[Lous Family Hệ Liệt] - Bộ 4 - Dấu Chân Người Tình

Chương 17: Du thuyền




Khi Mad kéo được Denis lên dạ tiệc trên du thuyền đã là một tiếng sau đó.

Denis ngượng ngùng chào mọi người vì sự trễ nãi của mình. Cậu được gặp gỡ thành viên còn lại của gia đình Lous – Gino Cavallone, một nhân vật cường thế số một của gia tộc mafia Ý hiện tại. Anh ta đưa đôi mắt xám tro đầy hứng thú đánh giá Denis từ trên xuống dưới, có chút hiểu vì sao cậu nhóc lại hợp nhãn tứ thiếu nhà Lous đến vậy.

- Xin chào!

- Chào... chào anh!

Gino gật đầu rồi nhìn sang chỗ khác tìm kiếm một nửa của mình, chẳng biết Fie lại đã chạy đến nơi nào, thật không lúc nào khiến hắn yên tâm được. Bình thường ngoài Adam ra, Gino cũng rất ít khi trò chuyện với người khác nên có vẻ khá lạnh lùng, tuy vậy vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt của các nàng đang dự tiệc vì vẻ ngoài bảnh trai hoàn mỹ của hắn.

Đang lúc mọi người trò chuyện vui vẻ với nhau, cả du thuyền đã nhộn nhịp trong tiếng nhạc và những ánh đèn lấp lánh. Chủ nhân bữa tiệc – chủ tịch Christian Bray cùng bạn nhảy của mình lịch lãm bước ra trong sự chào đón của mọi người.

Bên này khán phòng, đôi mắt Sol co rút lại khi trông thấy người bên cạnh ông ta, bàn tay bấu chặt lấy tay Raven bên cạnh, cố gắng kiềm chế sự kích động của mình. Raven cũng nhận ra điều đó, vỗ nhẹ lên mu bàn tay y để trấn an, lúc này không phải thời điểm bọn họ nên lộ diện.

Denis cũng tò mò nhìn sang. Từ khi biết người đàn ông kia là bố của Mad, trong lòng cậu ngũ vị tạp trần. Gia đình cậu bị chính người kia phá hủy nhưng Mad lại hoàn toàn vô tội, cho nên bao nhiêu bất an cậu đều giấu vào lòng, một mình giữ lấy. Và rồi khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh ông ta, tim Denis chợt đập như sấm, nhìn người ấy không chớp mắt.

Mad nhận thấy sự khác lạ của Denis bèn nhíu mày nhìn thử. Người phụ nữ đó vô cùng xinh đẹp nhưng lạnh như băng, ánh mắt bà ta rất giống Denis, cả gương mặt đều toát lên sự thờ ơ. Trong lòng anh đã thầm đoán ra người đó là ai. Christ đem bà ấy sang đây tất nhiên có chỗ trọng dụng, không ngờ ông ta lại cho bà ấy hiện diện sớm như vậy.

Christ cũng chú ý tới động tĩnh bên này, hắn nở một nụ cười giả tạo dẫn người sang, rất lịch sự bắt tay từng người trong gia đình Lous. Đến chỗ của Mad, khi nhìn tới Denis, thấy cậu né tránh ánh mắt của mình, trong lòng hắn thầm vui vẻ. Có vẻ như cậu nhận ra Miana, vì vậy kế hoạch sau này sẽ có tiến triển nếu nhà Lous bớt can thiệp vào.

- Rất vui vì lần này cả nhà mọi người đều đến đông đủ!

- Ông quá lời rồi! Được đến đây là vinh hạnh của chúng tôi! – Raymond rất lịch sự đáp lại.

Christ đưa mắt đánh giá các thành viên còn lại, khi trông thấy một chàng trai tóc bạch kim với đôi mắt xám tro đang hứng thú đánh giá mình, không hiểu sao thấy khó chịu hẳn. Ông rất nhanh che giấu điều đó, quay sang bắt chuyện cùng Mad:

- Nghe nói cậu rất nổi tiếng trong giới tâm lý học! Có thể dành chút thời gian để gặp gỡ người bạn của tôi không? Bà ấy rất hay bị stess...

- Được, nếu tôi có thời gian! – Mad gật đầu, không từ chối ngay mà khách sáo đáp lại.

- Đây là người yêu của cậu sao? Rất đáng yêu!

- Ngài quá khen! – Mad kéo Denis vào lòng, bâng quơ đáp.

Trong khoảng thời gian đó, đôi mắt xinh đẹp của Miana vẫn luôn dõi theo Denis, ánh mắt luôn bình thản lại lóe lên chút kích động không nên có nhưng bà không để lộ ra ngoài quá nhiều. Theo như dự tính của bà thì đứa còn lại cũng đang ở đây. Miana luôn có một bí mật mà từ lâu bà luôn che giấu, bà rất yêu những đứa con của mình nhưng lại không được thể hiện ra điều đó, vì chúng sẽ mang lại họa sát thân cho bọn nhỏ, cho nên từ khi sinh chúng ra, bà buột phải đem cái phần tình cảm máu mủ ruột rà che đi không còn chút vết tích.

Denis lâu lâu lại lén nhìn người phụ nữ đó, cậu cảm nhận được sự quen thuộc từ sâu trong tim nhưng cậu chưa từng gặp bà. Có lẽ lúc về nên hỏi anh trai một chút.

Christ trò chuyện một lát rồi dẫn người đi mất, lúc này Mad mới thả lỏng cảnh giác quan tâm đến Denis.

- Em có sao không?

Denis lắc đầu.

- Em... hình như biết người phụ nữa đó... - Cậu không chắc chắn nói.

- Đợi trở về hỏi anh trai em xem!

Bên kia phòng, Gino đang đứng tựa lan can tàu, bộ dáng biếng nhác ấy vậy mà vô cùng thu hút. Làn gió đêm thổi mái tóc trắng bay bay, đôi mắt xám tro nãy giờ vẫn chú mục vào một thân ảnh đỏ rực nào đó, ánh mắt cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ai kia...

Fie rùng mình một cái, cười khan với vị khách điển trai bên cạnh. Ánh mắt lắm la lắm lét nhìn ngó xung quanh, đến khi tìm được ngọn nguồn lửa nóng, bàn chân y lạnh toát.

- "Chết chắc!"

"Bộp" – Một bàn tay vỗ vào vai y khiến Fie giật bắn, quay đầu lại muốn chửi, nhưng khi thấy người liền ngậm miệng.

- Chậc, tam thiếu! Con nhìn ánh mắt nóng bỏng kia mà không có cảm giác gì sao? Nếu là ta thì đã cháy sạch từ trong ra ngoài rồi!

- Bố... đừng chọc con! – Fie đau khổ nói.

- Tối nay con thảm rồi! Nó vừa tới đã không thấy con, lúc thấy được con, con lại đang "ngoại tình". Hắc hắc, ta thật mong chờ a! – Rick rất không nhân đạo bình phẩm.

- Bố! Hay là bố cứu con đi! – Fie chân chó cầu xin.

- Xin lỗi! Ta còn sợ nó huống chi là con. Bảo trọng, ta đi đây! – Rick gạt cái móng cáo của Fie xuống, ngạo kiều đi tìm chồng yêu của mình. Fie đau đớn nhìn theo...

Lại "Bộp" một cái, Fie thật có xúc động muốn chửi "CMN, lại là đứa nào?", nhưng khi thấy người phía sau, y lập tức chân nhuyễn...

- Em yêu! Nãy giờ chơi vui không? – Đôi mắt xám tro cười như không cười nhìn người đang co rúm trước mặt.

- Ha ha... Gino...

- Chúng ta đã cả ngày không gặp nhau rồi! Cùng anh đi "hóng gió" nào! – Gino túm áo Fie lôi đi xềnh xệch ra ngoài, đảm bảo "hóng gió" xong ai kia sẽ nằm trên giường ba ngày không xuống được.

Rick cười hắc hắc nhìn theo, Ray bên cạnh vô cùng bất lực trước tính cách ác ma của bạn đời, chỉ có thể cầu phúc cho con trai. Lúc này ông lại để ý thấy người phụ nữ bên cạnh Christian Bray đang đứng một mình, có chút suy nghĩ vì sao mình chưa từng thấy người này xuất hiện. Bộ dáng bà ta có chút gì đó rất quen thuộc nhưng ông lại không hình dung được...

Denis cũng ngồi gần đấy, đang nhâm nhi ít nước trái cây cùng bánh ngọt Mad tìm được cho cậu, lơ đãng thấy Miana đang nhìn mình chăm chú thì run lên. Cậu cứ nhìn lại bà như thế...

- Ta có thể ngồi đây không? – Miana bắt chuyện.

- A... vâng! – Denis vô thức gật đầu.

Miana như không có chuyện gì thấp giọng nói:

- Con không nên xuất hiện ở đây mới phải!

- Hả?

- Sol nên tìm cách đưa con đi thật xa, tránh khỏi nanh vuốt xấu xa của Hắc Quỷ...

- Người là...

- Ta là ai không quan trọng! Nhớ kỹ lời ta nói, nếu đã đến đây thì không được rời khỏi nhà Lous nửa bước, Chris có kế hoạch gì đó mà ta chưa tìm ra được, vì thế hãy bằng mọi cách tự bảo vệ mình, Norado chỉ còn lại hai đứa...

Nói xong câu đó, không đợi Denis phản ứng bà đã đứng lên đi mất. Denis vẫn đang lẩn quẩn trong những câu nói của bà, vẫn chưa nhớ được bà là ai...

- Đang nghĩ gì thế? – Mad ngồi vào bên cạnh Denis, anh cũng thấy được cuộc trò chuyện giữa họ nên không vội đi đến.

- Bà ấy biết em! Còn nhắc nhở em đừng rời khỏi mọi người, Hắc Quỷ đang âm mưu gì đó...

- Ừm! Em cứ tin bà ấy đi, đừng rời khỏi tầm mắt anh là được! Anh sẽ không để ông ấy bắt em!

- Ừm...

- Đừng suy nghĩ nữa! Có muốn đi dạo chút không? Du thuyền này rất đẹp!

Denis gật đầu, cùng Mad ra ngoài hít thở không khí. Đúng như anh nói, du thuyền rất đẹp, dù là ban đêm cũng có thể thấy rõ sự sang trọng và tinh tế của nó.

Mad dắt Denis ra khu hồ bơi trên tầng cao nhất của du thuyền, lúc này các vị khách đã dự tiệc nên trên này khá yên tĩnh, là không gian thích hợp để bọn họ nói chuyên yêu đương. Nhưng vừa lên tới đã nghe được những thứ không thích hợp...

Denis mặt đỏ tới mang tai ngẩn đầu nhìn Mad, vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn vào một góc gần đó. Mặc dù không thấy gì nhưng cũng biết bọn họ kịch liệt như thế nào...

- Ân... Gino...chậm chút... a... đâm vào đó...

- Tiểu yêu tinh! Em nhỏ giọng chút... muốn để cả làng kéo đến xem em à... hừ...

- Ư... nhanh...ân...

Denis lúc này đã muốn bốc cháy đến nơi. Trời ạ! Không ngờ anh ba của Mad và cái người mặt lạnh kia lại có thể lớn mật như vậy, làm cái việc xấu hổ kia ngay ngoài trời, còn lớn giọng như vậy...

Mad nghe không được nữa, chiếu thẳng vào nơi hai người nào đấy đang mất hồn, lớn tiếng nói:

- Fie à, giọng anh lớn quá!

Bên trong im bặt, Fie hoảng sợ bất giác kẹp chặt ai kia khiến hắn hít khí liên tục.

- Bà xã à, em kẹp chết anh... - Gino đáng thương nói.

- Có... có người! – Fie run rẩy nhìn hắn.

- Là Mad! Anh mặc kệ! – Nói rồi tiếp tục hóa sói. Fie hoảng sợ muốn hét lên nhưng nhớ bên ngoài có người đành cắn răng nín nhịn, chịu đựng từng trận từng trận khoái cảm mãnh liệt do Gino chạy nước rút bên dưới...

Mad thấy bên trong yên tĩnh hẳn vô cùng hài lòng, kéo tay Denis đi đến một chiếc ghế dài gần đấy, nằm xuống rồi ngay lập tức kéo cậu lên người, ôm thật chặt rồi thở ra một hơi thỏa mãn...

Denis xấu hổ mặc anh ôm, có chút thông cảm với cặp đôi bên kia. Cái việc đang làm mà bị người phá đám còn đau khổ hơn cả chết. Cậu lí nhí nói:

- Hay là chúng ta đi chỗ khác?

- Không muốn! Nơi này là yên tĩnh nhất...mặc kệ họ đi! Em mà ở nhà của các bố anh thì bắt gặp mãi cũng thành quen thôi... - Mad cảm thán.

Denis trợn mắt, việc đó mà cũng có thể nhìn đến quen hả? Gia đình anh cũng "cởi mở" thật đấy! 

(Hy: Muốn biết nhà Lous cởi mở đến mức nào cứ coi bộ 1: Anh đào nở trong mưa =)))))))))))

- Đến, hôn anh một cái! – Mad chỉ chỉ môi mình trêu Denis.

Denis đỏ mặt nhìn anh một lúc, anh cũng không vội vã vì biết chắc cậu sẽ không từ chối. Một lúc thật lâu, trên môi truyền đến cảm giác nhột nhạt thật nhẹ rồi biến mất. Mad mở to mắt nhìn cậu, bất mãn nói:

- Xong rồi?

- Ư...ừ!

- Không chịu! Quá nhanh, hôn lại! – Bá đạo nói.

- Anh... - Denis rối rắm nhìn anh.

- Mau lên!

Cậu nhăn mặt, lần này nắm lấy mặt anh, đôi môi từ từ phủ xuống, rụt rè đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên môi anh. Mad hớn hở ra mặt, chủ động câu dẫn lưỡi cậu, bắt đầu hôn sâu. Không khí ám muội dần bao phủ bọn họ, xung quanh thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng rên rỉ trầm thấp đè nén khiến hơi thở cả hai càng thêm nặng nề.

- Ưm...

Denis bị hôn đến choáng váng đầu óc, đến khi sắp chết vì ngạt thở mới được Mad tha cho. Cậu đổ ập lên người anh, thở hổn hển. Mad mỉm cười vuốt ve lưng cậu, Denis của anh hôn càng ngày càng tốt a!

- Có muốn vào trong nữa không?

- Không! Em muốn tìm anh trai...

- Vậy chúng ta về phòng rồi gọi cho anh em thử xem!

Denis đồng ý, cậu không thích chỗ đông người nên mấy bữa tiệc thế này không đi thì hơn. Mad kéo cậu dậy, khẽ đảo mắt sang chỗ nào đó rồi nở một nụ cười bất đắc dĩ rồi đi.

Fie lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thấy đã hoàn toàn yên lặng mới dám thở ra. Lúc này Gino lại húc lên một cái khiến y bật rên lên...

- A... anh còn chưa xong hả...ư...

- Vẫn chưa!

- Ư... anh làm em mất mặt đến nhà... bà ngoại... a...

Gino cười khẩy:

- Em còn mặt mũi để mất sao? Theo anh biết từ khi lấy anh đã không còn rồi...

- Gino... anh là tên khốn! Ư... sâu một chút...

- ... - Gino đầu đầy hắc tuyến, quyết định đóng đinh Fie đến ngày hôm sau, dù sao hắn đến đây cũng vô cùng nhàm chán.

~•~~~~~~~~•~

Mad cùng Denis trở về căn phòng mà họ được sắp xếp trên du thuyền. Căn phòng khá rộng rãi, chiếc giường trải đệm trắng tinh tươm trông vô cùng sạch sẽ, nhìn ra cửa sổ có thể thấy được khung cảnh bên ngoài, khá là hợp ý Mad.

- Em gọi cho Sol đi!

- Vâng! – Denis lục tìm điện thoại của mình, bấm số của Sol. Thật lâu sau mới có người bắt máy.

- Anh đây... - Giọng Sol có vẻ yếu ớt hơn bình thường.

- Anh sao vậy? – Denis chợt lo lắng.

- Không sao! Anh đang ngủ thôi... có việc gì à?

- Thật không?

- Ừ!

- Em có việc muốn hỏi anh, nhưng cũng không gấp, để mai cũng được! Anh ngủ tiếp đi...

- Vậy được... em cũng ngủ ngon! – Sol đáp rồi cúp máy.

Denis nhìn chằm chằm điện thoại nhíu máy, Sol có vẻ gì đó khan khác mà cậu không biết khác ở đâu. Mad thấy cậu như thế nên nói:

- Sao vậy?

- Anh ấy đang ngủ!

- Vậy mai hỏi cũng được mà! Em cũng ngủ đi!

- Em không buồn ngủ...

Ánh mắt Mad loan loan:

- Vậy chúng ta làm chuyện khác đi!

- Hả?

Trước khi Denis kịp phản ứng đã nhào lên đè người, bắt đầu cuộc vui tình thú trong đêm đầu tiên của hành trình du lịch...

~•~~~~~~~~•~

Sol hít thở dồn dập sau khi cúp điện thoại. Cơn đau nhức từ trong xương tủy đang hành hạ y từng giây từng phút khiến cả người y có quắp lại. Raven lòng đau như cắt nằm bên cạnh, chỉ biết ôm chặt y vào lòng...

Đáng lẽ ra Sol không lên phát bệnh vào lúc này, chẳng biết tại sao lại đột ngột như vậy khiến hắn không kịp làm gì hết, chỉ biết nhanh chóng đem y về phòng, sau đó ở bên cạnh y từng giây từng phút...

- Ư...

- Sol... rất nhanh sẽ qua... anh ở bên em!

Solníu chặt lấy áo Raven, cắn chặt răng không cho mình phát ra tiếng kêu đau đớn.Đêm vẫn còn rất dài...