*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 14: Nam tử hán không đi vào phòng tắm nữ!
edit: Nham Nham
beta: Uyên
Từ bờ sông xuất phát nghe được câu hát kia, trong lòng Trịnh Hải Dương dâng trào một hồi, chờ lúc tàu thủy mang theo họ đi vào lòng sông, dần trào trong lòng ấy đã bị hình ảnh nước sông dâng trào trước mắt dội đến không còn sót lại chút gì.
Gương mặt Trịnh Hải Dương tái nhợt ngồi trên đùi cha hắn, Trình Bình cầm nước, Trịnh Hải Dương uống một hớp buồn nôn lại không kìm được mà phun ra, cuối cùng bát mì vừa ăn trên bờ sông bị phun ra sạch.
Trình Bảo Lệ đau lòng nói: "Ai, sớm biết vậy liền không cho Dương Dương ăn."
Trịnh Hải Dương không còn khí lực gì, lắc đầu nói: "Mẹ, con không sao đâu a."
Tiếp theo liền nghe được Trình Bảo Lệ tiếc nuối nói: "Mì vằn thắn vài tệ một bát đấy."
Trịnh Hải Dương: "..."
Trần Linh Linh cùng Hàn Trì Quân đều muốn cười điên rồi, Trịnh Bình chọc chọc Trình Bảo Lệ tham tài dở khóc dở cười: "Em nói cái gì vậy a."
Trình Bảo Lệ dừng một chút, chính mình cũng bị bộ dáng tham tài này của mình chọc cho buồn cười, liền ôm Trịnh Hải Dương dỗ dành.
Thuyền vượt qua sông đến bên bờ, xe liền một đường tiếp tục chạy về hướng tỉnh thành, Trịnh Hải Dương ở Giang Thượng bị say tàu như vịt lên cạn, lên trên đất bằng liền tốt hơn nhiều, nhưng mà mấy người lớn một đường ngồi xe đều mệt mỏi, một xe ngoại trừ tài xế, các hành khách khác với người bán vé đều buồn ngủ.
Xe đến tỉnh thành, tất cả mọi người đều tỉnh lại, Trình Bảo Lệ vén mành nhìn phía ngoài, hoài nghi nói: "So với Lam An huyện chúng ta có gì khác nhau đâu a?"
Trịnh Bình ngáp một cái, tốt xấu hắn cũng từng tới một lần, nhìn ngoài xe liền giải thích: "Nơi này còn cách nội thành khá xa, chờ một lát xe đến trạm xe lửa em liền thấy."
Ô tô rẽ vào đường khác, Trịnh Hải Dương cùng mẹ liên tục nhìn chằm chằm ra ngoài xe, không bao lâu người bán vé tỉnh rồi, đứng lên nói: " Sắp đến trạm xe lửa, ai chưa tỉnh ngủ thì mau tỉnh lại thôi."
Lời nói vừa dứt, xe từ con đường nhỏ chật hẹp bẻ lái, đập vào mắt mọi người là những cửa hàng nhỏ hai bên đường cái. Đường cũng không rộng lắm, có thể do ven đường chen chúc nhiều cửa hàng tư nhân nhỏ, có xe gỗ, có chỗ bán đòn gánh, có hòm thủy tinh bốn phía đều trong suốt, còn có cửa hàng bán nắm cây gậy trúc để phơi quần áo
Nhưng đây cũng chỉ là phía trong cùng của đường cái, phía ngoài cùng người ta bày ngoài cửa hàng, bán cái gì đều có, quần áo đồ dụng thiết bị điện, kim khí, vật liệu thép không thiếu gì cả... Có một cửa tiệm tạp hóa có chút lớn, bề ngoài rộng tầm 1m50, vì chào mời khách hàng, chủ tiệm treo hai tờ lịch treo tường ở cửa, đó là không kiểu lịch mà Dương Dương ở nhà hay nhìn thấy như vẽ tranh chúc phúc lộc hay sinh nhật, thế nhưng lại là hình con gái nước ngoài.
Đường một bên còn có một nhà xưởng, thời gian này vừa đúng là giờ tan sở buổi chiều, nhiều người mặc đồng phục làm việc công nhân từ bên trong nhà xưởng đi ra, một tốp ba, năm người đi vào ven đường các loại cửa hàng, mua cái gì cũng có.
Trình Bảo Lệ cùng Trịnh Hải Dương một lớn một nhỏ nhìn cái gì cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ, Trình Bảo Lệ kỳ lạ là bởi vì xưa nay cô chưa từng thấy đường náo nhiệt như vậy, thường ngày Lam An huyện nho nhỏ cũng chỉ có ngày lễ ngày Tết trên trấn sẽ có nhiều người đến, chờ ngày vừa qua người ta lại ào ào quay lại thôn mình, đuờng lớn đi bộ cũng chẳng ném pháo ăn mừng, đương nhiên, tỉnh thành đối với hết thảy đều là điều mới mẻ; Trịnh Hải Dương phản ứng lớn như vậy bởi vì hắn phát hiện mình đối với niên đại 80 còn quá kém hiểu biết, hóa ra vào lúc này thành thị đã có khác biệt lớn như vậy, hóa ra vào lúc này đã có rất hiều người đi làm bán buôn bán lẻ kiếm tiền rồi.
Xe đến trạm xe lửa cũng không trực tiếp lái đi vào, mà ngay ở cửa thì ngừng, đoàn người xuống xe, vác hành lý của chính mình từng người rời đi.
Hai nhà cũng xuống xe, Trần Linh Linh phụ trách trông nom hai đứa bé, mặt khác ba người lớn phụ trách hành lý, bốn người lớn và hai đứa bé mang theo một đống hành lý đứng ở nhà ga bên này rất nhanh đã khiến vài người chú ý, vài người mang xe ba bánh lại đây hỏi họ muốn đi nơi nào.
Trịnh Bình trước khi đi đã thông báo cho Trịnh gia gia, ông nói bọn họ đứng cửa ga chờ, mình tới đó. Đến lúc đó sẽ dẫn bọn họ đến xưởng dầu, vì lẽ đó chuyện làm ăn đón khách bị mấy người trực tiếp từ chối.
Thời đại này không tiện liên hệ, tiếp đến mọi người đã sớm kiếm chỗ ngồi tốt bên trong chờ, Trịnh Hải Dương phát hiện trên đất xung quanh nhà ga có không ít bia mộ, mặt trên đều viết tên người.
Không bao lâu Trịnh gia gia liền đến, ông mặc một thân áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, người đặc biệt có tinh thần, tuy rằng đã hơn năm mươi tuổi người nhưng thoạt nhìn dường như chỉ bốn mươi tuổi.
"Gia gia!!"
"Ba."
"Thúc thúc."
"Được được được, đều đến là tốt rồi, các con có đói bụng không? Có muốn trước tiên ăn một chút gì hay không a? Dương Dương có đói bụng không nào? Còn có Bảo Lệ cùng tiểu Trần nữa a."
" Bọn con không có đói bụng." Một đại gia đình ở tỉnh thành gặp nhau, mọi người đều thập phần vui vẻ, Trịnh gia gia là ngồi xe đến, giờ đây muốn dẫn bọn họ đi liền phải ngồi xe.
Vừa vặn một chiếc ba bánh đi lại gần đây, Trình Bảo Lệ lập tức hỏi: "Xin hỏi đi dầu xưởng XX mất bao nhiêu tiền a?"
Trịnh gia gia bị dáng vẻ chủ động tích cực của con dâu làm cho sững sờ, lập tức Trịnh Bình ở bên nhỏ giọng giải thích: "Là bị kích thích, bị kích thích."
Trịnh gia gia lộ vẻ mặt hiểu rõ: "Ba hiểu ba hiểu, mẹ con khi mới tới còn khoa trương làm lố hơn nhiềi "A, sao ít đồ như vậy lại mất một tệ? Cái này còn muốn năm tệ??? Ăn cứơp hả!?"" Trịnh gia gia thậm chí còn cố tình bắt chước khẩu khí của Trịnh nãi nãi, giọng nói the thé mô phỏng phản ứng của bà lúc đó, khiến mọi người xung quanh đều phì cười.
Người lái xe vừa thấy có chuyện làm ăn đến, liền dừng lại nhìn bọn họ một chút, nói: "Mọi người có năm người lớn, hai đứa bé có thể không tính, còn có hai túi đồ, một chiếc không đủ đâu. Như vậy, tôi gọi thêm một chiếc xe nữa, hai chiếc tính 2 tệ được không?"
Trình Bảo Lệ có chút không hiểu nổi giá hàng bên ngoài, một quả trứng luộc trong nước trà bên bờ sông là năm mao một trứng, cô thầm tính toán, năm người lớn cùng hai đứa bé không tính, một đống hành lý, gộp lại hai khối tiền, một người không mất nhiều bằng một trứng luộc trong nước trà quý, như thế dường như còn giống như rất tiện nghi a.
Trịnh Hải Dương ở một bên nhìn mẹ hắn miệng không hề có tiếng động lẩm nhẩm tính toán, liền biến rằng mẹ hắn khẳng định đang cân nhắc giá tiền của trứng luộc nước trà. Nhưng chuyện này làm sao có thể tính như thế, bến đò ở bờ sông là chỗ đứng quan trọng, trứng luộc nước trà chính vì trong điều kiện hoàn cảnh kinh tế then chốt đó mà trở nên quý giá hơn, thời đại này Ti vi quý, xe quý cũng đều bởi đó là hàng khan hiếm, nguồn lao động ngược lại giờ đây lại không đáng giá mấy, một tệ hiển nhiên là quý giá.
Rất nhanh Trịnh gia gia liền xua xua tay nói: "Không thể a, cậu mất sức lực dĩ nhiên quý giá, nhưng xưởng dầu cách bên này cũng không xa, công nhân nhà xưởng một ngày chỉ được mấy đồng bạc. Vậy đi cậu kéo xe chúng tôi trả 1 tệ."
"Được thôi được thôi, cứ vậy cũng được." Phu xe gật gật đầu,hắn biết nhóm người này hiểu rõ giá cả thị trường nên không nói gì thêm nữa. Hắn hướng một phụ xe khác phía xa vẫu vẫy tay gọi lại, cùng năm người lớn, hai đứa bé và một đống hành lý kéo lên xe.
Đến xưởng dầu, Trịnh gia gia ở cửa tìm được hai người khuân vác giúp đỡ khuân đồ, rất nhanh Trịnh nãi nãi cũng chạy tới, nhanh chóng ôm lấy Trịnh Hải Dương: "Dương Dương của bà a."
Trịnh gia gia cùng chiến hữu cũ phân chia hai phòng độc lập, cũng không lớn lắm, một gian chỉ có muời mấy mét vuống, một cái giường với một cái bàn và mấy cái ghế, lại để đống hành lý liền đầy. Phòng vệ sinh công cộng, trong sân có một cái ao lộ thiên, muốn tắm rửa thì vào phòng tắm công cộng trong xưởng, hiển nhiên không thuận tiện, nhưng cũng may đủ để đồ và an toàn, hơn nữa bọn họ vừa đến tỉnh thành liền tìm chỗ ở, có thể so với bốn người bọn họ chưa tìm nhà tốt hơn nhiều.
Trình Bảo Lệ Trần Linh Linh không hề có một chút lời oán hận, Trình Bảo Lệ là thật sự cảm giác thế cũng không sao, Trần Linh Linh yêu kiều quen rồi, khó tránh khỏi trong lòng có điểm ghét bỏ cái này cái kia —— muốn rửa mặt phải đi ra ao, đi WC còn phải dùng ống nhỏ (bô, chắc dị) tắm còn phải chạy đến phòng tắm ở đằng sau.
Nếu là trước đây Trần Linh Linh khẳng định sẽ ghét bỏ, nhưng hiện tại cô đã thay đổi rồi, huống hồ một đại gia đình ở đây, mọi người đều không ghét bỏ gì, cô suy nghĩ một chút liền tự an ủi mình, cũng cảm thấy không có gì phải bận tâm.
Hai nhà bắt đầu từng người thu dọn hành lý, Trịnh nãi nãi biết Trần Linh Linh sống không quen, liền hay chạy đến gian nhà của bọn họ thu dọn, gian nhà này bà đã sớm quét tước vô cùng sạch sẽ, chỉ cần đêm đồ đạc lấy ra, chỉnh lý cùng thay lót giường là có thể ở.
Trần Linh Linh nhìn Trịnh nãi nãi chuyên môn chạy tới giúp bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động, Hàn Trì Quân ôm chăn đến đưa cho Trịnh nãi nãi giúp trải giường chiếu, khẽ cười trêu Trần Linh Linh: " Mọi người đều biết em làm cao quen rồi a~"
"Anh luợn ra chỗ khác đi!!" Trần Linh Linh mạnh mẽ giẫm chân Hàn Trì Quân, vừa quay đầu liền tươi cười đón lấy Trịnh nãi nãi.
Chỉ cần có tay có chân lại là người chịu khó,việc gì cũng dễ dàng làm được. Gian phòng thu dọn khá ổn, Trịnh Bình lấy TV từ trong rương ra đặt lên bàn, Trịnh nãi nãi vui vẻ hỏi: "Sao mấy đứa còn mang ti vi đến a?"
Trịnh Bình bận rộn đáp: "Bảo Lệ nói mua mà không xem thì đáng tiếc quá, nên mang tới để Dương Dương cùng tiểu bảo bảo chơi đùa."
Sau khi thu dọn xong, Trịnh gia gia liền mang nhóm người đi ăn cơm, còn từ phòng cầm rượu đế ra, nói là cho bọn họ đón gió tẩy trần.
Xưởng dầu bây giờ vẫn mang tính chất của nhà nước, nhưng phương thức kinh doanh đã biến thành xuởng truởng tự mình quản chế, mà chủ xưởng chính là người chiến hữu của Trịnh gia gia. Buổi tối trong phòng ăn cơm, công nhân không nhiều nhưng cũng không ít, uống rượu đánh bài đều có, nghiễm nhiên không còn không khí nhà nước, sau khi tan tầm bầu không khí thay đổi nhiều lắm.
Hai nhà ăn bữa cơm này như một nhà với nhau, sau đó các công chức khác trong xưởng chạy tới, mọi người cùng nhau tán gẫu, các công chức bản địa liền kể cho bọn họ nghe những thay đổi ở tỉnh thành trong những năm gần đây, nơi nào mở ra nhà xưởng nơi, nơi nào xây đường lớn, nơi nào xây cao ốc, một phần hai đồ dùng tăng giá lên 1, 2 tệ, tiền trở lên đáng giá, lương phiếu không có tác dụng nhiều lắm, cơm tập thể ăn không ngon, rất nhiều người đi ra ngoài làm buôn bán nhỏ; lại có người nào có vận may vớ được món làm ăn lớn, người chủ nhiệm kia nhận thầu bao nhiêu nhà xưởng, ôi cái nhà xưởng kia một năm kiếm được nhiều ít hơn bao nhiêu vạn...
Nói chung tỉnh thành phát triển nhiều như vậy tựa hồ cũng làm cho người địa phương cảm thấy ngạc nhiên, nói lúc thức dậy đang mặt mày hớn hở thì như bị nước phun vào mặt a, nhưng trong giọng nói mơ hồ có ý khoe khoang cùng chút ý tứ kiêu ngạo.
Tối hôm đó trở lại, Trịnh gia gia cùng Hàn Trì Quân và Trịnh Bình theo công chức trong xưởng đi ra phòng tắm tắm rửa, thuận liền tiếp tục nói phét và nghe người khác nói phét. Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh thu thập đồ đạc, vốn là dự định mang theo hai cái đứa nhỏ cùng đi tắm rửa, kết quả Trịnh Hải Dương ôm lấy chân bàn, dậm chân nói: "Con không đi phòng tắm nữ!!" Vẻ mặt nghiêm túc khiến người lớn đều bị chọc cười.
Không phải đi phòng tắm nam thì chính là đi phòng tắm nữ, nhóc con ba tuổi không theo mẹ chẳng lẽ định theo mấy người đàn ông kia?
Trình Bảo Lệ một tay mang theo túi rửa mặt, một tay kéo Trịnh Hải Dương, hắn liều mạng ôm cột bàn không chịu: " Không đi đâu a, con là đàn ông con cũng muốn đi phòng tắm nam!"
Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh đập bàn "Bộp bộp bộp" cười ầm, Trần Linh Linh cười nói với Trình Bảo Lệ: "Con trai chị là nam tử hán không đi phòng tắm nữ đây."
Trình Bảo Lệ lôi kéo Trịnh Hải Dương, trêu đùa con trai nói: "Ngốc a? Hiện tại không đi sau này muốn đi đều đi không được, đến lúc đó đến liền bị người mắng đồ lưu manh."
= = mẹ, người không nên giáo dục con trai như thế...
Cuối cùng Trịnh Hải Dương vẫn là theo một đám đàn ông đi vào phòng tắm nam. Vừa vào cửa họ liền nhìn thấy người đàn ông vừa nói chuyện khoác lác nọ ở khu có ghế ngồi, có vẻ uống hơi say, giương mắt nhìn bọn họ nói: " Ha, các người còn dẫn theo nhóc con a."
Trịnh Bình cười đáp: "Đúng vậy, nói là nam tử hán thì không đi phòng tắm nữ."
Xung quanh một đám đàn ông trần truồng nở nụ cười, đàn ông trong phòng tắm nói chuyện liền không có một câu tử tế, có người thuận miệng nói: "Đến, nhìn Đại điểu ( chim bự) đây."
Trịnh Hải Dương: "..."
Tối về, Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh ở trong sân chải đầu tán gẫu, Hàn Nhất tiểu bảo bảo nằm ở trên giường đạp cẳng chân, trên mặt đỏ bừng bừng, Trịnh Hải Dương nằm sấp bên giường nắm ngón tay nhóc con, ngón tay chọc chọc mặt tiểu bảo bảo: " Em phải biết quý trọng thời gian hiện tại đó, chờ đến lúc em ba tuổi, phải cho anh xem chim nhỏ đấy!"
~~ vote this ~~ cmt this ~