[Lous Family Hệ Liệt] - Bộ 4 - Dấu Chân Người Tình

Chương 8: Song sinh (1)




Nhà chính nhà Lous.

Ray đang nhíu mày nhìn các mẫu trang sức bắt mắt trên tay, dường như chúng đều có vẻ không khiến ông hài lòng. Rick vừa từ phòng tắm trở ra, trông bộ dáng sầu mi khổ não của chồng chợt cảm thấy bất ngờ, lập tức sán lại gần.

- Anh làm sao thế?

- Sắp tới chủ tịch tập đoàn J đặt một bộ trang sức tặng cho phu nhân ông ấy, bà ấy rất thích hoa đào nhưng hiện tại anh lại chẳng thấy mẫu nào đẹp cả. Chẳng biết cả cái phòng thiết kế mỗi ngày làm gì, lúc cần một bộ sang trọng lại chẳng thấy đâu!

- À, em có thứ này cho anh xem! - Rick chợt nhớ ra gì đó liền đi lục đông lục tây, sau đó đem ra một xấp giấy đã muốn đóng bụi, đưa cho Ray.

- Đây là gì?

- Tác phẩm giải trí của bé út nhà ta! Vì em thấy đẹp nên giữ lại, anh mau xem!

Rick đắc ý nhảy lên bàn ngồi, thoải mái đong đưa chân. Ray nhìn ngứa ngấy cả người, lập tức túm lấy, vuốt ve một trận mới quay lại xấp giấy. Vừa nhìn mắt đã lấp lánh.

- Rei khi nào thì có thiên phú này?

- Đẹp đúng không? Nó giống em đấy!

- Xem em đắc ý chưa kìa, tuy nét vẽ còn hơi thô, màu sắc cũng chưa tốt nhưng đem đi chính sửa lại sẽ là một sản phẩm tuyệt vời!

Rick cười, nhảy vào lòng Ray, bộ dáng liêu nhân cọ sát lung tung khiến Ray bật cười:

- Tiểu yêu tinh, xem ra em ngứa mông nhỉ?

- Đúng vậy! Anh còn chờ gì nữa? - Rick chớp mắt cắn lên chiếc cằm tinh tế của ai kia và tất nhiên một màn day dưa nóng bỏng sẽ không tránh khỏi.

Adam đang định gõ cửa phòng bố, nghe thấy tiếng động bên trong đành thở dài đi xuống. Louis đang ở phòng khách đợi thấy anh vừa lên đã xuống liền hiểu ngay, cậu bật cười lắc đầu, hai bố già rồi vẫn thật sung sức.

- Xem ra ngày mai anh trực tiếp đến công ty tìm bố thì tốt hơn! - Louis đề nghị.

- Anh cũng nghĩ vậy! Ngày mai Yuki về rồi, em có muốn đến thăm Rei không?

- Cũng được! Em cũng muốn xem Denis một chút, báo cáo sức khỏe của Denis đã có, em muốn nói chuyện cùng Mad.

- Anh cũng có việc tìm nó, đi thôi! Chắc kịp ăn bữa tối!

Louis vui vẻ nắm tay Adam lên xe đến thẳng nhà Mad.

Rei đảo mắt nhìn Mad rồi lại nhìn Denis, tâm hồn ác ma đang hâm hở nhảy ra, chuẩn bị điều tra gian tình giữa hai người này. Mad quá hiểu em mình nên thản nhiên mặc kệ, còn Denis thì không được bình tĩnh như anh, bị Rei nhìn đến khó ở, chỉ muốn chạy trốn. Rei nào để cậu thành công, thừa dịp anh tư bận rộn nấu bữa tối, thành công bắt người ra phòng khách tra tấn tinh thần bằng lời nói. Đợi đến lúc Mad ra cứu người, mặt Denis đã đỏ như đít khỉ, còn không dám nhìn thẳng mặt anh khiến Mad trừng mắt với Rei, nó còn không biết điều mà ôm bụng cười sặc sụa, Denis chỉ biết trốn lên phòng, gọi mãi cũng không xuống.

Khi Adam và Louis đến thẳng nhà Mad, đập vào mắt là vẻ mặt "sợ thiên hạ chưa đủ loạn" của Rei và vẻ bất đắc dĩ của Mad. Louis tò mò sán lại hỏi.

- Hai đứa làm sao vậy?

Rei cười hắc hắc kéo tai Louis nói nhỏ khiến y bật cười. Mad mặc kệ bọn họ chuyên tâm tiếp chuyện Adam.

- Sao hai người lại tới đây?

- Ngày mai Yuki đến đón Rei rồi nên anh đưa Louis sang thăm nó! Chuyện của Denis tới đâu rồi?

Được Adam hỏi, Mad chợt nhớ ra việc nhà bị đột nhập nên kể sơ lược tình hình cho Adam nghe.

- Anh sẽ cử vài người âm thầm bảo vệ hai đứa! Tốt nhất mấy thứ anh trang bị cho em cứ lấy ra dùng.

Mad cười khan, cái đống lạnh lẽo đó vẫn đang bị anh chất đống trong hầm chứa rượu. Louis sau khi vui vẻ nói chuyện với Rei xong liền đuổi người lên phòng, sau đó quay sang Mad, vẻ mặt trầm trọng nói:

- Đây là báo cáo tổng quát của Denis, sức khỏe cậu ấy không có gì! Còn về việc em nhờ anh xét nghiệm DNA của Denis, đúng như em đoán rồi đó! Bố mẹ cậu ấy và cậu ấy không có quan hệ huyết thống trực tiếp, nhưng mẹ cậu ấy có hơn 30% NST cho thấy là người thân cùng huyết thống gần, có thể là dì hoặc cô của Denis.

Mad nghiêm trọng gật đầu, quả nhiên Denis và gia tộc Norado có liên quan. Adam không hỏi nhiều về việc của Denis, anh có chút do dự hỏi Mad:

- Mad, em còn nhớ cha ruột mình là ai không?

Bàn tay đang cầm hồ sơ của Mad chợt cứng đờ, sau đó làm vẻ thản nhiên hỏi:

- Sao anh lại nhắc đến người đó? Em không có người cha nào khác ngoài Ray và Rick cả!

- Ừm, anh đã biết!

Mad chợt nhíu mày:

- Mà vì sao anh lại nhắc đến ông ta? Ông ta xuất hiện à?

- Gần đây anh có đầu tư một mỏ kim cương bên Nam Phi cần người hợp tác, ông ta là một trong những người đến tranh thầu và đạt được dự án! Theo kinh nghiệm lâu năm, anh thấy mục đích của ông ta không đơn giản, nếu đúng như vậy anh sẽ không ngại thủ tiêu đâu... cho nên chỉ muốn báo cho em biết!

Mad gật đầu. Adam lại nói:

- Tuy em được gia đình chúng ta nhận nuôi, nhưng hoàn cảnh em lại khác chúng ta vì em còn có người thân ruột thịt, hai bố cũng muốn em gặp lại người thân của mình, cho dù không nhận cũng sẽ không hối tiếc! Tuần sau là sinh nhật phu nhân chủ tịch tập đoàn J, ông ta sẽ đến đó, nếu em muốn gặp có thể đến!

- Em sẽ suy nghĩ...

- Vậy được, anh và Louis cũng nên về!

- Vậy... chuyện của Denis, anh lưu ý giúp em!

Adam mỉm cười, thoải mái hỏi:

- Đã xác định rồi?

- Vâng! - Mad cũng cười theo.

- Vậy nhớ dắt về gặp hai bố đấy! - Louis lên tiếng.

- Em sẽ!

Adam và Louis gật đầu rồi ra về, họ mãi nói mà quên mất giờ cơm, có lẽ lúc về sẽ ghé đâu đó. Tiễn hai người đi xong, Mad ngồi trong phòng khách thất thần thật lâu. Chuyện năm ấy cứ ùn ùn kéo về trong tâm trí anh, cứ như mới ngày hôm qua...

Mad còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy, anh đã đến trước cửa nhà ông ta trong cơn mưa tầm tả chỉ để xin ông ấy đến gặp mẹ anh một lần. Đám bảo vệ chặn anh ngoài cửa bởi ông ấy bảo rằng: "Ta không có đứa con nào cả!". Mẹ anh mất, Mad 8 tuổi sống bất bơ vài tháng liền được Rick thu nhận sau khi giải cứu anh khỏi một cuộc ẩu đả, và thế là anh có một mái nhà hạnh phúc. Mad vẫn cảm thấy thật hạnh phúc vì người đàn ông kia đã không nhận anh, tuy có lỗi với mẹ nhưng anh thấy thật mỹ mãn.

Mad không biết mình đã ngồi bao lâu cho đến khi tiếng chân trên cầu thang gỗ thức tỉnh anh khỏi hồi ức. Denis đang đứng đó, cái bóng bé nhỏ mỏng manh khiến trái tim anh ấm áp...

- Sao em không ngủ?

- Vì... anh vẫn chưa ngủ... - Denis lí nhí cúi đầu.

Mad chợt hiểu ra, anh vội nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm rồi. Denis từ khi gặp ác mộng kia liền không có anh là không ngủ được. Mad cười cười xin lỗi cậu rồi lại bế bổng cậu lên đi về phòng. Denis hoảng hốt một chút liền yên tĩnh, chẳng biết từ lúc nào, cậu đã dành cho anh một lòng tin tuyệt đối, khiến Mad rất vui mà hưởng thụ.

Sáng hôm sau, Yuki đã không nhịn được mà đến đón Rei thật sớm. Đó là lần đầu tiên Denis được trông thấy người đàn ông có thể khiến Rei ngoan ngoãn. Yuki cũng âm thầm đánh giá cậu, sau đó khẽ mỉm cười khiến Denis xấu hổ cụp mắt vì cậu cứ nhìn người ta chằm chằm như thế. Mad đến giờ vẫn không cho Yuki thái độ thân thiện nhưng so với lúc trước đã rất khá rồi. (Hy: Vì sao thì hãy coi bộ 1 - Anh đào nở trong mưa nhá!)

- Hai người bay liền à?

- Đúng vậy! Có một số việc phải xử lý gấp giúp Fie nên không thể ở lâu hơn!

- Vậy, đi đường cẩn thận! Rãnh rỗi nhớ đưa Rei sang chơi nhiều hơn!

Yuki gật đầu, đem hành lí của Rei ra xe. Rei mắt lấp lánh nhìn Mad, anh thở dài cho cậu một cái ôm cậu mới nũng nịu quay sang nhìn Denis, khẽ nói nhỏ:

- Anh tư rất ngốc, anh phải chủ động nhiều hơn a...

- Được rồi! Đi lẹ đi, Yuki đang đợi em kìa! - Mad bật cười đuổi người đi. Denis đỏ mặt gật đầu với Rei cậu mới vui vẻ lên xe đi mất.

Mad nhìn Denis có vẻ luyến tiếc liền nói:

- Nó sẽ rất mau trở lại!

- Em biết... chỉ là Rei là người bạn đầu tiên thân cận em đến vậy...

- Hôm nay em có lớp không?

- Không ạ!

- Thế đến làm việc cùng anh nhé, anh có vài thứ cần làm nhưng không có người phụ! Anh cũng không yên tâm để em ở nhà.

Denis hoàn toàn không phản đối, cậu lại còn thích nữa ấy chứ, có thể ở cùng Mad nhiều hơn.

Bọn họ vùi đầu vào công việc đến tận trưa mới có thời gian nghỉ ngơi, Denis nhìn chồng hồ sơ đã được mình phân loại một nửa chợt thở hắc ra. Bây giờ cậu mới biết được công việc của Mad vất vả thế nào, mỗi ngày anh phải tiếp một đống người "trời ơi đất hỡi", toàn giả bệnh để đến đây, anh còn phải viết báo cáo, về nhà còn phải bỏ thời gian ra tìm hiểu thân thế của cậu, có một người tình quá đẹp trai và nổi tiếng không hẳn là hạnh phúc a! Denis bỗng thấy mình thật phiền anh, lại vô dụng không giúp được gì.

Mad đang chăm chú viết báo cáo thì chợt nghe Denis thở dài, anh quay sang nhìn cậu:

- Sao thế?

- Không...có gì! - Denis ỉu xìu đáp.

Mad nhìn cậu, ngoắc tay:

- Lại đây nào! (Hy: "Nhào vào lòng anh nào!" - Mad: *trừng*!)

Denis khó hiểu nhưng vẫn đi lại rồi bị anh túm lấy đặt lên đùi. (Hy: anh có vẻ thích tư thế này, em đảm bảo sẽ có đủ H cho tư thế mà anh thích nhất! =)))))))

- Sao lại thở dài?

- Chỉ là... em cảm thấy mình thật vô dụng...

Mad nhướng mày:

- Em sao lại vô dụng? Em rất có ích a!

- Hả? Em nào có ích gì? Em chỉ toàn bắt anh phải chíu cố em.

Lòng Mad như bị mèo cào, ngứa ngấy, con thỏ nhỏ này là đang lo lắng cho anh sao?

- Denis, anh là gì của em?

- Thầy... giáo sư...

- Anh không dạy em lớp nào cả! Với lại... - Mad bất chợt nâng cằm cậu, hôn thật mạnh lên đôi môi khiến anh khao khát kia, trêu chọc đến khi Denis xoắn suýt hết lên mới buông ra: - thầy giáo sẽ không làm vậy với sinh viên của mình! Cho nên... anh là gì của em?

Denis đỏ bừng mặt né tránh ánh mắt sáng rực của anh nhưng vẫn bị ép nói.

- Anh là gì...

- Người... người yêu! - Denis khẽ kêu.

- Đúng rồi! Vậy nên anh rất hưởng thụ cảm giác được chăm sóc em, cho nên anh không cần cảm thấy mình vô dụng vì em cho anh cảm giác được yêu là như thế nào...

- Yêu... - Denis cảm động nhìn anh, Mad mỉm cười lại không nhịn được hôn cậu.

Một ngày nữa dường như lại trôi qua suôn sẻ nếu không xuất hiện những vị khách lạ mặt mang trong mình những bí mật. Cho nên khi Mad và Denis bất ngờ bị đánh ngất mang đi, mọi thứ đều thay đổi từ đó...