Lột Xác

Chương 67: Cuộc hành trình bỏ mạng




"A~a.." Tựa lưng vào ghế ngồi ta xoa xoa nước mắt chảy ra bởi vì ngáp, "Mẹ, đây là muốn đi nơi nào? Về nhà không phải đi bên này đâu." Chủ nhật, trường học chỉ có buổi sáng học bù, bởi vì tối hôm qua vội vàng làm quà ngủ không đủ, hôm nay khi đi học ta đã buồn ngủ cả buổi sáng rồi, cho rằng ra về, cuối cùng có thể trở về nhà ngủ bù, nhưng cô hiện tại cũng không biết muốn đi nơi nào.

Dương Vũ Đồng buồn cười liếc nhìn cô gái, "Thế nào, buồn ngủ rồi? Vậy ngày hôm qua thì đứa nhỏ nào không muốn ngủ hả?"

Cô có ý gì, ta là vì cái gì mới không ngủ a? "Ta về nhà lấy lại hoa!"

"Không cho phép!"

"Hừ! Ta làm, ta quyết định!"

"Nhưng mà ngươi đã tặng ta rồi, vậy tất cả quyền sở hữu nó thuộc về ta rồi."

"Ngươi.."

Nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận trước mắt, Dương Vũ Đồng càng lúc càng cảm thấy thỉnh thoảng bắt nạt đứa bé này một tí là chuyện chuyện rất thú vị, "Được rồi được rồi, không nói nữa, ngươi ngoan ngoãn ngồi yên, ta bảo đảm sau khi đến chỗ cần đến ngươi lập tức sẽ không muốn ngủ, hôm nay là ngày của mẹ a, cho nên ngươi cũng phải nghe lời của ta, biết không?"

Ta nghi hoặc quay đầu lại, có chỗ nào có thể làm cho ta bỗng nhiên hăng hái a? Còn có, nếu đã là ngày của mẹ, vậy ngươi làm gì không nhanh chút về nhà cùng bà ngoại chúc mừng a? Ta cũng có thể cố gắng ngủ bù.

Nhưng khi xe dừng ở đích đến, ta thật sự không có buồn ngủ, càng trở nên vô cùng kinh ngạc, "Tại sao tới nơi này?"

"Hôm nay ngày của mẹ, đi nơi nào ta quyết định, hiện tại ta thì nghĩ đến công viên trò chơi." Nói xong, cô một tay đeo vào mắt kính, một cái tay khác kéo ta đi vào lối vào.

Tuy dấu chấm hỏi trong lòng ta một đống lớn, nhưng nơi này đối với ta sức hấp dẫn lại xa xa vượt qua lòng tìm tòi của ta, sau khi đi vào ta đều không ngừng nhìn chung quanh, cảm giác hai con mắt cũng không đủ dùng!

Nhìn nụ cười trên mặt cô gái bên cạnh, Dương Vũ Đồng không khỏi cười theo, đứa nhỏ này rốt cuộc cao chút rồi, có thể tới vị trí lồng ngực của chính mình, nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt, đứa nhỏ này chính là một con nhím nhỏ cả người là gai, cố ý đối nghịch với chính mình, làm hết chuyện chính mình không thích, mà bây giờ, nàng vậy mà làm cho mình quà ngày của mẹ, chính mình lại sẽ dẫn nàng đến công viên trò chơi, nếu như để chính mình khi đó nhìn thấy, sẽ là kinh ngạc như thế nào đây?

"Mẹ," Tiếng kêu của cô gái cắt đứt hồi ức của Dương Vũ Đồng.

"Hả?"

"Có thể chơi hay không?" Cô gái hỏi đến có chút thận trọng.

Dương Vũ Đồng nghe cái này là vấn đề kì lạ, hóa ra dẫn nàng tới là tản bộ sao? "Vậy chúng ta ngồi vòng đu quay một chút trước?"

Nghe được lời của cô, ta như hít thuốc l*ắc hưng phấn lôi kéo tay cô xông đến phía vòng đu quay.

Trải qua "cuộc hành trình bỏ mạng" của ba tiếng, Dương Vũ Đồng cuối cùng chống đỡ không nổi, ngồi ở trên ghế vỗ ngực thở dốc.

"Mẹ, chúng ta tiếp theo chơi cái kia có được hay không?" Cô gái trước mặt không phát hiện khác thường của mẫu thân chút nào, còn đang hưng phấn chỉ vào máy chơi game một bên khác.

Nghe được câu này, gân xanh trên trán Dương Vũ Đồng không khỏi co giật một hồi, đầu tiên là vòng đu quay, sau đó ngựa gỗ quay, bắt đầu như vậy còn tưởng rằng sẽ là kết cục ấm áp, ai biết nhóc con kia lại làm ấm người, tiếp theo thì ôtô đụng, thuyền hải tặc, xe cáp treo, đem mình dọa đến trái tim nhảy điên cuồng, chơi tiếp nữa, không phát bệnh tim mới là lạ! Tay ở khi cô gái không biết chạm đến thịt phía sau nàng, sau đó nhéo một cái.

"..."

Đau đớn đột nhiên xuất hiện để cô gái kêu một tiếng, nhưng nàng rất nhanh sẽ ý thức được nơi này là địa phương công chúng, liền lập tức che miệng lại, nước mắt uông uông quay đầu, không rõ vì sao nhìn người chế tạo đau đớn cho nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô bé, Dương Vũ Đồng thu tay lại, "Đi theo ta."

Ta cẩn thận nhìn quanh bốn phía một cái, vẫn may không có ai, liền đưa tay đến phía sau xoa xoa, có chút tức giận đi ở sau lưng cô, yên lành lại làm sao vậy? Thời kì mãn kinh sao?

Đi tới trước quầy hàng trong khách sạn, Dương Vũ Đồng ngừng lại, không quá vài giây, cầm kem ly trong tay trở lại trước mặt cô gái, "Đi qua bên kia ngồi ăn đi."

Sau khi ta ngồi xuống nhận lấy kem ly, nhìn cô đầy mặt không rõ.

"Hôm nay chơi trước những thứ này, ăn xong kem thì liền về nhà, chờ ngươi thi giữa kì xong, mẹ dẫn ngươi đi Disneyland chơi tiếp, muốn đi Hong Kong, Nhật Bản, Mĩ, hoặc là Pháp đều được."

Nghe được cô nói chuyện, ta bĩu môi chau mày nhìn cô, không chơi thì không chơi thôi, làm gì ra tay! Liếc cô một cái, ta liếm cây kem trên tay.

Phản ứng của cô gái để Dương Vũ Đồng cười khẽ, chờ khi nàng ăn gần xong kem, Dương Vũ Đồng cũng đứng lên chuẩn bị rời khỏi, nhưng cũng đột nhiên nghe được một tiếng la lên: "Vũ Đồng! Tử Ngôn! Nhanh nằm xuống!" Ngay sau đó là một quái vật khổng lồ đập tới phía chính mình, đem mình và đứa trẻ đồng thời bao vây lấy, cuối cùng một tiếng "Ầm" vang lên tận mây xanh.

Ta đối với chuyện đã phát sinh trong giây lát này có chút ngạc nhiên, khi thân thể khôi phục cảm giác, là ấm áp ẩm ướt.

Dương Vũ Đồng bên cạnh cô gái đương nhiên cũng có cái cảm giác này, hơi nhấc lên thân thể của chính mình, một mảnh màu đỏ, cô hoảng rồi, thân thể của chính mình cũng không có cảm giác đau nhức, "Tử Ngôn! Nơi nào bị thương? Nói cho mẹ biết!"

"Không.. Không có chuyện gì." Ta nhẹ nhàng nói, đầu óc hoàn toàn xử lý không được cảnh tượng xuất hiện trước mắt, du khách cuống quít chạy trốn, một nam nhân cầm trên tay vật thể tương tự súng bị mấy chục người không biết từ nơi nào xuất hiện chế phục, người tên ba kia, đang nằm sấp trên người ta, đồ vật màu đỏ từ thân thể của hắn không ngừng chảy ra..

"Cốc cốc.." Sau khi gõ cửa, cửa rất nhanh thì bị mở ra.

"Vũ Đồng, Tử Ngôn, đến rồi a, mau vào nhà," Vu lão đầu nhìn thấy người đến liền hưng phấn bắt chuyện.

Nam nhân nằm ở trên giường nằm nghe được lời của phụ thân, cũng nhìn tới phía cửa, cao hứng nở nụ cười.

Vu lão đầu trở lại bên giường nam nhân, sau khi thay hắn nâng giường lên liền mượn cớ rời khỏi.

Ta cẩn thận ngồi ở mép giường, nhìn mẹ đem rổ hoa quả để xong, lại đem hoa mang đến cắm ở trên bình hoa, rồi nhìn nam nhân trước mắt..

Nhớ tới nam nhân cầm súng kia sau khi bị chế phục, hắn nằm sấp trên người ta cũng bị người nâng dậy, đưa lên trên xe cứu thuơng cũng không lâu lắm thì chạy tới hiện trường, một khắc đó, ta ngất ngất ngây ngây cũng bị cùng đưa lên xe cứu thương, chuyện sau này ta liền không có nhớ được, lần nữa khi có ý thức, ta phát hiện ta thì nằm ở trong phòng bệnh cao cấp này, mẹ, gia gia, ông ngoại và bà ngoại đều vây quanh ta xem, ta giật giật hai mắt, cũng phát hiện hắn mang theo mặt nạ dưỡng khí nằm ở bên cạnh ta.

Nghe bọn họ ngươi một lời ta một lời giải thích, ta đại khái hiểu rõ ngày đó sau khi ta lên xe cứu thương, thì sốt cao một đêm, bác sĩ nói là bởi vì ta nhất thời không chịu nổi kích thích, mà hắn thì sao, là vì vừa làm xong phẫu thuật, đem đạn từ trong thân thể lấy ra, bởi vì không tổn thương tới bộ phận quan trọng, cho nên không có nguy hiểm tính mạng. Về phần tại sao ta cùng mẹ sẽ trở thành mục tiêu bị tập kích, bọn họ không có đồng ý nói tỉ mỉ với ta, chỉ là đơn giản nói cho ta biết người kia là người xấu, đã bị bắt, ta và mẹ đều rất an toàn.

"Tiểu gia hỏa, làm sao nhìn ba đờ ra? Có phải là cảm thấy ba rất tuấn tú bị mê đảo rồi hả?" Hắn đưa tay qua véo nhẹ lấy mũi của ta giảo hoạt nói.

Ta vỗ bỏ cái tay của hắn hung hăng khinh thường hắn, thật là một da mặt dày, làm sao ba của ta sẽ như vậy! Tuy đến bây giờ ta còn chưa từng gọi hắn ba, nhưng đối với hành động hắn tự xưng ba này, cũng không có phản cảm.

"Ai ya, Tử Ngôn bảo bối của ta thực sự là đáng yêu, ha ha ha.." Tiếng cười của hắn khiến cho ta tức giận sâu hơn, làm sao hắn và mẹ yêu thích cười ta như thế!

"Ngô.." Khi ta muốn phản bác, cái bụng lại đau lên.

"Làm sao vậy?" Chú ý tới đứa nhỏ khó chịu, Dương Vũ Đồng hỏi.

"Đau.." Không kịp nói xong, ta liền xông đến phòng rửa tay.

Bên trong gian phòng còn lại hai người, Dương Vũ Đồng ngập ngừng một chút, ngồi vào trên ghế salông, "Những chuyện kia của ngươi, thật sự đã toàn bộ kết thúc rồi sao? Lần này Tử Ngôn suýt chút nữa thì có chuyện rồi, nếu như ngươi không hoàn thành công việc của ngươi, ta phải nhất định dẫn đứa trẻ rời khỏi, ta không thể để nàng trãi qua những chuyện này nữa."

"Ta hiểu rõ, ta cũng sẽ không để Tử Ngôn bị thương tổn nữa, yên tâm, dù cho mất mạng, ta đều sẽ bảo vệ nàng, còn ngươi nữa.."

Yên lặng một hồi qua đi, "Vậy ngươi.. còn tốt không? Vết thương đều ra sao rồi?"

"Ừm, còn có chút đau, nhưng đã tốt hơn rất nhiều rồi."

Lại là trầm mặc, hai người không khỏi lúng túng.

"Xoạt xoạt xoạt" Tiếng xả nước vang lên phá vỡ không khí ngột ngạt này, cô gái từ phòng rửa tay sau đó vô lực ngã vào trên đùi của Dương Vũ Đồng, "Ngươi làm sao rồi, khi lên tiết của ta thì đi phòng rửa tay hai lần."

"Lần thứ sáu rồi.. Cái mông rất đau.."

Dương Vũ Đồng không khỏi nhíu nhíu mày, lấy tay đặt ở phía sau cô gái xoa, "Làm sao thì đau bụng? Có phải là ăn sai đồ vật?"

"Chắc là không có.." Sáng sớm ở nhà ăn, cơm trưa là nhà ăn của trường học, cũng không ăn thứ khác.

"Tử Ngôn đau bụng rồi hả? Ăn quả táo đi, đối với đau bụng rất có tác dụng," Nói xong, Vu Tuấn dự định từ trong rổ hoa quả của Dương Vũ Đồng mang đến lấy ra quả táo.

"Để ta đi, ngươi đừng động, trên người còn có vết thương đó."

Nhìn bóng lưng Dương Vũ Đồng cầm quả táo đi rửa, Vu Tuấn cười ngoắc ngoắc tay với đứa nhỏ lại ngã về trên sofa.

Hành động của hắn để ta có chút hiếu kỳ, chống lên thân thể đi tới, đem đầu nhích về phía hắn..

Khi Dương Vũ Đồng đem quả táo rửa sạch trở lại, vẻ mặt của hai cha con để cô không khỏi nghi ngờ.

"Mẹ," Cô gái đi tới bên cạnh Dương Vũ Đồng gọi.

"Nói chuyện."

"Ta muốn một đệ đệ, ngươi sẽ cho ta chứ."

Quả nhiên! Thả xuống quả táo, "Muốn đệ đệ? Được~~" Tiếng nói chưa nói xong, một tay kéo lên eo của cô gái, một cái tay khác liền "bốp bốp" đánh vào phía sau cô gái.

"Oa! Đau.. Đau.."

"Này này này, đừng như vậy, làm sao thì đánh đứa nhỏ chứ?" Vu Tuấn thấy thế vội vã cản lại.

"Mẹ đừng đánh!.. Không muốn đệ đệ.."

Dương Vũ Đồng hừ một tiếng, đem cô gái để xuống, thuận tiện quăng một mắt dao với Vu Tuấn.

Sau khi được cô thả ra, ta lập tức chạy đến một bên khác của giường bệnh, cẩn thận đem thân thể giấu ở sau lưng của hắn, "Ta muốn muội muội."

"Vu Tử Ngôn!.."

Hết chương 67

Hoàn

Edit: Bộ này chính thức hoàn nha mọi người, ngày mai tui sẽ đăng luôn ba chương phiên ngoại nữa là xong, trước mắt tui đang có ba bộ tình củm gia đình mẹ con như thế nữa, một bộ kết BE, một bộ kết HE, một bộ tác giả đang viết, cho nên tui đang suy nghĩ k biết có nên edit tiếp hay không về thể loại này nữa đây nè.

Ngoài ra mấy thím có ý kiến hay muốn edit bộ nào trước trong các bộ tui đang đào thì vào link góp ý thảo luận phía trên của mỗi bộ tui đều để hết á, vào đó mà bình luận nha. Hơn nữa chỗ đó sẽ có đầy đủ link những bộ tui đã và đăng lên trên đó đó nha nha.

Đặc biệt bộ này tui không thích thèn Vu Tuấn chút nào, chỉ vì hiếu kì mà đi làm chuyện tào lao rồi nói bất đắc dĩ này nọ, chán mấy thèn thế này lắm, thà đen là đen luôn chứ đừng đen rồi tấy trắng như thế chán lắm.