Lột Xác

Chương 17: Đổ máu




Ánh mắt Phó Cảnh Phi sâu thẳm: “Giúp em?”

Điều này càng khiến người ta khó tin hơn so với tất cả thay đổi lúc trước của Mộc Lạp Lạp. Cô thà rằng mình chết đói cũng không muốn tìm Phó Cảnh Phi giúp đỡ, lại không biết thoả hiệp, cố chấp đáng sợ.


Mộc Lạp Lạp vô cùng thành khẩn gật đầu: “Đúng thế.”

“Nói đi.” Phó Cảnh Phi không có ưng thuận ngay lập tức, mà chuẩn bị nghe trước xem yêu cầu của Mộc Lạp Lạp là gì.

Chuyện đề phòng cô như vầy nhất định phải tồn tại, bằng không thì có thể bị Mộc Lạp Lạp hãm hại không còn lại chút cặn.

Mộc Lạp Lạp thấy Phó Cảnh Phi bằng lòng nghe mình cầu xin giúp đỡ, cười vô cùng vui vẻ: “Phó Cảnh Phi, anh thật tốt.”

Phó Cảnh Phi xoay xoay ly nước trong tay, nhàn nhạt lên tiếng.

Anh thoạt nhìn cảm xúc không có thay đổi, nhưng dấu tay lưu lại trên ly thuỷ tinh biểu hiện giây phút này nội tâm của anh cũng không có bình tĩnh như bề ngoài.

“Thật ra yêu cầu của em vô cùng đơn giản.” Mộc Lạp Lạp nghiêm túc nhìn chăm chú vào đường cong lưu loát của gò má Phó Cảnh Phi, thè lưỡi. “Anh có thể cho em đầy đủ tự do hay không?”

“Xoảng!” Ly thuỷ tinh trong tay Phó Cảnh Phi theo tiếng mà bể nát, nhất thời giận không kềm được trừng Mộc Lạp Lạp: “Em muốn tự do? Đó là lý do em vẫn muốn rời đi?”

Mộc Lạp Lạp bị tiếng thuỷ tinh vỡ làm giật mình một cái, đứng lên theo bản năng, hoảng hốt nhìn tay của Phó Cảnh Phi bị mảnh thuỷ tinh đâm rách. Máu đỏ tươi chảy xuống từ giữa ngón tay anh, tí tách nhỏ trên bàn.

“Phó Cảnh Phi, anh đang làm cái gì vậy?” Mộc Lạp Lạp lên giọng, đặc biệt là bởi vì thái độ của Phó Cảnh Phi hờ hững xem chuyện như vầy không liên quan đến mình khiến cho cô tức giận. Anh không hề cảm giác tay của mình bị thương như thế nào, chỉ xoay người lại nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp.

“Tôi nói rồi, em đừng nghĩ tới rời khỏi tôi.”

Mộc Lạp Lạp muốn đỡ trán thở dài. Những cuộc nói chuyện lặp đi lặp lại trong hai ngày nay giữa bọn họ, bất luận cô làm cái gì, Phó Cảnh Phi đều sẽ nghi thần nghi quỷ, cho là cô đang suy nghĩ làm thế nào rời khỏi.

Nói cho cùng cũng là bởi vì thời điểm Mộc Lạp Lạp vừa sống lại chính là lúc cô tuyệt thực ép Phó Cảnh Phi thả mình đi.

Với hành động như vậy, muốn Phó Cảnh Phi tin tưởng cô cũng không dễ dàng.

“Dì Xảo, mau đưa hộp cứu thương cho tôi!” Mộc Lạp Lạp rống lớn một tiếng, tức giận nhìn Phó Cảnh Phi. “Anh làm cái gì vậy, em không có nói là em muốn rời đi, tại sao làm cho mình bị thương?”

Ngón tay của Phó Cảnh Phi giật giật, giống như cuối cùng cảm nhận được bàn tay bị thương, mím môi vẻ mặt nghiêm túc: “Không có.”

“Cái gì?”

“Tôi không có muốn tự làm mình bị thương, không phải cố ý.”

Bởi vì Mộc Lạp Lạp từng chết qua một lần, mức độ quý trọng đối với sinh mạng cũng đã đến độ cao chưa từng có trước đây, lúc này thấy tay Phó Cảnh Phi đầy máu nên đặc biệt lo lắng.

Dì Xảo vội vội vàng vàng đem hộp cứu thương tới, vẻ mặt lo lắng: “Thiếu gia đây là sao vậy, sao không cẩn thận như vậy?”

Phó Cảnh Phi ngược lại giống như người không có chuyện gì, mặc cho máu chảy xuống.

Mộc Lạp Lạp mở hộp cứu thương, lấy ra băng vải và thuốc ở bên trong. Dì Xảo vội thu dọn miểng thuỷ tinh trên bàn.

Mộc Lạp Lạp cũng không thèm quan tâm áp lực toàn thân của Phó Cảnh Phi, kéo cánh tay anh qua, bắt đầu xử lý vết thương cho anh. Động tác tỉ mỉ, thận trọng lấy ra hết mảnh thuỷ tinh đâm vào trong thịt.

Mảnh thuỷ tinh bén nhọn từ từ được lấy ra khỏi bàn tay của Phó Cảnh Phi, nhưng Phó Cảnh Phi ngay cả đầu chân mày cũng không hề nhíu một lần, tựa như vết thương kia không phải là của mình.

Ánh mắt của anh tới lui trên mặt Mộc Lạp Lạp, nhìn dáng vẻ cúi đầu của cô. Ngũ quan rực rỡ dịu đi rất nhiều, vẻ mặt chuyên chú, đôi môi đỏ thắm hơi mở bởi vì lo lắng, vô cùng quyến rũ.

Ánh mắt Phó Cảnh Phi tối lại.

Đến khi vết thương được xử lý tốt cùng băng bó xong, Mộc Lạp Lạp còn đặc biệt có lòng thắt một cái nơ con bướm.

Mộc Lạp Lạp hết sức hài lòng với tác phẩm của mình: “Được rồi, tạm thời xử lý tốt.”

Phó Cảnh Phi nhìn hai cái nơ con bướm xinh xinh, lâm vào trầm mặc quỷ dị: “…”

Mộc Lạp Lạp hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào, còn đặc biệt vui vẻ dặn: “Anh mấy ngày tới tuyệt đối đừng chạm vào nước nha, nếu không vết thương nhiễm trùng thì phiền.”

Phó Cảnh Phi ngẩng đầu nhìn cô, nửa ngày mới trả lời một câu: “Ừ.”

Cảm thấy anh không có tức giận, Mộc Lạp Lạp lại lần nữa bày tỏ tâm tư của mình: “Phó Cảnh Phi, anh tin em một lần có được hay không, giống như chiều hôm nay em ra ngoài nhưng cuối cùng em cũng đã trở lại, chuyện em hứa với anh chắc chắn sẽ không nuốt lời.”

Phó Cảnh Phi lại trầm mặc lần nữa, gương mặt yên lặng ở dưới ánh đèn giống như một bức tranh.

“Em chỉ hy vọng anh có thể cho em ra vào tự do, nếu như em muốn chạy trốn, anh vẫn có thể bắt em trở lại. Anh cũng biết là em muốn báo thù, nếu không thể ra vào tự do thì rất nhiều chuyện cũng không thể làm.”

Mộc Lạp Lạp nói rất cảm động, phát huy tất cả kỹ năng đàm phán của mình, rốt cuộc được sự đồng ý của Phó Cảnh Phi. Anh đứng lên, thân hình cao lớn, từ trên cao nhìn xuống Mộc Lạp Lạp: “Em tốt nhất đừng để tôi thất vọng.”

Mộc Lạp Lạp giơ ngón cái lên: “Anh yên tâm đi.”

Phó Cảnh Phi hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.

Lúc này Mộc Lạp Lạp với yên tâm. Phó Cảnh Phi cuối cùng đã đồng ý, nhiều chuyện sau này của cô cũng sẽ làm tốt hơn.

Phó Cảnh Phi vào phòng ngủ chính không bao lâu, quản gia liền gõ cửa đi vào.

“Thiếu gia, vết thương của cậu có cần xử lý lần nữa không?” Chú Phó thật sự không tin tưởng lắm với kỹ thuật băng bó của Mộc Lạp Lạp.

“Không cần.” Phó Cảnh Phi từ chối thẳng thừng.

“Vâng.” Nếu Phó Cảnh Phi đã từ chối, chú Phó cũng sẽ không nói thêm lời vô ích nữa.

“Tôi kêu chú phái người theo dõi Mộc gia, gần đây có động tĩnh gì không?”

Chú Phó trả lời: “Cô ta bắt đầu tiếp nhận làm ăn của Mộc gia, Thẩm Văn Xương luôn hỗ trợ cô ta.”

Phó Cảnh Phi nhắm mắt suy nghĩ một chút, rồi nói: “Sau này phái vài người bảo vệ Lạp Lạp, cô ấy làm cái gì, đều nói cho tôi biết trước.”

“Vâng, thiếu gia.” Quản gia do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn mở miệng hỏi: “Thiếu gia, cậu thật sự không cảm thấy Mộc tiểu thư gần đây… thay đổi rất lớn?”