Con tàu băng băng lướt trên mặt biển, hướng về cách đích xa xôi mà chẳng ai ngờ tới. Chẳng ai có thể hiểu nổi sự kích động trong lòng Mad khi biết được tin tức về Denis. Lúc này anh đứng trên boong tàu, ánh mắt nôn nóng nhìn về phía trước, nơi bao la ngút ngàn một màu xanh thăm thẳm, ẩn sâu trong đôi mắt ấy là tình yêu và nhớ nhung nồng đậm anh dành cho người con trai ấy.
Fie nhìn Mad đứng xa xa mà bĩu môi, tình thánh mà, đã đứng là đứng mấy canh giờ, chẳng lẽ không mỏi chân sao? Bên ngoài nóng muốn chết mà cứ thích ra vẻ, y thật muốn bay vèo sang chỗ Adam mà nhìn thử cái căn cứ thần bí của Hắc Quỷ kia, muốn biết chúng đang nghiên cứu cái quái gì hơn này ngốc ở đây cùng một tên tình thánh và một tên sắc lang lúc nào cũng hâm he động dục. Nhưng Adam vô cùng đáng sợ, chỉ liếc một cái cũng có thể khiến y run như cầy sấy rồi ném y lên tàu cùng Mad, còn bảo con lang xấu xa kia trông chừng cẩn thận. Khỏi nghĩ cũng biết ai đó hớn hở chịu liền mà không cần suy nghĩ.
Gino nhìn vẻ mặt không cam lòng cùng oán hận chồng chất của ai kia, buồn cười hỏi:
- Em làm sao thế? Còn bĩu môi nữa là thòng xuống đất luôn đấy!
Fie hấp háy mắt, liếc Gino một cái. Lúc này chàng ta đang thân trên lõa thể, mái tóc dài túm sau ót bay bay, cả người bày ra dáng vẻ lười biếng cứ như đi du lịch ấy khiến Fie càng nhìn càng thấy bực.
- Anh là đang đi tìm người hay đi hưởng thụ thế? Lại còn khoe body, tưởng người khác không biết anh tám múi à? =))))))))))
- Em ghen tị thì nói đại, chậc, anh không ngại cho em thèm thuồng đâu! Come on baby! Lại đây anh cho sờ này!
- Ứ thèm! Thật muốn xem đảo Quỷ... - Fie trừng mắt nhìn hắn một cái rồi than thở.
Gino mị mắt, đột nhiên túm Fie kéo lại đè dưới thân.
- Á... anh làm gì?
- Làm chút chuyện có ý nghĩa đi, khỏi mắc công em rãnh rỗi ngồi oán hận lung tung... hắc.. – Gino nhếch môi cười, nắm cằm Fie hôn xuống.
- Ưm...ưm... anh thật là... Đại sắc lang...ân... Đừng đụng...
- Chẳng phải em thích vậy sao? Chuyên tâm một chút!
Mad đứng ở đầu tàu thở dài lắc đầu, hai người kia đã cưới nhau vài năm mà lúc nào cũng như thế, anh có chút hâm mộ nhưng đa phần là bất đắc dĩ hơn. Bọn họ lúc nào cũng có thể phát tình, mà việc này thì không tốt cho mắt lắm! Mad leo lên nóc tàu nằm dài, trái tim anh đang đập thật vội vã, cứ ngỡ mọi thứ đều không chân thật – anh sắp gặp lại Denis rồi! Liệu Denis có nhớ anh không? Sáu năm không gặp trông cậu thế nào? Gương mặt ngây ngô ấy vẫn luôn xuất hiện hằng đêm trong giấc ngủ của anh, anh rất sợ tình cảm của cậu dành cho anh phai nhạt bởi quãng thời gian tìm kiếm mù mịt kia.
Mang theo suy nghĩ rối rắm và trăm điều muốn nói khi gặp lại Denis, tàu của họ cập bến hòn đảo vô danh trước ánh mắt đề phòng của mọi người...
~•~~~~~~~~•~
Rob nhíu mày nhìn những người lại mặt đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Mad xuống trước, nhìn bọn họ một lát mới mở miệng. Fie và Gino cũng chậm chạp đi xuống sau một lúc.
- Miana bảo chúng tôi đến đây! Ai có thể đứng ra nói chuyện một chút?
- Các cậu là người của cô ta sao? – Rob âm thầm đánh giá người trước mặt, hỏi.
- Bà ấy nhờ chúng tôi giúp đỡ! Tôi muốn tìm Denis Morgan! – Mad có chút nôn nóng nhìn ông: - Em ấy đâu?
Rob ngạc nhiên trước phản ứng của Mad nhưng rất nhanh ông liên đoán ra, không phải Denis chưa từng nhắc tới người đàn ông này với ông, hôm nay được gặp, quả nhiên xuất chúng.
- Nó rất tốt! Mọi người chắc cũng mệt rồi, đi theo tôi, tôi chuẩn bị chỗ nghỉ cho các cậu! – Rob không nói rõ mà dẫn đầu đưa bọn họ về nhà mình. Mọi người xung quanh trò chuyện với nhau một lát rồi cũng tản ra, ai về nhà nấy.
Mad mặc dù sốt ruột nhưng không biết nói gì, đành đi theo ông. Khi đi ngang qua một căn nhà, anh cảm nhận được một ánh mắt đầy thách thức đang chăm chú nhìn mình. Mad đáp lại, không chút sợ hãi. Rob thấy anh đột nhiên dừng chân nên lạ, quay sang nhìn thì thấy bóng lưng của Mac vừa mất hút sau căn nhà, ông hiểu rõ lắc đầu.
- Hắn ta là ai? – Mad hỏi.
- Một người dân của đảo! Đi thôi, sắp tối rồi!
Mad nhíu mày nhìn ông, trầm giọng hỏi lần nữa:
- Denis đâu? Tôi muốn gặp em ấy!
- Haiz... cậu cứ đến nhà tôi sẽ rõ! Tôi không giấu cậu ấy đâu, chỉ sợ là lúc này các cậu cũng không thể đem cậu ấy đi được...
- Ông có ý gì? – Mad chợt sựng người, âm trầm nhìn ông.
- Cậu đến sẽ rõ! – Rob lắc đầu, tiếp tục dẫn đường.
Gino đi đến sau lưng Mad, vỗ vài cái:
- Cứ đi theo rồi tính! Dù sao chúng ta đã đến đây rồi, bọn họ cũng không làm gì được!
- Đúng vậy! – Fie phụ họa.
Căn nhà của Rob rất sạch sẽ, ông đưa mọi người vào phòng khách liền thấy Daisy mang một giỏ đồ từ dưới tầng lên, Rob liền lên tiếng bảo cô chuẩn bị giúp ông hai phòng ngủ, sau đó quay sang nhìn Mad, nói:
- Cậu đi theo tôi!
Gino và Fie ở lại phòng khách chờ, Mad vội vã đi theo ông. Rob đưa anh xuống nơi mà cô gái ban nãy vừa lên. Mặc dù là tầng hầm như bên trong rất sáng, cũng rất sạch sẽ, giống như một phòng nghiên cứu đã lâu không sử dụng. Mad nghi hoặc trong lòng nhưng không hỏi, im lặng đi theo ông.
Rob dẫn anh đi hết một hành lang rất dài mới dừng lại, ông đứng trước một căn phòng đóng kín cửa. Rob quay sang nhìn Mad:
- Denis ở trong đó!
- Các người nhốt em ấy? – Mad giận dữ.
- Không ai có thể nhốt cậu ấy cả, cậu vào đi! – Rob thở dài, đẩy nhẹ cánh cửa.
Mad cảm thấy mình như mất thở đứng ở nơi ngạch cửa không thể động đậy. Bên trong là một phòng ngủ rất sạch sẽ, có rất nhiều sách chất thành từng chồng cao cao. Có một chiếc giường đơn được kê sát tường, trên ấy có một thân hình nho nhỏ đang yên lặng ngủ say, dường như cậu đã ngủ rất lâu mà chẳng ai có thể đánh thức...
- De..nis... - Âm thanh ám ách phát ra từ miệng Mad, anh vô cùng vô thố nhìn người đang nằm trên giường kia – Denis mà anh yêu, lúc này đang ngủ nhưng cậu vô cùng gầy, gần như chỉ còn da với xương. Trái tim anh cứ như bị ai cấu xé, đau đớn không thể tả. Anh chỉ biết đứng yên tại chỗ mà đưa mắt nhìn, cứ nghĩ rất nhiều hoàn cảnh gặp lại cậu nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hoàn cảnh này.
Rob đứng lặng yên bên cạnh Mad, ông nhìn người đàn ông cứ vô thức run lên bên cạnh mà thầm thở dài. Chính ông là người đã khiến cho cậu nhóc ngây thơ ấy trở nên như vậy, ông cũng chẳng biết lấy gì bù đắp. Chỉ hy vọng người đàn ông này có thể đem cậu cứu tỉnh.
Phải mất thật lâu Mad mới có thể cử động, anh đi đến bên giường ngồi xuống. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đã tái xanh vì gầy yếu của cậu, vừa đau lòng vừa yêu thương đặt một nụ hôn lên trán...
- Denis...anh tới tìm em đây! Em có nhớ anh không? Anh rất nhớ em a!
Denis vẫn nằm đấy ngủ thật sâu. Rob tìm một chiếc ghế ngồi gần đấy, bắt đầu tóm tắt lại sự việc đã diễn ra khi Denis sống trên đảo. Mad chỉ lẳng lặng nghe, bàn tay vẫn dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu...
Chuyện bắt đầu từ khi Denis nghe được sự thật về "Bí mật của Eva", những ngày sau đó hằng đêm cậu đều nằm mơ, những giấc mơ rời rạc về đủ mọi thứ, rối rắm và chẳng chút ấn tượng nào, thứ cậu thấy nhiều nhất là những hình ảnh và ký tự, rời rạc khó hiểu...Nhưng dần dần mỗi giấc mơ đó đều trở nên rõ ràng khi Denis nhận quyển sách cũ từ ông Rob, một nửa còn lại từ nghiên cứu năm đó. Phần trí nhớ bị niêm phong của cậu dần dần bị bóc ra từng lớp từng lớp, cậu vùi đầu vào nghiên cứu, ghi chép lại tất cả những gì mà mình có thể nhớ sau mỗi giấc mơ. Thế nhưng việc giúp Rob khiến đầu cậu càng lúc càng đau đớn, rồi những trí nhớ hiện tại cứ chồng chéo lên nhau mơ mơ hồ hồ, đến lúc cậu còn chẳng nhớ bản thân mình là ai nữa...
Bài đồng dao mà gia tộc Norado năm đó lưu truyền lại cứ như một chiếc chìa khóa mở ra bí mật khổng lồ mà ai ai cũng muốn nắm giữ, chỉ Denis biết, nó thiếu một thứ. Và "Bí mật của Eva" là một bản nghiên cứu không hoàn chỉnh, một thứ thất bại mà Denis và anh trai cậu cũng như vậy. Sức khỏe Denis cứ yếu dần vài tuần sau đó, cậu biết được Sol cũng lâm vào nguy hiểm nên càng ra sức nhớ lại, việc đó dẫn đến trận bệnh đầu tiên và kéo dài một năm sau đó. Trên đảo mọi thứ đều không đầy đủ, nên bệnh Denis cứ nặng thêm và cậu thì ngày một gầy.
Rồi đến một hôm, khi Denis viết một dòng ký tự đầy khó hiểu vào quyển sổ của mình, cậu chợt ho ra máu rồi hôn mê bất tỉnh. Hôn mê một lần cho đến hiện tại...
Mad lẳng lặng nghe, bàn tay không vuốt ve Denis đã nắm chặt đến bật máu mà anh chẳng hề hay biết.
- Tôi đã dựa theo những ghi chú của cậu ấy ghi lại, chế ra được công thức có thể khiến những đứa trẻ gặp phản ứng phụ sống sót, chỉ là cậu ấy cứ hôn mê nên chẳng thể tiến hành tiếp...
- Em ấy sẽ tỉnh sao? – Mad thì thầm hỏi.
- Tôi không biết... nhưng nếu Denis không tỉnh, người anh trai của cậu ấy sẽ không sống sót được... Tôi hy vọng sự xuất hiện của cậu sẽ tạo nên phép màu...Chúng tôi cần cậu ấy! – Rob chân thành nói.
- Tôi muốn một mình cùng em ấy...
- Được... à, còn một thứ... - Rob lôi trong túi áo ra một phong thư nhỏ, đưa cho Mad: - Cái này Denis đã viết trước đó rất lâu, còn dặn tôi nếu cậu ấy có chuyện gì thì nhất định phải tìm cách đưa cho cậu...
Mad đưa tay nhận lấy, nhìn thật lâu. Rob rời khỏi phòng trả lại sự yên tĩnh cho bọn họ. Mad lại nhìn Denis.
- Em nói xem, anh đã nhớ em nhiều đến vậy mà khi gặp lại em chỉ biết ngủ thôi, em bồi thường anh thế nào đây? Còn bày đặt viết thư nữa, không ngờ Denis của anh cũng có lúc lo xa như vậy...Để xem em viết gì nhé? Anh đọc cho em nghe nhe!
Mad mở bức thư ra, từng dòng chữ thanh tú hiện ra trên giấy hệt như chủ nhân của chúng vậy...
"Mad thân mến!
Em thật sự rất muốn báo tin bình an cho anh nhưng nghĩ lại vẫn là không cho anh biết thì hơn, em sợ anh lo lắng. Thật ra viết bức thư này chỉ phòng trường hợp em không nhớ rõ mình là ai nữa, cũng như không nhớ anh... vì trí nhớ em lúc này rất rối loạn. Cũng chẳng muốn nói gì nhiều, chỉ muốn nói với anh rằng: Em yêu anh.
Viết bức thư này cũng nhắc nhở bản thân mình, nếu có mất trí cũng phải biết rõ bản thân mình yêu ai, yêu như thế nào và người đàn ông khiến em yêu như vậy tên là Mad Lous. Chỉ muốn nói thế thôi...
Hy vọng bức thư này không đến được tay anh vì lúc ấy em đã trở nên khó khăn rồi. Em mong mình có thể sớm kết thúc mọi chuyện để trở về bên anh, làm một Denis vô lo vô nghĩ và chỉ toàn tâm toàn ý yêu anh...
Tình yêu của anh!
Denis "
Mad khép bức thư lại, chẳng biết lúc nào mà trên mặt đã ướt một mảnh. Denis của anh, tuy ngốc nghếch nhưng lúc nào cũng chu đáo. Mad lại nhìn sang cậu, vẻ tái nhợt khiến anh đau lòng nhưng không nén được lại yêu thêm nhiều hơn.
- Denis, mau tỉnh lại! Anh chờ em chính miệng nói những lời này với anh...