Lột Xác Sống Lại

Chương 81




Mùa xuân 2013.

Lâm Yến mỗi khi xuân sang đều thấy trong lòng xốn xang, lúc nào cũng có 2 tuần nghỉ, 2 tuần này không cần làm bất cứ chuyện gì cả, không quay quảng cáo cũng không quay phim. Mấy hôm nay thời tiết Bắc Kinh không được tốt lắm, sương mù còn nghiêm trọng hơn năm trước, anh dứt khoát thu dọn đồ đạc chạy về tỉnh thành.

Trên đường trở về lôi di động ra chơi, lướt một hồi liền thấy #Nam thần của mị flop dập mu thì phải làm sao bây giờ?

Lúc đầu Lâm Yến cũng không để việc này trong lòng, nghĩ ai flop cũng đâu phải mình, không ngờ click vào bình luận thì thiếu chút nữa phun một búng máu ra, hóa ra hầu như là fan nhà ai cũng vào cái bài viết này, một đám người đều la hét nếu nam thần của mị mà flop thì về đây mị nuôi! Nam thần you muốn biệt thự đúng không? Nam thần *ba em là Lý Cương, mau nhảy vào bát của em!!

* Vụ tai nạn Lý Cương hay vụ "Ba tao là Lý Cương" (tiếng Trung:"我爸是李刚"事件) là một sự kiện phát sinh từ một vụ tai nạn giao thông xảy ra vào tối 16 tháng 10 năm 2010 tại khuôn viên trường Đại học Hà Bắc (thuộc thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc) khi một chiếc ô tô Volkswagen Magotan màu đen đam phải hai sinh viên tại 1 ngõ hẹp. Tai nạn khiến cho Trần Hiểu Phụng (陈晓凤) 20 tuổi, sinh viên từ Thạch Gia Trang bị thương nặng rồi chết tại bệnh viện, nạn nhân còn lại là Trương Kinh Kinh, 19 tuổi, bị gãy chân trái. Người lái xe trong tình trạng say rượu là Lý Khởi Minh, ngay sau khi gây tai nạn đã trốn thoát khỏi hiện trường để chở bạn gái mình về khu ký túc xá nữ [7]. Sau đó Lý Khởi Minh bị các nhân viên bảo vệ ở trường bắt giữ, nhưng anh ta phản ứng và nói: "Dám thì cứ đi kiện tao đi. Ba tao là Lý Cương".

Vụ việc gây nên làn sóng phẫn nộ trên các diễn đàn liên mạng của Trung Quốc. Người ta tìm hiểu và biết được Lý Cương là Giám đốc Công An của thành phố Bảo Định. Bốn ngày sau vụ việc, một cuộc thi làm thơ online với đề tài "Ba tao là Lý Cương" đã được tổ chức bởi Piggy Feet Beta, một blogger nổi tiếng ở Trung Quốc. Cuộc thi đã nhận được hơn 6000 bài tham gia, và cụm từ "Ba tao là Lý Cương" đã trở thành câu khẩu hiệu phổ biến trên các diễn đàn internet Trung Quốc. Câu nói cũng được đưa vào các bài hát, trở thành câu cửa miệng có tính châm biếm trên mạng.

Lâm Yến cầm di động trừng mắt nhìn màn hình, nghĩ thầm ông đây mà flop sao? Flop thế nào được? Ông đây nhất định không thể flop!!

Lâm Yến là một ngôi sao nhí đi lên, lăn lộn ở giới giải trí đã lâu, mười mấy tuổi nhờ vào một phim truyền hình cổ trang mà đã nổi tiếng, nhiều năm như vậy, anh cảm thấy mọi thứ đều thay đổi, duy chỉ có một thứ luôn làm anh đặc biệt kinh ngạc ---- đó là Internet.

Tuy rằng nhà có tiền nhưng lại theo trào lưu hơn, nói trắng ra, Lâm Yến không quá hiểu về các sản phẩm điện tử, đặc biệt là di động, trong ấn tượng của anh di động là để nhắn tin gọi điện, thỉnh thoảng dùng *MMS, bị thằng bé Hàn Thập cười thúi mũi nói bây giờ cũng chả còn mấy người dùng đâu.

*MMS: Multimedia Messaging Services tức tin nhắn đa phương tiện, cho phép gửi tin nhắn văn bản kết hợp hình ảnh, âm thanh,...

Internet với anh là lên QQ xem tin tức, mãi đến đầu năm nay mới tải Weibo, Wechat là cái gì anh cũng chẳng rõ, Hàn Thập cười đến run người nói anh là người tối cổ, anh cười lạnh, hỏi: "Thế anh mày tải chưa?"

Hàn Thập: "Đương nhiên, anh ấy đã sớm tải rồi, nhưng không thêm bạn với em, chỉ thêm anh Dương Dương, mà anh Dương Dương cũng không kết bạn với em, ảnh nói em "Điểm Tán" với "23333", còn ảnh bên "Haha", không cùng page với em.

Lâm Yến đã hoàn toàn hôn mê, anh thật sự không hiểu, phần lớn thời gian đều bận đóng phim, lâu lâu có thời gian nhàn hạ thì nghỉ ngơi thôi, cơ bản là không lên mạng, cái gì mà page Haha, cái gì mà 23333, 23333 là cái mẹ gì??

Bây giờ Lâm Yến cảm thấy mình như người rừng, cùng đám trẻ 9x này đúng là khác biệt lớn quá, Hàn Thập khi còn nhỏ dễ thương gần chết, sao khi lớn lên lại nói một đống từ ngữ mà anh nghe không hiểu gì hết? Hơn nữa anh không chơi được Weibo, không giống các minh tinh khác có thể lên Weibo đăng vài dòng trạng thái buồn cười thuận tiện bán hủ bán mang, anh hoàn toàn không thể lý giải fan nói gì mà ngốc manh gì mà nhuyễn manh, nghe chả hiểu gì.

Lâm Yến cảm thấy mình cần tìm một đồng minh, tìm lại chút cảm giác tin tưởng, vì thế anh ta liền tìm Hàn Nhất.

Tám năm nay Hàn Nhất vẫn làm ở công ty hóa phẩm của Hàn Đình Đình, hiện giờ đã ngồi xuống vị trí Phó giám đốc, trong vòng này không có ai làm được chức này mà lại trẻ tuổi nhiều tiền như Hàn Nhất, có tiền hơn thì quá 30, không quá 30 thì là phú nhị đại ăn nhậu chơi bời là chính.

Làm một phú nhị đại tiêu chuẩn, lại sắp lên làm Phó giám đốc, Hàn Nhất trở thành đệ nhị kim cương *tiểu khai.

*Tiểu khai: "Xiaokai" có nghĩa tương tự như "thế hệ thứ hai giàu có". Nó có nguồn gốc từ phương ngữ Thượng Hải cổ. Nó thường dùng để chỉ một gia đình giàu có không có công việc kinh doanh do họ tự quản lý độc lập hoặc một nghề nghiệp mà họ dựa vào làm nguồn kinh doanh chính. thu nhập, và chỉ dựa vào cha họ hoặc sự giàu có của quê hương của họ.

À mà, bên cạnh đó một vị khác cũng thuộc vòng kim cương tiểu khai này chính là Trịnh Hải Dương.

Mặc dù không thể so sánh với trọc phú quốc nội nhưng Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất cũng là có tiền có quyền có năng lực, hiếm có khó tìm.

Nhưng Hàn Nhất cùng Lâm Yến lại càng không có khả năng nói chuyện cùng nhau, khi còn nhỏ đã chẳng ưa nhau, bây giờ có cơ hội giẫm đạp lòng tự trọng của Lâm Yến đương nhiên Hàn Nhất đâu thể dễ dàng bỏ qua.

Một đám hẹn nhau cùng ăn tối, Lâm Yến nhàn nhất nên đến khách sạn trước, một bên ngồi đợi một bên lướt tin tức, Hàn Thập là người thứ 2 xuất hiện, tới liền lôi di động ra, "dinh dinh dinh", âm thanh thông báo của điện thoại chưa từng dừng, lâu lâu còn gửi tin nhắn thoại cho đối phương.

Không bao lâu sau Hàn Nhất cũng đến, trên tay còn cầm áo vest, lúc đẩy cửa tiến vào còn nhướng mày một chút.

Lâm Yến cùng Hàn Thập đồng thời giương mắt nhìn cậu, Lâm Yến nói: "Trịnh Hải Dương đâu?"

Hàn Nhất: "Chắc còn đang trên đường." Không như 8 năm trước, hiện giờ thanh niên 24 tuổi phong nhã hào hoa, ngũ quan đã hoàn toàn nảy nở, bỏ đi đường nét ngây ngô thuở thiếu thời, lăn lộn ở thương trường nhiều năm, ngồi ở vị trí Phó giám đốc hiện giờ cũng chỉ có thể là ông cụ non cổ hủ hành hạ nhân viên.

Lâm Yến cảm thấy Hàn Nhất giống Trịnh Hải Dương mấy năm trước, không, phải nói là còn kiêu ngạo ương ngạnh hơn, dù sao thì Trịnh Hải Dương chỉ mắng nhân viên vài câu khi người ta mắc sai lầm, phàm khi Hàn Nhất bắt được sai lầm là có thể khiến có cái nang tóc nhỏ nhoi hận không thể chui ngược vào lại đầu. Anh ta đã có may mắn được đến công ty hóa phẩm quan sát được Hàn Nhất nói chuyện với vị thư ký, thật là chua đến mức ngôn ngữ không cách nào biểu đạt....

Phòng không lớn, hiển nhiên cũng không gọi nhiều người tới, chỉ có đám bọn họ thôi, công việc của Hàn Nhất hình như vẫn chưa xong, vừa tiến vào đã nhận được vài cuộc điện thoại.

Lâm Yến cùng Hàn Thập ở bên cạnh nghe thấy Hàn Nhất giấu cũng không thèm giấu mà nói: "Lúc trước tôi đã nói thế nào rồi?! Bộ phận nghiên cứu thị trường là ăn cứt rồi sao mấy người không chủ động liên hệ bọn họ hay là chờ bọn họ qua quỳ liếm mấy người? Doanh thu của Giang Bắc thấp hơn so với cùng kỳ năm ngoái mà anh dám nói với tôi là do thời vụ. Anh nghĩ tôi ngu lắm hả? Vừa hay tập thể bộ tài vụ định đi Phượng Hoàng du lịch, nếu làm không xong tôi nghĩ bộ tài vụ cũng không cần phải phát lương cho mấy người đâu? Được?!! Được cái gì mà được? Anh không cần lương nhưng mà con mẹ nó tôi cần?! Thị phần thấp như vậy mà cũng có mặt mũi gọi điện cho tôi? Nghe được giọng của anh thôi mà tôi thấy mất mặt giùm rồi đó!!"

Hàn Nhất còn chưa nói chuyện điện thoại xong, cửa bị đẩy ra, Trịnh Hải Dương vừa chỉnh cà vạt vừa bước vào, ánh mắt dừng trên người Hàn Nhất, Lâm Yến cùng Hàn Thập trơ mắt nhìn Hàn Nhất từ Hàn *Bái Bì biến thân thành Hàn *Bạch Liên.

*Bái Bì: Gốc là từ Chu Bái Bì một con người nổi tiếng độc ác chuyên bóc lột sức lao động của người khác.

*Bạch Liên: Chỉ những người tâm tư đơn thuần ngây ngơ.

Thái độ của Hàn Nhất chuyển biến 180 độ, ban nãy vừa mới hận không thể lôi ông bà tổ tiên người ta ra mà mắng, lúc này đột nhiên nói: "Ừ, kỳ thật tôi cũng hiểu mọi người làm việc vất cả, trong khoảng thời gian này tôi tăng ca rất mệt. Hôm nay cứ như vậy đi, có chuyện gì mai lại nói."

Đầu bên kia điện thoại còn chưa phản ứng lại kịp, Hàn Nhất đã trực tiếp cúp điện thoại, để lại người bên kia khóc lóc cầm di động, nghĩ thầm thế rốt cuộc hôm nay phải tăng ca hay không?!

Trịnh Hải Dương đi vào chào hỏi với Lâm Yến cùng Hàn Thập, ngồi xuống cạnh Hàn Nhất, bàn của phòng không lớn, 4 người tản ra ngồi, chỉ có Trịnh Hải Dương ngồi gần với Hàn Nhất hơn một chút.

Quá trình ăn cơm luôn nhàm chán, nói mấy chuyện tin tức gần đây lại nói đến cuộc sống, đề tại lôi kéo thế nào lại đến scandal gần đây của Lâm Yến.

Lâm Yến nói: "Mấy thứ đó đều là bậy bạ, người mới vì muốn gia tăng chút tỉ lệ xuất hiện thì sẽ gây ra chút việc, lúc trước anh có quay phim cổ trang với một người kia, cho nên mới có tin tức mà xào." Dừng một chút, nhìn về phía Trịnh Hải Dương.

"Lần trước không phải anh nói không hẹn hò sao?! Thế là hẹn hay chưa? Không phải Cao Kỳ Kỳ đã giới thiệu bạn đại học cho anh à?"

Hàn Thập ở cạnh bên tích cực nói: "Còn nói nữa! Vị kia vì muốn tới thân cận mà còn để em đến tiếp là sao, anh em mấy ngày đó phát sốt, thiếu chút nữa là viêm phổi rồi."

Lâm Yến không thể hiểu được nói: "Anh mày bệnh tật thì liên quan gì đến việc Trịnh Hải Dương đi xem mắt?"

Hàn Thập trừng mắt nói: "Có đó, sao lại không có, người anh này của em tật xấu đặc biệt nhiều, đổ bệnh phải có người chăm sóc, sau đó chuyện của anh Dương Dương bất thành, em nghỉ học 2 ngày dẫn chị gái kia đi khắp tỉnh thành chơi, trở về chị gái kia liền cho anh Dương Dương vào danh sách đen, chị Kỳ Kỳ còn gọi điện thoại đến mắng một trận."

Lâm Yến cạn lời mà nhìn hai người, cảm thấy anh em hai người lớn lên thật không giống nhau, hóa ra đến bây giờ Trịnh Hải Dương vẫn xem Hàn Nhất như tiểu tổ tông mà hầu hạ, tiểu tử Hàn Nhất này còn hưởng thụ một cách đương nhiên.

Bữa cơm này Trịnh Hải Dương ăn không nhiều, tan cuộc đi thang máy xuống lầu giơ tay che dạ dày, động tác này vừa vặn bị Hàn Nhất thấy được.

Hàn Nhất nhìn chằm chằm bụng của anh, giương mắt nói: "Không phải đi cùng Lão Dương không cần uống rượu sao?"

Trịnh Hải Dương: "Không uống, bệnh cũ."

Hàn Nhất hừ một tiếng, hiển nhiên là không quá tin tưởng, lúc sau xuống lầu cũng không cho Trịnh Hải Dương lái xe, để xe lại hầm rồi đưa Trịnh Hải Dương cùng Hàn Thập về nhà.

Đưa người về xong cậu cũng không trực tiếp về nhà, đi sang nhà Trịnh Hải Dương lấy hòm thuốc ra, lấy thuốc đau dạ dày. Trịnh Hải Dương nằm thẳng lên sô pha, rõ ràng là không thoải mái lắm, mấy năm nay anh uống rượu xã giao rất nhiều, uống đến hỏng dạ dày.

Hàn Nhất mang thuốc uống cho anh, ngồi ở sô pha bên cạnh, tay cũng thật tự nhiên để trên bụng nhỏ của anh, cách hai lớp áo xuân mỏng vẫn cảm nhận được độ ấm.

Mấy năm nay Hàn Nhất vẫn luôn thầm yêu Trịnh Hải Dương, từ một tên nhóc ngông nghênh chậm rãi trưởng thành thành thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu trầm ổn thành thục, tâm thái cũng chậm rãi ổn định, từ 8 năm trước cậu đã yên lặng đan một cái lưới ôn nhu, bẫy anh lại trong đó, như thuần hóa một con dã thú phải dùng cảm tình từng chút một dạy dỗ, hiện giờ đã có kết quả sơ lược.

Trịnh Hải Dương nằm, trên mặt có chút mỏi mệt, dạ dày đúng là có chút không thoải mái, anh giơ tay ôm lấy bụng, đụng phải tay Hàn Nhất, cũng không để ý, lại bị Hàn Nhất ấn lấy tay xuống.

Hàn Nhất ấn lấy tay anh đặt trên bụng,hạ lưng đến gần anh, hai người chỉ cách nhau một khoảng nhỏ ái muội mập mờ, nhưng Trịnh Hải Dương đã quen, Hàn Nhất cúi đầu nhìn anh, nói: "Thế nào rồi?"

Trịnh Hải Dương thở dài nhưng lại mềm mại nói: "Còn tốt."

Tác giả có lời muốn nói: "Sau chương này sẽ nói tới lưới ôn nhu dệt kiểu gì, sau đó liền có thể chậm rãi thu lưới rồi.....