“Thứ hai ngày vật vã, tháng lười biếng, năm lờ đờ.
Ngày đi làm trễ thứ n của tôi. Trời ạ ! Thời gian là vàng, là bạc đó
Triệu Mạch Nha à!! Cô thử nghĩ đi, cô có tiền mua vàng không mà sao đi
trễ hoài vậy hả ??? Thiệt chán mà >”
Hôm nay còn bị con nhỏ Đồng Hạ đáng ghét lên mặt dạy đời, mi chờ đấy, Ai gia hứa sẽ đè bẹp mi bằng cái mông hoàn hảo này vào một ngày không
xa ~
Thứ sáu ngày đau khổ, tháng xui xẻo năm phát khùng.
Ôi ~ tiền lương của tôi T_T tại sao thế trưởng phòng? Tôi đã làm gì
sai để cô trừ tôi 3/4 tháng lương thế nầy? Tôi chỉ đi trễ, hay ngủ gật,
và chơi game lén thôi mà. Tôi trù ẻo cô mãi không có bạn trai. Grrr.
Chủ nhật, ngày đẹp trời, tháng ngủ nướng, năm hạnh phúc.
Ôi ~ vào một ngày đẹp như vại tại sao tôi phải đi ra ngoài đường? Ở nhà ngủ cho sướng. Kekeke.”
Gió khẽ thổi qua cửa sổ làm tung bay mái tóc màu nâu của cô gái đang ngồi chăm chú đọc chữ trong quyển sổ màu tím.
Đột nhiên cô đóng sách lại, ngẩn gương mặt lên, ánh nắng chiếu vào
làm nổi bật gương mặt xinh đẹp, thần thái có hơi hung hăng kia.
“Thật đúng là một con nhỏ bại hoại, không có tiền đồ mà.” Trương Mẫn
nhắm mắt thở dài than một câu. Cô không nghĩ bạn thân của cô lại là một
đứa cuồng viết nhật kí, mà lại viết chả hay ho gì cả. Hết thuốc chữa
thật rồi!
“Dậy, dậy đi cái con nhỏ lười biếng siêu cấp kia. Hôm nay Ai gia phải dạy dỗ nhà ngươi lại. Ai gia biết trước sau Ai gia đi, nhà ngươi sẽ tự
hoại như vậy mà! TRIỆU MẠCH NHA !!!!!” Cô bực tức đạp hai phát vào mặt
của cô gái với vẻ ngoài xinh đẹp đang lười biếng nằm ở trên giường khiến nó méo mó.
Vốn dĩ Trương Mẫn về nước là vì một cuộc gọi của mẹ Triệu đã nói cho
cô nghe hết tất cả. Cái tên đàn ông khốn kiếp đó, cô đã bảo là chẳng tốt lành gì rồi mà. Hại Mạch Nha thân tàn ma dại như thế. Trương Mẫn này
không bỏ qua đâu!!
Cô gái trên giường bừng tỉnh đại sự, cảm thấy vẻ mặt mình ê ê, còn cả cái bàn chân quen thuộc này nữa.
“Trương Mẫn à! Cậu không cần mỗi lần gọi mình dậy phải đạp hai phát
vào mặt mình chứ? Cái thể loại máu chó gì đây? Haizzz” Triệu Mạch Nha
phát cáu một cục to tướng. Vì cái lí lẽ gì mà ngày chủ nhật không cho cô ngủ nướng thế này? Có biết cô mệt mỏi vì phải làm trụ cột cho gia đình này như thế nào không hả?
Trương Mẫn bỏ ngoài tai câu nói của cô hoàn toàn. Tức giận đùng đùng
quát một tiếng. “Cậu câm miệng ngay cho tớ. Thức dậy và đánh răng, sau
đó cùng đi ăn. Cấm nói nhiều !”
Triệu Mạch Nha lúc này mới ý thức được việc Trương Mẫn đang thực sự
nổi giận, bỗng bật dậy như cái lò xò, chân chó nhìn Trương Mẫn cười nịnh bợ đến phát ói rồi bay vào toilet.
***
“Chúc quí khách ngon miệng.” Bồi bàn lịch sự cúi chào rồi đi ra chỗ khác.
Lúc này trên bàn ăn đã bày biện đủ thức ăn, Triệu Mạch Nha ánh mắt
loé sáng, miệng chảy dãi, chuẩn bị chiến đấu vì một tương lai no nê thì
Trương Mẫn vẫn nhìn cô không chớp mắt.
“Sao..sao thế Mẫn Mẫn?” Cô lắp bắp hỏi. Thái độ gì vậy a ~? Lần đầu
tiên cô thấy Trương Mẫn kì lạ như thế. Chẳng nhẽ nó hết tiền khao mình
rồi? Không phải chứ … Mình mới bị trừ gần hết tháng lương T_T
“Tớ nói này, nếu như một ngày nào đó, tớ…ừm” Trương Mẫn bỗng dưng nhớ đến mẹ Triệu có nói Triệu Mạch Nha bây giờ vẫn đang mắc phải chứng tâm
lí, có lẽ cô không nên nhắc đến thì hơn.
Còn Triệu Mạch Nha toàn thân mồ hôi tuôn như thác, trời ơiiiii.. Một
ngày nào đó là ý gì? Không không, Trương Mẫn à, cậu không bao giờ nghèo
đúng chứ ??? Aaaaaaa tiền ơiiiiii ~~
Trương Mẫn thấy cô đang căng thẳng trừng hai mắt nhìn mình, bỗng cô
bật cười, tay nhanh chóng gắp miếng sườn nướng vào bát của mình, giọng
giễu cợt.
“Bản mặt heo của cậu lại bị tớ đoạt đồ ăn rồi. Haha”
Cái..cái gì ? =.= không phải sao? Phù, thế tốt rồi. Hahahahaha, tiền lương bé bỏng của tôi. Muahahhaha…
“Được, chị không thèm trách cưng. Hôm nay ăn gì chị sẽ mời !!!” Ack … Cô vừa nói cái giống gì thế này T.T
“À..à không phải. Tớ nhầm lời thoại. Cho tớ”
Trương Mẫn vội cắt ngang lời Triệu Mạch Nha đang nói, “Quyết định vậy đi.” sau đó cầm thực đơn lên hào hứng vẫy tay như mời gọi kêu một tiếng “Phục vụ ~”
Tiếp theo xảy ra chuyện gì thì mọi người cũng rõ rồi.
Sau ngày hôm đó Triệu Mạch Nha không còn xu dính túi, phải đi dậy sớm cố gắng không đi trễ mà đi làm quần quật từ sáng đến chiều, còn có
không quên vòi tiền từ mẹ già keo kiệt của cô.
Haizzz, Mạch Nha ơi Mạch Nha, cô thực là ngốc mà !
***
“Triệu Mạch Nha, đi photo cho tôi cái này.” Triệu Mạch Nha đang suy
nghĩ vẩn vơ thì bị gọi với tông giọng nữ hoàng. Cô xoay người lại đứng
lên, mặt đối mặt với người đó.
Haiz, lại là con đàn bàn tóc nâu môi đỏ … Trưởng phòng xinh đẹp nhưng bị lời nguyền ế của Bộ Phận Kiểm Toán này. Phải rồi, ế luôn đi cho cô
đỡ thống hận cô ta.
“Tại sao có ma mới rồi mà chị vẫn sai em thế?” Bộ mặt Triệu Mạch Nha
biến hoá nhanh chóng, ánh mắt cún con với vẻ tội nghiệp, giọng nói yểu
xìu đau thương khiến ai cũng phải thương xót.. Nhưng xin lỗi, trưởng
phòng Bộ Phận Kiểm Toán này là ai chứ? Cô ta rất máu lạnh và quan trọng
còn vô sỉ nữa.
“Định ma cũ ăn hiếp ma mới à? Cút ngay cho tôi !” Trưởng Phòng quát
một tiếng Triệu Mạch Nha liền liên tưởng đến việc trừ lương nên cong đít chạy như bị chó rượt.
Huhu, đi làm ở văn phòng chứ đâu phải làm vận động viên đâu mà sao
tối ngày bắt cô chạy hoài thế? Thân mình cô đã tàn thị tạ tạ tạ rồi mà
cô ta còn bắt mình chạy đến còn bộ xương để trưng bày dùng trong dự án
triển lãm sắp tới của công ty sao? Thực là máu chó mà >
Đến nơi, cô chạy ào vào rồi đứng thở được một lát, cất giọng nói khan khan vì đã chạy bộ hai mươi phút từ công ty đến chỗ photo, vừa nói vừa
thở.
“Cô ơi, photo giúp cháu tất cả thành hai bản, tất cả đều cùng tên Chương Diệp Ân nhé cô!”
Dứt lời Triệu Mạch Nha xoay ra phía bên ngoài, ánh nắng mặt trời
chiếu thẳng vào gương mặt cô, mồ hôi cô lại tuôn ra, trời vừa nóng lại
khát nước khiến cô tiếp tục rủa thầm Trưởng Phòng của mình.
Gương mặt cô một phần vì chạy đến mệt lã, một phần vì nắng nóng nên
ửng hồng lên. Gió thổi ùa qua làm mái tóc cô tung bay, cơ mặt cô giãn
ra, khoé miệng cong lên hưởng thụ. Dáng vẻ của cô bây giờ, bất cứ ai
nhìn vào cũng đều say mê.
“Cô ơi, cô? Cô gì ơi !!!” Bác gái photo đứng lay lay Triệu Mạch Nha khi cô vẫn đang mơ mộng hưởng thụ.
Kì lạ thay, kêu mãi cô vẫn không nghe, đứng bất động một chỗ như bị đóng băng.
“Ack.. Thì ra cô ta ngủ.” Bỗng nhiên bà giật mình thét lên. Trời ơi,
đứng như thế còn ngủ được. Thế mà bà còn tưởng cô bị tai biến luôn rồi
chứ :v nếu có thì di chứng tai biến đứng, sẽ được lưu vào sách đỏ mất
thôi.
Bà kêu mãi kêu mãi mà cô vẫn đứng im như tượng, bất lực bà đạp một phát, thực xin lỗi nhưng cô vẫn không tỉnh là không tỉnh :))
Ở đây bà đang cật lực để gọi Triệu Mạch Nha dậy cho bằng được thì xa xa có chiếc xe hơi thể thao màu đen đậu cách đó một khoảng. Chủ nhân chiếc xe là một người đàn ông
sang trọng với ngũ quan tinh tế, ánh mắt anh đang hướng về cái xác đang
ngủ đứng ở đó.
Bỗng dưng anh cười. Kì lạ thay, anh lại cười vì một hành động ngớ ngẩn do cô vô tình làm ra.
Hai tháng sau.
Kể từ ngày hôm đó, anh-Trương Dực Phàm. Một người đàn ông hai tám tuổi với vẻ ngoài lẫn tài năng xuất sắc đến mức chói loá hơn cả ngôi sao đang cưa cẩm Triệu Mạch Nha một cách
công khai, lộ thị liễu. Nhưng… Cô là ai chứ? Cô bây giờ là Triệu Mạch
Nha lên giá rồi, phải chảnh và dùng thủ đoạn ăn hời vậy mới không lỗ lã
như mối tình đầu trước đây của mình. Haiz, đúng là tình đầu tình dang dở mà !
“Mạch Nha à, cục Chewing Gum của cậu tới rồi kìa.” Hoà Ánh đẩy nhẹ tôi một cái rồi nháy nháy mắt như đưa tình.
“Mạch”
“Anh im lặng một chút đi” Triệu Mạch Nha nghiến răng nghiến lợi cất giọng, đến cả mặt của anh cũng không thèm nhìn một cái.
Anh thầm đổ mồ hôi, không biết mình đã làm sai cái gì. IQ của anh ba
chữ số nhưng EQ lại thấp như chưa từng được tiến hoá, vì thế anh rất ít
khi gọi tên của các cô gái và chẳng bao giờ nhớ đến tên của cô gái anh
gặp lần đầu, nhưng TMD vì cái lí lẽ gì mà anh muốn gọi tên cô gái ấy lại thất bại thảm hại như thế này? Điều đó nhắc anh nhớ lại ngày đầu tiên
cưa cẩm cô.
———
“Cốc cốc”
Nghe tiếng gõ, thư ký bên cạnh Chương Diệp Ân đứng lên mở cửa.
“Cạch”
Vừa mở cửa ra cô ta giật mình đứng trợn trừng hai mắt như chưa từng thấy điều gì bất ngờ hơn điều này.
Đó là một người đàn ông với vẻ ngoài lịch lãm tuấn tú hơn cả ngôi sao.
Tưởng chừng như ngàn năm trôi qua, cô ta thấy anh nhíu mày biểu hiện
sự mất tự nhiên. Lúc này mới biết mình thất thố, ngượng ngùng hỏi.
“A…anh cần..cần gì ạ?”
“Ừm..tôi cần gặp cô Chương Diệp Ân.” Nghe xong câu này thư ký càng trợn mắt như nghe tin dữ. Người phụ nữ xinh đẹp có lịch sử ế Chương Diệp Ân đây mà có trai đẹp tìm, chắc chắn ngày hôm nay Bộ Phận Kiểm Toán sẽ gặp đại hoạ gì đó rồi.
Trời ơiiii, tận thế xảy ra sao? Không được rồi, phải xin phép về nhà đoàn tụ với gia đình trước khi chết thôi. Hic
“Mời..mời anh vào.” Thư ký lắp bắp chỉ thẳng vào trong nói, thầm khóc ròng rã trong lòng. Ôi tiền ơi ~ cô ta cật lực làm việc để làm cái con
mẹ gì cơ chứ? Bây giờ thì bay hết rồi. Chuyến du lịch Châu Âu, Shopping
không nhìn giá, niềm mơ ước nhỏ nhoi của cô ta bây giờ đã vụt tắt hoàn
toàn.
“Mời ngồi, anh tìm em có chuyện gì?” Chương Diệp Ân chớp chớp hai
hàng lông mi, thân ảnh uyển chuyển như đang múa kéo anh ngồi xuống gần
cô. Sở dĩ vì cô hăng hái như vậy là vì sau ngần ấy năm, cuối cùng cũng
có đàn ông đến tìm cô, lại là một nam nhân cực phẩm nữa chứ !
Anh nhíu mày sau đó lạnh nhạt quăng ra một câu.
“Tôi tìm Chương Diệp Ân.”
Nghe xong Chương Diệp Ân cười tươi hơn, bàn tay đặt lên ngực vỗ nhẹ tự tin nói.
“Em là Chương Diệp Ân đây.”
Anh lại nhíu mày chặt hơn, thầm nghĩ dự đoán của mình cô không phải tên Chương Diệp Ân là đúng rồi.
“Cái cô nhân viên hay đi photocopy ở gần cửa hàng tiện lợi là ai?”
Anh lại cộc lốc hỏi khiến Chương Diệp Ân khó chịu nhưng không sao, vì
trai đẹp cô có thể chịu được tất cả.
“Anh nói Triệu Mạch Nha? Cô gái đó là cấp dưới của em, cô ấy đang ở phòng bên cạnh,.. này này, anh đi đâu thế?”
“Xin lỗi vì đã làm phiền cô, tôi sẽ lấy mười phút của mình để nói
chuyện với cấp dưới của cô.” Anh đứng thẳng người, nói xong anh bước đi. Để lại gương mặt vừa mới vui mừng cách đây không ít phút.
Thư ký đứng cạnh gật đầu như đã biết trước chuyện này, vẻ mặt thay đổi quay sang tội nghiệp sếp của mình.
“Nhìn cái gì? Đi pha cho tôi tách cà phê đá. Hừ!” Trưởng phòng Ân
thấy thư ký nhìn bằng vẻ mặt thương hại như thế liền tức giận quát lên.
Bỏ đi, cái ý nghĩ tội nghiệp sếp của mình…
Sau cái ngày đi tìm nhầm người kia thì cuộc đời Triệu Mạch Nha chính
thức bước sang trang mới, đó là bị hành hạ còn hơn ma mới, cô thầm rủa
trong lòng cái tên Trương Dực Phàm vài trăm lần.
——–
“Anh đến đây làm gì?” Triệu Mạch Nha day day thái dương, vẫn không nhìn tới mà nói.
Bỗng Trưởng phòng Chương Diệp Ân lượn lờ trước mặt cô, liếc cô bằng
ánh mắt sắc lẻm như cảnh cáo rồi đi. Bất giác mồ hôi cô thầm tuôn như
thác, mẹ ơi, không phải con quỷ cái đó nghĩ ra chiêu trò gì để chà đạp
cô rồi chứ?
Nghĩ đến đây cô thầm nuốt nước bọt cái ực.
Mỗi người mang một tâm trạng, Triệu Mạch Nha đang nơm nớp lo sợ vì
Trưởng phòng thân yêu của cô thì Trương Dực Phàm lại nghĩ đến nhà hàng
nào ngon miệng mà cất tiếng, “Tôi đến đón em đi ăn trưa. Đi nào !” Anh
mỉm cười dịu dàng, giọng nói ôn nhu êm ái đập vỡ suy nghĩ của cô. Ngồi
đơ vài giây, tim cô lỡ mất vài nhịp rồi.
Aaaa.. Cô vừa nghĩ cái gì thế này? Chắc vì lâu rồi không ai nói với cô câu này.
“Ừm..cũng được.” Triệu Mạch Nha ngượng ngùng đứng dậy thật nhanh, cầm lấy túi xách chạy ra ngoài trước.
Anh lại bật cười một cách bất đắc dĩ. Cô cứ như một đứa con nít mà anh lại không bao giờ nắm bắt được suy nghĩ của cô.
Triệu Mạch Nha và Trương Dực Phàm đi rồi, Hoà Ánh thở dài nói.
“Haiz, thật là. Thích người ta rồi mà còn giả vờ.”
“Mạch Nha của chúng ta chết nhát lắm. Cứ đỏ mặt mãi.” Nhân viên nữ
che miệng cười khúc khíc, bộ dạng e thẹn như mình là Triệu Mạch Nha.
“Tôi thấy anh chàng đẹp trai đó đúng là cực phẩm mà. Theo đuổi ròng
rã hai tháng trời vẫn không nản chí. Nếu là tôi, tôi sẽ đồng ý.” Một
nhân viên nữ khác ánh mắt hình trái tim, gương mặt mơ mộng hướng lên
trần nhà.
Cả Bộ Phận Kiểm Toán này khinh bỉ a ~ Triệu Mạch Nha à, cô có phước mà không biết hưởng gì hết !
Và cứ thế đồng nghiệp xung quanh cũng bồi thêm vài câu khiến căn phòng như một cái chợ mini.
***
Buổi chiều.
Sau khi tan tầm, Triệu Mạch Nha lê lết cái thân tàn tạ mệt mỏi về phía toà chung cư B.
Đến thang máy, cô bấm nút rồi bước vào. Đứng chờ đi lên tầng trên, cô thẩn thờ nhớ lại khung cảnh buổi trưa.
———–
“Em ăn cái này đi. Tôi nghe nói nó rất tốt cho da mặt.” Trương Dực
Phàm một lần nữa dồn thức ăn vào bát cơm đã chất đầy cả núi đồ ăn mà anh vẫn thao thao bất tuyệt rằng nó rất tốt cho cô. Triệu Mạch Nha đưa mắt
nhìn anh.
Lần đầu tiên cô nhận ra, sau bao nhiêu chuyện anh vẫn một mực chai lì mà theo đuổi cô, bất chấp địa vị và lòng tự tôn của mình. Có lẽ cô đã
khép mình qua lâu rồi.
“Anh ăn đi, đừng gắp cho em mãi thế.”
Cô mỉm cười dịu dàng, thái độ khác hẳn thường ngày.
Anh bất ngờ nhìn cô, Triệu Mạch Nha mất tự nhiên, cảm xúc tụt dốc không phanh. Liếc xéo anh một cái, dữ dằn nói.
“Không ăn thì đừng rủ đi chung nữa nhé!”
Anh chợt bừng tỉnh. Đấy, đấy mới là người con gái anh thích. :v :v
Anh lại cười trẻ con rồi gắp thức ăn vào bát cô, tiếp tục màn “tốt cho da, cho tóc, mắt, bla bla bla”
Triệu Mạch Nha hắc tuyến rơi đầy trán, tức giận đến mức nói không nên lời.
———-
“Ding”
Tiếng chuông cắt đứt dòng suy nghĩ của cô báo hiệu thang máy đã đến tầng của cô.
Bước ra, mệt mỏi đi đến dãy phòng của mình. Như thường lệ, cô mở cửa
và đi vào, nhưng hôm nay cô lại dừng trước cửa, đứng ngó xem có phải
phòng số 21-phòng của mình không.
Oh, thật bất ngờ, nó đúng là của cô rồi. Nhưng cái đống màu hồng ở ngoài này là của cô luôn sao?
“Happy Birthday …Triệu Mạch Nha?” Hôm nay là sinh nhật cô à?
Lấy điện thoại trong túi xách ra xem ngày. Cô trợn tròn hai mắt khi biết rằng hôm nay đúng là sinh nhật của mình.
Điện thoại trên tay reo lên. Đó là số của Trương Dực Phàm, cô nhấn nút để lên tai.
[Chúc mừng sinh nhật em.] Đầu dây bên kia, anh nói đúng một câu, cô bật khóc.
Lần đầu tiên sau mười năm, có người chúc mừng sinh nhật cô ngọt ngào như thế ngoài hắn và Trương Mẫn.
“Hức.. Làm sao anh biết?” Triệu Mạch Nha hít hít mũi, giọng nói như làm nũng. Cô bắt đầu mềm lòng rồi.
[Em khóc à Mạch Nha? Đợi tôi.] Trương Dực Phàm gấp gáp cúp máy.
Chưa đầy năm phút sau một thân bận vest lịch lãm đã có mặt trước cửa
phòng cô. Do chạy nhiều quá nên giờ nhìn vest anh xốc xếch, mặt mày lấm
tấm mồ hôi. Nhìn anh như thế, trong lòng cô vui mừng không rõ lí do.
Trương Dực Phàm thở mạnh, cất giọng khàn khàn như trách móc cô.
“Tại sao em lại khóc chứ?” Nói xong lại xoay người cô một vòng xem xét.
Triệu Mạch Nha cảm thấy ấm lòng, nước mắt lại rơi xuống.
“Em..em vui lắm.” Cô mếu máo vừa nói vừa khóc, y hệt như đứa con nít bị cướp kẹo rồi đứng khóc một mình chờ mẹ lại làm nũng.
“Ngốc thật. Nếu em vui tôi sẽ làm như thế hàng ngày. Đồng ý nhé?” Tay anh đưa lên lau nước mắt của cô, giọng nói ôn nhu cùng nụ cười dịu dàng an ủi cô.
“Làm như thế còn gì vui nữa. Anh còn ngốc hơn cả em.” Cô hít hít mũi, lau nước mắt xong chuyển thái độ chua ngoa mắng anh.
Hai người cứ đứng trước cửa phòng số 21 mà cười đùa vui vẻ, nhưng nào ai biết, đằng sau cánh cửa đó có một người đàn ông với ngũ quan xuất
sắc, thân ảnh cường tráng đứng thẳn dậy, một tay cầm bó hoa Oải Hương
tươi thơm ngát, tay kia nắm chặt như kìm nén điều gì đó. Hắn bước nhanh
về phía cửa sổ và nhảy qua nó rồi biến mất trong màn đêm tịt mịt.
———-
“Haiz” Triệu Mạch Nha thở dài một tiếng, tay đấm đấm cánh tay bên phải, gương mặt cô lấm tấm mồ hôi, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Đi được nửa đường về công ty, trên tay cô còn phải cầm đống tài liệu
cần photo, cô gục đầu và lầm bầm cứ như bệnh nhân mới trốn trại ra.
“Chẳng hiểu thế nào, người ta làm việc văn phòng, ngồi máy lạnh. Còn
mình như vận động viên điền kinh quốc gia, còn phải đọ sức với mặt trời
xem ai nóng hơn nữa chứ. Chương Diệp Ân à, tại sao việc cô không có bạn
trai lại trách tôi chứ hả?”
Đi ngang cây cột điện, Triệu Mạch Nha bỗng điên liên đạp một phát vào cây cột điện mà phát tiết.
“Aaaa.. Tôi sắp điên lên rồi đây này. Chẳng muốn làm gì nữa cả!” Cô
bỗng hét lên một câu rồi móc điện thoại ra, bấm bấm dãy số nào đó để lên tai.
Bên đầu dây kia vừa bắt máy, Triệu Mạch Nha tức giận gào lên một cách bất lịch sự.
“NGHE ĐÂY CHƯƠNG DIỆP ÂN ! TÔI CHÍNH THỨC TỪ CHỨC !!!” Nói xong cô
không để cho đối phương nói tiếp được câu nào, bất lịch sự lần thứ hai
mà cúp máy.
Mười phút sau.
“Haiz” Lại là tiếng thở dài khác của Triệu Mạch Nha. Hiện giờ cô đang ngồi ở dãy ghế công viên gần chỗ công ty. Tay cầm điện thoại, một mặt
vô cùng lo lắng.
Suy nghĩ được một lúc, cô ôm đầu tự đánh vào mình, gương mặt nhăn nhó, miệng thì lẩm bẩm.
“Khi nãy mình lấy đâu ra dũng khí, bây giờ thì chẳng có dũng khí nào
mà bước vào công ty.” Cô khóc thầm khi nghĩ đến việc không có lương,
đồng nghĩa với việc không có tiền đóng tiền điện, nước, trên hết là tiền mua tiểu thuyết, mua game, còn có mua đồ ăn vặt, bla bla những thứ tất
yếu hàng ngày của cô. Thế thì làm sao cô sống đây??? AAAGRRHHH~
Không được! Triệu Mạch Nha à, cô sống như thế quá thê lương rồi. Nhìn xem nhìn xem, cùng một trường đại học ra nhưng bây giờ Vu Duyệt đã có
công ty riêng rồi. Mặc dù nó không lớn, nhưng đủ để ngửi được mùi của sự thoã mãn trong cuộc sống ra sao. Nhìn lại cô đi Triệu Mạch Nha, cô thực là thê thảm mà…
“Được, Chương Diệp Ân cô chờ đó. Tôi chính thức tìm công việc khác.”
Triệu Mạch Nha dứt khoát đứng dậy, ánh mắt rực lên tia lửa quyết tâm, tự tin bước về phía toà nhà mang tên Alexandria-chính là nơi cô làm việc
nhưng chỉ là một chi nhánh nhỏ từ tập đoàn Alexandria phân phối ra mà
thôi.
Phía sau Triệu Mạch Nha, chiếc xe hơi màu đen hiệu Porsche bắt đầu
lăn bánh. Bên trong chiếc xe là người đàn ông với ánh mắt thâm trầm, tất cả hành động của cô hắn đã quan sát từ rất lâu.
“Đến toà chung cư B, thành phố K.”
Hắn nhàn nhạt ra lệnh, sâu thẳm ánh mắt hắn có một chút thê lương thoáng qua một giây liền biến mất khi hắn nhắm mắt.
Thư ký bên cạnh đang phân vân không biết có nên báo cáo tổng tài việc công ty hôm nay hay không, bất thình lình hắn mở miệng.
“Thu mua cổ phiếu tập đoàn Alexandria 60%. Nội trong ngày mai phải hoàn tất cho tôi.”
Ôi trời ạ! Cô ta biết tổng tài của mình thần thông quảng đại nhưng
ông trời không cần ưu ái ban con mắt thứ ba của Dương Tiễn cho hắn chứ.
Nếu như thế thì sẽ kinh khủng lắm.
“Nếu như họ không đồng ý thì sao tổng tài?” Thư ký đắn đo mãi mới dám hỏi, nếu như cô nói không đúng ý mà hắn muốn nghe, thì cái chức vụ thư
ký với số tiền lương cao nhất trong nghề này sẽ bái bai cô mà tìm người
khác mất.
“Có hai loại người dám nói không với tôi. Thứ nhất : người đó không có mắt.
Thứ hai : người đó bị mù.
Thứ ba : hiện tại tôi chưa nghĩ ra.
Cô nên ghi nhớ nó vào đầu nếu muốn tiếp tục đi làm.” Mắt vẫn nhắm, môi mấp máy từng tiếng, nói xong hắn chậm rãi mở mắt.
A..? Chẳng phải không có mắt thì mới bị mù sao? Nhưng thôi, cô ta sợ
lắm cái vẻ mặt này. Chẳng ai đoán được hắn suy nghĩ cái gì, vì thế cô ta sẽ im lặng lo cho bản thân mình.
Không khí trong xe dần trở nên lạnh hơn
…
“Chở cô ta về công ty. Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” Hắn xuống xe cùng câu nói đó, bước đi không đợi đối phương trả lời.
Đứng trước toà nhà B, mọi ký ức dần ùa về, ánh mắt hắn có một chút
buồn bã, lại dường như khinh khi. Trong lòng hắn bây giờ đang tranh đấu
rất dữ dội.
———–
“Em thất nghiệp rồi.” Triệu Mạch Nha bấm nút thang máy, trên tay cầm
chiếc điện thoại than thở muôn vàn muôn kiểu với đầu dây bên kia.
[Công ty đó coi như có mắt.] Giọng nói trêu chọc bên kia kèm theo tiếng cười không ai khác là Trương Dực Phàm.
Nghe đến đây, gân trên trán Triệu Mạch Nha nổi lên. “Em cần phải xem xét lại việc làm bạn gái anh.”
[Thế thì anh sẽ theo đuổi em với cương vị người chồng.] Trương Dực Phàm nghiêm túc, giọng nói trầm thấp rất êm tai.
“Anh mơ đi, em không nỡ dẫm đạp tuổi thanh xuân của mình đâu.” Cô
khúc khích cười. Trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy qua giữa không
khí mùa đông.
“Ding” thang máy dừng lại ở tầng 18. Cô bước ra, đi đến con đường về phòng mình.
[Sau này em sẽ sinh cho anh mấy đứa?] Trương Dực Phàm tiếp tục chủ đề hôn nhân khi mà anh biết cô đang lẩn tránh nó một cách xấu hổ.
“Em đã hứa gã cho anh bao giờ? Em còn ở thời kỳ độc thân hoàng kim đó nha.” Triệu Mạch Nha bối rối đáp lại, tay mò mẫn tìm chìa khoá, sau đó
thành thục quét thẻ mở cửa bước vào nhà.
[Vậy còn nụ hôn hôm đó em tính sao đây? Anh đã bị em cướp cái quý giá nhất rồi còn gì!] Trương Dực Phàm vẫn trêu chọc cô.
Triệu Mạch Nha lúc này đã thay dép, máng áo khoác xong, cô bỗng hét
lên một cách xấu hổ cực độ. “ANH! Anh nói cái gì mà cướp cái quý giá
nhất chứ, nụ hôn hôm đó là anh chủ động với,.. với em mà! Không..không
thèm nói chuyện với anh nữa !!” Cô đỏ hết cả mặt, cúp máy một cách nhanh nhất có thể.
Hôm nay cô cảm thấy hơi mệt, hình như là cô bị bệnh rồi, thôi thì ngày mai đi khám bác sĩ mới được.
Sau khi thay giầy xong, Triệu Mạch Nha đi vào phòng khách. Cô bất ngờ khi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đến mức nếu có lẫn vào đám đông
cô cũng có thể tìm ra được. Nhưng tại sao, tại sao lại ở đây mà không
phải tập đoàn Tống thị hay nhà vợ của hắn?
“Đã lâu không gặp !” Hắn xoay người khẽ nhếch đôi môi mỏng, vẻ mặt trầm tĩnh như chính hắn mới là chủ ngôi nhà này.