Phó Cảnh Phi hơi biến sắc, không thể lĩnh hội được Mộc Lạp Lạp giờ phút này đủ loại cảm xúc đan xen nhau.
Vì vậy anh luôn không nỡ khiến Mộc Lạp Lạp khổ sở, vẻ mặt cứng rắn nói một câu: “Em thật sự không nhận?”
Mộc Lạp Lạp trịnh trọng gật đầu. Cho dù hôm nay khiến Phó Cảnh Phi tức giận, cô cũng không thể nào đồng ý.
Cảm thấy Phó Cảnh Phi dường như dịu lại, Mộc Lạp Lạp nói tiếp: “Hơn nữa anh cho em, em cũng không có chỗ dùng ạ. Em ăn của anh, mặc của anh, còn ở nhà anh, không cần tiêu dùng gì cả… Anh cho em mấy thứ này, không bằng để em tiếp tục dựa dẫm vào anh.”
Lời này rất mất mặt mũi, thậm chí có ý tứ dự định nửa đời sau đều muốn tiếp tục dựa dẫm vào Phó Cảnh Phi.
Tuy nhiên, những lời này lấy lòng Phó Cảnh Phi, khiến vẻ mặt căng ra của Phó Cảnh Phi dịu đi không ít: “Như vậy thì tuỳ em đi.”
Mộc Lạp Lạp thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khiến Phó Cảnh Phi không tiếp tục kiên trì nữa.
Nhưng cô cũng không nhẹ nhõm được lâu, bởi vì Hứa An Chi luôn im lặng ở bên cạnh bỗng nhiên nhướn mày nói một câu: “Thật ra không cần Lạp Lạp đồng ý cũng có thể, hoàn toàn có thể đổi hiệp ước thành đơn phương chuyển nhượng, không thì thêm một điều khoản cùng sử dụng chung? Như vậy Lạp Lạp cũng hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì Phó Cảnh Phi tặng cho cô nhưng vẫn có quyền sử dụng.”
Sau khi Mộc Lạp Lạp nghe thấy, phản ứng đầu tiên là: Hứa An Chi, anh nói ít đi một câu không ai coi anh là người câm, có lẽ anh trực tiếp biến thành người câm còn tốt hơn!
Cô vốn cảm thấy mình sắp thuyết phục được Phó Cảnh Phi, Hứa An Chi lại đột nhiên đưa ra một biện pháp. Đây không phải là cố ý làm khó cô sao? Cô định bụng thu hồi lại ấn tượng không tồi khi nãy đối với Hứa An Chi…
Thế là Phó Cảnh Phi liền nhìn Mộc Lạp Lạp, đôi mắt sâu sắc rất rõ ràng biểu đạt ý giống vậy, vẫn muốn làm cho cô tiếp nhận.
Mộc Lạp Lạp: “… Em thật sự không thể đồng ý.”
Phó Cảnh Phi đưa tay đặt trên tóc Mộc Lạp Lạp, khẽ vuốt nhẹ một cái, kề lại gần cô, đôi mắt chăm chú nhìn vào mắt cô: “Tôi cho em những thứ này không phải là muốn ràng buộc em, chỉ mong lúc em cần thì có thể dùng đến nó.”
Mộc Lạp Lạp im lặng, không biết nên trả lời Phó Cảnh Phi như thế nào.
Hơn nữa nghe ý tứ vừa rồi của Hứa An Chi… Thật ra dù cho cô không đồng ý, Phó Cảnh Phi cũng sẽ làm theo ý mình cho cô những thứ kia, thậm chí đều có thể không cần cô biết.
Ít ra Phó Cảnh Phi còn lựa chọn trưng cầu sự đồng ý của cô, mặc cho cuối cùng cô không đồng ý, anh vẫn có thể dựa theo ý mình mà đi làm…
Mắt trừng Hứa An Chi một cái, Mộc Lạp Lạp hỏi Phó Cảnh Phi: “Khẳng định hai chúng ta đều có quyền sử dụng? Hoặc là bất cứ lúc nào anh muốn thu lại đều có thể?”
Phó Cảnh Phi gật đầu.
Nếu như vậy, chỉ cần cô không động vào, tương đương những thứ kia vẫn thuộc về Phó Cảnh Phi.
Quan trọng là cô cảm thấy nếu mình tiếp tục cự tuyệt Phó Cảnh Phi, Phó Cảnh Phi có thể nghĩ cô đang cố ý kéo ra khoảng cách với anh hay không?
Đã nói kiếp này muốn báo ân, chí ít không thể khiến cho Phó Cảnh Phi không vui mới đúng.
“Vậy được.” Sau khi suy nghĩ thông suốt, Mộc Lạp Lạp cũng không làm kiêu, dù sao thì những thứ của Phó Cảnh Phi chỉ bất quá thuận tiện ghi dưới danh nghĩa của cô mà thôi.
Lúc này trong mắt Phó Cảnh Phi mới tản ra ý cười, lần nữa vuốt vuốt tóc của cô: “Chờ lấy đến hiệp ước mới thì ký tên lần nữa.”
Mộc Lạp Lạp mặt đỏ lên: “… Được.”
Bầu không khí rốt cuộc dịu đi một chút, Mộc Lạp Lạp tỉ mỉ coi lại hiệp ước lần nữa. Bên trên liệt kê cặn kẽ danh sách đồ vật. Sau khi nhìn kỹ, Mộc Lạp Lạp đã quản không nổi sự ngạc nhiên ở trong lòng mình.
“Cả bộ chén Đấu Thải Kê*?” Mộc Lạp Lạp im lặng tính trong lòng một chút, tổng giá trị bộ này không ít tiền đó…
(*là bộ chén có hoa văn hình con gà. Link tham khảo hình: http://s13.sinaimg.cn/middle/83da7650gaf74820e261c&690 )
“Chén Thiên Mục? Thứ này chẳng phải đã thất truyền từ lâu rồi sao?” Nó là loại chén trà bằng sứ đen có xuất xứ từ lò gốm Kiến Dương ở Phúc Kiến thời Nam Tống. Nghe đồn trên đời chỉ có hai cái, một cái được cất giữ trong bảo tàng của Nhật Bản, một cái đã bị làm hỏng. Vậy mà Mộc Lạp Lạp lại nhìn thấy tên của nó trong danh sách.
(*Link tham khảo hình: http://img.secretchina.com/dat/media/22/2012/01/11/20120111052527588.jpg )
Phó Cảnh Phi liếc danh mục một cái, thản nhiên nói: “Không chỉ có hai, bất quá truyền thuyết chỉ có hai cái mà thôi.”
Lúc này Mộc Lạp Lạp mới tin, đây chính là bảo vật quốc gia, quý báu như vậy, nếu thật sự cho cô, cô sẽ cảm thấy đây là củ khoai bỏng tay.
Tiếp tục nhìn xuống, vẻ mặt Mộc Lạp Lạp thật vô cùng đặc sắc.
Những đồ cổ trong danh mục này đều đủ cho cô mở một viện bảo tàng nho nhỏ để triển lãm.
Nếu không nói đến những châu báu và xe thể thao gì khác, tổng giá trị nhất định là rất cao.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp bỗng trở nên vô cùng nặng trĩu, một là cảm giác mình không chịu nổi, hai là không nhịn được nghĩ cô đây cũng coi như là một người có tiền đi…
Hơn nữa, Mộc Diệp và Ngôn Viễn luôn luôn tìm cách lừa cô đoạt cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi, đời này cô dễ dàng được thứ mà bọn họ mong muốn, thậm chí giá trị vượt xa bọn họ mong muốn, cảm xúc sẽ như thế nào?
Chỉ nghĩ như thế, Mộc Lạp Lạp đều muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Phó Cảnh Phi…” Sau khi Mộc Lạp Lạp khép hiệp ước lại, nhịn không được nhìn Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi giương giương môi: “Sao?”
“Em nhất định phải ôm chặt đùi của anh, anh thật sự rất giàu.”
Phó Cảnh Phi: “…”
Mộc Lạp Lạp khôi phục bản tính, cười đùa tí tửng nói: “Không nghĩ tới có một ngày em không phải là thiên kiêm tiểu thư của Mộc gia nữa, nhưng vẫn có thể có tiền như vậy, đây quả thật là miếng bánh trên trời rớt xuống.”
Cô không chút xấu hổ, thản nhiên thẳng thắn.
Bởi vì hoàn toàn không nghĩ tới thật sự giữ lấy mấy thứ này, cho nên mới có thể biểu hiện thản nhiên thẳng thắn như vậy. Trong lòng Mộc Lạp Lạp rất rõ ràng, dù cho tài sản này tràn đầy mê hoặc, nhưng cô sẽ không động vào chúng.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp cũng không ngờ rằng danh sách những tài sản chuyển nhượng này vào một ngày nào đó trong tương lai sẽ có tác dụng quan trọng cỡ nào đối với cô và Phó Cảnh Phi.
Thờ điểm đó cô không chỉ một lần cảm kích may mà lúc này cô tiếp nhận đề nghị của Hứa An Chi.
Chỉ có điều bây giờ cô không biết.