Bước đầu trong kế hoạch come out của Hàn Nhất là thu phục em trai mình Hàn thập, bước thứ hai, đương nhiên chính là người "đi trước" Hàn Đình Đình.
Sở dĩ hướng ma trảo đến Hàn Thập mà không phải là Hàn Đình Đình, là bởi vì trong suy nghĩ của Hàn Nhất, Hàn Thập dễ thu phục hơn, Hàn Đình Đình tuổi đã một bài, dù có tự mình trải qua cảnh ngộ tương tự mình, nhưng có lúc, yêu cầu đối với bản thân và người khác không giống nhau.
Hàn Đình Đình làm người tiên phong trong giới nữ, luôn ký thác kỳ vọng cao với bọn nhỏ, đối với cháu trai kiêm người thừa kế tương lai của công ty càng yêu cầu nghiêm khắc.
Hàn Đình Đình trước đã nói rõ: "Con mấy năm trảo đem kính, người trẻ tuổi thì đừng suốt ngày nghĩ đến việc yêu đương, có thời gian sao không tập trung vào sự nghiệp như Dương Dương, sự nghiệp tốt đẹp, còn sợ về sau không tìm được vợ sao? Có tiền có thể cho vợ mặc vàng đeo bạc, ăn sung mặc sướng, không có tiền thì để vợ tương lai đi uống gió Tây Bắc à?"
Hàn Nhất cảm thấy, cô mình nói những lời thế này thì chắc chắn là tiền mãn kinh tới rồi, nội tiết tố mất cân bằng. Cậu có tiền hay không có gì có gì khác biệt đâu, dù sao thì Trịnh Hải Dương có tiền mà, đủ để nửa đời sau cậu cơm áo không lo.
Những lời này cậu đâu thể nói với Hàn Đình Đình, dù sao khi đó quan hệ của cậu với Trịnh Hải Dương vẫn là huynh đệ thuần khiết. Bây giờ không giống, cậu muốn nói mấy lời này tuyệt đối là hợp tình hợp lý.
(~ ̄▽ ̄)~
Sáng sớm Hàn Nhất khoát lên hai bộ tây trang, làm cơm sáng, lại lôi bộ trà cụ mà ba cậu tiếc không dám dùng mang từ trấn Cảnh Đức về, ngâm một bình trà hoa cúc.
Trịnh Hải Dương từ trên lầu xuống, ngửi ngửi, "Trà gì đấy?"
Hàn Nhất lọc bông cúc ra, lại rót nước trà ra bình giữ nhiệt, giương mắt cười tủm tỉm nói: "Trà hoa cúc."
Trịnh Hải Dương trừng mắt, lại đảo qua bộ trà trên bàn, hận không thể nuốt nước mắt trước màn phá của này: "Bộ trà cụ này không phải là ba em luôn tiếc không dám dùng sao?"
Hàn Nhất đặt bình giữ ấm lên bàn cơm, quay đầu dùng nước súc rửa bộ trà cụ, một bên rửa một bên nói: "Mua đương nhiên là để dùng, không cần tiếc làm gì, dùng xong thì trả về, anh không nói em không nói, làm sao ông ấy biết."
Trịnh Hải Dương: "Hảo con trai." Trừng mắt: "Em ngâm trà hoa cúc cho anh à?"
"Ai, gần đây anh vất vả, mới hạ sốt, có gì nói uống cái gì bổ cái đó."
Trịnh Hải Dương giơ tay, nổi giận: "Thế ngâm cả một thùng trà hoa cúc đây uống đi!"
Hàn Nhất cười: "Cho anh, em không cần."
Sáng sớm Trịnh Hải Dương đã bị Hàn Nhất chọc tức, cơm sáng cũng ăn thêm hai quả trứng, ăn xong hai người lái xe đến công ty, Trịnh Hải Dương vẫn là xách cái bình giữ ấm đựng trà hoa cúc kia đi.
Hàn Nhất vừa đến công ty liền hỏi thư ký về lịch trình của Hàn Đình Đinh, thư ký liền cho Hàn Nhất biết sáng nay có một cuộc họp qua video, 9h30 tổng giám đốc sẽ đến.
Hàn Nhất biết hội nghị đó, gần đây chuỗi cung ứng gặp chút vấn đề, nguyên nhân chủ yếu là công ty đó gần đầu cũng một công ty Đức hợp tác, bởi vì hợp tác tốt, giá cả cũng hợp lý, bán đến hàng chạy không kịp.
Vốn dĩ với loại quan hệ hợp tác này, hợp đồng niêm yết rõ ràng, từng điều khoản đều đã được viết rõ ràng rành mạch, đáng lẽ ra không có lý do mà xảy ra việc gì quá tồi tệ.
Nhưng tình huống thực tế thì mối quan hệ này dựa vào nhân tình, lần này là do nhà cung ứng đã hợp tác nhiều năm, quan hệ lại không còn ổn định, cảm thấy quyền lợi bị tổn hại, chạy đi khiếu nại, công ty phải tiếp nhận, chẳng những phải chịu trách nhiệm mà còn phải an ủi xoa dịu mối quan hệ, cuối cùng nghĩ ra một cái mà mọi người đều vừa lòng mà lợi ích cũng không chịu tổn hại.
Trừng hợp là dự án Đức này là do Hàn Nhất phụ trách và ký hợp đồng, bên cung ứng gây chuyện đến tận phó giám đốc là Hàn Nhất luôn, nhưng cậu vừa mới xin nghỉ để đi gặp Trịnh Hải Dương, nên việc này mới để Hàn Đình Đình giải quyết.
Vừa nghe nói đến sáng nay Hàn Đình Đình có họp qua video với bên cung ứng Hàn Nhất liền cảm thấy đúng là kỳ quái, bây giờ bên cung ứng có thể uy hiếp công ty mình á? Còn họp? Còn cái gì mà nói nữa!
Sáng sớm Hàn Nhất đến, sấm rền gió cuốn mở họp, xử lý vài việc, khi Hàn Đình Đình vừa đến văn phòng, cậu quyết đoán đuổi theo tới.
"Nếu là đến nói vụ bên cung ứng, thì đừng quản, để cô giải quyết." Hàn Đình Đình ném túi xách lên sô pha, lại cởi áo khoác, nói: "Con hẳn là cũng nghe nói, lần này mấy nhà cung ứng đối với vụ này có bất mãn, nói này nói nọ về con, để con tới xử lý khó tránh khỏi gây ra mấy việc không thoải mái. Hàng bên Đức có vẻ không tồi, cô không bỏ hợp tác với họ đâu, muôn trấn an ông bạn già mà thôi, cứ vậy đi, thời điểm nói đến ân tình thì đâu ai nói đến hợp đồng, chờ đến khi hợp đồng có thể dùng, thì còn ai để ý tới ân tình.
Hàn Đình Đình vào văn phòng, gỡ bao tay thoa kem dưỡng tay, miệng cũng chẳng nhàn rỗi, nhưng nói một đồng cũng chẳng ai thèm rep, quạu quay đầu, thấy Hàn Nhất dựa vào sô pha, khoanh tay nhìn mình.
Hàn Đình Đình đóng nắp kem dưỡng lại, "Nhìn cô làm gì? Không phục à? Muốn nói cái gì?"
Hàn Nhất nhướng mày: "Cô tính làm gì? Để bên mình thêm hàng tồn kho cũng mấy nhà cung ứng đó, làm thêm hoạt động, trả lại chút tiền ưu đãi?"
"............."bị Hàn Nhất nói trúng hết cả, Hàn Đình Đình đúng là định làm như vậy.
Hàn Nhất: "Nữ sĩ Hàn Đình Đình, tổng giám đốc ơi! Ân tình không thể dùng như vậy được."
Hàn Đình ĐÌnh: "Biết ngay là con sẽ không phục mà."
Hàn Nhất: "Ở vấn đề này chúng ta không thể lùi bước được, hợp đồng còn một đống ở đó, bọn họ không phục mà chỉ là đi nói."
Sáng sớm Hàn Đình Đình đến đây, thiếu chút nữa bị tức chết: "Con cứ xử lý vấn đề như vậy, đúng trẻ tuổi trẻ khí thịnh."
Hàn Nhất: "Qua một lần dầu gội không đủ tiêu chuẩn, lần trước nữa sữa rửa mặt có vấn đề, có lần nào mà con không xử lý đâu, đấy không phải là ân tình à? Đáng cung ứng chỉ là hóa chất của mình bán không được, làm sao mà nghĩ đến cái gọi là chất lượng. Ân tình nên cho chúng ta đều cho, việc lần này bọn họ dám liên thủ, chính là khi dễ người khác, còn đòi chiếm thêm lợi ích."
Hàn Đình Đình bôi xong kem dưỡng da tay, nâng cánh tay mảnh khảnh lên, chỉ ra cửa, nghiêm nghị nói: "Nên làm gì thì làm đi!"
Hàn Nhất giương mắt: "Con đến không phải để nói với cô việc này."
"Có gì màu nói."
Cửa lớn văn phòng vẫn đóng chặt, thời điểm Hàn Nhất đi vào đã tự mình khóa cửa. Hiện tại Hàn Đình Đình hiển nhiên không muốn tám chuyện, trong đầu không ngừng xoay chuyển việc cung ứng, Hàn Nhất cũng biết vừa rồi cậu đã làm cô nóng máu, nhưng cậu biết, Hàn Đình Đình có cóc tức hơn nữa vẫn nên kháng nghị lại vụ cung ứng, chỉ là ngại quan hệ đã hợp tác nhiều năm, đâu thể nói lật mặt như bánh tráng được.
Cũng chính vì không thể tùy tiện lật mặt, Hàn Đình Đình tức càng thêm tức.
Hàn Nhất nhìn Hàn Đình Đình, xác định người phụ nữ thời đại này đang vô cùng lý trí mới nói: "Cô, Com đang come out với cô."
Hàn Đình Đình đang cúi đầu tự hỏi, nghe được Hàn Nhất nói, kinh ngạc ngước mặt, siết chặt kem dưỡng trong tay: "Con nói cái gì?" Cô nghe nhầm rồi đúng không?
Hàn Nhất đứng lên, sống lưng thẳng tắp, cách một khoang, trịnh trọng nói: "Con với anh Dương Dương đã yêu nhau một thời gian rồi."
Kem dưỡng da tay rơi xuống thảm, Hàn Đình Đình lần này nghe được rõ ràng, cô không nghe lầm, một chữ cũng không, thanh niên trước mắt nhìn cô bình tĩnh trình bày một sự thật, cùng một việc mà nhiều năm trước cô đã làm qua.
Loại bình tĩnh này, khẩu khí hòa hoãn, ánh mắt kiên định, dù là tâm thái nào cũng giống nhau như đúc.
"Con điên rồi!" Đây là phản ứng đầu tiên của Hàn ĐÌnh Đình, không sai biệt tí nào với Hàn Trị Quân năm đó.
Mà phản ứng lúc sau, Hàn Đình Đình lại lý trí tự hỏi, cô nhìn Hàn Nhất nắm chặt tay đi qua đi lại trong văn phòng bản thân.
"Ba mấy đứa đã biết chưa?"
Hàn Nhất: "Chưa biết."
"Dương Dương chịu con."
"Ừa, đã chịu rồi."
"Con tính come out với người nhà?"
"Đúng vậy ạ."
"Dương Dương đã biết chưa?"
"Chưa biết."
"Trừ cô ra, trong nhà còn ai biết nữa?"
"Hàn Thập."
......
Hàn Đình Đình đi qua đi lại trong văn phòng, lần này cảm xúc hòa hoãn lại, cô vẫn không thể tiếp thu được, mặc kệ bản thân có phải hay không, cũng mặc kệ việc cô có cùng cảnh ngộ với Hàn Nhất, cô chỉ biết con đường quả thật rất khó khăn, bởi vì quá khó, cô hy vọng những gì Hàn Nhất nói là giả.
Một con đường khó đi như vậy, sao Hàn Nhất lại cố tình đụng phải, hơn nữa lại còn Trịnh Hải Dương, hai đứa bây, lại chọn nhà thân thiết nhất!
Cuối cùng Hàn Đình Đình thở dài một hơi, xoay người đi qua chỗ Hàn Nhất, đứng trước mặt cậu, bắt lấy tay cậu, ngước mắt nhíu mày nói: "Rất khó, con đường này rất khó đi."
Hàn Nhất lười nhác cười cười: "Cô, cô quên rồi sao, lúc trước khi cô come out, là con đã kiếm tư liệu, khai thông cho ba."
Hàn Đình Đình sửng sốt: "Lúc ấy sao mà cô biết con cũng...."
Hàn Nhất: "Cô, lần này con muốn cô giúp con."
Hàn Đình Đình trước sau không thể bình tĩnh lại nổi, hai đứa nhỏ này, đều là được cô nhìn từ nhỏ đến lớn, Hàn Nhất thông minh đến giật mình, Trịnh Hải Dương hiểu chuyện nghe lời, sao cố tình lại là hai đứa bé này.
"Bắt đầu từ khi nào?"Hàn Đình Đình hỏi.
"Mấy hôm trước, sau khi con xin nghỉ." Hàn Nhất đúng sự thật nói: "Là con chủ động."
Từ năm từ tiếng Trung đơn giản mà Hàn Đình Đình thu được quá nhiều tin tức, là Hàn Nhất chủ động, Trịnh Hải Dương bị động, nhưng Trịnh Hải Dương chịu rồi, mặc kệ quá trình thế nào, mặc kệ Trịnh Hải Dương xuất phát từ tâm thái gì, nhưng thằng bé đã chịu Hàn Nhất.
Bọn họ muốn come out.
Hàn Đình Đình lại thở dài một hơi, ngồi trên sô pha tự hỏi việc này, một lát sau ngồi lại bàn làm việc, hướng Hàn Nhất phất tay: "Cô biết rồi, đã biết, con đi trước đi, để cô suy nghĩ đã."
Tiếp theo ấn đương ân nội tuyến, chuyển đến thư ký: "Hủy cuộc họp sáng nay đi."
Thư ký ở phía kia nói: "Bên cung ứng...."
Không nhắc đến bên cung ứng còn đỡ, nhắc tới chuyện này, Hàn Nhất Trịnh Hải Dương muốn come out, hơn nữa mấy việc công tác gần đây còn lung tung rối loạn toàn bộ việc này nảy lên huyệt Thái Dương, Hàn Đình Đình giận điên nói: "Nói với họ, muốn làm gì thì làm, không muốn hợp tác thì cút! Để họ tự nhìn lại hợp đồng trong tay bản thân đi, trên hợp đồng viết thế nào mà muốn cò kè mặc cả đường sống! Dầu gội mặt nạ, có cái nào đủ tiêu chuẩn đâu mà muốn chúng ta chùi đít giùm, có là cức hay nước đái ta cũng đéo đi chùi cho đâu! Gọi luật sư công ty qua đây! Nếu họ còn vô nghĩa nữa thì để luật sư qua trực tiếp đến hầu tòa cho!"
Hàn Nhất thừa dịp lửa của Hàn Đình Đình còn chưa lớn lắm, đang muốn im lặng lăn đi, vừa mới đến cửa, còn chưa kịp khép lại đã bị gọi lại.
Hàn Đình Đình cúp máy cười lạnh, nói: "Mới nãy khóa cửa, hôm nay cố ý đến dời sự chú ý đúng không, mày vì chuyện come out mà đến em trai ruột cũng lôi vào được, sao không nói thẳng luôn mày tính làm gì?"
Hàn Nhất kéo ống quần, quỳ xuống, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là tâm tịnh khí hòa thẳng thắn thành khẩn nói: "Con chỉ là đau lòng anh Dương Dương, anh Dương Dương của con từ nhỏ đến lớn vì hai nhà không thiếu được chữ lòng. Con không muốn làm anh ấy khó xử."
Hàn Đình Đình: "Vậy mà mày con...." Trêu chọc nó.
Hàn Nhất cười cười: "Cô, có một câu, gọi là lưỡng tình tương duyệt."
Hàn Đình Đình ném tập tài liệu trong tay ra: "Đến lúc này mà còn lải nhải!"
Hàn Nhất thấy bộ dạng này của cô, liền biết việc đã thành, đang muốn ra ngoài, trong văn phòng lại vang lên tiếng chuông di động.
"Của cô." Hàn Đình Đình sờ di động trong túi, cầm lên nhìn, sửng sốt.
Hàn Nhất đang muốn đi, hàn Đình Đình hô "Dừng lại", giở màn hình lên, hương cậu quơ quơ: "Anh Dương Dương của con tìm cô ăn tối, con đoán xem nó muốn nói gì với cô?"
"Cô à!" Hàn Nhất lập tức nhào tới, ghé vào bàn, chắp tay trước ngực thấp giọng cầu xin: "Trong nhà con chỉ có cô là chiến hữu, anh ấy khẳng định tìm cô để nói chuyện come out, tìm kiếm cách mạng chân lý. Kế hoạch của con cô khoan hãn cho anh ấy biết, cô chẳng những không thể cho anh ấy biết còn phải khuyên anh ấy thành thật ngốc nghếch, làm ơn đừng chủ động tìm người nhà mà come out."
Hàn Đình Đình sờ sờ quả đầu được vuốt gel tạo kiểu của Hàn Nhất, "Thật là một bạn trai tốt, anh Dương Dương của con mà biết, khẳng định sẽ...... Lột da mày ra!"
- end chương 93-