*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngô Hiểu Lệ thấy bản thân sắp điên đến nơi rồi.
Không phải nguyên nhân gì đặc biệt, đơn giản chỉ là ông chủ cao phú soái kim cương của công ty họ đột nhiên lấy lí do công tác khẩn cấp mà gọi cô cùng một đồng nghiệp lên.
Hiện đang ngồi trên xe lửa, vị đồng nghiệp 80kg kia ngủ đến nước miếng chảy dài, cô đứt từng khúc ruột nhắn nhìn cho bạn thân, bạn thân cô cảm thấy cô suy nghĩ nhiều, nhưng Ngô Hiểu Lệ vẫn cảm thấy có vấn đề.
[ Nếu hắn không xem trọng tao thì tốt, sợ là hắn không chỉ xem trọng tao mà còn muốn ngủ cơ! >_<, mày nói xem, nếu hắn muốn ngủ, tao không hold được hắn thì làm sao bây giờ?!]
[ Có bệnh lâu năm mà giấu hả, mày cũng bảo là ông chủ còn dắt thêm một người cơ mà, chơi vui vẻ đi, nhớ mang quà lưu niệm đặc sản về đây cho tao.]
[Nhưng mắc gì ông chủ lại muốn dắt tao theo, mày nói xem có phải là hắn không muốn nhìn như dẫn theo có mình tao nên mới cố ý mang một nữ đồng nghiệp theo không?]
Bạn thân đầu bên kia của Ngô Hiểu Lệ thật sự sắp mù đến nơi, chỉ có thể trả lời [Có lẽ khẩu vị của ông chủ mày hơi bị mặn, muốn một lần cả mày và vị đồng nghiệp kia luôn]
Ngô Hiểu Lệ giương mắt, nhìn nữ đồng nghiệp nặng 80kg, nhịn không được run lập cập, không dám nhìn nữa.
Sự thật chứng minh sức tưởng tượng của phụ nữ luôn phong phú đến vô biên vô hạn, vị ông chủ cao phú soái kim cương trong miệng Ngô Hiểu Lệ chính là Trịnh Hải Dương, người chẳng có chút hứng thú nào với nữ giới.
Tuy rằng lần công tác này chỉ là lấy cớ, nhưng cũng không phải hoàn hoàn không có gì làm, nguyên nhân lần chiêu đãi này là bởi vì Trịnh Hải Dương đã bàn được một mối lớn với công ty ở thành phố B, ông chủ công ty đối phương thịnh tình mời anh tới chơi, Trịnh Hải Dương liền dứt khoát đem một người ở bộ phận kế hoạch cùng một nữ đồng nghiệp đi, mục đích chính là để các cô học hỏi kinh nghiệm của công ty người ta.
Nhưng Ngô Hiểu Lệ là một người phụ nữ, trực giác vẫn là rất chuẩn, ông chủ của cô đúng là hôm nay có không bình thường lắm, bằng không cô cũng sẽ không phỏng đoán suy nghĩ nhiều như vậy.
Mà giờ phút này vị trí đối diện Ngô Hiểu Lệ lại trống không, chỉ có một cái áo vest bị tiện tay ném lại, không ai ngồi.
Sau khi xe lửa rời khỏi tỉnh thành, bực bội trong lòng Trịnh Hải Dương giảm đi một chút, nhìn cảnh vật cứ lướt nhanh ngoài cửa sổ cũng không làm anh thấy thả lỏng nhiều, sự buồn bực này cứ như cũ nặng trĩu đè ở trong lòng.
Trịnh Hải Dương có thể cảm giác được mình đang trốn tránh.
Việc này cũng không có gì mà không dám thừa nhận, anh thừa nhận là bản thân đang trốn tránh, mấy ngày nay anh hoàn toàn không có cách nào nhìn thẳng Hàn Nhất. Trừ bỏ việc Hàn Nhất là người thân, hiện tại lại thành một loại tồn tại khác, loại thay đổi này anh không tiếp thu được, dứt khoát trốn đi luôn.
Trịnh Hải Dương cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn một mình an tĩnh suy nghĩ một chút, anh cũng không biết bản thân có thể nghĩ ra được gì nhưng so với việc suốt ngày nhìn Hàn Nhất đến hoảng hồn muốn tâm thần thì vẫn tốt hơn nhiều.
Từ tỉnh thành đến thành phố B cũng không xa, đi khoảng 3 tiếng là tới, khi đến nơi là cỡ 4h chiều, đối phương đã cho người đến chờ từ trước, Trịnh Hải Dương không theo lên xe, để hai người nhân viên nữ kia về khách sạn trước.
Vị nữ phụ trách 80kg kia ngủ đến mặt hằn đầy vết đỏ, lấy gương ra dặn lại trang điểm, mới phản ứng lại, ngẩn người nói: "Trịnh tổng, ngài không ngồi cùng bọn tôi sao?"
Trịnh Hải Dương nhàn nhạt nói: "Không được, mọi người an bài khách sạn cho họ đi, đi thăm thú nhiều nơi, năm ngày sau chúng ta trở về, lần này tính là đi công tác, chi phí do công ty trả." Dừng một chút, "Chỉ là khi trở về phải viết cho tôi một bài báo cáo, hai người không phải đến để chơi, tôi cũng phải nhìn thành quả."
Khi ở trên xe Ngô Hiểu Lệ còn miên man bất định, xuống xe liền hoàn toàn tỉnh táo, nghe Trịnh Hải Dương nói xong nghĩ thầm tư bản quả nhiên là tư bản, bà nội tư bản!
Trịnh Hải Dương nói xong liền cầm hành lý bản thân rồi bấm nút biến, thành phố B có vùng sông nước trấn nhỏ không tồi, giống với *Zhouzhuang, anh đến thành phố B cũng không liên lạc bạn bè, dứt khoát kêu taxi đến cái trấn nhỏ đó.
*Zhouzhang: là một đơn vị hành chính cấp thị trấn thuộc quyền quản lý của thành phố Côn Sơn, thành phố Tô Châu, tỉnh Giang Tô, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Được bao quanh bởi các hồ và sông, đây là một thị trấn nước Giang Nam điển hình và được mệnh danh là "Nước số 1 Trung Quốc Thành phố". Bây giờ nó đã trở thành một khu du lịch danh lam thắng cảnh nổi tiếng. Năm 2019, nó được đánh giá là một trong 100 thị trấn hàng đầu về văn hóa Trung Quốc.
Lên xe anh gọi mấy cuộc điện thoại, trong đó có ông chủ công ty đối tác, kết quả ra ga tàu không đón được người, nghe được tin này ông chủ bên kia cấp tốc gọi điện cho Trịnh Hải Dương.
Việc trên thương trường cũng không phải nhân tình thầm lui tới, hôm qua hắn mà mời được Trịnh Hải Dương đến đây thì anh đã nợ hắn một nhân tình, đạo lý này mọi người đều hiểu, chỉ tiếc đối phương thấy Trịnh Hải Dương trẻ tuổi, cho rằng dùng loại phương pháp này có thể gạt người trẻ, không bỏ chút công mà muốn cho nhân tình.
Đối phương lừa Trịnh Hải Dương, Trịnh Hải Dương cũng đơn giản lừa trở lại, không cho đối phương chiếm miếng tiện nghi nào, anh không có khả năng đến khách sạn đối phương, để đối phương chiêu đãi hai vị đồng nghiệp nữ kia đã là cho mặt mũi rồi.
Đối phương trong điện thoại mời mọc hết lời, Trịnh Hải Dương liền trực tiếp trả lời: "Lưu tổng cũng đừng khách khí, dù sao thì tôi đến thành phố B cũng vì có chuyện cần làm, nếu có việc gì thì tôi sẽ liên lạc với anh ngay."
Lời này vừa nói ra, đối phương đã hiểu, Trịnh Hải Dương lần này đến thành phố B, căn bản không tính đến đây, rốt cuộc cũng biết rằng người đã thành niên trong điện thoại này không dễ lừa gạt, chỉ đành từ bỏ, khách khí mấy câu kiểu ăn uống đi chơi vui vẻ, sau đó liền cúp điện thoại.
Mới cúp chưa bao lâu thì Hàn Nhất gọi đến, Trịnh Hải Dương ban đầu tính không bắt máy, nhưng cảm thấy thế thì trông có vẻ cố tình quá, một giây cuối cùng trước khi chuông điện thoại ngắt thì nhấc máy.
Âm thanh Hàn Nhất nghe có vẻ không vui lắm: "Lại họp ở đâu?!"
Trịnh Hải Dương quay đầu nhìn ra ngoài xe, khi nghe được âm thanh Hàn Nhất anh có cảm giác như taxi đang đưa anh về nhà, thẳng đến khi nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa sổ là kiến trúc xa lạ, mới bừng tỉnh mình đang không ở tỉnh thành.
Anh thở dài trong lòng, nói: "Không phải, đi công tác, đã đến nơi rồi."
Hàn Nhất ở đầu bên kia sửng sốt: "Đi công tác? Sao em chưa từng nghe anh nói qua thế? Công ty mấy anh làm việc kiểu gì mà phải ngay hôm nay?"
Trịnh Hải Dương nói: "Có việc gấp" dừng một chút: "Không nói được, còn có việc, cúp nha." Nói xong liền cúp luôn, trong lòng bực bội muốn chết.
Từ ga tàu hỏa đến khu thắng cảnh cũng không gần, tầm 45p mới tới, Trịnh Hải Dương kéo hành lý trong vùng sông trấn nhỏ muốn kiếm một khách sạn, hỏi giá thì biết một đêm mà tới 250 tệ?!
Trịnh Hải Dương kéo hành lý đi thẳng, nghĩ thầm một nơi không mấy nổi tiếng, ngày trước chỉ là một nông thôn nhỏ cả đêm 30 tệ cũng chưa có người ở, bây giờ mà muốn tận 250 tệ á? Ăn cướp à?!
Trịnh Hải Dương sao có thể bị người ta lừa được, đi vào một khu phía trước, ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói: "Người đẹp à, rẻ chút."
Điểm du lịch kẻ đến người đi, đứng trước quầy lễ tân ai mà chả có cặp mắt sắc bén, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ai có tiền ai không có, cái áo sơ mi trên người Trịnh Hải Dương cũng phải vài ngàn, đối phương liếc mắt cái là nhìn ra, vì thế pha trò nói: "Không được nha anh trai, phòng đều gần hồ, buổi tối mà ra ban công đứng là có thể bao trọn cảnh đêm vùng sông nước và phòng của chúng tôi đều là phòng đặc biệt, 250 tệ tùy anh chọn, bao bữa sáng bữa trưa bữa tối luôn, nếu anh muốn ăn ở đây thì có thể ăn cùng chúng tôi, nước ấm có sẵn 24/24, máy sấy TV điều hòa cái gì cũng có, 250 tệ thôi anh trai à không thiệt đâu."
Trịnh Hải Dương đương nhiên không nghe, anh không thiếu chút tiền này, nhưng cứ cảm thấy không cần thiết phải lãng phí nhiều tiền như vậy, tiền cũng là anh cực khổ kiếm được, cũng đâu phải trừ trên trời rơi xuống, anh giơ một ngón tay, cò kè mặc cả nói: "Chỗ này của mấy người không lò vi sóng, không tủ lạnh, không máy giặt, phòng không lớn còn có chút ẩm ướt, lại không phải là mùa du lịch cao điểm, 250 tệ? Chị gái à chị thật không muốn làm ăn sao?"
Bà chủ nghĩ nghĩ: "Thế anh nói xem bao nhiêu?"
Trịnh Hải Dương lại vươn ngón tay: "100, cho tôi cái phòng, cơm sáng trưa tôi tự giải quyết."
Đối phương do dự, Trịnh Hải Dương kéo vali muốn đi, bà chủ ở phía ra post tay Nhĩ Khang: "Được được được, 100 thì 100, ở mấy ngày mấy ngày?"
Trịnh Hải Dương từ quần tây lấy ví ra, một bên móc tiền ra một bên nói: "Ở tạm 5 ngày đi."
Ngày đầu tiên Trịnh Hải Dương định thăm thú vùng sông nước, nhưng lên lầu rồi liền lười chảy thây, phòng không lớn, nhưng trang trí cũng không tồi, chăn đệm cũng là mới đổi, mở TV rồi ngã lên sô pha đơn, chỉnh chỉnh rồi bất động.
Khi trong lòng có chuyện người ta cũng cảm thấy thân thể nặng trĩu, không muốn động cũng lười động, nếu ở một mình thì không muốn ra ngoài, dù có là du lịch cũng thế, Trịnh Hải Dương đang ở trạng thái như thế, anh rửa ráy đơn giản rồi bò lên giường, cơm chiều cũng không ăn, mở điều hòa rồi bất tỉnh.
Hơn 11h tối Trịnh Hải Dương bị đói tỉnh, khi xuống lầu đã hoàn toàn quên thời điểm bản thân cò kè mặc cả đã nói là sẽ không ké cơm của người ta, bà chị chủ nhà trọ cũng coi như phúc hậu, tìm được một ít bánh bao cùng một gói mỳ ăn liền, còn cầm hai cái chén sạch cho anh chút canh trứng gà.
Trịnh Hải Dương ngồi trong phòng ăn mỳ gói, ăn sạch bát mì với bánh bao nóng hổi, không còn một giọt canh, ăn xong lại cầm chén đũa xuống.
Phòng trọ cũng không có mạng, tín hiệu còn miễn cưỡng vạch có vạch không, Trịnh Hải Dương nạp 3g lướt web, nhàm chán đi ra lướt QQ, phát hiện avatar Hàn Nhất xám xịt.
Hiện tại Trịnh Hải Dương ở xa ngàn dặm giải quyết cảm xúc, nhìn đến avatar xám xịt của Hàn Nhất, anh nhìn thời gian, sắp 12h30 rồi, nhưng ngủ không được, chỉ có thể nghĩ lung tung.
Anh nghĩ bản thân chắc chắn bị bệnh thần kinh mới có thể thích Hàn Nhất, nhất định là thế, anh cũng không kéo tơ lột kén tự hỏi chính mình vì sao lại thích Hàn Nhất, theo góc nhìn của anh thì loại chuyện tình cảm thế này làm gì có nhân quả đạo lý, chủ yếu là ở cảm giác, anh có loại cảm giác đặc biệt này với Hàn Nhất, rồi lại ương ngạnh buộc bản thân không thể tiếp tục như thế.
Thật ra trốn đi như thế này cũng không phải là tìm đáp án hay biện pháp giải quyết, Trịnh Hải Dương biết bản thân chỉ là muốn kiếm một nơi để né tránh Hàn Nhất mấy ngày, một mình ngồi đâu đó ngốc mấy ngày, Trịnh Hải Dương trước nay không nghĩ sẽ tìm một cái kết quả cho đoạn tình cảm ngớ ngẩn này, dù là lý trí hay bản năng cũng đều nói cho anh, không thể.
Thời điểm ăn mỳ Trịnh Hải Dương đã nghĩ kỹ rồi, trở về rồi xem như chưa có việc gì xảy ra, nếu muốn thích trốn thì trốn tiếp thôi, thời gian dài có lẽ tình cảm sẽ phai nhạt, về sau Hàn Nhất kết hôn rồi sinh con, nếu anh không có việc gì, đến lúc đó có thể xuất ngoại du học... Dù sao, một đường này Trịnh Hải Dương đều đặc biệt bi quan, càng nghĩ càng thấy mình sao mà bi thương quá, đến mình còn tự thấy thương bản thân luôn.
Chỉ quá nửa đêm một chút, di động đột nhiên vang lên, hai chữ Hàn Nhất hiện lên, tiếng chuông chấn động vang lên trong căn phòng yên tĩnh có vẻ đột ngột, thiếu chút nữa hù chết Trịnh Hải Dương.
Tay anh cầm điện thoại, trừng mắt nhìn màn hình, thằng thần kinh này phát bệnh gì mà gọi quài dẫy? Bây giờ đã quá nửa đêm rồi đó??!! Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Trịnh Hải Dương bắt máy, còn chưa lên tiếng, đầu bên kia âm thanh Hàn Nhất vang lên oang oang: "Tỉnh tỉnh!! Em đang ở ga tàu thành phố B, anh ở đâu? Đừng có nói là không ở thành phố B!!"
Trịnh Hải Dương khiếp sợ đến không nói nên lời, Hàn Nhất chạy đến đây làm gì?! Anh kinh ngạc nói: "Em ở ga tàu hỏa?!"
Hàn Nhất: "Đúng vậy, nói địa chỉ cho em, em bắt xe qua."
Trịnh Hải Dương bật dậy, lúc này còn không nghĩ đến việc khác, "Bây giờ bao lâu nữa thì em đến thành phố B?"
Đầu bên kia điện thoại Hàn Nhất cũng không kiên nhẫn: "Đừng dông dài, nói địa chỉ cho em, nửa đêm bị cướp giật gì đó thì làm sao bây giờ?"
Phản ứng bản năng Trịnh Hải Dương đối với Hàn Nhất chính là quan tâm, vừa nghe đến "nửa đêm" với "đánh cướp" là trong lòng đã nhảy dựng lên, theo bản năng phun địa chỉ ra, nói xong hỏi: "Trên người em có tiền không? Có đủ để gọi xe không?!"
Hàn Nhất lại la lên: "Trời đất! Anh trọ ở cái vùng sông nước kia á? Đầu úng nước à? Anh chờ nha, em lên xe rồi, rất nhanh liền tới rồi." Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Cuộc điện thoại này của Hàn Nhất khiến Trịnh Hải Dương hoàn toàn tỉnh táo, từng cái lỗ chân lông đều thanh tỉnh, anh nhảy dựng từ giường lên rồi mặc quần áo, vừa thay vừa buồn bực nghĩ Hàn Nhất chạy đến đây làm gì, xong lại cầm điện thoại và ví bước ra cửa.
Xuống lầu, quầy lễ tân đã đổi người, trừng mắt nhìn Trịnh Hải Dương "Trễ thế này anh còn đi ra ngoài ạ?"
Trịnh Hải Dương nhìn cậu ta: "Có gì ăn không? Chút nữa em trai tôi tới."
Thằng nhóc kia mở to mắt gật đầu: "Có ạ." Trời mẹ thanh niên thời nay nay có máu vậy sao, hôm nay cậu đã tiếp vài người nửa đêm đến dừng chân rồi.
Trịnh Hải Dương biết điểm du lịch này xe taxi không vào được, phải dừng ở cổng, anh chạy ra cổng đợi, nửa đêm mọi nhà đều đóng cửa, nhưng có vài cảnh khu đêm còn mở, xa xa ánh đèn đường cùng các cảnh khu đêm chiếu sáng hòa vào nhau cũng khá đẹp, nhưng Trịnh Hải Dương chẳng có tâm tình nào thưởng thức cảnh đêm, ở cổng đợi chừng nửa giờ mới thấy được xe taxi đưa Hàn Nhất đến.
Quả nhiên tiền của Hàn Nhất không đủ, còn thiếu hai mươi mấy tệ, Trịnh Hải Dương trầm mặt đưa tiền cho anh trai lái xe, nhịn không được bắt bẻ nói: "Có bệnh à, tối vậy rồi còn đến đây."
Hàn Nhất nhảy từ ghế phụ xuống, lấy hành lý từ cốp, giương mắt nhìn xung quanh, há mồm nói: "Sao ở đây không thèm mở cái cửa hàng tiện lợi 24h thế?"
Trịnh Hải Dương trả tiền taxi xong liền quay đầu đi, anh giận đến thiếu chút nữa là nhấc chân đạp Hàn Nhất, mà Hàn Nhất lại mặt dày mày dạn dính lên, kéo hành lý theo anh nói: "Sao anh lại không ở khách sạn?"
Trong lòng Trịnh Hải Dương trợn trắng mắt, sắp bùng nổ đến nơi, anh chạy đi chính là để trốn thằng chẻ chow này!!! Có thể để ông đây thanh tịnh mấy ngày không!! Đến tận đây là muốn quậy kiểu gì đây??!
Trịnh Hải Dương đánh giá Hàn Nhất từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: "Anh không thích ở khách sạn. Em chạy đến đây làm gì?"
Hàn Nhất nghĩ thầm em đây cũng là ngàn dặm truy vợ, em dễ dàng lắm sao? Chạy tới mà còn bị người ghét bỏ! Ngoài miệng nói: "À, em đến để du lịch ạ."
Du lịch khỉ ho gì chứ, hơn nửa đêm đi du hồ sao?
Trịnh Hải Dương dẫn Hàn Nhất về nhà nghỉ, cậu lẽo đẽo kéo hành lý theo sau, cảnh khu ở tuyến đường chính đã sớm bị phong tỏa, chỉ có đường nhỏ hai bên mới đi được, hai người đàn ông đi trên đường, khi nói chuyện còn có chút tiếng vang, giống như nơi này chỉ có bọn họ vậy.
Hàn Nhất: "Haiz, anh không phải nói là có công tác gấp nên mới lên đây sao? Anh đi công tác thế nào mà lại ở điểm du lịch? Chẳng lẽ công ty các anh tính hủy điểm du lịch này đi rồi xây một tòa chung cư à? Sao mà đủ được?"
Hàn Nhất: "Lúc em gọi điện cho anh khẳng định anh chưa ngủ, em nghe tiếng anh liền biết chắc chắn là hơn nửa đêm mà anh ngủ không được, buổi tối anh làm gì vậy?"
Hàn Nhất: "Ai ui, trong miệng anh sao lại có mùi mỳ gói thế này, đừng nói trước khi em gọi điện mới ăn mỳ gói nha?"
Trịnh Hải Dương hơn nửa đêm còn nghe phải nghe Hàn Nhất lải nhải, trong lòng bực bội muốn chết, buồn bực không vui đã nói đâu? Một mình lẳng lặng ngẫm lại đã nói đâu? Trong lòng anh có chút bực bội, hẵng biết vì sao thấy được Hàn Nhất nghe được giọng cậu còn rất.....vui..... _ (: з" ∠) _, Trịnh Hải Dương cảm thấy người có bệnh chắc chắn là mình.
Trịnh Hải Dương mang Hàn Nhất về nhà nghỉ, thằng nhóc ở trước quầy lễ tân tìm mì gói cùng hai cái bánh bao, một cái màn thầu (như bánh bao mà không nhân á mn), để hết vào một cái tô.
Hàn Nhất nhìn cái tô kia có chút không vui, nói: "Chỗ này của mấy người không bao cơm sao? Sao lại để khách ăn mì gói?"
Trịnh Hải Dương ở phía sau đá cậu: "Em tưởng mình đang ở khách sạn 5 sao à?"
Thằng nhóc vô tội nói: "Có chứ, quá giờ cơm liền không còn, mẹ chỉ chuẩn bị có chút mì gói với bánh bao phòng khi khách đói, bánh quy gì đó ba nói không dinh dưỡng."
Hàn Nhất một tay cầm hành lý một tay cầm bát theo, giương cằm nói: "Tôi ngủ một phòng với anh ta, không thuê phòng khác, à, đúng rồi, nhớ nói với mẹ nhóc, lần sau đừng để mì ăn liền, mì ăn liền cũng không dinh dưỡng, so với bánh quy còn tệ hơn."
Thằng nhóc: "..." QAQ
Trịnh Hải Dương nghe thấy Hàn Nhất muốn ngủ cùng phòng liền xù lông, ngăn người lại, nói với thằng nhóc kia: "Thuê thêm cái phòng khác đi, tôi qua cách vách hay gần đó cũng được."
Hàn Nhất mà thèm để ý Trịnh Hải Dương: "Em không có tiền, ngủ phòng anh."
Trịnh Hải Dương giữ người lại, lấy ví tiền: "Anh có tiền."
Hàn Nhất quay đầu nhìn bộ dạng nóng nảy của anh, hiện tại càng xác định cái ý tưởng trong lòng kia, nếu trong lòng anh không có quỷ thì gấp gáp muốn cái phòng khác như vậy làm gì? Số lần bọn họ ngủ cùng nhau còn ít à? Ngủ cùng một cái giường thì có vấn đề gì?
Hàn Nhất thật sự đã quá rõ ràng, nhiều năm như vậy ở bên cạnh mà có thể không rõ sao? Mấy năm nay cậu thường thường tìm cớ để có cơ hội ngủ chung một giường với Trịnh Hải Dương, nào có vấn đề gì? Có lúc nào mà không quang minh chính đại ngủ cùng giường đâu? Bây giờ lại đòi thuê 2 cái phòng làm gì? Đây là trong lòng có quỷ chăng?
Hàn Nhất không ngăn Trịnh Hải Dương lại, chỉ là thò lại gần, nói sát bên tai anh, lí lẽ chính đáng lại chính khí lẫm liệt nói: "Từ nhỏ đến lớn đều ngủ chung một cái giường, giờ cần phải tốn tiền để thuê thêm cái phòng nữa à?"
Trịnh Hải Dương đã cầm tiền trên tay, như bị giật mình, chống lại tầm mắt của Hàn Nhất, nói tiếp: "Thôi được."
Thằng nhóc ở trước quầy đã duỗi tay ra, lại đáng thương rụt tay không về, nói: "Có muốn thêm một bộ chăn gối không?"
Hàn Nhất quay đầu xách hành lý lên cầu thang, vứt lại hai chữ: "Không cần."
Phòng của Trịnh Hải Dương cũng không khác mấy với ở nhà, không lớn nhưng sạch sẽ, trang trí cũng không tồi, hành lý của anh đặt cạnh bàn, Hàn Nhất vào cửa xong cũng để đồ lại cạnh cửa.
Trịnh Hải Dương đóng cửa phòng lại, ngồi lên ghế dựa, nhíu mày nhìn Hàn Nhất.
Hàn Nhất tự mình nhảy nhót, nấu nước trụng mì, đổ nước đi, ăn sạch bánh bao cùng màn thầu, ăn rồi thì rửa mặt. Trong khoảng hơn 10 phút này, hai anh em cũng không có giao lưu gì mấy, cất chứa tâm sự.
Trong lòng Hàn Nhất ngẫm ngẫm là Trịnh Hải Dương hẳn cũng có một chút thích mình, bằng không sao lại tạc mao như vậy, anh ấy cũng không phải kiểu người thích đi phượt, cái gì mà đi du lịch, cái gì mà không thích đến khách sạn, hoàn toàn không giống tác phong xử sự thường ngày của anh.
Mà lúc này Trịnh Hải Dương cũng đang nghĩ Hàn Nhất đến đây làm gì? Đây rõ là đã biết tin anh đến thành phố B, vì sao lại đến đây? Bây giờ Hàn Nhất cũng đâu còn là sinh viên, có dư dả thời gian, hiện tại Hàn Nhất là một người cần phụ trách cả một công ty!! Không cần đi làm á? Không có công việc phải xử lý sao?!
Quá kỳ lạ, Trịnh Hải Dương biết được hành động của Hàn Nhất ngày càng quái dị, cố ý cùng đến đây, càng giống như vì biết anh đang ở đây nên nửa đêm mới ngồi xe lửa đuổi đến. Quyết định của một người luôn có lý do phải không? Hàn Nhất rốt cuộc vì sao lại đến đây?
Ăn mì gói xong Hàn Nhất mới đi đến gần, để ly mì xuống, lau miệng, xong lại cởi áo khoác, hướng người nằm lên giường, còn cố ý lớn tiếng thở dài.
Trịnh Hải Dương đứng lên đi qua đi lại, nhấc chân đá cậu, hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Hàn Nhất nâng cổ, cười cười, lại nằm về, nói: "Tới bôn ba cùng anh."
Trịnh Hải Dương nghe xong lời này cảm giác như trong lòng có gì đó không ngừng trêu chọc, hầu kết lay chuyển, lại hỏi: "Không cần đi làm à?"
Hàn Nhất trở mình, để mông đối cậu: "Hỏi xin cô nghỉ rồi, nghỉ đông."
Trịnh Hải Dương: "....." Tệ chưa.
Xác nhận Hàn Nhất xin nghỉ rồi mới đến đây, Trịnh Hải Dương cũng không hỏi nữa, để Hàn Nhất đi tắm rửa, Hàn Nhất cũng ngoan ngoãn làm theo, anh thừa dịp này chạy xuống lầu, tính kiếm cái giường hoặc cái chăn nữa, vừa mới đóng cửa chính lại, của phòng tắm đã mở ra, Hàn Nhất chui đầu ra, hướng cửa nhìn nhìn, khóe miệng kéo ra một cái nụ cười khoe khoang rất thiếu đánh, rất nhanh lại rụt đầu về tắm tiếp.
Phòng tắm có hơi nhỏ, đi hai bước cũng đụng luôn vào tường, không có quạt thông gió, cả phòng đều mờ mịt sương nhưng Hàn Nhất rất nhanh cũng đã tắm xong.
Hiện tại cậu thiệt tình cảm thấy một chuyến quả thật đáng giá, cái lưới mình giăng ra lâu như vậy sắp có thể thu về rồi, chỉ cần chờ quan sát một chút nữa, chỉ cần xác định anh động tình với mình, thì mọi chuyện phía sau không cần phải ưu sầu!
Hàn Nhất tắm xong, tròng quần lót vô lau khô chân rồi bay thẳng ra ngoài, xông thẳng lên giường.
Trịnh Hải Dương lúc ấy đã về phòng, đang ngồi trên ghế bấm TV, quay đầu nhìn thân thể trơn bóng của Hàn Nhất trên giường thiếu chút nữa tự cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Hàn Nhất lại ngẩng đầu, vì tóc vẫn ướt, đôi mắt ướt dầm dề, như cún nhỏ giương mắt nhìn anh: "Không ngủ à."
Trịnh Hải Dương dời mắt đi: "Buổi chiều anh ngủ rồi, giờ không muốn ngủ nữa."
Trong lòng Hàn Nhất hừ hừ, nghĩ thầm giờ không ngủ là sợ ngủ cùng với mình hả? Trên giường đã có thêm một cái chăn, Hàn Nhất chui vào một cái, vỗ vỗ gối đầu bên cạnh: "Lại đây ngủ đi, mai chúng ta mua vé vào mấy điểm du lịch xem."
Trịnh Hải Dương muốn nói không cần, nhưng ngẫm lại cảm thấy quá vô tình, hơn nữa bản thân cũng có chút buồn ngủ, vẫn là bò giường thôi.
Hàn Nhất không ầm ĩ, nằm một lát chắc ngủ rồi, Trịnh Hải Dương trở mình, nhắm mở mắt trong chốc lát, lại đột nhiên cảm giác được Hàn Nhất từ phía sau nhìn tới, mang theo âm thanh rất nhỏ kêu một tiếng "Ca", âm thanh đó như thoát ra từ cổ họng, còn mang theo sự buồn ngủ nồng đậm, Trịnh Hải Dương, nghe liền biết Hàn Nhất đang nói mớ.
Trong lòng anh thở dài, vươn tay từ trong chăn ra, cũng không biết là bản thân có tâm trạng thế nào, giơ tay sờ sờ đầu Hàn Nhất, sờ xong lại thu tay về, an tâm nhắm mắt ngủ.
Kế hoạch muốn một mình yên tĩnh hoàn toàn ngâm nước nóng!
Sáng hôm sau, Hàn Nhất liền lôi Trịnh Hải Dương xuống lầu ké cơm, chị gái chủ nhà ban đầu còn vui hớn hở mời họ ăn, sau mới phản ứng kịp, trừng mắt nói với Trịnh Hải Dương: "Anh trai! Không phải đã nói là cơm sáng trưa tự anh giải quyết sao?"
Hàn Nhất duỗi dài cổ, đưa bánh bao cho Trịnh Hải Dương, "Gì? Cả đêm hôm qua thu hơn một trăm mấy thế mà không bao cơm sáng? Cso mấy cái bánh bao với hai chén cháo muốn thu bao nhiêu tiền đây? Chị đại à nhìn qua cũng không tồi, mà keo kiệt thế sao..."
Chị chủ nghĩ nghĩ, ngữ khí mềm xuống, cười ha hả nói: "Ăn đi ăn đi, không thu tiền của mấy người."
Hai người ăn xong liền mua vé vào cảnh du lịch, thật ra vùng sông nước này lúc trước là thôn nhỏ được cải tạo lại, có rất nhiều đường xưa phố cũ, phương Nam gạch xanh ngói đỏ, còn có vài chỗ ở cũ của mấy danh nhân cổ đại, lộ ra hương vị cổ xưa, từ tường cao do đá tảng tạo thành, dọc hai bên đường đều có quán nhỏ bán hàng ven đường như đồ thêu, kẹo đường... Ngoài ra còn có nhiều quán trà và nhà hàng nhỏ, có hàng ven đường, có hàng đặt bàn trên thuyền, khách có thể vừa ăn vừa chơi bên hồ.
Vùng sông nước trấn nhỏ ở phía Nam thật ra không ít, thành phố B cũng không phải lớn nhất, nhưng cũng may hiện tại cũng không phải mua du lịch cao điểm, cũng không nhiều người lắm, đi ở đây có cảm giác như về trấn nhỏ cổ đại, hơi thở cổ xưa nồng đậm, không có tiết tấu ồn ào náo động của thành thị, cả người đều lười nhác.
Hàn Nhất hứng thú dạt dào, mua không ít đồ nhỏ nhỏ, Trịnh Hải Dương không đành lòng đả kích cậu, mấy thứ này ở trên mạng đều có bán, không nhất thiết phải mua ở chỗ này. Nhưng Hàn Nhất như thật sự đi du lịch, mỗi nơi nhìn một chút, đến quán gọi một bình trà, tốn 10 đồng tiền nghe một khúc tấu *Bình Tang, đặc biệt có tình thú.
*Bình Tang: còn được gọi là Bình Tang Tô Châu là tên chung của hai hình thức kinh kịch, được biểu diễn bằng phương ngữ Tô Châu, chủ yếu là nói chứ không hát. Màn trình diễn được chia thành năm khía cạnh: nói, phô trương, chơi, hát và diễn.
Trịnh Hải Dương đi theo Hàn Nhất, mình cũng chậm rãi thả lỏng lại, cảm nhận loại yên lặng bình thản trấn nhỏ mang lại khi rời xa thành phố sầm uất.
Đồ Hàn Nhất mang theo cũng khá đầy đủ, mang cả camera theo, chụp cho Trịnh Hải Dương không ít, còn tìm người chụp chung cho họ. Hai người muốn chụp chung ở một cầu đá nhỏ, không tìm được người chụp cho, Hàn Nhất câu lấy cánh tay Trịnh Hải Dương, cầm camera ngược lại, chụm đầu hai người lại rồi chụp.
Chụp xong Trịnh Hải Dương giãy dụa, ghét bỏ nói: "Thấy gớm muốn chết."
Hàn Nhất vừa chỉnh camera nói "Chậc", "Gớm cũng chỉ gớm với anh, cũng đâu có gớm với người khác."
Mấy lời này Trịnh Hải Dương lại nghe ra hương vị khác, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, thời điểm giương mắt nhìn Hàn Nhất thì cậu cũng đã ôm camera đứng lên, xoay người đi vào giữa cầu.
Tịnh Hải Dương ngạc nhiên nhìn bóng dáng Hàn Nhất, phản ứng đầu tiên là chính mình suy nghĩ nhiều rồi, nhưng một khắc khi Hàn Nhất nói mấy lời đó anh cứ cảm thấy không đúng, nào có hai thằng đàn ông nào nói chuyện với nhau như vậy?
Hàn Nhất đã chạy đến giữa cầu, quay đầu hướng anh vẫy tay: "Đi thôi đi thôi, chúng ta đi lên trước chút đi."
Có một cái quán nhỏ, nghe đâu là kiến trúc cổ đại thật, điểm đặc sắc là có cầu thang vô cùng hẹp, độ dốc cũng lớn. Hàn Nhất vô cùng chấp nhất với cái kiến trúc này, cứ muốn chạy tới nhìn xem, tìm lâu ơi là lâu mới thấy một hẻm nhỏ được đánh dấu bằng đá phiến, bò vào, quả nhiên dốc cực.
Trên lầu 2 có một tủ kính trưng bày vài dụng cụ lao động cổ, Hàn Nhất nhìn nhìn khắp nơi, Trịnh Hải Dương liền ngồi bên ghế nghỉ chân chờ cậu, chờ khi Hàn Nhất chạy về, anh đang đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cầu nhỏ suối chảy bên ngoài.
Để không chặn camera Trịnh Hải Dương đứng dậy và vòng ra sau Hàn Nhất.
Mặc dù chơi rất thong thả, nhưng gánh nặng trong lòng Trịnh Hải Dương vẫn cứ đè nặng, nhìn bộ dáng vô ưu vô lo của Hàn Nhất, anh cảm thấy thế này là tốt nhất, cả đời cũng đừng nói, về sau quên đi, đối với ai cũng tốt.
Cảm xúc nhiều khi đến rất đột nhiên, Trịnh Hải Dương nhìn bóng dáng Hàn Nhất trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi, rồi lại cảm thấy thật luyến tiếc, ánh mắt chậm rãi thay đổi. Khi anh ngước mắt lên lại không chú ý đến hướng máy ảnh của Hàn Nhất lại là một bên cửa sổ không mở ra, tiêu cự ở gần, phần cửa kính còn chưa được mở ra hiện lên gương mặt lộ rõ sự suy tư của Trịnh Hải Dương.
Trịnh Hải Dương không tiếng động thở dài, đang muốn xoay người sang chỗ khác, Hàn Nhất lại đột nhiên buông camera xoay người lại, đưa tay giữ chặt anh: "Trịnh Hải Dương có phải anh muốn nói gì với em không?"
Trong đầu Trịnh Hải Dương trống rỗng, rất mau lông tơ trên người đều dựng đứng lên, lý trí nói anh phản ứng theo bản năng, hỏi ngược lại: "Cái gì?"
Mùa du lịch ế ẩm căn bản không có người, chỗ này lại khó tìm, cũng không triển lãm văn vật quan trọng gì, nhân viên công tác bán vé dưới lầu, trên lầu chỉ có Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất.
Thời điểm Trịnh Hải Dương hỏi lại thì Hàn Nhất đến gần, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh, đôi mắt đen đặc biệt kiên định, như lỗ đen muốn hút người vào, cậu hỏi lại lần nữa: "Anh không có gì muốn nói với em sao?"
Giữa mày anh nhăn lại: "Không có, em làm cái gì...."
Những lời còn lại chưa nói xong lại phải nuốt xuống, bởi vì nhân lúc anh còn chưa phản ứng lại, Hàn Nhất đột nhiên áp sát vào, hàm răng cắn nhẹ lên môi anh,nhẹ giọng nói: "Em có."
Khi trên môi truyền đến cảm giác, đầu anh muốn tê dại, thân thể cũng trở nên cứng đờ, Hàn Nhất cũng thuận tay đẩy anh lên cái ghế nghỉ chân, bản thân cũng ngồi theo, ánh mắt nóng bỏng.
Hai mắt dại ra của Trịnh Hải Dương giật giật, cúi đầu nhìn người đàn ông trước mặt, Hàn Nhất lại khẩn thiết nhìn anh, trong ánh mắt kia có thâm ý chỉ Trịnh Hải Dương có thể hiểu được.
Hàn Nhất nhìn anh, vội vàng nói: "Anh biết em muốn nói gì, đúng không? Trịnh Hải Dương."
Theo bản năng hô hấp của anh trở nên nặng nề, anh giương mắt nhìn cái lầu gỗ, lại nhìn về phía Hàn Nhất, trong tai đều là hô hấp phập phồng của bản thân, anh như bị hoa mắt, cảm thấy giờ phút này trước mắt đều là giả, có thẻ theo bản năng muốn trốn tránh, có lẽ là thật sự không thể tin được.
Hàn Nhất lại có chút chờ không được, cậu đợi 7 - 8 năm, thật sự không thể chờ tiếp 7 năm nữa. Dọc đường đi có thể Trịnh Hải Dương còn không nhận ra ánh mắt bản thân đã xảy ra biến hóa, Hàn Nhất vốn không hy vọng chờ đợi gì, lại không chịu nổi ánh mắt "cầu mà không được" thường thường của anh, ánh mắt như vậy vén lên xúc động trong lòng cậu, làm cậu bị lay động, muốn đến gần hơn.
Hàn Nhất giữ lấy mặt anh, để anh nhìn mình, ánh mắt khóa anh lại, từng chữ từng chữ nói: "Trịnh Hải Dương, em thích anh."
Lúc này Trịnh Hải Dương lại dùng sức tránh khỏi Hàn Nhất, đứng lên nói: "Em đang nói cái gì vậy, rảnh rỗi thì quay về đi làm đi."
Nói xong anh đi về phía cầu thang, Hàn Nhất lại không ngờ được anh lại phản ứng như vậy, cậu theo bản năng nhào qua túm người về, lớn tiếng nói: "Có gì mà trốn chứ!! Em đã thích anh được 8 năm rồi!!"
Uyên: Dịch suốt 3 năm cuối cùng cũng tỏ tình, mị khổ quá mà!!