(Ba mươi hai)Khi Trần Diệp tỉnh dậy, bốn bề tĩnh lặng tối tăm, dường như trời đã tối rồi. Y chợt nhận ra mình đang bị ai đó ôm vào lòng.
"Dậy rồi sao?" Giọng nói của Tạ Tây Hoa từ trên đỉnh đầu y truyền tới.
Trần Diệp theo bản năng muốn rời đi, lại bị Tạ Tây Hoa ghì chặt eo: "Còn muốn chạy? Tình trạng cậu bây giờ không được tùy ý cử động."
"Tôi bị cảm sao?" Tim y đập điên cuồng.
"Ừm...nãy tôi vừa kêu người tới khám cho cậu." Tạ Tây Hoa thanh âm có chút khàn khàn: "Cậu còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"
Ký ức chồng chéo hỗn loạn.
Tạ Tây Hoa cúi đầu, nắm lấy cằm y, đưa chiếc lưỡi ướt át của mình xâm nhập vào miệng y, không cho đối phương có cơ hội kháng cự.
Trần Diệp nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, hơi thở trở nên dồn dập, cơ thể y đã không còn sức lực đẩy hắn ra nữa, chỉ biết rền rĩ, cả người run lẩy bẩy. Tạ Tây Hoa hai tay đè hông y, nhẹ nhàng vuốt ve bụng y, sau đó mon men đến bộ phận nhạy cảm phía dưới của y. Trần Diệp không khỏi ngọ nguậy, hai chân theo bản năng dang rộng, cọ sát vào người hắn, hậu huyệt mang theo cảm giác nóng rát và đau nhức.
Tạ Tây Hoa nhắm chặt mắt lại. Vừa nãy hắn ôm y, trong đầu lại nghĩ đến bộ dáng phóng túng của y tối hôm qua, lúc ấy vốn đã không thể khống chế được, bây giờ...lại càng không thể khống chế được.
Hắn đột nhiên buông Trần Diệp ra, bước xuống giường, cúi đầu bảo: "Để tôi lấy cho cậu ly nước."
Vành mắt Trần Diệp ươn ướt, y cố gắng hết sức điều chỉnh nhịp thở của mình.
Sau một lát, Tạ Tây Hoa mang nước, thuốc và một bát cháo tới: "Ăn cháo trước đi, xong rồi uống thuốc."
Trần Diệp ngồi dậy: "Cám ơn tổng giám đốc đã chiếu cố. Tôi cũng không phải bệnh nhân, ngài không cần phải ở lại đây cùng tôi."
Tên nhóc này lúc ngủ thì đáng yêu biết bao, tỉnh dậy rồi thì gai nhọn đầy người...
Tạ Tây Hoa nhàn nhạt nói: "Không sao, để tôi bôi thuốc cho cậu trước, xong rồi có thể từ từ ăn cháo."
Trần Diệp nhìn lọ thuốc mỡ: "Thoa ở đâu?"
"Cậu cảm thấy đau ở đâu thì thoa ở đó."
Mặt Trần Diệp đỏ lựng.