Lột Xác Sống Lại

Chương 71: Cách tiết kiệm tiền khôn ngoan của con dâu nhỏ (*)




Edit: Bảo Uyên

Beta: Vũ + Khả Tịch Nguyệt

————————————–

(*) Câu gốc là "Lấy lại tiền con dâu nhỏ" /倒贴钱的小媳妇儿/: Nghĩa là nói về một vòng tuần hoàn, đại khái kiểu lấy tiền do người ta mua đồ mình bán sau đó đem tiền đó cho người khác, rồi cuối cùng số tiền mình cho người khác lại quay về chính bản thân mình.

[ Bọn mình xin phép edit lại cho ngắn gọn và đủ ý trên mặt nghĩa nhất có thể. Mong bạn đọc nào hiểu rõ hơn có thể inbox giúp tụi mình với nha. Cảm ơn nhiều lắm nạ!!!~~~ ]

Khoảng thời gian này Trịnh Hải Dương thực sự rất bận, dạo trước anh từng làm việc ở công ty của Cao Thính Tuyền và Trịnh Bình, các công ty đó đã phát triển thành quy mô lớn, không cần anh chạy đôn chạy đáo khắp nơi nữa nên cứ dựa theo quy trình công việc mà tiến hành, vì vậy trước nay không có nhiều chuyện lẻ tẻ để làm đến như vậy.

Nhưng bây giờ thì khác, công ty chỉ vừa mới hoàn thiện, bộ phận cần tuyển người cũng tuyển xong rồi, Lão Dương với Tề Khang đều có năng lực chạy tới chạy lui ở văn phòng, nếu có thể tiếp tục được như thế này thì Trịnh Hải Dương thật muốn cảm ơn trời đất, cảm tạ tổ tiên, nhưng sao có thể chứ?

Bằng cấp công ty (*) bọn họ còn chưa được cấp, nhưng bọn họ đã nhìn trúng một mảnh đất, thật ra là Cao Thính Tuyền không ăn nên dư lại thịt mỡ, vừa vặn tiện cho họ. Bằng cấp chưa lấy được đương nhiên không có tư cách đi tranh nơi đó, vì thế ngày ngày Lão Dương mang theo người đến cục kế hoạch hỏi thăm tin tức.

Trịnh Hải Dương tọa trấn tại công ty, đúng thật là việc to chuyện nhỏ nào cũng phải quản, công ty còn chưa hoàn thành quy mô nên đương nhiên chế độ cũng chưa được hoàn thiện, còn có vài bộ phận chưa tuyển được người, mà nhân viên mới tới hiển nhiên cũng chưa quen với tiến độ công việc của công ty mới mở.

Đến máy in còn không biết dùng, nhà cung cấp hợp tác đến giao hàng mà bọn họ cũng chẳng dám ký bừa nên tìm Trịnh Hải Dương, bên bất động sản gọi điện thì Trịnh Hải Dương đành nhận, đến giữa trưa đặt bao nhiêu phần cơm cũng phải hỏi anh.

Anh nhẫn nại từng chút đưa công ty vào chế độ, giao những công việc chi tiết nhỏ nhặt đó xuống rồi cả ngày vội đến sứt đầu mẻ trán, kết quả lúc đi vệ sinh còn nghe thấy hai nhân viên nói xấu anh, bảo ông chủ chỉ mới thành niên thôi.

Trịnh Hải Dương đang chậm rì rì thải chất lỏng C2 thì nghe được hai nữ nhân viên mới tuyển dụng đang nói chuyện phiếm bên ngoài bồn rửa tay.

Một người nói, "Ây dà, chị đoán xem giám đốc Trịnh năm nay bao nhiêu tuổi?"

Một người kia lắc đầu, "Rất trẻ thì phải, không biết cụ thể bao nhiêu, nhưng mà nghe nói trong nhà rất có tiền, nếu không sao có thể mở công ty bất động sản chứ?"

Người vừa mới nói đè thấp giọng đáp: "Em nói chị nghe, giám đốc Trịnh của chúng ta mới 20 thôi, thật đó, lần trước khi đứng chờ đóng dấu tư liệu em thấy được thẻ căn cước của anh ta."

"Trời ạ, sao lại nhỏ như vậy? Thế công ty bất động sản này là tiểu khai (*) rồi à?"

(*) Đây là phương ngữ Thượng Hải, được sử dụng để chỉ con cái của những gia đình giàu có, nhưng nó vẫn khác với những công tử và chủ nhân trẻ tuổi được phổ biến trước đó. Nó đặc biệt đề cập đến thế hệ tiếp theo của các chủ doanh nghiệp trong ngành tài chính và công nghiệp – thương mại chính là "phú nhị đại".

Bất động sản tiểu khai "rải nước" xong thì kéo khóa lên, mặt không cảm xúc xoay người bước ra, đúng lúc hai nữ nhân viên vừa rửa tay xong, quay đầu thì nhìn thấy Trịnh Hải Dương bèn hoảng sợ, hai người nhanh chóng chạy đi.

Trịnh Hải Dương rửa tay, không hiểu họ chạy cái gì mà chạy, người mở cũng đâu phải mấy người, anh ngẩng đầu lên và nhìn bản thân trong gương, dưới đôi mắt là hai cái quầng thâm mà anh liều mạng tạo nên, nhìn qua chẳng có tí tinh thần nào, quả thật ngược đến muốn khóc mà.

Chuyện về bằng cấp cuối cùng vẫn chưa xong, năm nay mở công ty địa ốc khó hơn năm ngoái nhiều, thủ tục nào cũng phải làm, chỗ nào cũng phải chạy, có kế toán cũng vô ích, cuối cùng chẳng còn cách nào, Trịnh Hải Dương đành gọi điện cho Cao Thính Tuyền, muốn dựa vào công ty con của hắn ta.

Công ty Cao Thính Tuyền đã sửa lại tên từ trước, hiện giờ là Hải Đức Quốc Tế (Hype International), Trịnh Hải Dương mở miệng nhờ hắn ta hỗ trợ cũng không phải việc gì lớn, Cao Thính Tuyền vui vẻ đáp ứng, rất sảng khoái rộng lượng.

Tuy lúc trước Trịnh Hải Dương rời công ty làm lòng hắn có chút không vui, lúc đi lại dắt theo hai người nên càng không hài lòng, nhưng dù thế nào đi nữa, làm ông chủ của một công ty lớn thì phải nhìn xa trông rộng, không cần thiết phải làm lớn chuyện lên, đương nhiên đám Lão Dương đi là do tham vọng lớn, không có gì phải rối rắm cả.

Cao Thính Tuyền đồng ý rồi cũng không vội cúp điện thoại, trước kia hắn vẫn luôn quan ngại chuyện của nhà Kỳ Kỳ hắn, giờ con bé cũng vào đại học và cũng đến lúc yêu đương rồi, gần đây còn nghe Hàn Nhất có đối tượng thầm mến, người làm ba như hắn không thể không vội mà.

Đóa hoa quý báu mà hắn vô cùng cực khổ nuôi lớn đâu thể để lợn rừng ở nơi khỉ ho cò gáy nào đó ra ủn đi mất được, hắn có cân nhắc qua những chàng trai nhà khác nhưng lại không khiến hắn an tâm tí nào, lũ cặn bã trong xã hội càng không, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Trịnh Hải Dương là lựa chọn tốt nhất.

Tuổi tác đủ lớn, bối cảnh gia thế khá ok, quan hệ hai nhà lại thân thiết, điểm mấu chốt nhất là hắn chấm Trịnh Hải Dương này rồi, vừa thông minh còn bản lĩnh, mới mười mấy tuổi biết lăn lộn vào công ty bất động sản, bây giờ còn tự mình mở công ty. 

Bây nói coi con rể tốt như vậy mà không cần, về sau có đốt đèn lồng đi kiếm cũng không ra.

Dù không dám nhắc đến chuyện gì ở trước mặt con gái, nhưng nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy vẫn nên tạo cơ hội để hai đứa hòa hợp với nhau.

Vì thế Cao Thính Tuyền cười ha hả nói: "Dương Dương à, gần đây thế nào? Mấy hôm trước còn nghe Kỳ Kỳ nhắc tới con đó."

Vừa nghe đến hai chữ "Kỳ Kỳ", khóe miệng Trịnh Hải Dương nhịn không được co rút một cái. Đột nhiên anh nhớ lại mấy cái tin nhắn cô nhóc gửi, không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc lập tức nhớ ra nên giật giật khóe miệng, lòng thầm nghĩ Cao Kỳ Kỳ thì có gì mà phải nhắc tới anh, vì vậy đáp: "Gần đây con khá ổn, chỉ là hơi nhiều việc vặt chút ạ." Anh chỉ tiếp câu trước của Cao Thính Tuyền, câu sao không tiếp.

Cao Thính Tuyền cầm điện thoại trợn tròn mắt, nghĩ thầm đến cả Hàn Nhất còn giác ngộ được mà sao thằng nhóc chết tiệt này chẳng chịu giác ngộ hả?!

Cao Thính Tuyền không biết phải nói gì tiếp, dù có nói đi nữa thì nghe có vẻ như đang cố tình, nên nói: "Ai da, lúc nhỏ mấy đứa hay chơi với nhau, lớn lên sao nghe xa lạ thế. Mà nhân tiện nghỉ hè này Kỳ Kỳ muốn đi thực tập, con bé không chịu tới chỗ chú, để nó đi chỗ khác chú cũng không yên tâm nên hay là để nó sang chỗ con đi, con giúp chú chăm sóc nó được không?"

Trịnh Hải Dương muốn lạy Cao Thính Tuyền một lạy, anh có thể nói "không" được à? Bây giờ anh có việc nhờ người ta mà có thể nói "không" được không?! Đương nhiên là không rồi! Vì thế Trịnh Hải Dương chỉ có thể vừa đỡ đầu vừa nói: "Được ạ, nếu em ấy chịu thì chú kêu em gọi cho con trước nhé."

Cao Thính Tuyền cười thẳng qua điện thoại, cảm thấy người làm cha như mình quá là anh minh, sáng suốt: "Tốt tốt, được được, để chú về chú nói với nó."

Vừa mới cúp điện thoại bên này, Cao Thính Tuyền lập tức gửi tin nhắn cho con gái vì sợ quấy rầy con bé đang đọc sách, học hành hay hoạt động tập thể ở trường nên không gọi điện, hắn nhắn tin không nhanh lắm, vẫn dùng Ngũ Bút (*) để gõ từng chữ một.

(*) Wubi: qui tắc 5 nét viết tiếng Trung.

[Con gái ngoan, nghỉ hè con tới công ty Dương Dương thực tập đi, không phải con muốn hoàn cảnh gian khổ để tôi luyện bản thân sao? Chỗ nó khổ!]

Khổ cách mấy cũng không bằng lũ dtruyen và truyenfull đi ăn cắp và giả mạo người khác.

Phía bên này, Trịnh Hải Dương vừa cúp máy là gửi ngay tin nhắn cho Lão Dương, nói làm nốt cho xong để cậu ta đừng chạy lung tung, nhớ về sớm một chút. Nhắn tin xong thì tin nhắn của Cao Kỳ Kỳ gửi tới ngay.

[Nghe nói chỗ công ty anh khổ lắm hả?]

Trịnh Hải Dương nhận được, lập tức kiên định đáp [Khổ! Khổ vô cùng!]

Vừa mới gửi là rất nhanh lại được rep bằng một hình người nhỏ nhảy tới nhảy lui đưa tay biểu hiện OK.

Trịnh Hải Dương thở nhẹ một hơi, nghĩ thầm vị tổ tông này mà tới đây thì anh còn không bận chết à.

~~~~~Phân cách tuyến~~~~~

Mấy ngày nay Hàn Nhất phê luận văn cho khoa chính quy rất thuận lợi, cơ bản đã giúp giáo viên hoàn thành giai đoạn xét duyệt đầu tiên, phần còn lại cũng chẳng cần cậu, giáo viên sẽ làm nốt.

Mấy người ở phòng thí nghiệm đều thấy Hàn Nhất đang có tâm trạng tốt, chạy lại hỏi "gần đây đang có chuyện gì vui à", Hàn Nhất cười không hé răng, nghĩ thầm chuyện tốt này mà nói ra chắc dọa chết mấy người luôn.

Ban đầu Hàn Nhất còn khá rối rắm với chuyện mình thích đàn ông, cậu bí mật đến thư viện tra tư liệu, thậm chí còn vượt tường vào các trang web thư viện nước ngoài để xem. Trong nước có rất ít bản thảo nghiên cứu về lĩnh vực tâm lý học, nhưng ở nước ngoài thì có khá nhiều, cậu xem xong mới thấy chẳng có chuyện gì to tát cả, có vài người là bẩm sinh, có người về sau mới thích, nhưng đây không phải là bệnh tâm thần.

Biết bản thân mình thích đàn ông không phải vấn đề tâm lý gì làm Hàn Nhất cũng an tâm, đương nhiên dù thật sự có bệnh đi nữa thì cậu sẽ không bao giờ có thể chữa khỏi, vì loại bệnh thích ca ca này, cả đời cậu cũng không muốn chữa.

Gần đây tâm trạng cậu rất tốt, không còn khẩu nghiệp khi đối nhân xử thế như trước nữa, luận văn khoa chính quy phụ đạo xong, thực nghiệm trong phòng thí nghiệm về cơ bản cũng chẳng còn việc của mình, cậu lập tức bắt đầu viết luận văn của mình cho tuần san tạp chí và phấn đấu sẽ tốt nghiệp suôn sẻ trong năm nay.

Bây giờ Hàn Nhất càng nghĩ càng thấy mình thích Trịnh Hải Dương, càng hiểu rõ tâm ý của bản thân lại càng cảm thấy phần cảm tình này không phải ngày một ngày hai đột nhiên xảy ra, cậu nghĩ có lẽ cậu đã thích anh từ lâu, chỉ là hồi trước không phát hiện ra thôi.

Nhưng mà tại sao lại thích thì cậu vẫn chưa rõ lắm.

Hàn Nhất đơn phương ca ca, mỗi ngày đều cảm thấy thật hạnh phúc. Buổi sáng có thể cùng nhau ăn uống trò chuyện, ban ngày mỗi người bận việc riêng, buổi tối mới có thể ăn cơm với nhau, dẫu cho không ăn với nhau thì vẫn có thể thấy nhau, cùng ngồi tám chuyện, xem TV, chơi game hay dắt Hàn Thập ra ngoài ăn vặt hoặc tìm một nơi nào đó chơi đá banh cũng được.

Cậu cảm thấy cuộc đời mình chưa từng có khoảnh khắc nào tỏa sáng như hiện tại. Cuộc sống thật là thú vị vì cậu biết tại sao bản thân mỗi ngày phải vất vả viết luận văn, tại sao tương lai mình phải nỗ lực để kiếm tiền.

Nếu cuộc sống trước kia của cậu chỉ có vài gam màu đơn sắc thì giờ đây nó đã tràn ngập sắc màu, mỗi ngày đều là niềm vui, cậu muốn tiếp tục tô vẽ cuộc sống mình bằng màu sắc này.

Cậu bắt đầu nhận ra rằng mình không thể cứ cư xử liều lĩnh như trước được, cái gì cũng đi khẩu nghiệp. Cậu bắt đầu kiểm điểm cách đối nhân xử thế của bản thân trong quá khứ, suy nghĩ khi nào và làm thế nào mới có thể theo đuổi ca ca, bắt đầu quan sát cách Trịnh Hải Dương đối xử với mọi người ra sao.

Cậu muốn thay đổi và còn sẵn sàng chủ động thay đổi, dạo này thái độ sống tích cực hơn nhiều so với cái trạng thái lười biếng nhớt thây hồi trước.

Gần đây giáo viên cố vấn có hỏi cậu rằng sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ có định ra nước ngoài tiếp tục học không, bởi vì tuy Hàn Nhất học chuyên ngành Hóa học nhưng thực ra là học khoa học đời sống, nếu xuất ngoại thì chẳng những có thể tiếp tục học chuyên sâu mà còn có thể tìm được công việc tốt ở bên đó luôn.

Năm 2005 đã có rất nhiều người ra nước ngoài, không ít người muốn lấy thẻ xanh, giáo viên cố vấn đặc biệt tìm cậu nói một số vấn đề vì vị giáo viên đó thật sự rất quan tâm cậu, cảm thấy tương lai đứa nhỏ này chắc chắn sẽ vô cùng xán lạn, có thể xuất ngoại đào tạo chuyên sâu là lựa chọn tốt nhất.

Gần đây Hàn Nhất lặng lẽ suy nghĩ về tình yêu thầm kín và còn tự mình đột phá thay đổi bản thân. Đúng là cậu thực sự không nghĩ nhiều về tương lai, nhưng từ nhỏ cậu đã có chấp niệm to lớn đối với việc kiếm tiền, một lòng một dạ chỉ muốn kiếm tiền. Cậu đã học hành rất nhiều năm rồi nên trong ý thức không tình nguyện tiếp tục học chuyên sâu, tất nhiên lý trí lại hiểu rõ, xuất ngoại mới chính là lựa chọn tốt nhất.

Cậu không từ chối giáo viên, chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói: "Em cảm thấy em nên hoàn thành luận văn tiến sĩ trước đã, còn mấy việc khác em chưa tính tới."

Giáo viên chỉ tìm cậu tâm sự, thấy cậu tạm thời không suy xét tương lai cũng không thúc giục, dù sao Hàn Nhất không giống với những người khác trong phòng thí nghiệm. Hơn nữa các nghiên cứu sinh sau đại học và tiến sĩ đó đều cỡ hai mươi mấy tuổi, cậu mới mười mấy nên không vội, càng không cần phải vội.

~~~Đọc đến đây rồi, các ái phi đã vote chưa nạ~~~

Hàn Nhất làm xong báo cáo trong phòng thí nghiệm rồi rời đi, vừa ra khỏi tòa nhà liền vui vẻ gọi cho Trịnh Hải Dương, lúc đó Trịnh Hải Dương đang họp, sau khi nói vài câu đơn giản là Hàn Nhất trực tiếp chạy ngay đến công ty của Trịnh Hải Dương.

Đi được nửa đường đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Yến, anh ta nói: "Mấy đứa còn chưa về à? Anh đang ở nhà nhóc, em trai nhóc cũng được anh rước về rồi."

Hàn Nhất đã quen với việc Lâm Yến không mời mà đến, cậu trợn mắt, nói: "Giờ anh cướp luôn việc của bảo mẫu à?"

Lâm Yến tức giận đáp: "Đúng vậy, ông đây không những giúp bảo mẫu rước thằng bé, còn nấu cơm luôn rồi này, mau về đây trả lương cho ông nhanh!"

Nếu là Hàn Nhất trước đây nhất định sẽ thẳng thừng mắng anh ta có bệnh, cậu với Lâm Yến giống y chang nhau toàn thích nã pháo miệng, nhưng trong thời gian này thì khá hơn nhiều, giọng điệu rõ ràng không còn hằn học như trước, cậu ậm ừ hai tiếng tỏ vẻ đã biết, cúp điện thoại xong thì ra hiệu tài xế quay đầu, đồng thời gọi cho Trịnh Hải Dương.

Sau khi kết nối, cậu nói, "Lâm Yến đến rồi."

Đầu dây bên kia Trịnh Hải Dương nặng nề thở dài, trả lời: "Anh biết rồi, buổi tối anh có việc không về ăn tối được, lúc về sẽ mang trái cây cho mấy đứa."

Buổi tối Hàn Nhất về nhà, ngồi vào bàn ăn cùng Lâm Yến và Hàn Thập, từ nhỏ Lâm Yến đã không hòa hợp được với Hàn Nhất, khi đó Lâm Yến hay mắng Hàn Nhất là cỏ đuôi chó, Hàn Nhất nhớ tới bây giờ nên giữa hai người như có thù hằn gì sâu nặng lắm.

Trái lại Hàn Thập rất thân thiết với Lâm Yến, thường xuyên gọi điện cho Lâm Yến, còn hay chơi mấy trò khen qua khen lại để tỏ sự quan tâm nhau (*).

(*) Raw tác giả ghi "驱寒温暖各种耍宝" / Khu lạnh ấm áp các loại sái bảo/ còn câu đúng là "嘘寒问暖各种耍宝" / Hỏi han ân cần các loại sái bảo/: có nghĩa là chăm chỉ hỏi thăm cuộc sống của người khác, bày tỏ sự quan tâm đến cuộc sống của người khác. Còn từ "sái bảo" có rất nhiều nghĩa như trò chơi săn kho báu, lừa đảo, khoe mẽ hoặc là có ai có sở thích sưu tầm đồ cổ, giám định. Câu này có rất nhiều nghĩa nhưng beta cố tìm nghĩa phù hợp nhất rồi, còn sai thì các bạn đừng ngại góp ý!

Lâm Yến cũng vô cùng thích Hàn Thập, cứ cách một khoảng là phải ghé sang đây chơi, đôi khi Hàn Nhất nhìn sự tương tác giữa hai người thì cảm thấy bọn họ mới thực sự là anh em ruột, còn mình là cái thá gì đâu chớ?

Trên bàn Hàn Nhất vùi đầu ăn cơm, không có anh ngồi bên cạnh đồ ăn thật vô vị, không muốn ăn cơm tí nào.

Lâm Yến gắp thức ăn cho Hàn Thập, cậu bé vừa ăn vừa nói mấy việc vui vui ở lớp hôm nay, Lâm Yến quay đầu liếc nhìn Hàn Nhất: "Ây dà, anh đây khó lắm mới đến đây được một chuyến, chú mày cũng đâu cần nhìn anh như kẻ thù vậy."

Hàn Nhất chỉ phun câu: "Đang ăn cơm."

Hàn Thập đột nhiên lên tiếng: "Em biết nè, vì anh Dương Dương không ở đây, nếu có anh Dương Dương thì anh ấy mới ăn được nhiều."

Lâm Yến buông đũa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, gõ ngón tay xuống bàn ý bảo Hàn Nhất nhìn anh ta, trêu ghẹo: "Nhóc có biết biệt danh cỏ đuôi chó từ đâu ra không? Là do lúc nhóc còn nhỏ cứ thích lẽo đẽo theo anh trai nên mới kêu như vậy đấy."

Hàn Nhất ngẩn người khó hiểu nói: "Không phải hồi trước anh kêu như vậy chỉ do thuận miệng sao?"

Lâm Yến: "Thuận miệng thì gọi như vậy làm gì? Nhóc không nhớ à, năm 3 tuổi ngày nào cũng dính Dương Dương, dính đến độ không biết thành ra bộ dạng gì, anh nhóc mỗi ngày còn phải đón đưa nhóc. Hồi đó Dương Dương theo cô nhóc đi đầu tư cổ phiếu ở Đại Tô Thất, hằng ngày anh ta cầm theo hai quả táo, còn mang theo một bộ dụng cụ nhỏ bên người, gọt táo rồi đút cho ăn, mua thanh long cho nhóc, đút sữa bò nhóc uống nữa. Trịnh Hải Dương nuôi nhóc như nuôi heo vậy nên ngày ngày nhóc mới đi theo anh ấy."

Hàn Nhất há miệng thở dốc, cậu đúng là không nhớ được những việc ấy thật, lúc ấy còn quá nhỏ, mới 3 – 4 tuổi thôi, tuy cách nói của Lâm Yến nghe rất đáng ghét nhưng khi nhắc tới chuyện này, Hàn Nhất nghe xong không thể tưởng tượng được, khá thú vị đấy, cậu chớp chớp mắt hỏi: "Còn không?"

Lâm Yến cầm đũa, "Còn? Nhiều lắm. Mấy đứa khi đó còn tích tiền nữa cơ, để chỗ nào đương nhiên anh không biết, dù sao thì chắc cũng không ít. Lúc đó Trịnh Hải Dương có cái bọc đen nhỏ, chuyên để tiền, nói về sau cho nhóc dùng để cưới vợ."

Cơm chiều xong Hàn Nhất đi rửa chén, muốn Lâm Yến đi rửa chén là việc không thể nào, may mà hiện tại Hàn Nhất cần mẫn hơn trước nhiều.

Rửa xong cậu ngồi dưới lầu hồi tưởng nửa ngày, cậu nghĩ cái bọc đen đó ở chỗ nào? Cậu trước giờ chưa nghe thấy Trịnh Hải Dương nhắc tới, tích tiền? Từ nhỏ cậu vẫn luôn tích tiền, sau khi mở văn phòng phẩm cũng tích không ít, nhưng lại không nhớ trước khi anh xuất ngoại có tích tiền?

Hàn Nhất tuyệt vọng nghĩ lại những việc hồi nhỏ, chuyện xảy ra quá lâu rồi cậu thật sự không nhớ ra. Không lâu sau Trịnh Hải Dương về tới nhà, xách trái cây ra sau bếp, Hàn Nhất lập tức chạy theo sau như cái đuôi nhỏ.

Trịnh Hải Dương khó hiểu, quay người nhìn cậu: "Lâm Yến trên lầu à?"

"Đang phụ đạo cho Tiểu Thập."

"Thế em đi theo anh làm gì?"

Hàn Nhất không nói gì, nhưng khi Trịnh Hải Dương vừa quay đầu đi, cậu lập tức nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh rồi mỉm cười, ngửa đầu về sau nghĩ thầm hóa ra lúc còn bé anh đã nói sẽ để dành tiền cho cậu cưới vợ là đây à? "Người con dâu" này cũng tri kỷ quá rồi đó, không những giúp cậu tiết kiệm tiền còn lấy lại của mình, hây dà, sao anh cậu có thể tri kỷ đến vậy chớ? "Người con dâu" này tốt ơi là tốt mà.

Hàn Nhất ý dâm trong lòng, khen anh hết một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng vui không chịu được, sao Trịnh Hải Dương có thể tốt như vậy? Khó trách cậu lại thích anh, tất cả đều là lỗi của anh, nếu anh không tốt như thế thì hiện tại mình có thể thích anh sao? Đúng vậy, đều là do anh cả!!

Trịnh Hải Dương xử lý xong trái cây liền để Hàn Nhất bưng lên, cậu thành thành thật thật quay người không nói gì, chưa kịp rời khỏi phòng bếp, Trịnh Hải Dương ở phía sau gọi cậu lại, "Chờ đã."

Hàn Nhất xoay người: "Sao thế?"

Trịnh Hải Dương cảm thấy hôm nay Hàn Nhất rất bất bình thường, tuy gần đây đã không bình thường rồi nhưng hôm nay là dị thường nhất, anh kêu cậu bưng trái cây lên cho Lâm Yến thế mà không thèm phàn nàn chút nào? Trên lầu là Lâm Yến đấy, là người mà mỗi lần cả hai gặp nhau đều nóng lòng muốn siết cổ đối phương đến chết ấy.

Trịnh Hải Dương lắc đầu, chỉ tay trên lầu, "Em đi đi."

Trong lòng Hàn Nhất vui mừng khôn xiết, vẫn luôn đắm chìm trong "tình yêu" tuyệt đẹp mà ca ca tích tiền cho cậu cưới vợ, nhất thời cũng không so đo, mang trái cây lên lầu. Vừa bước vào phòng, lập tức dọa Lâm Yến hoảng sợ.

Anh ta trừng mắt nhìn Hàn Nhất: "Chú mày sẽ không hạ độc chứ?!"

Hàn Nhất trợn trắng mắt, thầm nghĩ quả nhiên cái bệnh độc mồm độc miệng đúng là hết thuốc chữa, muốn khẩu nghiệp thì khẩu nghiệp mình đi, ai rảnh mà quan tâm: "Anh ấy về nhà rồi, ăn của anh đi."

Lâm Yến cầm một miếng đưa vào miệng, rồi đút Hàn Thập một miếng, vừa nhai vừa nói: "Ừ, về thì về chứ, dù sao anh đây cũng chỉ tới gặp Hàn Thập thôi."

Hàn Nhất cuối cùng cũng thấy mình có chỗ để nói: "Sao miệng anh cứ nghiệp thế?"

Thiếu chút nữa Lâm Yến bị sặc chết, anh ta trừng mắt nhìn Hàn Nhất xoay người rời đi, nghĩ thầm miệng ông đây mà nghiệp á? Miệng của chú mày tốt hơn ông đây chỗ nào?!

Buổi tối Lâm Yến ngủ ở phòng khách của nhà Hàn Nhất, còn Hàn Nhất chạy qua nhà Trịnh Hải Dương. Bây giờ mỗi tối anh đều mang rất nhiều công việc về nhà, tất cả đều là việc rất cần sự cẩn thận trong công ty, anh thật sự chẳng còn cách nào, Lão Dương và Tề Khang phải lo chuyện khác, hơn nữa công việc này luôn phải có người làm.

Hàn Nhất chủ động giúp anh san sẻ, làm được gì thì đều làm hết, hai người ngồi trong thư phòng, xử lý xong xuôi Hàn Nhất mới thó lại gần, hỏi anh: "Anh, khi còn nhỏ, có phải anh tích tiền cho em không?"

Trịnh Hải Dương sửng sốt một chút, ban đầu còn chưa phản ứng kịp, dù sao cũng là việc của mười mấy năm trước, suy nghĩ trong chốc lát mới bừng tỉnh nói: "Ừ, đúng vậy, chuyện lâu lắm rồi, tích được không ít."

Hai mắt Hàn Nhất sáng long lanh, cứ như một chú chó lớn, hận không thể lè lưỡi ra liếm khắp mặt anh một trận: "Tích làm gì thế?"

Trịnh Hải Dương giơ tay đặt trên đầu cậu, xoa nhẹ: "Cho em cưới vợ đó." Trong lòng thầm nghĩ, đcm (*) còn nhỏ mới có một chút, bây giờ đã bắt đầu yêu sớm, thế việc cưới vợ còn không phải là chuyện sớm muộn sao?

*Raw để "玛蛋" /Mã đản/: chính là từ chửi tục đó, trong tiếng Anh nó là "matter"s teste", dùng để chửi rủa mọi người, tương tự như "fuck you". Cho những ai đã quên thì Trịnh Hải Dương vẫn còn hiểu lầm Hàn Nhất đang crush Cao Kỳ Kỳ.

Hàn Nhất nhìn Trịnh Hải Dương, nghĩ thầm trên đời này sao mà có người vợ tốt như vậy, cho không tiền cậu, trong lòng cậu vui muốn chết, vẫy đuôi các kiểu nói: "Đúng rồi, thế tiền đâu?"

Trịnh Hải Dương nghĩ nghĩ, nói: "Hừm, trong văn phòng phẩm không phải có một cái thẻ sao? Số tiền đó đã gửi hết vào cái thẻ đó rồi."

Đến đêm Hàn Nhất nằm trên giường, lấy thẻ trong ví ra để trước mặt nhìn chằm chằm dưới ánh đèn huỳnh quang hồi lâu, nhìn một chút là bắt đầu cười khúc khích, cậu cầm cái thẻ cười hết nửa ngày, trong lòng thỏa mãn cực kỳ.

=============================

(*) Bằng cấp của công ty: là các tài liệu và chứng chỉ liên quan của công ty tuân theo các quy định của ngành có liên quan và chứng minh năng lực sản xuất của chính công ty đó. Nhìn chung có hai loại bằng cấp: một là bằng cấp kinh doanh, chẳng hạn như giấy phép kinh doanh công ty, giấy chứng nhận đăng ký thuế, giấy chứng nhận mã số tổ chức và giấy phép sản xuất. Loại còn lại là trình độ năng lực, chẳng hạn như chứng chỉ trình độ tương ứng do địa phương, quốc gia, các tổ chức nghề nghiệp và hiệp hội ngành cấp: chẳng hạn như bằng cấp của nhà tích hợp phần mềm cấp một, bằng cấp của doanh nghiệp ký hợp đồng chuyên nghiệp về kỹ thuật, v.v.

Uyên: Mấy đứa bị con đũy tình yêu va vào đều ngâu cả.

___end chương 71___