ cô đi không nỗi nên phải bò đi.
“Aa..” Mạch Nha đau đớn đến chảy nước mắt, mặc dù bụng cô đau âm ỉ
nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, ráng lê lết ra đầu đường của con hẻm tối
này.
Cô không ngờ một cái bẫy nhỏ như trong phim tiểu tam vẫn hay làm với
nữ chính mà cô cũng bị mắc phải. Cô quá ngu xuẩn, nếu như đứa con này
thực sự mất đi, cô sẽ hối hận, sẽ tự trách mình cả đời !
Cô càng gượng mà bò tiếp thì máu chảy ở giữa hai chân cô cũng chảy
dọc theo đường đi càng nhiều, trong lúc trí óc đã mơ mơ màng màng muốn
ngất xỉu nhưng tinh thần vẫn thúc giục cô bò tiếp. Cuối cùng, cô mất đi ý thức mà ngất lịm đi.