Khi Mộc Lạp Lạp nghĩ tới khả năng sẽ có, tim liền đập nhanh hơn không thể giải thích được.
Cô ở sau lưng Phó Cảnh Phi, hơi ngẩng đầu một chút là có thể thấy bóng lưng cao ngất của anh. Lưng rộng nhìn đều rất có cảm giác an toàn, Mộc Lạp Lạp nhịn không được nghĩ: cho dù anh không phải là thiếu gia của Phó gia cũng vẫn sẽ làm một người đàn ông đảm đang, có thể ỷ lại.
Mộc Lạp Lạp suy nghĩ miên man lên lầu, lúc đứng ở đầu cầu thang thì chợt có chút hối hận quyết định ngày hôm nay của mình. Bây giờ cô nói không muốn ở lại đây còn kịp không?
Nhưng đều đã nói ra khỏi miệng, huống chi cô cũng không chỉ vì mình và Phó Cảnh Phi mới lưu lại. Ông cụ đã lâu không gặp đứa cháu nội mình thương yêu nhất, khẳng định là rất muốn ở chung cùng Phó Cảnh Phi nhiều hơn, nếu cô đi, chắc là Phó Cảnh Phi cũng sẽ không tiếp tục ở lại đây.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp thật ra hơi nghi hoặc một chút. Cô rất lấy làm lạ tại sao bề ngoài Phó Cảnh Phi rất tôn trọng ông cụ Phó, nhưng Mộc Lạp Lạp mơ hồ có một loại cảm giác kỳ quái, hình thức bọn họ ở chung không chỉ đơn giản là ông cháu.
Lúc ông cụ đối mặt với Phó Cảnh Phi thì thái độ cử chỉ đều dè dặt không dễ bị phát giác, thật giống như ông ta đã làm chuyện gì áy náy đối với Phó Cảnh Phi, cho nên muốn bồi thường.
Mộc Lạp Lạp không biết trước đây Phó gia đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng ấp ủ sự nghi ngờ này.
Cũng có lẽ bởi vì căn nguyên của sự nghi ngờ này, cho nên khi ông cụ đối mặt với Phó Cảnh Phi thì hầu như đáp ứng tất cả yêu cầu của anh. Dù cho hôm nay không định ở lại Phó gia, ông cụ chắc hẳn cũng sẽ không cự tuyệt.
Nhưng thái độ mang theo áy náy như thế này cũng chỉ có lúc đối mặt với Phó Cảnh Phi mới xuất hiện.
Ông cụ Phó ở trước mặt những người khác của Phó gia vẫn tràn đầy quyền lực cùng uy nghiêm như cũ.
Mộc Lạp Lạp suy đoán: mặc dù ông cụ coi như không phải rất hài lòng đối với thân phận và nhân phẩm của cô, nhưng trên thực tế không có làm khó dễ cô, có lẽ trong này cũng có thâm ý khác.
Tuy nhiên những điều này vẫn chỉ là suy đoán của Mộc Lạp Lạp, không có ai đến nói cho cô biết đáp án chính xác.
Ông cụ không nói đêm nay cô phải ngủ ở đâu, Phó Cảnh Phi cũng không giống như là người biết suy xét loại vấn đề này. Hơn nữa trên danh nghĩa mà nói, bọn họ bây giờ đều có hôn ước trong người, cho dù ở chung cùng một phòng cũng không tính là quá phận…
Nhưng Mộc Lạp Lạp ngược lại rất tin tưởng, Phó Cảnh Phi tuy cứng rắn lạnh lùng một chút nhưng sẽ không ép buộc cô quá đáng, chỉ cần là việc cô không thích làm, Phó Cảnh Phi từ trước đến nay đều theo ý muốn của cô.
Đi đi đã đến trước cửa phòng từng là phòng ngủ của Phó Cảnh Phi. Bước chân Phó Cảnh Phi ngừng lại đột ngột, Mộc Lạp Lạp ở phía sau không để ý trực tiếp va vào lưng rắn chắc của anh.
Giọng nói trầm thấp của Phó Cảnh Phi truyền đến từ đỉnh đầu Mộc Lạp Lạp: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Mộc Lạp Lạp xoa xoa mũi đụng bị đau, phủ nhận: “Không có ạ…”
Chân mày Phó Cảnh Phi nhướn lên, rõ ràng không tin: “Em cho rằng tôi không nhìn ra?”
Mộc Lạp Lạp bĩu môi: “Em đang suy nghĩ đêm nay em ngủ ở đâu, chắc là anh không biết em có chút lạ giường…”
Về chuyện này thật sự Mộc Lạp Lạp không có nói sạo, cô đúng là có chút lạ giường. Trước kia, lúc vừa đến sống ở Phó gia cũng đã cả đêm mất ngủ, hơn nữa cải vã cùng tức giận bất bình với Phó Cảnh Phi đã dẫn đến khoảng thời gian đó cả người cô đều vô cùng tiều tuỵ.
Nhưng cũng không biết bởi vì sao, cô ở biệt thự đó một khoảng thời gian, dì Xảo dưới phân phó của Phó Cảnh Phi mỗi đêm đều đưa đến cho cô một ly sữa tươi ấm, cô dần dần thành thói quen. Về sau thì hoàn toàn không lạ giường nữa, xem nơi đó hệt như phòng của mình, ngủ cũng bắt đầu vô cùng ngon.
Cho dù khi đó Mộc Lạp Lạp vẫn đối chọi gay gắt với Phó Cảnh Phi, nhưng vẫn không thể phủ nhận cô sống rất thoải mái dưới địa bàn của Phó Cảnh Phi.
Mà hôm nay tới Phó gia, dưới tình trạng bồn chồn một cách khó hiểu, Mộc Lạp Lạp đúng là có chút lo lắng đến thói quen lạ giường của mình, sẽ lại bị mất ngủ.
Đáy mắt Phó Cảnh Phi hiện lên vẻ dịu dàng, đường nét chiếc cằm cũng không sắc bén nữa: “Lát nữa tôi kêu người đưa sữa nóng đến phòng em.”
Cũng chỉ có Mộc Lạp Lạp không biết, mặc kệ Phó Cảnh Phi công việc có bao nhiêu bận rộn đều trước giờ không quên căn dặn người làm trong nhà đưa sữa trợ ngủ đến cho cô. Những chuyện anh làm cho tới bây giờ đều không hề nói với Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp nhìn vẻ mặt dịu dàng của Phó Cảnh Phi, trong lòng mềm thành một cục từ trước đến nay không có, liền ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi ạ.”
“Nhưng mà…” Mộc Lạp Lạp suýt chút nữa quên mất chuyện quan trọng nhất. “Vậy tối nay em ngủ ở đâu hả?”
Trong đôi mắt đẹp của cô mang theo một tia thấp thỏm, nhìn thấy Phó Cảnh Phi không nhịn được nhướn mày cười: “Thế nào, tối nay em muốn ngủ ở đâu?”
Mộc Lạp Lạp chớp chớp mắt: “Em… Đây là nhà của anh, làm sao em biết được.”
Phó Cảnh Phi khẽ hừ một tiếng: “Nếu em nguyện ý, nơi này cũng là nhà của em.”
Trong lòng Mộc Lạp Lạp oán thầm đây coi như là hết, Phó gia thật sự chính là một hồ nước sâu không thấy đáy, không biết lúc nào dìm chết cô.
“Thế nào, không muốn?” Giọng của Phó Cảnh Phi vang vọng trong hành lang.
Mộc Lạp Lạp lầm bầm một tiếng: “Chẳng phải anh cũng không thích ở chỗ này sao… Dù có trở thành nhà của em thì bên kia càng vừa ý em hơn…”
“Bên kia” trong miệng Mộc Lạp Lạp dĩ nhiên là chỉ biệt thự cô đã ở thời gian dài. Đối với Mộc Lạp Lạp mà nói, trải qua cuộc sống ở nơi đó đã đủ để cho cô xem nơi đó thành một nhà mới.
Đồng thời, nơi đó cũng giữ toàn bộ ký ức có liên quan đến Mộc Lạp Lạp và PHó Cảnh Phi, bây giờ nghĩ lại, mỗi một thực tế đều khiến người ta cảm động.
Cô nói nhỏ giọng nhưng bị Phó Cảnh Phi nghe được, trong khoảnh khắc khi hiểu được ý tứ trong lời nói của cô thì sự sắc bén trong mắt đều nhuốm vẻ hớn hở.
Quá khứ, cho dù là tự tin chín chắn như anh cũng không dám chắc có một ngày được người mà anh nhớ nhung rất nhiều năm sẽ buông xuống tất cả lòng phòng ngự, bằng lòng thật sự tin cậy anh, ở cùng với anh.
Mà tình trạng bây giờ đối với Phó Cảnh Phi mà nói đã đầy thoả mãn, chẳng qua là con người chung quy tham lam, anh không thể chỉ bao nhiêu đó…
Phó Cảnh Phi xoa xoa tóc Mộc Lạp Lạp: “Xem nơi nào trở thành nhà cũng được.”
Mộc Lạp Lạp le lưỡi: “Vậy đêm nay tóm lại em ngủ ở đâu?”
Trong lòng Phó Cảnh Phi vui vẻ, lại trêu ghẹo Mộc Lạp Lạp: “Chỗ tôi ngủ là chỗ em ngủ, như thế không tốt sao?”
“Không được!” Mộc Lạp Lạp như lâm đại địch.
Thật ra cô có thể nghe ra lời vừa rồi của Phó Cảnh Phi mang theo ý đùa giỡn, nhưng lại nhịn không được phản ứng quá khích.
Cũng không phải chống cự, cô thuần tuý là cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng, chỉ nghĩ đến phải ngủ cùng phòng với Phó Cảnh Phi là cô suýt mặt đỏ tim đập dồn.
Nhất là nếu còn nằm trên cùng một giường, thân thể cường tráng của Phó Cảnh Phi ở gần cô, đó là thân thể bừng bừng tràn đầy hormone nam tính, mỗi một tấc đường nét da thịt kia đều đẹp vô cùng, đều có thể khiến vô số đàn bà con gái thần hồn điên đảo, đừng nói chi là còn phải tiếp xúc với anh khoảng cách gần như vậy.
Chỉ suy nghĩ một chút, Mộc Lạp Lạp đã không ngừng được hai má cháy đỏ.
Trong lúc cô tưởng tượng mới biết được thì ra PHó Cảnh Phi đối với cô cũng có hấp dẫn trí mạng khó mà kháng cự, chẳng qua là trước đây cô đều giả bộ điềm tĩnh làm như không thấy.
Nhưng bây giờ đã cùng Phó Cảnh Phi hoá đi tất cả can qua, cô không hận thù nữa, thậm chí nhặt lên cảm xúc tên là “thích” của trước đây. Trải qua mấy ngày nay chung sống đã khiến cô từ từ ý thức được biến hoá trong lòng của mình, nên không thể tiếp tục bình tĩnh coi nhẹ sắc đẹp dụ dỗ của Phó Cảnh Phi.
Nghĩ như thế cho nên đỏ ửng trên mặt Mộc Lạp Lạp quả thật vô cùng khả nghi.
Phó Cảnh Phi sâu kín nhìn Mộc Lạp Lạp, hồi lâu môi mỏng khẽ gợi lên: “Sao thế, em đây là… xẩu hổ, hửm?”
Anh nói, còn cố ý dùng ngón tay nâng cằm Mộc Lạp Lạp lên. Lòng bàn tay với thâm ý khác cọ xát trên da cô, dấy lên một trận tê dại.
Cái loại xao động thâm nhập từ da vào mạch máu này khiến toàn bộ lưng Mộc Lạp Lạp đều căng ra.
Cô lắc đầu: “Anh nhìn ra em xẩu hổ ở đâu! Đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân đơn giản như vậy anh cũng không hiểu sao!”
“Đúng không?” Phó Cảnh Phi không cho là đúng, ngón tay cong lại quẹt trên chóp mũi xinh xắn của cô một cái. “Yên tâm đi, em ngủ ở trong phòng trước kia của tôi, tôi đi ngủ ở phòng khách.”
Lần đầu tiên tới Phó gia, khiến cho đại thiếu gia Phó Cảnh Phi được vạn người kính ngưỡng này đi ngủ phòng khách đã khiến cho Mộc Lạp Lạp áy náy ngắn ngủi, nhưng thoáng cái đã bị cô quẳng ra sau đầu.
Có thể ngủ trong phòng trước kia của Phó Cảnh Phi, điều này đối với Mộc Lạp Lạp mà nói thật sự là một hấp dẫn không tồi, khiến trong lòng cô hơi có chờ mong.
Trong phòng của Phó Cảnh Phi có thật nhiều đồ đạc Mộc Lạp Lạp cảm thấy hứng thú. Lúc cô đứng ở bên trong giống như có thể xuyên qua những trang trí cùng poster ở trên tường mà càng thấy thêm PHó Cảnh Phi của thời niên thiếu kia rất khác với bây giờ, nhưng đều được sự chú ý của công chúng.
Cô cũng không biết tại sao mình đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với quá khứ của Phó Cảnh Phi. Nếu có thời gian thích hợp hơn, nói không chừng cô còn có thể quấn lấy Phó Cảnh Phi bảo anh nói cho cô biết. Nhưng không biết cái tên Phó Cảnh Phi phúc hắc, thâm trầm này có chịu nói cho cô biết hay không…
“Được ạ.” Lúc này đây Mộc Lạp Lạp trả lời đặc biệt sảng khoái, còn thiếu chút nữa là nhảy cẫng hoan hô.
Phó Cảnh Phi bật cười: “Phòng vẫn luôn được quét dọn, vỏ chăn ba ngày đổi một lần, em có thể trực tiếp ngủ, tôi ở ngay bên cạnh em, có chuyện gì thì trực tiếp tới gọi là được.”
Mộc Lạp Lạp gật đầu, cố gắng khống chế chút tâm tình kích động ở trong lòng.
Phó Cảnh Phi lại mở cửa phòng ngủ của anh, trong lúc Mộc Lạp Lạp đang chỉ lo kích động không có chú ý tới thì bước vào, cầm lên cái khuôn hình bị úp xuống ở trên giá sách, hai tay đặt ở sau lưng.
“Tôi ra ngoài đây. Ngủ ngon.” Giọng nói trầm thấp như rượu nguyên chất của Phó Cảnh Phi khiến người ta rất dễ say mê.
Mộc Lạp Lạp vẫy tay một cái: “Ngủ ngon.”
Phó Cảnh Phi đóng cửa rời khỏi, nụ cười trên mặt biến mất theo. Anh đứng ở cửa, trong tay vẫn cầm cái khuôn hình kia, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Mộc Lạp Lạp không biết Phó Cảnh Phi đứng ở bên ngoài một hồi mới rời đi, cô đi tới đi lui hai vòng ở trong phòng Phó Cảnh Phi. Tuy rằng buổi chiều đã đến tham quan, nhưng tham quan và ngủ lại nơi này hoàn toàn là hai loại cảm giác khác nhau. Giờ đây cô đứng ở chỗ này, giống như đều vẫn có thể cảm nhận được hơi thở thảo mộc riêng biệt của Phó Cảnh Phi lưu lại ở đây.
Hít sâu một hơi, Mộc Lạp Lạp không nhận thấy rằng vẻ mặt của mình giây phút này rất là mê trai, có vẻ dại trai một cách khó hiểu.
Cô le lưỡi một cái, bật ra sau nằm ở trên giường. Rõ ràng đã rất lâu Phó Cảnh Phi không có ở qua nơi này, vỏ chăn cũng được đổi định kỳ, nhưng Mộc Lạp Lạp lại cảm thấy ngửi được mùi của Phó Cảnh Phi.
Cái mùi hương ngày một đến gần này luôn khiến mạch suy nghĩ của cô hỗn loạn.
Cảm giác tồn tại của Phó Cảnh Phi quá mạnh mẽ, đã làm trong lòng hoàn toàn khắc ghi dấu vết của anh, cho nên khiến Mộc Lạp Lạp lúc này cảm xúc dâng trào khó hiểu.
Cô bụm mặt lăn một vòng ở trên giường, nụ cười khoé miệng nhếch thành độ cong thật lớn, làm thế nào cũng không ngừng dào dạt.
Kiếp trước không hề phát giác, bây giờ mới biết, thì ra ảnh hưởng của Phó Cảnh Phi đối với cô trong lúc vô tình đã mạnh mẽ thâm sâu đến như vậy, khiến cho cô khó có thể chống cự…