Hàn Nhất cứ như vậy ngồi cạnh, một tay đè lại tay của Trịnh Hải Dương đặt trên bụng, rồi khom lưng đến gần người đang nằm trên sô pha, chóp mũi hai người cách nhau chỉ khoảng 15cm, hơi thở quẩn quanh cạnh nhau.
Theo lý mà nói, tư thế ái muội như vậy thể nào Trịnh Hải Dương cũng sẽ cảm thấy có chút không thích hợp, tuy rằng anh cũng không phải là người cẩn thận nhưng giữa đàn ông vẫn thường bảo trì một khoảng cách an toàn nhất định.
Nhưng bây giờ Trịnh Hải Dương lại không cảm thấy có vấn đề gì, căn nguyên nguồn gốc phải nói từ 7 – 8 năm trước.
Khi đó Hàn Đình Đình thẳng thắn nói tính hướng của mình với Hàn Trì Quân, tuy rằng người trong nhà không thể nào tiếp thu, nhưng tốt xấu gì cũng không phá nát gia đình. Đó là lần đầu tiên Hàn Nhất ý thức được tương lai bản thân sẽ có bao nhiêu gian khổ.
Cho nên cậu tự ôm bí mật nhỏ của bản thân, một bên khác lại chậm rãi ôn nhu đan một cái lưới, chặt chẽ vây lấy Trịnh Hải Dương.
Do Hàn Nhất đi học sớm, tự nhiên là trưởng thành hơn lứa cùng tuổi một chút, nam sinh cùng tuổi đều chơi game, lo thi cử, nhưng cậu đã sớm vì tình cảm của bản thân mà mưu toan tính kế.
Cậu tựa như một con hổ chưa mọc lông, ngửi được hương vị thơm non của Trịnh Hải Dương, chậm rãi tới gần.
Cậu bắt đầu bằng ăn mòn sinh hoạt của anh.
Hàn Nhất trước kia chưa bao giờ làm bữa sáng, hầu hết đều là tối bữa trước được bảo mẫu làm sẵn rồi đặt vào tủ lạnh, đến sáng thì Trịnh Hải Dương làm nóng lại là được, nhưng từ mùa đông năm 2005, làm bữa sáng ấm nóng là trách nhiệm của cậu.
Trừ bữa sáng ra cậu còn đề cao tần suất xuất hiện của bản thân, ví dụ như buổi sáng khi Trịnh Hải Dương rời nhà, cậu sẽ vừa nói chuyện vừa tiễn người ra cửa; khi hai người đi mua sắm cậu sẽ đi chọn áo sơ mi cho anh, giúp anh chọn cà vạt; lại như cách vài ngày sẽ gọi điện cho Trịnh Hải Dương hỏi anh có về nhà ăn cơm không, ban đầu tần suất chỉ là một tuần một lần, về sau lại là cách ngày; cậu sẽ hẹn người ra chơi bóng xem phim, nhớ rõ sinh nhật người thân hai bên nhà, giúp anh chuẩn bị quà...
Hàn Nhất cứ dùng vài chi tiết nhỏ đó chậm rãi thẩm thấu, thói quen là chậm rãi dưỡng thành, một tháng không được thì hai tháng, hai tháng không được thì ba tháng, nửa năm không được thì một năm hai năm thậm chí là năm năm, cậu tin tưởng là sớm muộn gì cũng có một ngày anh phải quen với sự tồn tại đặc biệt này.
Ngoại trừ một vài thói quen sinh hoạt, Hàn Nhất còn cố tình duy trì mật độ thân thiết với anh.
Khi còn nhỏ anh em hai người cùng ngủ chung một cái giường, vì thế Hàn Nhất liền thường qua ngủ chung với Trịnh Hải Dương, lâu lâu khi Trịnh Hải Dương đi tắm Hàn Nhất cũng đi dạo một vòng, cậu còn học xem tướng tay, mục đích chính là có thể bình thường quang minh nắm tay nhỏ của anh. Nếu vì công tác vất vả mà đổ bệnh, Hàn Nhất càng thêm tỉ mỉ chăm sóc.
Đầu tiên là độ tồn tại, tiếp theo là thói quen, kế đó chính là tiến thêm độ đụng chạm... Từ 8 năm trước Hàn Nhất đã chậm rãi thêu dệt một cái lưới ôn nhu mà vây Trịnh Hải Dương lại. Ban đầu anh đúng là không rõ nguyên do, không tìm thấy bất kỳ phương hướng gì, huống chi Hàn Nhất là do anh nuôi lớn, anh luôn nhìn từ tư duy một người trưởng thành, cứ thấy Hàn Nhất là đứa trẻ do anh nuôi lớn. Vì thế dưới tình huống Hàn Nhất cố tình thân mật, quan hệ anh em hai người ngày càng khăng khít.
Thậm chí hiện tại Trịnh Hải Dương cảm thấy chút tứ chí tiếp xúc có là gì, nắm tay xíu, chạm chút vào bụng, ngủ cùng giường là việc đương nhiên.
Ngay cả lần Cao Kỳ Kỳ giới thiệu bạn gái cho anh, vì Hàn Nhất đổ bệnh, Trịnh Hải Dương cảm thấy bản thân phải ở nhà chăm sóc em trai chứ không phải là ra ngoài hẹn hò. Đương nhiên chuyện kia là do anh không đúng, con gái người ta từ Bắc Kinh cố tình chạy tới tỉnh thành, anh không thèm liếc một cái đã để Hàn Thập ra ngoài tiếp đãi, kết quả cũng có thể hiểu, Cao Kỳ Kỳ gọi điện thoại đến mắng một trận, thề về sau sẽ không giới thiệu bạn gái cho anh nữa.
Dạ dày Trịnh Hải Dương không thoải mái, hôm nay về sớm rửa mặt nghỉ ngơi, Hàn Nhất trở về nhà mình, vào nhà rồi khóa cửa lại, ngồi ở sô pha hồi lâu, vẫn luôn trầm tư một việc ---- lưới đã giăng nhiều năm như vậy, liệu cậu có nên thu lại chút để khao bản thân một chút không?!
Mấy ngày tiếp theo, đột nhiên Trịnh Hải Dương cảm thấy có chút không đúng lắm, loại cảm giác này từ ngày anh bị đau bao tử thì xuất hiện, ban đầu cũng đâu có gì, dù sao thì gần đâu công việc bận rộn, Lão Dương nhìn chằm chằm vào một phần bất động sản mà người khác rất có thể muốn giành lấy.
Mãi cho đến 3 – 4 ngày sau, đến khi công việc xong xuôi cả rồi, hắn mới phát hiện ra có gì đó không ổn ------ mấy hôm nay hình như Hàn Nhất không làm bữa sáng? Bản thân đã mấy ngày không ăn cơm cùng cậu rồi? Đã bao lâu không nhận được điện thoại của cậu?!
Trịnh Hải Dương ngồi trong văn phòng, lôi di động ra lướt lướt, phát hiện lịch sử gọi điện với cậu là từ mấy ngày trước, lại xem tin nhắn, cũng đã là 3 ngày trước rồi. Anh chớp chớp mắt cảm thấy không đúng!
Thư ký Tiểu Ngô bên cạnh sửa sang lại hồ sơ bất động sản gần đây, nhìn thấy biểu cảm hoang mang của ông chủ, liền phân bớt ưu phiền hỏi một câu: "Trịnh tổng có chuyện gì sao?!"
Trịnh Hải Dương khôi phục lại tinh thần, không thể hiểu được nhìn Tiểu Ngô, tiếp theo chuyển tầm mắt, đứng lên gọi điện thoại, kết quả là không gọi được, nhắn tin sang bên kia lại cậu bảo là đang họp.
Ngay từ đầu Trịnh Hải Dương đã cảm thấy quái quái, giờ phút này cẩn thận xem xét lại tâm trạng nhiều ngày, anh thật sự cảm thấy tâm hồn mình như bị rớt mất một mảnh, tâm trạng bối rối này không thể giải thích được. Nhưng khi nghĩ kỹ lại mấy hôm nay Hàn Nhất không liên lạc với anh, chắc là do bận công việc, nghĩ đến đây lòng anh thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng anh vẫn là phát giác loại tâm tình này sai ơi là sai, Hàn Nhất không liên lạc mà lòng trống rỗng là sao? Không gọi điện thoại sao trong lòng lại có chút sốt ruột? Cảm thấy Hàn Nhất không liên lạc với mình là vì bận, cái lý do này sao mà nghe gượng ép quá, cứ như đang tự an ủi bản thân ấy. Hơn nữa loại tự an ủi này còn có hiệu quả, khiến anh thả lỏng không ít?!
Từ khi nào mà anh lại nhiều tâm tư như vậy? Không lẽ bệnh rồi?!
Trịnh Hải Dương quay đầu nhíu mày nhìn *thư ký nói: "Tiểu Ngô này?"
*khúc này tác giả để trợ lý, mà chắc do lộn, nên mình sửa thành thư ký he
Thư ký Ngô ngẩng đầu lên, đẩy đẩy kính mắt: "Dạ?"
Trịnh Hải Dương: "Mấy hôm nay anh có cảm thấy tôi không được ổn lắm không?"
Tiểu Ngô: "Không có, thường ngày trạng thái tinh thần của Trịnh Tổng đều khá tốt."
Kỳ thế nhỉ, anh không có bệnh, thế quái nào lại như mấy cô nương mười mấy tuổi đầu, tâm tư tình cảm phức tạp thế nào? Theo lý mà nói thì không nên mà. Đúng không?! Nhưng keme (khúc này để nguyên nha chữ kệ mẹ đó), Trịnh Hải Dương vẫn gửi tin nhắn cho Hàn Nhất, hỏi cậu chiều có muốn cùng ăn tối không.
Nhắn xong liền để điện thoại xuống cạnh bàn, ngón tay gõ nhịp đều trên bề mặt, đợi chừng có mười phút, tiếng thông báo tin nhắn vang lên, cầm lên thấy, Hàn Nhất chỉ hồi âm có một chữ "Được."
Được? Được?! ĐƯỢC!
Trịnh Hải Dương nhìn tin nhắn này phản ứng đầu tiên là, người khác nhắn đúng không? Mỗi khi Hàn Nhất cùng anh nhắn tin đều không dưới 20 chữ? Vì để minh chứng cho ý nghĩ của bản thân, anh vào xem lại mấy tin nhắn trước, mấy tin gần đây anh vẫn chưa xóa, nhìn lại từng cái một, quả nhiên chữ muốn tràn khỏi màn hình, Hàn Nhất hay vô nghĩa dông dài thể nào cũng nói rất nhiều, nếu hẹn ăn chung, thì ngoại trừ nói thời gian còn có địa điểm cụ thể cùng số bàn, thậm chí còn nhắc tới bản thân có thể sẽ tới muộn một chút, nếu đói bụng thì cứ gọi cái gì ăn trước là được.
Một người từ trước đến nay dông dài như vậy lại đột nhiên một ngày lại câm như hến, làm một việc khiến người ta hoang (hỏn) mang (lọn), đặc biệt là Trịnh Hải Dương, đừng quên là 8 năm nay Hàn Nhất đã gắt gao xâm nhập vào cuộc sống của anh như thế nào.
Đột nhiên Trịnh Hải Dương nặng nề thở dài, hơn nữa khi thở dài bản thân còn không biết, khiến cho Tiểu Ngô vị thư ký tận tâm này cực lực làm việc, sợ ông chủ ghét bỏ bản thân làm quá chậm.
Trịnh Hải Dương ngồi trên ghế, máy tính vẫn ở trước mặt đã vào trạng thái bảo vệ màn hình, điện thoại trong tay quay vào vòng, sau khi cân nhắc một lúc, anh trả lời: [Đi đâu ăn?]
Lần này hồi âm khá nhanh [Gì cũng được.]
Gì cũng được? Gì cũng được?! GÌ CŨNG ĐƯỢC!
Gì cũng được là muốn ăn cái mẹ gì, Trịnh Hải Dương nghĩ nghĩ, đề ra mấy nhà hàng mày mấy hôm trước Lâm Yến rủ họ đến, Hàn Nhất cũng nhanh nhắn lại [Được]
Trịnh Hải Dương: "..." 20 chữ đâu? 20 chữ trở lên đâu?? Là anh có vấn đề hay là đầu Hàn Nhất có vấn đề? Vậy mà nhắn cho anh có MỖI! MỘT! CHỮ!
Uyên: Tính ra tới chương 82 là hơn chục chương nữa end mà đôi trẻ còn chưa nói lời yêu nữa... sốt ruột giùm Hàn Nhất lun á.