(Bốn mươi bảy)
Trong công ty xảy ra sự cố nên Tạ Tây Hoa và Trần Diệp rời đi trước.
Tạ Tây Hoa cúp điện thoại: "Chắc không có chuyện gì nghiêm trọng đâu."Đúng là không phải chuyện gì lớn. Để tránh làm cấp trên lo lắng, bên xưởng đã tranh thủ liên hệ bộ phận sửa chữa, mọi việc đã được xử lý xong xuôi rồi, khi nãy gọi điện chỉ là theo thủ tục mà thông báo tình hình thôi. Vừa may, Tạ Tây Hoa cũng không muốn nán lại bữa tiệc kia nữa.
Trần Diệp trông có chút quái lạ, chỉ chuyên tâm lái xe mà không nói lời nào.
Tạ Tây Hoa liếc y một cái: "Đang suy nghĩ gì thế?"
"Không gì cả."
Hừ! Rõ ràng là đang nói dối.
"Phải bỏ lại bạn học cũ nên không cam lòng à?" Tạ Tây Hoa giọng điệu chua lòm.
"...Sao lại có gì không cam lòng. Dù sao anh ta cũng không vì ai mà thủ tiết tận bốn năm."
Tạ Tây Hoa biến sắc. Thằng nhóc đáng ghét này, rõ ràng vừa nãy đã nghe được mồn một mà lại dám bảo không có!
"Không có vụ đó!" Tạ Tây Hoa sắc mặt lạnh lùng nói.
Trần Diệp nhìn thẳng về phía trước: "Ừm, không có, tổng giám đốc nói thế nào thì là thế đó."
Sau khi về nhà, Tạ Tây Hoa tựa người vào ghế sô pha, nhìn thấy Trần Diệp cởi áo khoác vest treo lên tường, sau đó lấy laptop ra, hắn bảo: "Đến nằm với anh đi."
"Em phải soạn email đã."
Tạ Tây Hoa không nói gì, kiên nhẫn nhìn y gõ email. Trần Diệp bấm "Gửi" xong, thấy Tạ Tây Hoa vẫn đang chăm chú nhìn mình, đi tới nằm bên cạnh hắn: "Tổng giám đốc muốn làm gì? Muốn làm em sao?"
"Ừ." Tạ Tây Hoa sờ sờ lỗ tai y, "Lạnh quá."
"Vậy tổng giám đốc sưởi ấm cho em đi," Trần Diệp xoa xoa chóp tai lạnh ngắt của mình, "Chẳng phải muốn làm em sao? Chỉ cần vài hiệp sẽ ấm ngay thôi."
Cái tên hồ ly tinh này.
Chỉ cần một lời cũng đủ khiến hắn xốn xang.
Tay Trần Diệp luồn vào trong cổ áo của Tạ Tây Hoa, nhẹ nhàng xoa xoa hai điểm nhô ra trên ngực hắn. Tạ Tây Hoa nhìn y, nghẹn lời: "Em làm gì vậy hả?"
Trần Diệp cúi đầu không nói gì, chỉ tập trung xoa xoa nắn nắn.
Tạ Tây Hoa xoay người đè y xuống: "Sao hôm nay nhiệt tình thế?"
Cũng nhiệt tình như đêm bốn năm trước.
Trần Diệp mím môi, khàn giọng nói: "Anh đối với em, là thích sao?"
Miệng Tạ Tây Hoa khô khốc, hắn còn chưa kịp nói gì, đã nghe Trần Diệp lập tức bảo: "Em sai rồi, vừa rồi không nên hỏi vấn đề như vậy."
Cổ họng Tạ Tây Hoa nghèn nghẹn, hắn nắm lấy cằm y, thô bạo hôn y. Trần Diệp khẽ rít lên, nhưng Tạ Tây Hoa lại không hề buông tha, xoay người đè y xuống, ôm hôn y như muốn cấu xé y thành từng mảnh.
"Anh đã tâm niệm một người suốt bốn năm," Tạ Tây Hoa nhìn vào nỗi xót xa hằn trong mắt y, "Kể từ hôm đó, anh đã không còn cảm giác gì với bất kỳ ai nữa, biết bao năm qua vẫn luôn băn khoăn người kia đến tột cùng là ai."
Lời nói của hắn khiến cả người Trần Diệp rúng động.
Tạ Tây Hoa chậm rãi dịch người, "Đã từng tưởng tượng đến cảnh gặp lại em ấy sẽ như thế nào, đối diện với em ấy sẽ phải nói gì...Hiện tại, anh chỉ biết một điều rằng, anh muốn giữ em ấy bên mình cả đời."Nước mắt của Trần Diệp cứ thế mà rơi xuống.
Tạ Tây Hoa nhấc chân y lên, chậm rãi tiến vào: "Anh thích em, muốn em. Anh biết em cũng muốn anh mà." Hắn xoa lấy dương v*t dần cứng rắn của Trần Diệp, từ tốn rút ra: "Làm sao vậy?"
Hô hấp của Trần Diệp ứ đọng.
Tạ Tây Hoa mỉm cười: "Tự mình chuyển động xem."
"...em không được."
Tạ Tây Hoa một lần nữa đâm vào, hai chân Trần Diệp run rẩy, ngón chân co quắp.
"Còn không nghe lời?" Tạ Tây Hoa lại rút ra.
Trần Diệp thều thào: "Đừng, đừng vậy mà, em không thể--"
Thế rồi, lỗ nhỏ đằng sau lại bị vật cứng rắn lấp đầy, khiến thần kinh y tê dại, Trần Diệp bật ra tiếng rên khẽ, không tự chủ cong người, phóng thích trong tay Tạ Tây Hoa.
Tạ Tây Hoa tiếp tục chậm rãi vuốt ve y: "Bây giờ thì sao?"
Cơ thể Trần Diệp bây giờ đã mềm nhũn.
Tạ Tây Hoa bế y ngồi lên đùi mình, tay bôi tinh dịch quanh mép huyệt của y, rồi lại chậm rãi đem dương v*t đang hưng phấn của hắn tiến vào.
"Vẫn còn sớm, anh chưa có bắn đâu." Tạ Tây Hoa đặt một nụ hôn lên môi y, "Em chẳng phải muốn làm tình nhân bí mật của anh sao? Chính cung chỉ là bình phong, tiểu tam mới là chân ái. Anh biết em thích anh, tương lai anh cũng không cần chính cung chính thất gì cả. Sau này mọi rượu tiên nước thánh, mọi sủng ái đều dành cho em hết, có được không?"