Trong cuộc đời Hàn Đình Đình, chuyện "thích phụ nữ" đã khiến cô rất bối rối.
Cô không thích đàn ông, không thể yêu đương như người thường, cũng chẳng thể tiếp thu việc ở bên cạnh một người đàn ông.
Những năm Trịnh Khâu theo đuổi cô, cô cảm thấy chính mình đã từ chối rất rõ ràng, nhưng đàn ông theo đuổi như buôn bán, có một khoản thời gian thế công mạnh mẽ làm cô trốn tránh không kịp.
Hàn Đình Đình lâm vào đường cùng rồi mới thẳng thắn với Trịnh Khâu là mình không thích đàn ông, đời này không thể kết hôn.
Năm đó Trịnh Khâu là người duy nhất trong nhà biết bí mật của Hàn Đình Đình, nhưng được sẻ chia một bí mật như thế với tư cách là người theo đuổi, hắn thật sự không vui nổi, buồn một hồi, cuối cùng chỉ có thể ngừng lại.
Nhưng tốt xấu gì hắn còn có thể an ủi chính mình, hắn không theo đuổi được Hàn Đình Đình, thằng đàn ông khác cũng không được.
Nhiều năm qua Hàn Đình Đình chỉ sống một mình, khi ở nước ngoài cũng có bạn gái, nhưng vì trắc trở mà cuối cùng cũng chia tay, mấy năm nay chỉ có một mình, cũng tính ở một mình thôi.
Cô đã từng nói qua với Trịnh Hải Dương, nỗ lực kiếm tiền là vì có quyền lên tiếng, cô cũng đã làm được.
Cô có công việc, có sự nghiệp tiền kiếm được cũng không phải ít, đàn ông bình thường cũng không bằng cô, cô không kết hôn người trong nhà cũng đâu còn cách nào, có giục thì cô liền nói công tác bận rộn, mấy năm nay mỗi lần Hàn Trì Quân nhắc đến việc hôn nhân đều lửa giận tận trời, nhưng dù gì thì cô cũng có việc làm ăn của bản thân, cũng đâu thể làm gì được.
Lần này nếu không phải Tô Minh Nguyệt náo chuyện ly hôn, cô cũng thật sự không nghĩ tới việc nói cho bất kỳ ai về tính hướng của bản thân, nhưng nhiều năm như vậy cứ phải lén lừa gạt giấu nhẹm đi bí mật này không thể sẻ chia cho ai, trong lòng đau khổ lại cô đơn, thật sự là chịu đủ rồi.
Hôm nay bị Tô Minh Nguyệt náo thành như vậy, Hàn Đình Đình thật cảm thấy thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, vốn việc làm ăn đã làm cô nhọc lòng không dứt, hiện tại thiếu chút nữa là thành gậy đánh uyên ương.
Hàn Đình Đình dựa vào ghế, nói xong liền lười nhác không hé răng, lại khiến Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất không nói nên lời.
Phản ứng đầu tiên của Trịnh Hải Dương là --- đang nói giỡn hả? Nhưng ngẫm lại cảm thấy không đúng, Hàn Đình Đình không phải loại người sẽ lấy chuyện này ra giỡn.
Trong lòng Hàn Nhất lại rối như tơ vò, cảm xúc nhảy loạn khắp nơi, cuối cùng dồn cả vào ngực, khiến cậu có một tư vị khó nói.
Hàn Nhất hỏi cô: "Cô không nói giỡn chứ? Chú đã nói gì?"
Hàn Đình Đình cười không hé răng.
Trịnh Hải Dương định mở miệng thì cô lần nữa ngồi dậy, nói: "Cô cũng lười che giấu tiếp, quá mệt mỏi, không có ý nghĩa."
Hàn Đình Đình lái xe đi, để lại hai anh em được cô chia sẻ bí mật ngồi lại trong thư phòng nghiền ngẫm trầm tư.
Trịnh Hải Dương vẫn không thể tưởng tượng được, bên cạnh cậu chưa từng gặp người như vậy, dù có là đời trước, trong đám hồ bằng cẩu hữu cũng chỉ có đàn ông đồng tính.
Hàn Nhất lại đột nhiên nói: "Ban nãy cô có nói mấy ngày nữa chuyển cổ phần cho em..."
Trịnh Hải Dương sửng sốt, lại hiểu rõ, Hàn Đình Đình thật sự không muốn che giấu nữa, đại khái là lớn tuổi rồi bị đủ loại người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ nói này nói nọ, chẳng lẽ cô tính chuyển cổ phần rồi ra nước ngoài?!
Nhưng mọi chuyện lại vượt qua khỏi dự đoán, năm nay họ đều xuôi buồm mát mái, đại khái lại như người trong nhà hay nói, bát tự của Trịnh Hải Dương với Hàn Nhất tốt, sinh ý thuận lợi bạn bềèthân thích cũng chân thành đối đãi, nhà họ không có việc gì lớn, bạn bè quen biết được cũng không tồi.
Một việc này của Hàn Đình Đình lại như bom hẹn giờ cất vào lòng Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất, nhưng hiện tại tốt xấu gì cũng chưa có dấu hiệu nổ tung.
Như Hàn Đình Đình dự đoán, Trịnh Khâu quả thật nói chuyện của cô cho Tô Minh Nguyệt, cô ta đúng thật chỉ là dùng chút thủ đoạn để thu lại tâm Trịnh Khâu, nào ngờ lại đào ra được bí mật lớn như vậy.
Trịnh Khâu cũng bảo cô ta phải đảm bảo không để bí mật này lộ ra ngoài, Tô Minh Nguyệt cũng đáp ứng, cô ta không muốn làm lớn chuyện.
Vì thế phong ba bão táp ly hôn chỉ là một khúc nhạc đệm, cuồng phong thật sự xảy ra vào tháng 11 năm đó.
Lúc ấy Hàn Đình Đình đã mang tất cả cổ phần của mình chuyển giao cho Hàn Nhất, cậu sau khi tốt nghiệp xong liền trực tiếp chuyển tới Hóa Chất Hải Dương làm việc, không ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Trịnh Hải Dương không nghĩ tới Hàn Nhất sẽ tiếp nhận cổ phần, dù sao thì Hàn Đình Đình vì sao lại quyết định như vậy, nếu nhận lấy thì chẳng khác nào mặc kệ quyết định của cô, theo Trịnh Hải Dương, sự việc lần trước qua đi, Tô Minh Nguyệt cùng Trịnh Khâu lại hòa thuận, cũng chẳng còn xung đột gì với Hàn Đình Đình nữa.
Trịnh Hải Dương hỏi Hàn Nhất: "Sao em không khuyên cô? Xuất quỹ có lợi gì cho cô đâu?"
*Xuất quỹ aka come out
Hàn Nhất nhìn anh, ánh mắt bình thản nói: "Chính là muốn nói."
Trịnh Hải Dương ngạc nhiên nhìn cậu: "Em điên rồi sao? Loại chuyện này dù có nói ra mọi người cũng chưa chắc hiểu cho, có thể giấu sao lại không giấu? Nói ra làm người trong nhà buồn khổ, cô không được thấu hiểu cũng khó chịu, chuyện này là lưỡng bại câu thương đó!!!"
Hàn Nhất nhún vai, nói: "Không nói ra sao có kết quả được? Anh xem hiện tại ba em thời thời khắc khắc đều muốn cô kết hôn, mẹ em cũng y vậy, Tiểu Thập không hiểu chuyện cũng hùa theo. Cô không thích đàn ông lại bị buộc phải đi xem mắt, trốn cũng trốn không xong, sao không khó chịu được? Trước kia ba mẹ nhọc lòng vì hôn sự của cô, chuyện Tô Minh Nguyệt càng làm họ khẩn trương, trong lòng họ chịu không nổi, lại không biết ngọn ngành, anh biết không họ cho là cô không kết hôn là vì chú anh!! Trong lòng họ có suy nghĩ này, lại khổ sở tức giận, còn cảm thấy thật có lỗi với Trịnh Gia."
Chuyện của Tô Minh Nguyệt cùng Trịnh Khâu chính là một cái mồi lửa, đến bây giờ Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất vẫn không nói được rằng ai đúng ai sai.
Tô Minh Nguyệt có sai sao? Bọn họ cảm thấy không sai, người làm vợ như cô có lập trường riêng của mình, cô không náo đến nhà mẹ đẻ, chỉ là tình cảm bất mãn khóc lóc kể lể một chút.
Uyên: Sai rành rành ra chứ mà không sai!!!!
Hàn Đình Đình có sai sao? Cũng không sai, cô không can hệ vào chuyện vợ chồng người ta, chuyện vay tiền Trịnh Khâu cũng chỉ là tiện tay, bọ họ không có ngầm liên hệ, ghi nợ cũng là từ công ty, hoàn toàn không quan hệ gì tới chuyện cá nhân.
Nhưng chính là như vậy lại nháo tới chuyện bây giờ, vốn là chuyện của Trịnh gia, cuối cùng là biến thành chuyện Hàn gia.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Hải Dương vì một vấn đề mà mâu thuẫn với Hàn Nhất, anh nhíu mày nói: "Vậy em nói phải làm sao bây giờ? Nói cũng không được, mà không nói cũng không được." Dừng một chút, trong đầu đột nhiên toát ra ý tưởng, cổ họng giật giật, nói: "Hay là tìm một người giả kết hôn? Để ba mẹ em yên tâm, cô cũng không cần phải đi xem mắt nữa."
Hàn Nhất dở khóc dở cười: "Kết hôn giả có dễ dàng vậy sao? Tim ai đến kết hôn? Đàn ông bình thường sẽ đáp ứng à? Hay là tìm gay? Tìm người không được ở phương diện kia? Đây cũng đây phải là việc của một người, bây giờ kết hôn giả, về sau sớm muộn gì chân tướng cũng lộ, đến lúc đó lại khiến ba mẹ em tổn thương hơn nữa, huống hồ sao anh đảm bảo được cô sẽ tìm được người thích hợp, sẽ không gây ra rắc rối khác?!"
Trịnh Hải Dương: "Vậy thì làm sao bây giờ?!"
Hàn Nhất đột nhiên quay đầu nhìn anh, ánh mắt ngưng tụ, ở đôi mắt đen kia Trịnh Hải Dương thấy được gương mặt sốt ruột của bản thân.
Nghe thấy cậu nói: "Đối với ba mẹ em mà nói, em gái thích phụ nữ, so với con trai thích đàn ông thì dễ tiếp thu hơn nhỉ?"
Ngực Trịnh Hải Dương lập tức căng lên, lỗ tai ong một tiếng, nhưng cũng may Hàn Nhất nói nốt nửa vế còn lại: "Em chỉ lấy làm so sánh thôi, anh cũng thừa nhận đi, cái trước dễ tiếp thu hơn cái sau nhiều."
Cục đá trong lòng Trịnh Hải Dương hạ xuống, nhẹ nhàng thở ra, hù chết anh, anh giơ tay bá đầu cậu một cái: "Hâm à, sao lại lấy chuyện này ra mà so sánh chứ."
Hàn Nhất không né tránh, ánh mắt nhìn thẳng anh, hỏi: "Anh cũng thừa nhận đúng không? Là như thế đúng không?"
Trịnh Hải Dương nghĩ nghĩ, đúng là như vậy, so với em gái thì loại chuyện với con trai, nữ thích nữ đúng là dễ tiếp thu hơn nam thích nam.
Trịnh Hải Dương gật đầu, Hàn Nhất liền nói: "Loại chuyện này cũng rất khó nói, cứ như vậy đi, dù sao cũng phải đối mặt, như lúc đó chú Lâm thiếu mấy trăm triệu, chúng ta gánh không nổi."
Trịnh Hải Dương còn định nói là không giống, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, đúng, bọn họ cũng biết là không giống nhau, họ cũng biết dù có nói hay không cũng đâu phải cách giải quyết thậm chí biết căn bản không có giải pháp.
Hoặc là thẳng thắn mà nhận, mọi người cùng buồn đau, hoặc là giấu diếm, mọi người tiếp tục cùng đau buồn.
Hàn Nhất cuối cùng cũng cong khóe miệng, tươi cười nhưng lại có chút thờ ơ lạnh nhạt, cậu nói: "Vậy nói đi, tốt xấu gì thì trong nhà có em với anh hiểu cô, nói không chừng sau này ba mẹ có thể tiếp thu."
Không biết vì cái gì, Trịnh Hải Dương cảm thấy khi Hàn Nhất nói những lời này có một loại khẩu khí kiên định, nhưng người phải đối mặt vấn đề này không phải Hàn Đình Đình mà là bản thân cậu vậy, vì thế khi nói chuyện khẩu khí cùng thái độ đều rất nghiêm túc.
Nhưng Trịnh Hải Dương cũng không có nghĩ sâu hơn, chỉ là cảm thấy đại khái Hàn Nhất đang nhọc lòng vì cô, con trẻ cũng lớn khôn, có thể đem việc của người khác thành việc của mình mà giải quyết.
Và giữa tháng 11 Hàn Đình Đình thẳng thắn về bản thân với Hàn Trì Quân cùng Trần Linh Linh, không phải ở tỉnh thành mà ở nhà Bắc Kinh. Cô không lí trí ngồi phân tích như Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất, không nghĩ nhiều được đến thế, cô chỉ là cảm thấy trong lòng rất mệt, muốn đem bí mật này nói ra thôi.
Sau giờ cơm trưa, Hàn Đình Đình giúp Trần Linh Linh rửa chén xong 3 người ngồi xuống nói chuyện.
Vợ chồng hai người ngay từ đầu tỏ vẻ không tin được, cho rằng cô vì né chuyện kết hôn, bị việc xem mắt làm phiền.
Hàn Đình Đình ngồi đối diện hai vợ chồng, biểu cảm nghiêm túc, không có chút vẻ nào là nói giỡn, thẳng thừng: "Em đúng là phiền xem mắt, nhưng đây không phải là lấy cớ, là sự thật, em biết mọi người...."
Lời còn chưa dứt, Hàn Trì Quân đã lướt qua bàn trà cho Hàn Đình Đình một cái tát, hai mắt như nứt ra đỏ ngầu trừng người đang ngồi trên sô pha, nét mặt đều vặn vẹo cả lên, hắn chưa từng phẫn nộ như vậy, đây là em gái duy nhất của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy máu trào lên não, bên tai ong ong mấy lời mà Hàn Đình Đình vừa thẳng thắn nói, hắn siết nắm tay, mạch máu xanh tím đều hằn rõ lên, vì áp lực lửa giận mà bả vai hơi run.
Hắn giơ tay chỉ Hàn Đình Đình, gào rống: "Tao nuôi mày lớn là để một ngày mày ngồi ở đây nói cho tao là mày thích phụ nữ à, để mày cắm dao lên người tao à?!"
Trần Linh Linh lúc này mới phản ứng lại kịp, vội vàng kéo Hàn Trì Quân, chắn giữa anh em hai người, đẩy hắn, sốt ruột nói: "Đừng có động tay động chân, anh ngồi xuống trước đã. Đình Đình em đừng nói bậy, đừng chọc anh em tức giận."
Hàn Đình Đình đã không nhớ rõ lần cuối bản thân khóc là khi nào, ít nhất cũng 2 -3 năm rồi thì phải, nhưng hiện tại cả mặt đều là nước mắt, thời điểm nói ra trong lòng nhẹ nhõm được một hơi, rồi lại ăn một cái tát rồi lại bị đâm một nhát.
Nhưng cô vẫn cố nén không nức nở, chỉ là nước mắt không ngừng chảy, ngẩng đầu lên, xuyên qua màn nước mắt nhìn Hàn Trì Quân, nói: "Em chính là như vậy, nếu có thể thì em cũng muốn tìm một người đàn ông mà kết hôn. Nhưng em không thể anh à, em thật sự không thể."
Mắt Hàn Trì Quân trừng đến muốn nhỏ máu, mạch máu như sắp nổ tung, hắn bị Trần Linh Linh níu lại. Trong miệng em gái nói cái gì trong mắt hắn cũng là chó má, cái gì mà không thể? Tình yêu là cái gì mà nàng nghĩ rằng không thể?
Hàn Trị Quân giơ tay chỉ hướng cửa, tức giận hét lớn với Hàn Đình Đình: "Cút! Mày cút ra ngoài cho tao! Cút!"
Hàn Đình Đình không nhúc nhích, giương mắt nhìn anh trai của mình, một bên mặt đã sưng lên, Trần Linh Linh đẩy Hàn Trì Quân, cô quay đầu nhìn Hàn Đình Đình: "Đình Đình, em đi về trước đi, để anh em bình tĩnh lại, nghe lời chị, về trước đi."
Hàn Đình Đình đối mặt với khẩu khí ôn nhu của chị dâu, ngoan ngoãn cầm túi đứng lên, lúc đóng của còn nghe được tiếng đồ sứ vỡ tan, khép cửa lại, yên lặng xoay người rời đi.
Nhưng Hàn Trì Quân sao lại có thể để Hàn Đình Đình muốn làm cái gì thì làm, hắn xem bản thân là anh lớn, có trách nhiệm đối với em gái, hắn sắp tức đến điên, đầu óc đều sôi lên.
Hàn Đình Đình là em gái duy nhất của hắn, được hắn chăm từ bé đến lớn, khi còn nhỏ hắn chịu khổ không ít, vì thế mới bận rộn đưa em gái ra khỏi vùng quê nhỏ bé.
Trụ cột tinh thần duy nhất của hắn thời niên thiếu chính là em gái, ăn bao nhiêu khổ cũng là vì một ngày không phải đói nữa. Hiện tại ngày tháng tốt đẹp, em gái cũng tự mình có sự nghiệp, sao lại thành thế này?
Trong tư tưởng một người đàn ông truyền thống, phụ nữ hơn 30 tuổi không kết hôn đã không bình thường rồi, thích phụ nữ?! Cái gì mà thích phụ nữ!! Hàn Trì Quân vẫn là không thể tiếp thu, hắn thậm chí không muốn nghĩ lại lời Hàn Đình Đình nói lúc đó, hiện tại hắn chỉ muốn tìm một cơ sở điều trị tâm lý rồi nhốt người lại, xem rốt cuộc là bị bệnh gì, hay là tinh thần có vấn đề!!?
Anh em hai người cũng hiểu nhau rất rõ, Hàn Trì Quân biết Hàn Đình Đình sẽ chạy, Hàn Đình Đình cũng biết anh mình sẽ thẹn quá hóa giận khẳng định không để mình yên, trưa đó cô lên máy bay về tỉnh thành.