Mộc Lạp Lạp không khỏi hỏi: “Tôi?”
Thẩm Thanh Nhượng ngước đầu lên, gương mặt con lai kia đẹp trai đến không chịu nổi: “Đúng, là cô.”
Mộc Lạp Lạp không biết đại minh tinh này đang bị điên cái gì, tuỳ tiện tìm một người vào phỏng vấn như vậy, nhưng cũng không cần tìm cô chứ, cô không phải là nhân viên của đài truyền hình.
Cô không khỏi có chút hối hận, sớm biết thế sẽ không ham vui theo Bạch Vũ tới.
Mộc Lạp Lạp vốn không phải là người theo đuổi minh tinh, có điều gần đây Thẩm Thanh Nhượng thật sự rất hot, tuy rằng nghệ sĩ con lai đầy rẫy trong giới giải trí, thế nhưng hot đến tình trạng này như Thẩm Thanh Nhượng cũng hiếm thấy.
Anh ta gần như là vọt cao đột biến, giống như trong một đêm đã chiếm cứ vị trí vô cùng quan trọng trong giới giải trí, sự nổi tiếng vẫn cao không thay đổi.
Then chốt là người này ngoài gương mặt mê người ra, diễn xuất cùng ca hát cũng đều ưu tứu, khiến người ta không khơi ra một khuyết điểm gì.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Thẩm Thanh Nhượng, Mộc Lạp Lạp mới phát hiện tính cách của người này lúc không có ai thì ra là kiêu ngạo như vậy.
Thậm chí một cách khó hiểu, Mộc Lạp Lạp cảm thấy Thẩm Thanh Nhượng rất giống cô của quá khứ… Cô không thể nào nói chính xác được, chỉ đơn thuần là cảm giác, có lẽ cô trong quá khứ đã gây cho người xung quanh cảm giác cũng là như vầy? Có điều cô không có bản lãnh lớn như Thẩm Thanh Nhượng, khiến người xung quanh cho dù bất mãn cũng chỉ có thể vâng theo không dám có câu oán hận nào.
Mộc Lạp Lạp không khỏi nhìn về phía Bạch Vũ. Anh ta là đạo diễn ở đây, vấn đề phóng viên hẳn là để anh ta giải quyết mới đúng.
Bạch Vũ nhận được ánh mắt cầu cứu của Mộc Lạp lạp, gật đầu xin lỗi Mộc Lạp Lạp, sau đó đi tới nói với Thẩm Thanh Nhượng: “Thẩm tiên sinh, phóng viên mới năm phút sau là tới, không thì ngài đợi thêm một chút nữa? Về phần lãng phí thời gian… Tôi có thể thương lượng cùng người đại diện của ngài, có thể nâng phí thông cáo lên hoặc là rút ngắn phỏng vấn với ngài.”
Thẩm Thanh Nhượng ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ một cái, như là đang suy nghĩ có muốn tiếp nhận ý kiến của Bạch Vũ hay không.
Mộc Lạp lạp đương nhiên không muốn đương không tìm phiền toái cho mình, liền nói: “Thật ngại quá, tôi không phải là người của đài truyền hình, cho nên anh hay là chờ người dẫn chương trình chuyên nghiệp đến đây đi.”
Đôi mắt xanh biếc lẳng lơ của Thẩm Thanh Nhượng quét về phía Mộc Lạp Lạp, như là không ngờ rằng cô sẽ cự tuyệt.
Quả nhiên người này đã quen với được chúng tinh phủng nguyệt, Mộc Lạp Lạp không nhịn được nghĩ.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Nhượng cũng không làm khó, lười biếng nói: “Vậy chờ đi, năm phút tôi còn xuất ra được.”
Bạch Vũ cười nhẹ: “Cảm ơn Thẩm tiên sinh.”
Vị phóng viên thay thế nhanh chóng đến phòng nhiếp ảnh, người lần này chuyên nghiệp hơn nhiều so với người trước, rất thuận lợi hoàn thành phỏng vấn.
Toàn bộ quá trình phỏng vấn Mộc Lạp Lạp ngược lại nảy sinh cái nhìn mới đối với Thẩm Thanh Nhượng. Có vài người trời sinh thích hợp cuộc sống dưới ánh đèn huỳnh quang, mỗi một nét mặt của Thẩm Thanh Nhượng trong màn ảnh đều đẹp trai đến cực điểm, nói năng từ tốn, thông minh trầm ổn, thỉnh thoảng nói một câu làm dịu bầu không khí, toàn bộ phỏng vấn đều rất thoải mái.
Thảo nào trên mạng đều nói phỏng vấn Thẩm Thanh Nhượng vô cùng thoải mái. Chỉ số IQ của anh ta thích hợp phát triển trong cái thùng nhuộm lớn giới giải trí này, khéo đưa đẩy lại không mất cơ trí, đủ để thu được sự chú ý.
Phỏng vấn nhanh chóng kết thúc, Mộc Lạp Lạp rời đi, cô còn phải kết nối với người khâu khác của đài truyền hình. Lần này về mặt quảng cáo Thẩm thị đã bỏ ra một số tiền lớn, xem ra có tham vọng đối với việc buôn bán tiếp theo của bất động sản.
Mộc Lạp Lạp để ý qua bất động sản Thẩm thị sắp buôn bán. Ở vùng ngoại ô, nhưng bởi vì tàu điện ngầm và các trung tâm mua sắm mới xây, cộng thêm hồ nước nhân tạo ở đó, môi trường rất tốt.
Lúc trước, khi Thẩm thị vớ được mảnh đất đó thì thành phố Long nổi lên làn sóng thảo luận không nhỏ.
Dù sao lúc ấy chỗ đó vẫn chưa có gì cả, chỉ là một mảnh đất không được chú ý đến, không ai ngờ tới bây giờ nơi đó đã có tàu điện ngầm quan trọng đi qua, còn xây trung tâm mua sắm lớn.
Tại phòng bất động sản Thẩm Văn Xương là một ông chủ rất có quyết đoán cùng thiên phú.
Từ hành động quảng cáo của Thẩm thị lúc này có thể nhìn ra, Thẩm Văn Xương đã ôm kỳ vọng cùng lòng tin lớn đến mức nào đối với việc mở cửa sắp tới của mảnh bất động sản này.
Nếu bây giờ còn đang làm việc ở Thẩm thị, Mộc Lạp Lạp đương nhiên cũng phải cần cù thật thà làm việc, cho nên đối với rất nhiều thứ của Thẩm thị đều tỉ mỉ tìm hiểu một phen. Cũng không thể không nói, Mộc Diệp đã cua được một người ưu tú.
Kiếp trước, lúc Mộc Diệp cùng Thẩm Văn Xương kết hôn đã rung động toàn bộ thành phố Long. Áo cưới của Mộc Diệp là thiết kế cao cấp hơn cả triệu, làm ganh tỵ một đám phụ nữ kỳ vọng gả vào nhà giàu.
Vả lại khi đó Mộc Lạp Lạp đã bị đuổi ra khỏi Mộc gia, không còn là tiểu thư của Mộc gia nữa, tất cả tài sản của Mộc gia đương nhiên chỉ sẽ thuộc về Mộc Diệp. Ả càng trở thành cô gái khiến người ta hâm mộ cùng ghen tỵ nhất thành phố Long, gia thế tốt không nói, còn có một ông chồng hoàn mỹ như vậy, khiến cho mọi người đều quên ả chẳng qua chỉ là một đứa con gái của tiểu tam…
Tuy Mộc Lạp Lạp từng rất hận cha mình và mẹ của Mộc Diệp. Hành vi của bọn họ đủ để cho thế nhân phỉ nhổ, mà sau khi mẹ Mộc Lạp Lạp mất thì ngược lại giống như không ai lại nhớ đến chuyện này, liên đới cũng không ai quan tâm thân phận quan minh chính đại hay không của người mẹ kia của Mộc Diệp.
Mộc Lạp Lạp nghĩ, lúc ấy cô còn so sánh sự lương thiện ngây thơ của Mộc Diệp là ngu xuẩn. Sao lúc trước cô tiếp nhận Mộc Diệp vào Mộc gia cơ chứ, chỉ là tìm cho mình một đối thủ mạnh mẽ nhất.
Bàn bạc xong chuyện ở đài truyền hình rồi rời đi, Mộc Lạp Lạp không nhìn thấy Bạch Vũ, cũng không có nói lời tạm biết với anh ta.
Mà khi cô tới cửa đài truyền hình thì đụng phải một đám fan giơ áp phích đề tên Thẩm Thanh Nhượng, si ngốc chờ ở bên ngoài.
Tuy nhiên dưới tình huống bình thường, những nghệ sĩ chắc đều sẽ không rời đi từ cửa chính, dù sao đi từ nơi này sẽ gặp phải fan nhiệt tình vây đuổi chặn đường. Nghệ sĩ đều như nhau không muốn tìm phiền toái cho mình.
Nhưng hôm nay rất kỳ lạ, Mộc Lạp Lạp vừa ra tới cửa chính liền thấy mấy fan cuồng này đều hét ầm lên, bọn họ điên cuồng gào thét tên Thẩm Thanh Nhượng, nhìn vẻ mặt thật giống như hạnh phúc sắp ngất đi.
Fan thật đúng là sinh vật kỳ lạ trên thế giới này… Mộc Lạp Lạp không khỏi nghĩ. Giây kế tiếp, cô tỉnh ngộ mình không lập tức rời khỏi là hành động sai lầm nhất.
Bởi vì những fan này đều tràn về phía cô, dĩ nhiên không phải là vì cô, mà là vì Thẩm Thanh Nhượng ở sau lưng cô.
Mộc Lạp Lạp vì mình rút lui trễ mà không khỏi chịu nhiều đau khổ. Cô bị chen lấn ở trong đám người, cảm thấy tim gan đều bị ép đến như lòi ra. Cô lại cảm thán lần nữa: sức quyến rũ của Thẩm Thanh Nhượng thật sự quá lớn.
“Thanh Nhượng! Thanh Nhượng!” Đám fan kịch liệt hoan hô tên của Thẩm Thanh Nhượng.
Mộc Lạp Lạp ở trong sóng người chung quanh, cố sức ngẩng đầu nhìn một cái. Thẩm Thanh Nhượng đi tới dưới sự chống đỡ của một đống vệ sĩ, mang kính râm, che đi cặp mắt xanh biếc, nhưng sống mũi cao cùng môi anh đào vẫn tản ra sức quyến rũ thuộc về Thẩm Thanh Nhượng.
Fan càng thêm điên cuồng.
Mộc Lạp Lạp rất là bất đắc dĩ. Một mình đại minh tinh anh xuất hiện ở đâu đều sẽ dẫn tới rối loạn, tội gì xuất hiện ở nơi như thế này chứ, trực tiếp rời đi từ bãi đậu xe ngầm chẳng phải tốt hơn sao? Vậy mà phải đi cửa chính, xem đi, bị fan bao vây đấy… Cái này hoàn toàn là tự mình chuốc lấy khổ mà!
Mộc Lạp Lạp không khỏi phỉ nhổ một phen.
Toàn bộ fan đều bị bảo vệ đẩy đến bên ngoài sợi dây an toàn. Thẩm Thanh Nhượng ngược lại ung dung vui vẻ đi về phía trước, tư thế thoải mái như đi trên sàn catwalk.
Một fan bên cạnh Mộc Lạp Lạp giọng vô cùng lớn rống to một câu: “Thẩm Thanh Nhượng, em muốn ngủ với anh!”
Xôn xao lập tức hạ xuống, giọng oang oang của fan kia dẫn tới sự chú ý của mọi người. Tiếng kêu gào của fan không khỏi yên tĩnh lại, tất cả mọi người quay đầu nhìn về hướng này, muốn xem xem là ai cuồng nhiệt và hào phóng như vậy.
Bi kịch là, cô nàng giọng to vừa rồi có lẽ là sau khi hô xong liền ý thức được xấu hổ, trong nháy mắt biến mất, núp đi.
Còn chưa rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Mộc Lạp Lạp cũng bị câu nói kia làm cho sững sờ ngơ ngác đứng tại chỗ, trên mặt buồn bực cùng nghi hoặc.
Cho nên ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mộc Lạp Lạp, bọn họ đều cho là Mộc Lạp Lạp hét câu kia: “Thẩm Thanh Nhượng, em muốn ngủ với anh.”
Sau khi hiểu rõ ánh mắt kỳ quái của người xung quanh, Mộc Lạp Lạp thật sự rất muốn bắt lấy đầu sỏ gây nên. Nhưng mà cô nàng vừa rồi kia đã hoàn toàn biến mất không bóng dáng, ngay cả Mộc Lạp Lạp cũng không rõ lắm rốt cuộc là ai nói câu đó.
Cô thật là một hiệp sĩ cõng chảo bi thảm.
Ngay cả bước chân thong thả của Thẩm Thanh Nhượng cũng ngừng lại.
Ngón tay trắng nõn thon dài của anh ta khẽ đặt trên kính râm, hơi trượt xuống phân nửa, đôi mắt hút hồn kia nhiều hứng thú trực tiếp đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp.
Anh ta cười giễu, tiếng nói như gió mát quất vào mặt: “Cô biết không, fan muốn ngủ với tôi có rất nhiều, cho nên cô phải cố gắng.”
Fan chung quanh cười ồ lên, trong mắt đều nổi lên bong bóng màu hồng, cảm thấy đại minh tinh mình thích quả thật vô cùng hấp dẫn.
Còn Mộc Lạp Lạp là: “…”
Cô rốt cuộc trêu ghẹo ai chứ! Hơn nữa, cho dù cô muốn ngủ thì đó cũng là ngủ với Phó Cảnh Phi, biết không… Nghĩ đến thân hình lưng rộng cùng hông hẹp, cơ bụng sáu múi cùng hai đường bẹn mê người của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình sắp chảy nước miếng…
Càng bi thảm là bộ dáng si mê của Mộc Lạp Lạp khi đó liền bị một ký giả chụp hình lại, định đăng lên đầu đề tin tức giải trí.
Thẩm Thanh Nhượng cũng không dừng lại lâu hơn ở chỗ này, anh ta chỉ rất hứng thú quan sát Mộc Lạp Lạp vài lần rồi len xe thương vụ, ung dung rời đi — Khi anh ta ở trên xe vẫn không nhịn được nhìn lại, người phụ nữ này thật ra bộ dáng không tệ, có vẻ đẹp kinh tâm động phách.
“Úi chao, cô cũng thích Thanh Nhượng của chúng tôi à?”
“Cô gái, chiêu vừa rồi của cô thật ra không tệ, thu hút được sự chú ý của Thanh Nhượng, rất thông minh.”
“Lần sau tôi cũng muốn dùng chiêu này!”
“… Thật ra tôi không phải là fan như các người. Tôi không có một chút hứng thú nào đối với Thẩm Thanh Nhượng, cái người vừa rồi kia không phải là tôi…” Lời giải thích yếu ớt của Mộc Lạp Lạp bị chìm vào trong những thảo luận mồm năm miệng mười. Đề tài của những cô nàng fan cuồng này đã chuyển từ Mộc Lạp Lạp đến trên người Thẩm Thanh Nhượng, rất nhanh đã không ai chú ý đến cô.
Mộc Lạp Lạp được rãnh rổi, rốt cuộc có thể rời khỏi, lòng thở phào nhẹ nhõm.
Những fan cuồng này thật sự là hơi đáng sợ, làm nghệ sĩ cũng không dễ dàng gì.