Lột Xác

Chương 173: Va chạm bất ngờ




Lời của mấy nữ sinh dường như đã nói trúng ý nghĩ trong lòng của Tề Dạng, cô ta chống cằm, đôi lông mày duyên dáng xoắn lại với nhau, trông vẻ rất khó chịu: “Tớ cũng nghĩ vậy, nghe nói người phụ nữ cùng với Hứa An Chi ngày hôm qua kia là bạn học của anh ấy, nhưng mà tớ lại cảm thấy quan hệ giữa bọn họ giống như không phải đơn giản là bạn học bình thường.”

“Ối dào, không nên suy nghĩ nhiều như vậy, chuyện tình yêu cũng không gấp được, cậu đã thích anh ta lâu như thế, nếu như anh ta thích cậu thì khẳng định đã động tâm với cậu rồi.”

Tề Dạng không phải là một người thích uỷ mị, quệt mặt một cái liền nở nụ cười, mắt híp lại vô cùng tràn đầy tuổi trẻ: “Được rồi, cảm ơn các cậu đã an ủi tớ, tớ cũng không phải là bị cự tuyệt một hai lần. Các cậu chẳng phải đều thích đại minh tinh kia sao, tớ cùng các cậu đi xem đi.”

“Được được.”

“Vậy chúng ta mau đi qua đi, bằng không đến lúc đó người đông sẽ không chen qua được.”

Mấy nữ sinh kéo tay nhau rời khỏi quán trà sữa, trên mặt mỗi người đều sáng ngời tuổi trẻ.

Mộc Lạp Lạp có chút hâm mộ, nhưng lại nghĩ tới nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ. Hứa An Chi… Nếu chỉ là trùng tên Hứa An Chi mà thôi cũng sẽ không khiến cho Mộc Lạp Lạp chú ý.

Quan trọng là bọn họ còn nhắc tới từ then chốt “đại luật sư”. Ở thành phố Long, lại vừa tên là Hứa An Chi vừa là đại luật sư cũng chỉ có một người.

Mộc Lạp Lạp không nhịn được phỉ nhổ trong lòng. Hứa An Chi này cũng ghê gớm nhỉ, ngay cả sinh viên cũng không tha. Tuy nhiên cũng may sinh viên đều là người đã trưởng thành, nếu như là học sinh trung học thì Mộc Lạp Lạp sẽ không còn lời nào với anh ta cả.

Trong lúc vô tình phát hiện một chuyện ngồi lê đôi mách, trong lòng Mộc Lạp Lạp dâng lên cảm thán sức quyến rũ của Hứa An Chi này thật tràn đầy, nếu như Phó Cảnh Phi cũng cùng một dạng với Hứa An Chi, không có chuyện gì cũng phóng điện đối với phụ nữ, như vậy tình địch của cô phỏng chừng còn xếp thành hàng dài, nhìn không thấy đuôi.

May mà Phó Cảnh Phi chỉ mặt lạnh không nói một lời, những người ngấp nghé sắc đẹp của anh cũng không dám tiến lên thêm một bước, khiến Mộc Lạp Lạp yên tâm không ít.

Tính toán Thẩm Thanh Nhượng bên kia quay phim sắp kết thúc, Mộc Lạp Lạp mới từ trong quán trà sữa đi ra ngoài, đến hiện trường quay phim.

Cũng đúng như suy đoán của mấy nữ sinh vừa rồi, lúc này fan xem Thẩm Thanh Nhượng đã vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, không có kiễng chân thì sẽ không thấy được người ở bên trong là ai.

Mộc Lạp Lạp thật vất vả mới chen vào được, còn phải dựa vào người đại diện của Thẩm Thanh Nhượng mới thành công đi vào sân quay.

Trong nháy mắt Thẩm Thanh Nhượng thấy Mộc Lạp Lạp liền nhướng chân mày mang ý tứ không rõ: “Ui, ai vậy ta.”

Mộc Lạp Lạp khách sáo: “Chào anh Thẩm.”

Thẩm Thanh Nhượng giống như rất mất hứng ngồi ở trên ghế, xung quanh có trợ lý đưa lên ly nước, anh ta nhàn nhã uống một ngụm: “Mộc Lạp Lạp, sao cô không thú vị vậy chứ.”

Mộc Lạp Lạp cảm thấy ù ù cạc cạc: “Tôi sao chứ?”

“Xì.” Thẩm Thanh Nhượng ý tứ không rõ phì cười một tiếng, không tiếp tục nói hết mà ngược lại vẫy vẫy tay với fan vây xem ở bên kia, dẫn tới hàng loạt tiếng thét chói tai.

“…” Mộc Lạp Lạp nhìn thấy hết thảy, cảm thấy Thẩm Thanh Nhượng này thật là nhàm, rất thích làm ra mấy động tác con nít lẫy, lại còn muốn dẫn đến sự chú ý.

Thẩm Thanh Nhượng hài lòng thu tay về, sau khi tiếng thét chói tai của các fan dừng lại thì đặc biệt nhìn Mộc Lạp Lạp: “Nhìn thấy không, đây mới là phản ứng nên có khi nhìn thấy tôi.”

“…” Bệnh thần kinh! Tên này thật tự đại đến nỗi cho rằng toàn thế giới đều thích anh ta!

Thấy Mộc Lạp Lạp không nói, Thẩm Thanh Nhượng vô cùng quyến rũ chớp mắt phóng điện: “Cô đã bị tôi thuyết phục rồi đi?”

Mộc Lạp Lạp nửa ngày mới mở miệng: “Hồi nhỏ anh không phải lớn lên ở trong nước phải không?”

Thẩm Thanh Nhượng sửng sốt một chút: “Úi trời, sao cô biết?”

Quả nhiên… Người này không chỉ là con lai mà xem ra một khoảng thời gian rất dài hồi nhỏ cũng đã được giáo dục ở nước ngoài, cho nên mặc dù bây giờ nói tiếng Trung coi như trôi chảy, không có vấn đề khẩu âm quá lớn, nhưng mà có đôi khi mạch não không được bình thường, ý tứ trong lời nói cũng khiến người ta có chút không thể nào hiểu được.

“Lúc rảnh rỗi thì học thêm một chút văn của tổ quốc đi, rất uyên bác biết không?”

Thẩm Thanh Nhượng cầm ly nước, suy nghĩ một chút lại nói, khoé mắt hơi híp lại: “Cô đang cười nhạo tôi?”

“À, hiểu ra rồi? Không tệ, thật là thông minh.”

“Mộc Lạp Lạp!” Thẩm Thanh Nhượng suýt chút là bùng nổ.

Vẫn là người đại diện vọt tới trước tiên vỗ về Thẩm Thanh Nhượng: “Tiểu tổ tông đại minh tinh của tôi ơi, ở đây là bên ngoài, nhiều người nhìn như vậy, chú ý hình tượng một chút biết không?”

Sau khi Thẩm Thanh Nhượng bình tĩnh lại, nói: “Nhưng mà bây giờ tôi rất tức giận.”

“Tức giận, có gì phải tức giận? Tiểu tổ tông, cậu đừng nóng.”

Mộc Lạp Lạp le lưỡi một cái, dù sao thì Thẩm Thanh Nhượng cũng không có cách nào bắt cô. Hơn nữa bây giờ cô không cần tìm anh ta xin chữ ký nữa, càng không có nhược điểm gì có thể bị anh ta lợi dụng, hoàn toàn không không cần quan tâm anh ta.

Thẩm Thanh Nhượng thở phì phò bắt đầu làm việc lại. Bộ dạng vừa đẹp trai lại ngô ngố này ở trong mắt của các fan lại khiến cho lòng bọn họ đều tan chảy, cầm điện thoại di động cùng máy chụp hình chụp liên tục.

Đến khi làm việc lại, Mộc Lạp Lạp liền bắt đầu nói đến chính sự cùng người đại diện, nói một chút những việc Thẩm thị yêu cầu, xác định lại lần nữa.

Cho đến khi bọn họ nói xong thì Thẩm Thanh Nhượng ở bên kia quay phim cũng gần kết thúc.

Các fan muốn đi qua xin chữ ký, nhưng mà mặt của Thẩm Thanh Nhượng lại không hứng lắm.

Anh ta về phòng nghỉ trước, những người khác cũng đều đi theo cùng.

Người đại diện khuyên anh ta: “Cậu ký đi, tiểu tổ tông của tôi, bằng không ngày mai báo chí lại nói rằng cậu làm cao.”

Thẩm Thanh Nhượng nhắm mắt lại, ngũ quan đẹp như một bức tranh: “Làm cao thì làm cao, dù sao thì tôi cũng không muốn ký.”

Mộc Lạp Lạp ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu, gặp phải nghệ sĩ phiền phức như Thẩm Thanh Nhượng này thật sự là đen đủi.

“Muốn tôi ký cũng được.” Thẩm Thanh Nhượng bỗng nhiên mở mắt ra, hai tròng mắt phát sáng. “Kêu Mộc Lạp Lạp cầu xin tôi đi, tôi liền ký.”

“Anh có ký hay không quan hệ gì với tôi? Tôi cũng không phải là fan của anh.” Mộc Lạp Lạp lập tức cự tuyệt anh ta. “Anh đừng có quá đáng!”

Thẩm Thanh Nhượng lại nhắm mắt lại, hoàn toàn không nóng nảy, cười vô cùng chọc tức.

Người đại diện lập tức mượn gió bẻ măng, quay qua khẩn cầu Mộc Lạp Lạp: “Ôi ôi cô cũng là một tiểu tổ tông, xin cô thương xót làm theo ý cậu ấy, để cậu ấy đồng ý đi ký tên được không?”

“Không được.” Mộc Lạp Lạp nghiêm nghị cự tuyệt.

Bọn họ còn đang giằng co ở đây, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo.

“Xí, chẳng phải chỉ là một minh tinh thôi, có gì tốt mà cao ngạo chứ?” Cô gái đứng ngoài cửa da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, tuổi không lớn lắm, một đôi mắt hạnh vô cùng chói mắt.

Thẩm Thanh Nhượng mở mắt ra nhìn sang, ánh mắt trở nên u ám: “Cô là ai?”

Người đại diện thất kinh: “Cô sao trà trộn vào đây? Mau đi ra mau đi ra.”

Cô gái vẫn bình tĩnh đứng ở cửa, mang theo một tia cười nhạo: “Nhiều fan chờ anh ở ngoài như vậy, dù cho anh không muốn ký tên thì trực tiếp nói với bọn họ không được sao, gương mặt không tình nguyện, làm như ai muốn anh bố thí vậy.”

Cô ta nói không nhanh không chậm, nhưng từng lời ngọc khiến trên mặt Thẩm Thanh Nhượng nổi cơn thịnh nộ.

Nữ sinh đó giống như không cảm thấy, nói tiếp: “Cho dù anh có thực lực hơn những nam minh tinh khác cũng không có nghĩa là anh có thể so với những người bậc nhất.”

Khoé mắt Thẩm Thanh Nhượng nhướng lên, là dấu hiệu tức giận: “Cô nói tiếp đi.”

“Tôi không muốn nói gì, chẳng qua tôi cảm thấy cử chỉ của anh làm thay đổi ấn tượng của tôi đối với anh, may mà tôi không phải là fan của anh, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy anh có gì tốt. Vừa khéo tối nay tôi về có thể nói cho mấy bạn cùng phòng tôi biết anh thật ra không phải là cái dáng vẻ trong tưởng tượng của bọn họ kia, cũng khiến cho bọn họ không nên tiếp tục thích anh nữa.”

Người đại diện kinh ngạc che miệng: “Trời ơi, cô cái người này rốt cuộc từ chỗ nào lòi ra vậy, sao có thể nói nghệ sĩ của chúng tôi như thế! Bảo vệ đâu bảo vệ ở đâu, mau tống cô ta ra ngoài!”

“Không cần gọi bảo vệ.” Nữ sinh ưỡn lưng đến thẳng tắp, khí chất nhìn không giống như người bình thường, cô ta cười tủm tỉm mắt cong lên, rất lễ phép nói: “Phòng nhiếp ảnh này thật ra là của tôi, lần này là tôi cho các người mượn quay phim, cho nên tôi có thể ra vào tuỳ ý.”

Người đại diện sửng sốt.

Thẩm Thanh Nhượng nhìn chằm chằm cô ta vài lần, cuối cùng ngược lại không có thật sự tức giận mà là nói: “Tôi không phải là cái dạng như cô nói này.”

Con ngươi màu xanh lục của anh ta vô cùng thăm thẳm, như là cất giấu hàng ngàn hàng vạn ngôi sao.

“Phải không. Nhưng mà tôi cũng không quan tâm.” Cô gái khẽ gật đầu. “Tôi đi trước, hi vọng lúc các người rời đi có thể làm cho toàn bộ nơi này khôi phục lại hình dạng như trước.”

Nhìn bóng lưng của cô ta, trong lòng Mộc Lạp Lạp huýt sáo, làm rất đẹp!

Cô bé này nhìn rất quen, Mộc Lạp ngẫm nghĩ một hồi thì biết cô vừa rồi trong quán trà sữa đã nhìn thấy cô gái này, học ở một trường đại học nào đó ở đây.

Cô bé ấy khiến Mộc Lạp Lạp giật mình, nhưng ban nãy lúc vừa nhìn thấy cô ta, cô ta giống như là một sinh viên vậy, chẳng qua là bề ngoài xuất chúng hơn mà thôi.

Nhưng mà lúc cô ta vừa vào, từ đầu tới cuối đều duy trì khí chất rất tốt, ánh mắt bình tĩnh như thế không giống như là một cô gái bình thường.

Nghe lời nói sau cùng của cô ta, cái phòng nhiếp ảnh này là của cô ta?

Có thể mua nơi này, chắc chắn điều kiện gia đình rất tốt.

Nhất là nữ sinh này còn có quan hệ dây mơ rễ má với Hứa An Chi… Mộc Lạp Lạp đột nhiên cảm thấy hết sức hứng thú đối với cô ta.

Cô ta tên là gì ấy nhỉ, nghe bạn học gọi cô ta là Tề Dạng?

Tề Dạng đi khỏi, Thẩm Thanh Nhượng đột nhiên từ trên ghế đứng lên.

Người đại diện mặt mày thất sắc nói: “Tiểu tổ tông, cậu muốn làm cái gì vậy? Đừng nói là muốn đi bắt nạt một cô gái nhé, tuy rằng lời vừa rồi của cô ta nói khó nghe một chút, nhưng mà chúng ta cũng không cần tính toán với một cô bé…”

Mắt Thẩm Thanh Nhượng lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Tôi đi ký tên.”

“Ký tên? Vậy tốt, giờ chúng ta liền đi ra ngoài!”

Xem ra lời vừa rồi của Tề Dạng còn có chút tác dụng.

Mộc Lạp Lạp đi qua bên cạnh Thẩm Thanh Nhượng, cười nói: “Có đôi khi không thể quá tuỳ hứng, biết chưa? Bằng không sẽ bị người vây xem không ưa.”

Thẩm Thanh Nhượng kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài ký tên cho những fan kích động kia.

Fan ở bên ngoài thấy Thẩm Thanh Nhượng trở ra, tưởng chừng như điên cuồng lên.

Trên thực tế, bây giờ với sắc đẹp thế này, có đôi khi những fan kia sao sẽ quản tính cách nghệ sĩ bạn ra sao? Bọn họ chỉ cần thấy được gương mặt này của bạn là đủ vui rồi, căn bản sẽ không đi để ý tới những chuyện khác.

Thì như những nghệ sĩ có chút vết nhơ vẫn có thể lăn lộn vô cùng tốt ở trong giới giải trí.

Thẩm Thanh Nhượng thật ra trước nay không có kiên nhẫn, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì nhưng cũng không có mặt đen, lần lượt lần lượt ký tên cho fan, khi có người gọi tên anh ta cũng sẽ khẽ gật đầu.

Cuối cùng vì bảo vệ phòng ngừa chút nữa bên này càng rối loạn hơn nên mới kết thúc ký tên.

Đến khi fan đều tản đi thì Thẩm Thanh Nhượng đột nhiên nói với người đại diện: “Sau này có thể quên đi phong cách mặt ngầu không? Tôi không có hứng thú làm tượng gỗ.”

“Sao lại là làm tượng gỗ chứ, cậu rõ ràng là một thực lực phái mà.”

“Thực lực phái? Bọn họ cũng chỉ nhìn gương mặt này của tôi mà thôi.”

“Mặt của cậu có thể khiến cho mọi người nhận thức cậu, sau khi nhận thức cậu mới có thể hiểu cậu mà, mới có thể biết cậu ngược lại là một người phái thực lực…”

Mộc Lạp Lạp liếc vẻ mặt mất kiên nhẫn của Thẩm Thanh Nhượng, trong lòng thấy mắc cười. Người này thật ra hơi ngây thơ chút, trong tính cách cũng không có vấn đề lớn gì, hơn nữa sau khi thật sự thấy qua mấy lần anh ta làm việc cũng có thể cảm thấy anh ta là một người rất chuyên nghiệp.

Chí ít người đối với công việc vô cùng nghiêm túc rất có sức quyến rũ.

Xử lý xong chuyện ở đây, Mộc Lạp Lạp liền trở về công ty. Thẩm Thanh Nhượng sau đó cũng không có đối nghịch với cô nữa, rất sảng khoái thả cô đi.

Tuy nhiên sau khi trở lại công ty, Mộc Lạp Lạp liền hối hận đã trở về sớm như vậy, còn không bằng để Thẩm Thanh Nhượng đối nghịch với cô làm lỡ chút thời gian!

Cô mới trở lại không bao lâu thì bên trên đã có người tới, kêu Mộc Lạp Lạp đi văn phòng tổng giám đốc một chuyến.

Mộc Lạp Lạp thật sự rất bất đắc dĩ. Thẩm Văn Xương nhất định đã phái cơ sở ngầm ở chỗ này, bằng không làm sao cô vừa về là hắn liền biết chứ?

Lần này cũng không thể mượn cớ tránh né, Mộc Lạp Lạp chỉ có thể đàng hoàng đi văn phòng của hắn.

Thẩm Văn Xương ngồi ở ghế tổng giám đốc, trên mặt mang một chút lạnh lùng, nhìn một cái là biết tâm trạng không tốt.

“Thẩm tổng, ngài tìm tôi ạ?” Trên mặt Mộc Lạp Lạp mang nụ cười, tận lực khiến cho mình có vẻ bình thản chút.

“Được rồi, đừng có giả bộ.” Thẩm Văn Xương thoáng cười nhạt. “Ở trước mặt tôi diễn cái gì.”

“… Tôi không có giả bộ, chẳng qua khi đang làm việc anh là cấp trên của tôi, tôi dĩ nhiên là nên lễ phép một chút.”

“Hừ.” Thẩm Văn Xương để cây bút trong tay “rầm” một tiếng ở trên bàn. “Mộc Diệp bây giờ bị bắt giam, cô hài lòng chưa?”

“Cái gì gọi là tôi hài lòng chưa?” Mộc Lạp Lạp tỉnh bơ. “Chuyện này tôi mới là người bị hại.”

Thẩm Văn Xương đột nhiên tức giận, chợt đứng lên: “Nếu không phải cô nơi nơi nhằm vào cô ấy, cô ấy sao có thể ghi hận cô ở trong lòng?”

Mộc Lạp Lạp nở nụ cười: “Anh muốn cướp tiền còn lo người khác lắm tiền à?”

“Cô đừng có xáo trộn ý của tôi!”

“Thẩm tổng có ý gì?” Mộc Lạp Lạp chậm rãi nói.

“Từ lúc mới bắt đầu, nếu như cô không có làm những chuyện kia, Mộc Diệp cũng sẽ không thay đổi bởi vì cô, cho nên tất cả đều bởi vì cô!”

Phải, Mộc Lạp Lạp nghĩ không sai, Thẩm Văn Xương quả nhiên là giận chó đánh mèo cô.

Cô thật sự là vô tội, rõ ràng là Mộc Diệp phạm lỗi, bây giờ giận chó đánh mèo đến trên người cô, oán trách cô.

“Tôi nghĩ bây giờ không nói rõ ràng được chuyện này với anh, Thẩm tổng, chờ lúc anh tỉnh táo lại thì nói với tôi đi.”

“Tôi bây giờ rất bình tĩnh.” Thẩm Văn Xương ngồi xuống, nắm chặt nắm tay. “Cô muốn làm cho cô ấy ở trỏng bao lâu?”

“Không phải là tôi muốn cô ta ở trỏng bao lâu, là chuyện cô ta làm nên ở trong đó bao lâu.”

“Coi như tôi thiếu cô một món nợ ân tình, thả cô ấy ra đi…”

Mộc Lạp Lạp tỉnh bơ: “Thẩm tổng, lẽ nào ngài đã quên lúc trước ngài cũng đã thiếu tôi một món nợ ân tình?”

Thẩm Văn Xương cau mày không nói gì.

“Bất kể là anh có tin tôi hay không, tôi cũng sẽ nói cho anh biết, chuyện này tôi không có gợi ý ai đi xử lý đặc biệt, đều chiếu theo trình tự chính quy mà làm, nếu như anh không tin thì có thể mời luật sư.”

Thẩm Văn Xương tiếp tục im lặng.

“Mặc dù nói ra như là đang khích bác ly gián, nhưng mà tôi phải nhắc nhở ngài một câu, chớ bị tình yêu che mờ mắt.”

Nói xong câu đó Mộc Lạp Lạp liền xoay người, nhẹ nhàng đóng lại cửa văn phòng tổng giám đốc.

Cô đứng ngẩn người ở trước thang máy. Kế hoạch tiếp theo phải xem Mộc Diệp sau khi được thả ra sẽ chọn làm cái gì. Bây giờ tranh đấu cùng Mộc Diệp tới giai đoạn gây cấn, trải qua lần này, Mộc Diệp càng sẽ không bỏ qua cho cô, thậm chí đến lúc đó thủ đoạn sẽ càng độc ác hơn.

Mộc Lạp Lạp thật ra cũng rất muốn nhanh chóng xử lý xong thù này, thế nhưng trên thực tế Mộc Diệp không dễ đối phó như vậy. So với biểu hiện hôm nay của Thẩm Văn Xương là có thể nhìn ra, sau khi hắn đi thăm Mộc Diệp, cho dù rất tức giận nhưng có lẽ đến cuối cùng vẫn bị lời ngon tiếng ngọt của ả thu phục, mới có thể giận chó đánh mèo đến trên người Mộc Lạp Lạp.

Nhưng mà không biết bước tiếp theo kế hoạch của Mộc Diệp sẽ là cái gì?

Tình huống bây giờ hầu như đã hoàn toàn khác với kiếp trước. Tất cả mọi chuyện đều thoát khỏi quỹ đạo đã từng, cho nên Mộc Lạp Lạp ngoài tận lực nâng cao lợi thế trong tay mình ra thì hình như cũng không cách nào làm thêm chuyện gì.

Nhưng cô thật ra không có gì quá lo lắng, chỉ cần Mộc Diệp được thả ra, một số chứng cứ trong tay cô sẽ được tung ra, đến lúc đó Mộc Diệp sẽ phải gánh chịu thiệt hại nặng nề mới.

Từ từ chờ xem đi.

Thang máy từ lầu một đi lên, cho nên Mộc Lạp lạp đợi đã lâu thang máy mới rốt cuộc chuyển động đến tầng này.

“Ding” một tiếng, cửa kiếng phản quang của thang máy từ từ mở ra, Mộc Lạp Lạp đối mặt với người ở bên trong.

Người đứng ở bên trong mặc áo vest màu trắng, mang theo cặp công văn, đi giày cao gót, mặt trang điểm vô cùng tinh tế, môi đỏ mọng tăng thêm vài phần cảm giác mạnh mẽ, trong mắt là ánh nhìn tự tin, toàn thân rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Trong lòng Mộc Lạp Lạp lập tức dâng lên vài phần hâm mộ. Loại phụ nữ khí chất như thế này là cô hâm mộ nhất, vẻ đẹp vô cùng mang tính xâm lược, lại có mười phần gợi cảm cùng quyến rũ, giỏi giang nghị lực, khí thế tràn đầy.

Người phụ nữ nhìn thấy Mộc Lạp Lạp, khẽ gật đầu rồi bước ra từ trong thang máy, đi qua bên người cô.

Mộc Lạp Lạp còn không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, thầm đem trở thành mục tiêu của mình.

Đây mới tuyệt đối là nữ cường nhân đấy!

Nhưng mà hình như trước đây chưa từng gặp ở công ty? Nhìn trang phục của cô ta cũng không giống như là làm việc ở Thẩm thị. Ít ra người trong Thẩm thị cho tới nay còn không có ai khí thế mạnh mẽ như cô ta, cho dù là Lina cũng không thể so với.

Cô ta tới làm gì đây?