Lột Xác Sống Lại

Chương 80




Hàn Đình Đình vốn dĩ đã gầy, lúc trở về người còn xọp xuống một vòng, hình như cố tình cắt tóc đi, mái tóc ngắn đi ôm lấy sườn mặt gầy gò, nhìn không có tí tinh thần nào.

Hàn Trì Quân cùng Trần Linh Linh cũng không nghĩ đến sẽ gầy thành thế này, hai người nhìn nhau đau lòng muốn chết, đặc biệt là Hàn Trì Quân, bàn tay đặt sau lưng nắm chặt lại, nhíu mày nhìn Hàn Đình Đình, mặt đầy bất mãn nói: "Mày là trốn tới Bắc Cực hay Nam Cực hả? Không ăn gì sao? Đến gấu trúc còn tiếp tự mình kiếm trúc mà ăn, mày gầy thành như vậy là muốn tức chết tao sao?!"

Hàn Đình Đình từ khi vào cửa liền hạ mắt xuống, không dám nhìn Hàn Trì Quân. Trần Linh Linh đã dặn dò giúp việc hầm nồi canh gà làm canh tẩm bổ, vừa quay đầu ra tới đã thấy Hàn Đình Đình đang khóc.

Trần Linh Linh vội vàng nói với Hàn Trì Quân: "Được rồi, được rồi hai người không thể bớt tranh cãi sao?!"

Hàn Trì Quân ở sô pha một hồi, xoay người lên lầu, Hàn Đình Đình yên lặng theo sau.

Tuy rằng có một em gái như vậy, nhưng Hàn Trị Quân dù sao cũng không phải phụ nữ, sẽ không tỉ mỉ chăm sóc, làm anh lớn, hắn cảm thấy việc chăm sóc thực tế nhất là cho cô một cuộc sống tốt nhất có thể. Bọn họ từ nhà ngói nhỏ tại nông thôn nay dọn lên thành trấn, hắn liều mạng kiếm tiền, đưa cô đi du học, để cô trở nên nổi bật.

Nói thật ra, Hàn Trì Quân đã từng cảm thấy mình có thể làm như vậy đã xem như không tồi, thẳng đến gần đây hắn mới hiểu được, thật ra hắn vẫn chưa phải là một người anh trai tốt.

Con người mà, chỉ luôn ở khi mâu thuẫn mới có thể nhận rõ là bản thân không đủ tốt, Hàn Trì Quân tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cũng nhận ra nếu không lùi một bước này thì cả đời này em gái sẽ không về nữa.

Hàn Trị Quân vừa bực vừa tức, hắn cảm thấy việc hoang đường mấy hôm nay còn nhiều hơn cả đời này gộp lại, mặc kệ thế nào thì việc này cũng phát sinh trên người Hàn Đình Đình, dù hắn không thể tiếp thu cũng đâu thể để em gái rời nhà mãi không về.

Hàn Trì Quân chỉ biết thỏa hiệp, một bên thỏa hiệp một bên đè huyết áp đang chạy lên với tốc độ bàn thờ, còn phải tự an ủi bản thân.

Hắn nói với Hàn Đình Đình: "Dù em làm sai, cũng đâu thể trốn nhà rời đi, điện thoại thì không bắt máy, tìm không được người thì biết làm sao?"

Hắn tiếp tục thao thao: "Dù em thích ai, nam hay nữ về sau đừng chạy đến nói cho anh biết. Ông đây cả đời này cũng không thể tiếp nhận được việc em thích phụ nữ, nhân lúc còn sớm mà chết tâm đi."

Hàn Đình Đình nghe Hàn Trị Quân nói mấy câu này càng khóc đến tối tăm mặt mày, cô biết chuyện này có bao nhiêu hoang đường làm người khó mà tiếp thu, càng thêm rõ ràng sự cố chấp của anh trai, người thân không thể lý giải cũng không muốn tiếp thu, làm phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô ầm ầm đổ xuống.

Cô hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Trì Quân, đột nhiên đứng dậy bổ thẳng vào lòng hắn mà khóc lớn ra, Hàn Trì Quân ngay từ đầu đứng yên không nhúc nhích, hơn nửa ngày mới giơ tay vỗ vỗ lưng cô để trấn an, thở dài một hơi, trong lòng vẫn tức tối, những nước mắt phụ nữ luôn là vũ khí sắc bén, trong lòng hắn không tiếp thu được, nhưng dù thế nào đây cũng đã được xem là một kết quả không tồi.

"Được rồi được rồi, đừng khóc, mấy hôm sang đây đi, để chị dâu bồi bổ lại cho em." Dừng một chút đặc biệt gian nan nói: "Không xem mắt thì không xem mắt, tùy em."

Đây cũng tính là kết cục viên mãn cho Hàn Đình Đình, Hàn Trì Quân không có cách nào tiếp thu việc em gái thích phụ nữ, nhưng hắn cũng không thể ép Hàn Đình Đình đi kết hôn, hắn chỉ là cam chịu, nhưng vẫn không thể tiếp thu.

Cho dù là như thế, trong lòng Hàn Đình Đình, thân nhân đã ủng hộ cô nhiều, hiện tại cô không còn gánh nặng tâm lý nữa, người trong nhà đều biết chuyện của cô, không cần phải che giấu nữa, trút đi được gánh nặng, cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hàn Đình Đình nghỉ ngơi được đoạn thời gian thì chỉnh đốn lại tiếp tục đi làm, Hàn Nhất từ Phó tổng giám trực tiếp nhảy sang làm trợ lý cho Hàn Đình Đình, theo cô học xử lí việc của công ty.

Trần Linh Lình từng trộm đến hỏi Hàn Đình Đình, về việc con cái, Hàn Đình Đình nói: "Em đã nghĩ qua, kỳ thật em cũng không thích con nít lắm, hiện tại bao nhiêu thời gian đều dùng cho công việc, hẳn là sẽ không có con. Em đã nghĩ kỹ rồi, bây giờ Hàn Nhất theo em xử lý việc công ty, về sau nếu em không muốn quản nữa, công ty liền để cho nó."

Trần Linh Linh trong lòng thở dài, nhưng cũng không nói gì nữa.

Lúc sau Hàn Trì Quân về lại Bắc Kinh, chuyện này cũng coi như đã xong, nhưng Trịnh Hải Dương phát hiện, Hàn Nhất vẫn như cũ tìm tư liệu cùng video, vẫn thường xuyên cắt ghép rồi phiên dịch gửi cho Hàn Trì Quân.

Trịnh Hải Dương đối với việc này cảm thấy có chút kỳ lạ, tuy rằng Hàn Trì Quân không thể tiếp thu, nhưng hiện tại cũng xem như là đã xong rồi? Cứ khiến Hàn Trì Quân phải xem những thứ kia, không sợ gây ra phản cảm sao?!

Hàn Nhất giải thích: "Em cảm thấy thật ra ba lui một bước, ngược lại là muốn tìm hiểu về vòng người này. Nếu ba không muốn xem thì đừng mở lên là được, em cũng đâu bắt buộc." Dừng một chút, chỉ chỉ máy tính: "Anh muốn xem không?"

Trịnh Hải Dương phun phì phì trong lòng, chặn lại: "Không có thời gian."

Hàn Nhất thở ra một nụ cười đê tiện, dùng một loại ánh mắt thấu hiểu mà nhìn anh, còn nhướn mày.

Trịnh Hải Dương chụp cuốn sách lên đầu cậu, cái biểu tình đáng khinh gì thế không biết.

~~

Mãi cho đến cuối năm cũng phát sinh ra chuyện gì lớn nữa, bình bình an an vượt qua 2005.

Năm sau Hàn Nhất hẹn Trịnh Hải Dương cùng đi xem phim, chỗ đậu xe cách rạp chiếu phim một đoạn, đi được nửa đường thì trời đổ tuyết.

Qua năm mới dáng người Hàn Nhất lại cao thêm một chút, giờ đã cao hơn cả Trịnh Hải Dương, cậu mặc áo khoác nỉ, trên cổ quàng khăn nâu, hai tay đút trong túi đi thẳng về phía trước.

Trịnh Hải Dương ăn mặc hơi mỏng, thói quen mặc âu phục hằng năm, tới mùa đông rồi cùng chỉ mặc thêm cái áo len lông cừu mỏng cổ chữ V bên trong.

Trịnh Hải Dương rụt cổ, cảm giác mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, mấy ngày nay do trời đổ tuyết trên mặt đất tụ thành không ít trụ băng, anh bước qua mấy cái đó lại quay đầu nói với Hàn Nhất: "Tự dưng hôm nay đòi ra xem phim, rốt cuộc là em bị khùng hay anh bị điên?"

Hàn Nhất cười ra tiếng: "Là năm ngoái anh nói muốn xem phim mà?!"

Trịnh Hải Dương lại rụt cổ, vì lạnh mà vẻ mặt thống khổ, mày nhíu cả lại: "Hiện tại anh hối hận rồi, mình về đi nhé?!"

"Về cái đầu anh!" Hàn Nhất lấy khăn quàng của bản thân xuống vòng qua cổ Trịnh Hải Hải Dương, còn khoa trương cột thành nơ con bướm. Vừa vặn có hai có hai nữ sinh từ bên cạnh đi qua, thời điểm nhìn thấy bọn họ còn nhìn nhau cười, hi hi ha ha quay đầu nhìn họ.

Trịnh Hải Dương không thể hiểu được: "Bọn họ cười gì vậy?"

Hàn Nhất mới lười quan tâm ánh mắt người qua đường, cậu vỗ vỗ bả vai Trịnh Hải Dương, lại tự nhiên vòng tay qua, kéo anh theo về hướng rạp chiếu, vừa đi vừa nói: "Cười tại anh đẹp trai."

Nói đến cái này Trịnh Hải Dương lại thở dài, lập tức quên mất ánh mắt của nữ sinh ban nãy nhìn họ, anh có chút không cam lòng, lại dùng khẩu khí có chút u oán nói: "Bây giờ nào có đẹp trai bằng em."

Hàn Nhất cong môi cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng, nhiệt khí từ miệng thở ra, nghe xong lời này tâm tình như ngồi lên tên lửa phi thẳng lên cung trăng, "Đúng vậy, em cũng thấy vậy, hơn nữa hôm qua em đo qua, hinh như lên 1m8."

Trịnh Hải Dương ban đầu tay đút trong túi, giờ lấy ra thọc lên người Hàn Nhất, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Êy đủ rồi nha, chuyên chọn chỗ đau người khác mà chọc là sao?"

Hàn Nhất cười đến đôi mắt đều nheo lại, nhìn Trịnh Hải Dương, mắt đen lấp lánh tỏa sáng lung linh, cả cần cổ Trịnh Hải Dương bị bọc trong khăn quàng, rụt cổ lại nhìn có chút ngốc nghếch, vì thế Hàn Nhất đưa tay giúp anh che mặt lại, bộ dạng kia nhìn rất đần độn.

Mua vé xong vẫn còn sớm, hai người ngồi trên sô pha chờ, thật ra mấy ngày nay người đi xem phim cũng không ít, dù có đổ tuyết thì cũng có khối người đi hẹn hò. Trong khu có không ít tình nhân, hai thằng đàn ông to xác như Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất ngược lại nhìn nhìn có chút kỳ lạ.

Trịnh Hải Dương lôi di động ra lướt, hai tay Hàn Nhất cắm trong túi, ánh mắt chăm chăm nhìn vào đôi tình nhân cách đó không xa.

Đôi tình nhân đó vừa mới mua vé xong, vừa quay đầu bị bé gái bán hoa quấn lấy, trong tay cô bé cầm cái rổ, mấy bông hồng đỏ thẫm, ngẩng cổ theo sát hai người, một bước không rời: "Anh trai ơi, mua đóa hoa tặng chị gái đi, mua hoa tặng chỉ đi anh."

Kỳ thật lại hình bán hóa trước rạp chiếu phim cũng không nhiều lắm, Hàn Nhất đi xem phim 10 lần chưa chắc thấy cô bé lần thứ 2, nhưng mấy hôm nay sinh ý của rạp chiếu phim không tồi, người bán hoa cũng tăng lên.

Đôi tình nhân kia cũng không rối rắm, bỏ 10 đồng ra mua một cành hoa, cô bé thu tiền xong còn ngọt ngào nói cảm ơn, Hàn Nhất thấy thú vị, giơ tay ngoắc cô bé lại.

Tính kính nghề của cô bé cũng rất cao, vừa chạy đến nhìn Hàn Nhất: "Anh trai mua hoa sao?" Vừa quay đầu nhìn thấy Trịnh Hải Dương ngồi bên cạnh lướt điện thoại, sửng sốt một chút, nhưng vẫn chuyên nghiệp nói tiếp, "Anh ơi mua hoa tặng anh trai sao?"

"..." Trịnh Hải Dương nâng mắt khỏi màn hình, cảm giác bản thân đã nghe được cái gì không đang nghe lắm, ngạc nhiên nhìn hoa được cô bé cầm trong tay.

Hàn Nhất chỉ lẵng hoa trong tay cô bé: "Còn mấy bông? Anh mua hết."

Đôi mắt cô bé trừng lớn, đặc biệt vui vẻ nói: "Còn 7 bông, mỗi bông 10 đồng, nếu anh mua hết thì đưa 50 đồng là được." Tiếng nói cô bé vừa to lại thoải mái vui vẻ, như chim hoàng oanh, khiến mọi người xung quanh sôi nổi ghé mắt nhìn qua.

Trịnh Hải Dượng nâng một tay lên yên lặng che trên trán.

Hàn Nhất thanh toán tiền rồi nhận lấy lẵng hoa, nhét vào ngực Trịnh Hải Dương, cười nói: "Tới, em trai tặng hoa cho anh, chúc anh năm mới lại cao thêm một chút."

Trên đùi Trịnh Hải Dương có lẵng hoa, thật muốn đá Hàn Nhất đi, anh thậm chí còn nghe tiếng của nữ sinh nào đó làm nũng: "Anh xem người ta kìa! Mua cả một lẵng hoa, anh chỉ mua cho em một bông!"

Trịnh Hải Dương cảm thấy mình sắp bị ánh mắt của những người xung quanh chọc thành chục cái lỗ, Hàn Nhất dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi một bên, thoải mái hào phóng nói: "Aiza, thẹn thùng sao, này có là gì? Cũng đâu có quy định là hoa hồng chỉ có thể tặng người yêu."

Trịnh Hải Dương đột nhiên nhớ tới thật ra vào năm 93 Hàn Nhất cũng đã tặng anh hoa hồng rồi, khi đó thằng bé mới có bao lớn đâu, mới lớp 1 đã tặng anh đóa hồng đầu tiên trong đời.

Trịnh Hải Dương nghĩ nghĩ cong miệng lên cười, Hàn Nhất nhìn anh, công khí mười phần, nói: "Được em tặng hoa lại vui đến thế sao?"

Trịnh Hải Dương: "Cút, cút, cũng đâu phải lần đầu tiên."

Hàn Nhất sửng sốt, hiểu sai ý, cho rằng đã từng có người khác tặng hoa cho anh, lại nghe thấy Trịnh Hải Dương nói tiếp: "Khi còn nhỏ em đã tặng hoa cho anh rồi mà, xem khi còn nhỏ đáng yêu biết bao, so với thái độ hiện tại thì tốt hơn nhiều."

Khuỷu tay Hàn Nhất đặt trên đầu gối, cong lưng lại, nghiêng đầu nhìn Trịnh Hải Dương bên cạnh, trong lòng vui mừng muốn điên, cậu nghĩ thì ra khi còn nhỏ mình đã như vậy.