Kiếp trước Mộc Lạp Lạp nhất định là cái loại nữ phụ nhà giàu cặn bã trong phim thần tượng.
Cô cho rằng cô là đại tiểu thư muôn người cưng chiều của Mộc gia ở thành phố Long, có thể sống không kiêng nể gì cả.
Từ nhỏ đã dưỡng thành tính cách bốc đồng, kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì.
Cho đến có một ngày, Mộc gia bỗng nhiên có một đứa con ngoài giá thú tới, chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, nhu nhu nhược nhược, xinh đẹp nũng nịu, rất khiến người ta yêu thương!
Tuy nói tính tình Mộc Lạp Lạp điêu ngoa nhưng còn có thể phân biệt rõ ràng, tất cả đều là tạo nghiệt của cái người cha chơi bời trăng hoa ở bên ngoài kia, không thể trách tội ở trên người Mộc Diệp.
Cô tự cảm thấy đối đãi đủ tốt với người em gái ngang hông này. Thấy nó bị người ta bắt nạt liền chủ động xông lên cứu nó, thấy nó đáng thương nên làm cái gì cũng đều nghĩ tới nó.
Thế mà cuối cùng Mộc Lạp Lạp lại phát hiện một sự thật khiến cô không thể tiếp nhận. Người mẹ ruột của cô không phải là chết ngoài ý muốn, mà là Mộc Diệp đã hạ thủ.
Thù này có thể nào không báo!
Kể từ đó, Mộc Lạp Lạp hao tốn tâm trí, dần dần biến thành một người mà ngay cả mình cũng không biết, lòng tràn đầy ngọn lửa báo thù thiêu đốt.
Tiếc là cuối cùng lại vẫn thua Mộc Diệp.
Tất cả những gì cô từng có đều biến thành một chuyện cười, còn bị ép đính hôn với thiếu gia nhà họ Phó.
Ai mà không biết thiếu gia nhà họ Phó vui giận thất thường, tính tình bạo ngược tàn nhẫn?
Sao cô có thể gả qua!
Mộc Lạp Lạp hận lây Phó Cảnh Phi, cuối cùng bị Ngôn Viễn – người bạn thanh mai trúc mã đã yêu Mộc Diệp – lợi dụng, lừa cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi chắp tay nhường cho người.
Mặc dù trong cuộc sống lúc ban đầu đó, Phó Cảnh Phi luôn mặt lạnh lùng, vô tình đối với người khác, bao giờ cũng cưng chiều cô.
Nhưng cô càng tàn nhẫn lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ, không để mắt đến những điều tốt Phó Cảnh Phi đối với cô.
Mới dẫn tới sau đó Phó Cảnh Phi giam cầm và khống chế cô.
Tất cả đều là bản thân cô tạo nghiệt, cô đáng đời.
Phó Cảnh Phi híp mắt quét về phía Mộc Lạp Lạp. Trong ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, nhưng không lên tiếng nào.
Mộc Lạp Lạp bị Phó Cảnh Phi dùng ánh mắt sắc bén như thợ săn vồ mồi nhìn khiến sau lưng phát lạnh, vội vã giải thích: “Em… Em nói là… Thật ra chúng ta có thể chung sống hoà bình.”
Nếu không phải bản thân Mộc Lạp Lạp gặp được chuyện sống lại huyền huyễn này thì chính cô cũng không tin lời của mình.
Chung sống hoà bình?
Đổi thành trước đây, khi mới biết Phó Cảnh Phi thì còn tạm được. Bây giờ với cục diện này, Phó Cảnh Phi đã sâu sắc biết được mình là một người tội ác tày trời cỡ nào, còn có thể tin tưởng mình?
Chớ nói chi là Mộc Lạp Lạp lúc trước tội án chồng chất, khi đó vắt hết óc đối đầu với Phó Cảnh Phi, còn làm sao hy vọng anh có thể lập tức thay đổi cái nhìn đối với mình.
Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ thở dài. Thôi, từ từ đi, dù sao thời gian còn nhiều. Tuy rằng lúc này quan hệ của cô và Phó Cảnh Phi đã cứng ngắc vô cùng, nhưng chỉ cần cô thật tình cầu xin Phó Cảnh Phi tha thứ, vẫn còn có cơ hội… chứ?
“Rốt cuộc em đang suy nghĩ gì?” Phó Cảnh Phi mặc kệ những mảnh sứ trên mặt đất, chân thon dài bước từng bước, từng bước tới gần Mộc Lạp Lạp.
Bị hoảng sợ bởi luồng hơi thở mạnh mẽ kiêu ngạo của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp chỉ có thể dựa cả người vào đầu giường, không ngừng lắc đầu: “Em thật sự không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.”
Bây giờ vừa biết được tình trạng sống lại của mình, cả người Mộc Lạp Lạp đều còn có chút lơ mơ, không có thời gian suy nghĩ kỹ đến cuộc sống sau này phải làm sao, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng không nói lời nào nâng lên chiếc cằm nhỏ xinh của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp như rượu nguyên chất, nhưng tràn đầy uy hiếp: “Nếu như em còn đang suy nghĩ làm sao chạy trốn, tốt nhất là vứt đi những tâm tư này, không thì em sẽ biết hậu quả.”
Mộc Lạp Lạp chớp chớp mắt, nhìn mặt của Phó Cảnh Phi gần trong gang tấc. Trên mặt mũi người này có loại cảm giác kiêu ngạo bẩm sinh; màu da trắng nhợt mịn màng; chân mày sắc nét, tinh tế; sống mũi cao, độ cong vô cùng đẹp; môi mỏng mang theo một chút vẻ tàn nhẫn, khiến cho người ta không khỏi tán thưởng thật sự là tướng mạo đẹp.
Mà giờ phút này, trên gương mặt đó hiện đầy nghi ngờ sâu sắc đối với Mộc Lạp Lạp. Ánh mắt giống như một thanh kiếm bén đâm thẳng vào lòng cô.
Rõ ràng là khuôn mặt đẹp như thế… nhưng cả ngày mặt lạnh lùng không biểu cảm khiến cho người ta nhìn một cái đều cảm thấy sợ hãi trong lòng. Mộc Lạp Lạp yên lặng nhổ nước miếng ở trong lòng.
“Em thề, em thật sự không có suy nghĩ bất cứ điều gì. Em chỉ thật đói bụng mà thôi.” Giọng Mộc Lạp Lạp thành khẩn, thiếu chút nữa là giơ ba ngón tay lên trời.
Thấy vẻ mặt cô đúng là không có bất kỳ khác thường gì, Phó Cảnh Phi rốt cuộc buông cô ra, nhưng vẻ nghiêm túc toàn thân còn chưa có giảm đi.
“Bác sĩ nói em bây giờ chỉ có thể ăn bao nhiêu đó thôi, buổi tối lại thêm lượng thức ăn.” Phó Cảnh Phi cứng rắn ra lệnh, nhưng giọng nói mềm lại một cách hiếm thấy. “Bằng không thì không tốt đối với thân thể, nhé?”
Mộc Lạp Lạp giật mình một cái. Lại nữa rồi! Mỗi lần Phó Cảnh Phi dùng giọng điệu dịu dàng như thế này nói chuyện với cô, đều khiến Mộc Lạp Lạp trong lòng không nhịn được run lên, rất sợ anh đột nhiên biến xấu.
Tính cách của người này tuyệt đối là hay thay đổi, vui giận thất thường. Cũng không biết anh ta rốt cuộc khi nào thì tâm trạng tốt, cũng không cách gì đoán được khi nào thì không vui, dẫn đến Mộc Lạp Lạp tính tình cũng quái đản của trước đây luôn đối chọi gay gắt với anh ta mỗi ngày.
Bây giờ đã sống lại, Mộc Lạp Lạp cảm thấy hối lỗi. Tốt xấu gì Phó Cảnh Phi vẫn không hề từ bỏ cô vào lúc cuộc đời cô bi thảm nhất. Ân tình này dù thế nào cũng phải báo chứ?
Nghĩ như vậy, Mộc Lạp Lạp liền yên tâm thoải mái đón nhận giọng điệu giống như quan tâm của Phó Cảnh Phi, mắt cong cong nở nụ cười: “Được, nhưng mà buổi tối em phải được ăn ngon.”
Mộc Lạp Lạp ở thành phố Long là một nhân vật rất nổi tiếng. Ngoại trừ bản thân cô là thiên kim tiểu thư duy nhất của Mộc gia, quan trọng nhất là cô có một gương mặt xinh đẹp.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, chân mày như dáng núi, đôi mắt như nước hồ thu, nhất là đôi mắt kia đặc biệt hơn người, lấp lánh như con sóng dưới hàng mi, sáng ngời rung động lòng người.
Nhưng mà về sau, khi cô từng bước rơi vào đen tối, gương mặt này đẹp hơn nữa cũng không ai thích.
Bởi vì miệng tươi cười của Mộc Lạp Lạp, vẻ mặt Phó Cảnh Phi dịu đi phần nào: “Ngoan ngoãn ở trong phòng, tôi đi đây.”
“Tạm biệt!” Mộc Lạp Lạp vội vẫy tay, nụ cười trên mặt bỗng hơi có vẻ không kịp chờ.
Khoé miệng Phó Cảnh Phi hơi co rút một cái, nhưng vẫn không nói gì rời đi.
Mộc Lạp Lạp nhìn cửa phòng bị đóng lại, cả người đều mềm nhũn ra. Mới tuyệt thực nên thân thể quá mức suy yếu, thêm nữa Mộc Lạp Lạp bởi vì sống lại mà thần kinh căng thẳng, lúc này chỉ cảm thấy cả người đều vô lực.
Nhìn gian phòng này, có loại cảm giác kỳ diệu dâng lên từ đáy lòng. Cô một dạo bị Phó Cảnh Phi nhốt ở đây, sau khi điên cuồng đấu tranh, rốt cuộc có được cơ hội liên lạc với Ngôn Viễn – thanh mai trúc mã mà cô toàn tâm tín nhiệm lúc đó, Ngôn Viễn giúp cô trốn khỏi nơi này.
Mộc Lạp Lạp vốn cho là rời khỏi Phó Cảnh Phi, mình có thể cùng Ngôn Viễn báo thù cho mẹ của mình, nhưng không ngờ cuối cùng rơi vào kết cuộc hài cốt không còn.
Mà bây giờ nhìn lại, trước đây Phó Cảnh Phi nhốt cô… là có ý khác sao?
Mộc Lạp Lạp trở mình ở trên giường, vốn định ngủ một giấc thật tốt trước rồi sau đó suy nghĩ xem mình nên làm như thế nào, nhưng bất ngờ sờ thấy một cái điện thoại di động ở dưới gối.
A… Hình như là cái điện thọai di động mà cô trộm từ chỗ người giúp việc khi cô tuyệt thực ở kiếp trước, sau đó liên lạc với Ngôn Viễn.
Đó là khởi đầu hướng diệt vong của cuộc đời cô. Lần này cô nên làm như thế nào?