Lột Xác Sống Lại

Chương 37: Nước phù sa là cái gì? Nước phù sa là một người




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 37 Nước phù sa là cái gì Nước phù sa là một người

Chương 37: Nước phù sa là cái gì? Nước phù sa là một người.

Edit: Nham Nham

Beta: Uyên

÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷

Sau khi Hàn Đình Đình trở về, sinh hoạt của mọi người cũng không thay đổi gì nhiều lắm, đơn giản chỉ là trong nhà có thêm một người lớn, thêm một miệng cơm, thế nhưng đối với Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất lại có một ý nghĩa khác.  

Hàn Đình Đình lại như đứa trẻ to xác, còn là một đứa trẻ đặc biệt bừa bãi hung hăng, mà Trịnh Hải Dương thì lại cảm thấy cuộc sống của cô giống như  "Người hiện đại" —— mỗi ngày Trịnh Hải Dương mang theo Hàn Nhất tập thể dục trên ban công, trường cao trung đối diện bắt đầu mở nhạc hoặc hiệu trưởng bắt đầu phát biểu, lúc đó Hàn Đình Đình đầu tổ chim kéo lê dép mở cửa phòng đi ra, nhìn là biết chưa tỉnh ngủ. 

Người sẽ đi đi đến ghế sa lông cuộn tròn làm ổ, ngồi ở một chỗ nhắm mắt mơ ngủ tầm mười phút, đến khi triệt để bị lạnh tỉnh sẽ mở mắt ra, run run về phòng thay quần áo, sau đó mới đi rửa mặt ăn điểm tâm, chờ lúc cô hết bận gần như đã đến mười giờ, lúc đó Trần Linh Linh từ cửa hàng trở về mang theo thức ăn về làm bữa trưa. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Trần Linh Linh đi nhà bếp làm cơm, Hàn Đình Đình thu thập xong cho bản thân tốt thì đặc biệt có tinh thần, có lúc đi ra ngoài dạo chơi hai vòng, có lúc ở nhà lấy sách ra xem, Trịnh Hải Dương từng nhìn qua, phát hiện ra những quyển sách kia đều toàn tên tiếng anh. 

Trịnh Hải Dương bởi vì mối quan hệ của Hàn Nhất với Hàn Đình Đình mà có chút cảnh giác, chỉ lo cô lại “lên cơn” cướp đứa nhỏ cùng mình, nhưng cậu cũng không chán ghét cô gái này, ngược lại còn rất khâm phục. Cậu nghe mẹ nói Hàn Đình Đình từ nhỏ đã xuất ngoại, tuy rằng đều là Hàn Trì Quân giúp đỡ chuyện tiền nong, nhưng cô em gái này ở nước ngoài thực ra cũng không chịu thua kém, lúc cô ra nước ngoài là vào giữa những năm 80, ở nước ngoài hầu như không có người châu Á, cô chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, vừa phải học tiếng anh vừa làm việc, cuối cùng chính mình thi vào đại học, còn đạt học bổng.  

Trong bức tranh chỉ có hai màu trắng đen của niên đại này, cô như một vệt màu mang sắc thái hoàn toàn khác, Trịnh Hải Dương cảm thấy tương lai cô nhất định không tầm thường. 

Chẳng qua tương lai không tầm thường, cũng không thay đổi được việc Hàn Đình Đình hiện tại không tìm được công việc kiếm tiền là sự thật, nhưng Hàn Trì Quân cùng Trần Linh Linh không sốt ruột chút nào, thật sự coi cô như con gái, không thúc giục cô ra ngoài tìm việc làm, bản thân cô cũng không vội vã, mỗi ngày cố định thời gian đi ra ngoài một vòng rồi trở về, ăn ăn uống uống ngủ ngủ, xem sách rồi lại cùng hai đứa nhỏ vui đùa một chút, cuộc sống  gia đình trải qua đặc biệt dễ chịu.

Trình Bảo Lệ có thời gian rảnh rỗi liền hỏi Trần Linh Linh: "Đình Đình không đi ra ngoài làm việc sao? Đã có người yêu chưa? Năm nay em ấy cũng 22 tuổi rồi mà?” 

Trần Linh Linh nói: "Em ấy nói không cần vội, còn chờ một chút, đối tượng thì em đã hỏi qua, em ấy nói ở ngước ngoài đã có một người, là người da trắng.” 

Trình Bảo Lệ há to mồm, cảm thấy đặc biệt hiếm lạ: "Người da trắng sao? Người Mỹ sao? Có hộ khẩu nước Mỹ?"

Trần Linh Linh nở nụ cười: "Đúng vậy, em ấy nói là người Mỹ, cũng không cho em cùng anh trai hỏi nhiều, hơn nữa hai mươi tuổi cùng không phải để kết hôn, người nước ngoài không ai kết hôn sớm như vậy, cái tuổi này đều đang đến trường.”  

Trình Bảo Lệ "Ồ" một tiếng, bản thân cô tốt nghiệp trung học cũng không có văn hóa gì lớn lao, nên đặc biệt khâm phục những người có thể thi vào đại học, người như Hàn Đình Đình còn có thể đi du học nước ngoài làm cô cảm giác mình không có quyền phát biểu gì, cô nghĩ những người đi du học trải qua giáo dục đại học đều không phải bình thường. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Đình Đình quả thật không vội, mỗi ngày rảnh rỗi còn có thể kéo hai đứa nhỏ vào phòng tập phát âm tiếng anh. Đáng thương nhất là Hàn Nhất tiểu bảo bảo chưa thể nói chuyện lưu loát, vừa mới hai tuổi liền bị Trịnh Hải Dương và Hàn Đình Đình – hai “Gia sư dạy tại nhà” nhắc nhở bắt học cái này học cái kia. 

Trước đây không ai có thời gian quản lũ nhỏ, đều không ai biết rằng Hàn Nhất đã nhận biết được chữ và số, hiện tại Hàn Đình Đình dạy rồi liền đột nhiên nhận ra, hạt đậu nhỏ vậy mà dĩ nhiên lại biết làm bài tập toán trong phạm vi mười! 

Hàn Đình Đình: "!!"

Cô cảm thấy đặc biệt khó tin, trừng mắt ôm lấy Hàn Nhất, nói: “Thần đồng! Lẽ nào là thiên tài từ nhỏ? Đứa nhóc này con đừng dọa cô ạ, cô vốn kiên định theo chủ nghĩa duy vật, con chẳng lẽ thật sự là sao Văn Khúc tinh quân hạ phàm?!! Hôm nào cô sẽ đi bái lạy Bồ tát!” 

Trịnh Hải Dương: "..." Đừng như vậy, cậu gần đây còn dạy Hàn Nhất bảng cửu chương mà.

Trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió, càng không có gì không hở miệng, lại nói Hàn Nhất tên nhóc này cả ngày đều loạn gọi “ca ca”, dễ dàng liền bị Hàn Đình Đình dụ nói ra rằng ca ca dạy. 

Hàn Đình Đình để Hàn Nhất sang một bên, nhanh chóng xách Trịnh Hải Dương như con gà con tới trước mắt “Trịnh Đại Bảo, con mau thành thật đi, con có phải là sao Văn Khúc tinh quân hạ phàm, đến tạo phúc cho nhân loại?” 

Trịnh Hải Dương: "..." Không cần theo ba mẹ bọn họ gọi hắn là Đại Bảo!! Khó nghe muốn chết!!

Trịnh Hải Dương trong nội tâm điên cuồng gào thét, trên mặt lại tỏ vẻ ngây thơ con nít không hiểu gì, Hàn Đình Đình liền nói: "Đại Bảo, một với một bằng mấy?"

Trịnh Hải Dương không lên tiếng, chuyển con ngươi nhìn trái nhìn phải làm bộ không hiểu "Một với một" là gì.

Hàn Đình Đình: "Hai thêm hai?"

Không lên tiếng.

"Ba cộng năm?"

Vẫn là không lên tiếng.

Hàn Đình Đình tốc độ cực nhanh nói: "*Cày đồng đang buổi ban trưa."

Trịnh Hải Dương trong lòng thật muốn quỳ, cô gái này cũng thật là bất khuất, bản thân nghĩ như thế, nhưng bên cạnh người bạn nhỏ Hàn Nhất cầm lấy ống tay áo của mình, từng chữ từng chữ kéo thật dài âm cuối thuộc làu làu nói: “*Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày ~, ai ơi bưng bát cơm đầy ~, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần ~.”

Beta *lau mồ hôi* đoạn trên chém đấy, nguyên văn là:

"Cày cấy giữa trưa mặt trời chói chang."  "Mồ hôi nhỏ mạ non thổ ~, ai biết món ăn trên bàn ~, hạt hạt đều khổ cực ~."

Mà mị thấy nó khá giống với câu ca dao này của VN nên mạn phép sửa luôn cho thuần Việt.

Hàn Đình Đình quay đầu nhìn lại về phía Trịnh Hải Dương, đem đứa nhóc một lần nữa thả xuống, nhíu mày, lộ ra  ánh mắt "Cô đã hiểu", thật giống như đã nhìn thấu bí mật nhỏ của Trịnh Hải Dương, “Cô biết rồi, Đại Bảo! Con nhất định là đã năm tuổi rồi mà không ai đưa đi học, vì thế nên lén lút tự học có đúng không? Thật đáng thương, đã năm tuổi rồi mà không được đi học, người lớn trong nhà kiếm tiền muốn điên rồi, để con cùng tiểu bảo bảo nhà chúng ta mù chữ! Những không sao, đến lúc trong nhà có nhiều tiền để cho hai đứa thoải mái tiêu xài, lớn lên có học hay không đều giống nhau.” 

Trịnh Hải Dương: "..."

Hàn Đình Đình đương nhiên không thể phát hiện bí mật nhỏ là Trịnh Hải Dương sống lại, không những sẽ không có người phát hiện, người lớn chỉ cẩm thấy  Trịnh Hải Dương là trời sinh trí thông minh cao. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Đình Đình tuy rằng ngoài miệng nói rằng học hay không không quan trọng, nhưng kỳ thực cũng nhận ra rằng người trong nhà không ai để ý đến việc giáo dục hai đứa nhỏ, cô từng đề cập với Trần Linh Linh về việc cho hai đứa nhỏ đi nhà trẻ, nhưng người lớn luôn bận rộn nói qua đợt này sẽ đưa đi, nhưng cô trở về đã một tháng, cũng không ai chủ động làm chuyện này, thật giống như phải chờ tới Trịnh Hải Dương 7 tuổi mới có người nhớ tới trực tiếp đưa đi học tiểu học vậy. 

Thấy người lớn trong nhà đều bận kiếm tiền mà quên hai đứa bé, Hàn Đình Đình đơn giản liền chính mình dạy, rảnh rỗi liền nói hai câu anh văn để hai đứa nhỏ học theo, Trịnh Hải Dương là người sống lại nên đương nhiên vừa học liền hiểu, Hàn Nhất học được sứt mẻ nói lắp ba lắp bắp, nhưng ngược lại tuổi nhỏ không quan trọng học tốc độ, cái chính là cơ sở phát âm những từ ngữ đơn giản.  

Trịnh Hải Dương cảm thấy Hàn Đình Đình không phải là không muốn đi ra ngoài làm việc, hẳn là không tìm được chỗ thích hợp, thời đại này tốt nghiệp đại học đều là phân phối công tác, kém một chút là văn phòng nhà xưởng nhà nước, khá hơn thì làm ở các cơ quan bộ ngành, mấy ngày trước cậu nghe Hàn Trì Quân nói phân phối như thế nào, hiển nhiên là cô không muốn đi.

Trịnh Hải Dương ngẫm lại cũng cảm thấy đúng là như vậy, nếu như đổi lại mình là Trần Đình Đình, chừng hai mươi tuổi kiêu căng tự mãn lại có trình độ học vấn cao, cũng không muốn tuân theo việc phân phối đến một chỗ đàng hoàng an ổn làm cả đời. 

Trời cao mở đường cho chim bay, Hàn Đình ĐÌnh không phải chim sẻ, cũng không phải Khổng Tước, nhưng có lẽ cô có thể bay đến nơi rất cao. 

Trịnh Hải Dương tỉ mỉ quan sát một trận, cảm thấy suy nghĩ Hàn Đình Đình đúng là như thế, mà chính hắn nhớ đến việc “Nhã Phương” lần trước, muốn tìm cơ hội cho mẹ cậu cùng Trần Linh Linh đi làm mỹ phẩm, thế giới hai người phụ nữ đều đang bị gà rán cuốn lại, trái lại thành ếch ngồi đáy giếng, không nhìn thấy thế giới rộng lớn ngoài gà rán.  

Nhưng làm sao để Hàn Đình Đình chú ý tới “Nhã Phương” và mỹ phẩm đây? Trịnh Hải Dương suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng ánh mắt rơi vào Hàn Nhất đang vui đùa bên ban cạnh, lộ ra một nụ cười gian trá. 

Ngày thứ hai vừa rạng sáng người lớn đã ăn cơm rồi đi ra ngoài kiếm tiền, Hàn Đình Đình tối qua ngủ trễ nên giờ vẫn chưa tỉnh lại, Trịnh hải Dương lôi kéo Hàn Nhất lén lút mở cửa phòng ba mẹ nó ra, hai đứa nhỏ cùng nhau chạy tới trước bàn trang điểm.  

Hàn Nhất đứng ngây ngô, đầy tín nhiệm và ỷ lại Dương Dương ca ca; chỉ thấy Trịnh Hải Dương đưa tay lên bàn trang điểm cầm lấy một thỏi màu vàng óng ả, kéo cái nắp, xoay xoay một hồi lộ ra son môi màu đỏ tươi. 

Cậu một tay đặt lên trán Hàn Nhất, đẩy tóc trên trán ra, lộ ra cái trán trơn bóng, một tay cầm son môi, nhìn Hàn Nhất với vẻ mặt như người thịt lợn: “Đừng nhúc nhích nha, để anh hóa trang giúp em.”  

Hàn Nhất nhấp nháy mắt, trông tràn ngập sự ngây thơ, tiếp theo đó, son môi ở ngay mi tâm vẽ ra một điểm lớn màu đỏ "Đáng yêu".

Trịnh Hải Dương đẩy Hàn Nhất đến trước gương, nói: “Coi kìa, đẹp lắm đúng ko? Anh sẽ trang điểm tiếp cho em, vẽ ra một đại mỹ nhân.” Tiếp đó lại đi lấy son phấn trên bàn trang điểm, ở trên mặt Hàn Nhất chấm hai chấm đỏ, tiếp theo lại đánh son son lên môi Hàn Nhất đỏ đỏ hồng hồng.

Sau khi xong việc, Trịnh Hải Dương còn từ trong ngăn kéo mẹ cậu một cái kẹp tóc cho Hàn Nhất mang theo, kẹp tóc trên trán lên lộ ra khuôn mặt đã “trang điểm.” 

Trong nhà có một cái gương siêu to, vẽ xong Trịnh Hải Dương liền đẩy hàn Nhất đến cái gương đó, một tay đặt lên vai đứa nhỏ, đứng ở đằng sau “Ý vị sâu xa” nói: “Nhìn nè! Anh vẽ cho em đẹp lắm đó!” Chỉ thấy trong gương là một Hàn Nhất mắt má đỏ như mông khỉ trên môi son lem nhem luốt nhuốt, Trịnh Hải Dương quay đi cười ha hả không ngừng. 

Hàn Đình Đình sau khi tỉnh lại nhìn thấy hóa trang của Hàn Nhất cười sắp điên rồi, nằm trên sô pha lăn lộn, "Ai u cười chết cô rồi, Đại Bảo con thật quá xấu, chính con không tự vẽ mặt cho bản thân cơ chứ haha!?”  

Trịnh Hải Dương: "Cô à cô thấy đẹp mắt không?"

Hàn Đình Đình một bên lau nước mắt một bên thẳng thắn gật đầu: "Đẹp đẽ đẹp đẽ! Thật là đẹp mắt!"

Hàn Nhất “được” khen đẹp nhất liền vô cùng cao hứng, một chút cũng không biết thật ra mặt mình giống như cái đít khỉ, nó đến sát bên Trịnh Hải Dương hôn nhẹ một cái, lên mặt cậu, dù Trịnh Hải Dương trốn cũng bị dính một chút son môi, một màu đỏ tươi liền xuất hiện trên má phải, Hàn Đình Đình chỉ vào mặt trịnh Hải Dương, ôm bụng nằm trên ghế sa lông cười ầm ĩ: “Hai cái đít khỉ haha!” 

Hàn Đình Đình cười xong cũng triệt để thanh tỉnh, gãi gãi mái tóc ngắn lộn xộn, đưa tay về phía Trịnh Hải Dương nói: “Lấy son môi của mẹ con vẽ sao? Nhãn hiệu gì vậy? Đưa cho cô xem một chút.”  

Trịnh Hải Dương thầm nghĩ có hi vọng, vội chạy về phòng đem tất cả mỹ phẩm bảo dưỡng của mẹ đều ôm ra, đưa đến chỗ Hàn Đình Đình, Hàn Đình Đình vừa cầm lên nhìn liền nói: “Là Nhã Phương a? Không nghĩ tới hiện tại trong nước cũng có Nhã Phương bán” 

Trịnh Hải Dương ranh mãnh hỏi: "Cô ơi nước ngoài cũng có bán sao?"

Hàn Đình Đình: "Đương nhiên là có, nhiều hơn nhiều, các loại nhãn hiệu đều có, son môi có đến mười mấy màu” một bên nắm trong tay bình nhỏ xem xét, thầm cảm khái: “Thật không nghĩ tới dĩ nhiên lại có.”

Trịnh Hải Dương nói: "Trước đây có một dì tới nhà, cầm theo cái này, mẹ cùng dì mua rất nhiều."

Hàn Đình Đình cười: "Đó là đương nhiên, phụ nữ đều yêu cái đẹp muốn trang điểm, Dương Dương sau này cưới vợ khẳng định cũng thích trang điểm." Nói tới chỗ này đột nhiên liền dừng một chút, tựa hồ nghĩ tới điều gì.

Mà Trịnh Hải Dương nhìn qua, ánh mắt Hàn Đình Đình sau khi nói câu nói kia đột nhiên thay đổi.

Sau đó Hàn Đình Đình như cũ đi ra ngoài, lúc đi đi rất vội vàng, cũng không có đúng giờ trở về. Trịnh Hải Dương đổ nước nóng cho Hàn Nhất rửa mặt, dùng khăn rửa sạch mặt lấm lem đến trắng nõn nà, một bên vừa rửa vừa tự mình lẩm bẩm: “Là con gái thật tốt, lớn lên liền mặc quần áo đẹp, trang điểm thành đại mỹ nhân, mua túi mua xe mua nhà tặng cho thì sau này có cười về nhà rồi thì cũng xem như phù sa không chảy ruộng ngoài nuôi lớn đứa nhỏ thúi này sau này còn không phải để nó đi mua túi xách mua nhà mua xe cho người khác, ngẫm lại vẫn đúng là thiệt thòi." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Nhất đứng, trên mặt vẫn còn bốc hơi nhiệt, sau khi lau khô ráo lại trở lại làm một búp bê sứ hoàn mỹ, son môi cũng bị lau, tự mình giơ tay lấy ngón tay chạm chạm môi, cúi đầu nhìn ngón tay không có màu đỏ, liền lộ ra vẻ mặt lo lắng nhìn về phía ca ca, nói: “Anh ơi, không có.” 

Trịnh Hải Dương: "Ân, không có, sẽ không có."

Hàn Nhất: "Nước phù sa là cái gì?"

Không nghĩ tới đứa nhỏ này lỗ tai còn quá thính, còn nghe được, liền giải thích: "Nước phù sa là một người."

Hàn Nhất: "Anh sao sao?"

Trịnh Hải Dương dứt khoát nói: "Gần giống vậy, anh cũng coi như nước phù sa."

- ---- end chương 37------

Đã hoàn thành 1 lời hứa, vote nhé😘