Lột Xác

Chương 62: Tại sao ta còn không thể trách cứ hắn




"Ngươi là?" Gia gia không có ngây người giống như chúng ta, chỉ là nhìn người mặc quân dụng trước mắt, dáng vẻ có chút nghi hoặc.

"Vu Chỉ, ngài không nhớ rõ? Ta là tiểu Khải." Nam nhân lui lại cúi chào nhắc nhở.

Vu lão đầu nhíu nhíu mày suy nghĩ, "Tiểu Khải.. Là tay súng bắn tỉa kia?"

"Đúng, Vu Chỉ!" Nam nhân tên Tiểu Khải sau khi bị Vu lão đầu nhận ra có vẻ rất hưng phấn.

Vu lão đầu cười khẽ hai tiếng, "Không nghĩ tới hiện tại đều thành.." Ánh mắt rơi vào trên bả vai của hắn liền không còn nói tiếp.

"Đây đều là phúc của Vu Chỉ a, nếu không có cổ vũ của Vu Chỉ, ta thì sẽ không có hôm nay rồi."

"Các ngươi có phải nên giải thích tình huống bây giờ một chút." Dương Vũ Đồng ở một bên thực sự không làm rõ được tình hình rồi.

Nam nhân xin lỗi cười cười, duỗi tay chỉ vào ghế tựa trước mặt để gia gia ngồi xuống, sau đó mình cũng ngồi xuống, "Các vị, chuyện cụ thể ta không thể nói rõ, cái này ta tin tưởng Vu Chỉ có thể hiểu được, hiện tại ta chỉ có thể nói, Vu Tuấn rất an toàn, chỉ là tối hôm qua bị thương nhẹ, chúng ta trước hết xử lý tốt công việc, sau đó mới có thể để các người đi gặp hắn."

Gia gia gật gật đầu, "Vậy bây giờ ta có thể gặp con trai của ta không?"

"Đương nhiên có thể, còn về Dương tiểu thư," Hắn đưa ánh mắt quay lại bên này mẹ ta, "Đối với chuyện trước kia, Vu Tuấn cũng sẽ cho ngươi một câu trả lời, chỉ là sẽ không quá tỉ mỉ, Dương tiểu thư là người thông minh, ta tin tưởng có thể hiểu rõ ý của ta, ta biết thương tổn hắn mang cho ngươi là vĩnh viễn không cách nào bồi thường, nhưng ta cũng hi vọng ngươi tin tưởng, những năm gần đây, hắn càng thêm thống khổ hơn ngươi."

"Ngươi đây là ý gì!" Người kia làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, để cho mình thống khổ 13 năm, cũng để đứa trẻ ủy khuất 13 năm, nếu như hắn cảm thấy thống khổ, lúc trước thì sẽ không đối với ta như thế! Cũng sẽ không ở khi Vu thị phá sản, bỏ ba mẹ và đứa trẻ tự mình chạy mất!

Không có nối lời của Dương Vũ Đồng, nam nhân nhẹ nhàng nở nụ cười sau đó ánh mắt rơi xuống Dương Vũ Đồng vẫn ôm chặt lấy cô gái trên người, "Ánh mắt này không tệ, rất giống với ba ngươi." Hắn kéo ra ngăn kéo dưới bàn, bày ra một cái hộp ở trước mặt ta, "Đây là 13 năm trước, ba ngươi giao cho ta, để ta bảo quản, hiện tại ta đem nó trao trả cho ngươi, ta hi vọng ngươi có thể cố gắng xem thử nội dung bên trong."

Ta cau mày nhìn hắn.

"Được rồi, các ngài đi xem thử Vu Tuấn đi, hắn thì ở phòng bên cạnh."

Gia gia đột nhiên đứng lên, vội vã chạy khỏi phòng, ta hơi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vẫn nghiêm túc của cô xuất hiện do dự, nhìn lại một chút cái hộp bày ra trước mắt của nam nhân mặc quân phục kia, "Mau đi đi, hắn đang chờ các ngươi đó." Nam nhân đột nhiên cầm lấy cái hộp đưa cho ta nói.

Trong lòng của Dương Vũ Đồng bây giờ là hoang mang không nói ra được, người đàn ông trước mắt này, vừa nhìn liền biết là nhân quân cấp rất cao, nhưng vì sao lại cùng nam nhân vô liêm sỉ kia kéo lên quan hệ, còn có Vu lão đầu, cũng che giấu không ít đồ vật, nhìn nhóc con bên cạnh tiếp nhận cái hộp, liền lôi kéo nàng đi tới cửa, xem ra, đáp án chính mình muốn, chỉ có gian phòng ở bên cạnh có thể tìm được.

Cô nắm lấy ta đi tới phòng bên cạnh, càng tiếp cận gian phòng, cũng cảm giác được cô nắm ta càng chặt.

Cuối cùng đứng ở trước cửa, trước mắt xuất hiện cũng không phải hình ảnh khiến người ta sợ hãi gì, ngược lại, gia gia đang ngồi ở bên giường ôm thật chặc nam nhân ta nên gọi hắn là ba, mà người đàn ông kia cũng nằm ở trên bả vai gia gia, viền mắt đỏ một vòng.

Phát hiện chúng ta cũng đã tới, gia gia thả hắn ra, lau vết nước trên mặt, bước nhanh đi tới bên cạnh ta cứng rắn đem ta từ bên người mẹ mẹ gỡ bỏ mang tới trước giường, "Tử Ngôn, đây chính là ba của ngươi, gọi ba đi."

"Vu bá!" Lời của gia gia vừa ra, cô vọt tới đem ta đoạt lại trong lòng, rống gia gia một tiếng.

Sắc mặt của gia gia hơi khó coi.

"Cha, ta đã gặp Tử Ngôn rồi." Nhìn biểu hiện của Dương Vũ Đồng, Vu Tuấn rất là cao hứng.

Cháu gái bị cướp rồi Vu lão đầu rõ ràng có chút mất mác, nhưng trước đó ở trong điện thoại, Dương Vũ Đồng đã từng nói con trai của hắn đã từng tới tìm đứa trẻ, còn đem con dọa cho phát sợ, hiện tại nàng đồng ý dẫn đứa trẻ đến, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cô, chỉ là tâm tình hưng phấn xác thực khó có thể che lấp, "Đúng rồi! Tử Ngôn bảo bối, khi còn bé ngươi không phải thường quấn quít lấy gia gia hỏi tên của ngươi có ý gì sao? Đó là ba ba đặt cho ngươi, hiện tại để ba nói với ngươi đi."

Lời của gia gia gây nên ta hiếu kỳ, ta đem mặt xoay chuyển qua nhìn hắn.

Vu Tuấn cũng có chút kinh ngạc với yêu cầu đột nhiên xuất hiện của phụ thân, "Nha.. Bởi vì "Tử bất ngôn phụ chi qua."

Đây là tác phẩm văn cổ? Tên của ta có thâm ảo như vậy sao? Ta vô trợ ngẩng đầu nhìn cô.

Nghe xong câu nói này của Vu Tuấn, Dương Vũ Đồng cảm thấy phẫn nộ dị thường, người đàn ông này vẫn xứng làm một nam nhân sao! "Ý là: Làm con cái đừng đi trách cứ sai lầm của ba mẹ," Sau khi cúi đầu giải thích với cô gái, liền hung hăng thét: "Vu Tuấn! Da mặt ngươi cũng dầy rồi!"

Con cái đừng trách cứ sai lầm của ba mẹ, đây chẳng phải là không để ta trách cứ hắn sao? Hắn tổn thương mẹ, tại sao ta còn không thể trách cứ hắn? Dựa vào cái gì!

Phản ứng của hai mẹ con để Vu Tuấn bất đắc dĩ nở nụ cười "Thế nhưng, ta đem chữ "bất" của "Tử bất ngôn" bỏ đi rồi."

Đây cũng là có ý gì? Đem chữ "bất" bỏ đi? Vậy chính là ta có thể trách cứ lỗi lầm của hắn?

Dương Vũ Đồng cũng triệt để bối rối, người đàn ông này, không chỉ có quan hệ với quân nhân, còn có lời tâm huyết của quan quân kia, toàn là hướng về hắn, hiện tại bản thân hắn lại để cho đứa trẻ đi trách cứ hắn?

Bên trong gian phòng trở nên trầm mặc, nhớ tới tiểu Khải vừa rồi đem một cái hộp giao cho đứa trẻ, Vu lão đầu đúng lúc chuyển đổi đề tài, "Tử Ngôn bảo bối, vừa rồi tiểu Khải thúc thúc không phải giao cho ngươi một cái hộp sao? Nhanh chóng mở ra xem một chút đi."

Ta nhẹ nhàng cau mày nhìn gia gia một chút, liền đem cái hộp luôn nắm ở trên tay mở ra, xuất hiện là một máy máy quay phim.

Gia gia rất nhanh đem nó cầm lên nối liền một cái TV khác.

"Tích" một thanh âm vang lên, hình ảnh xuất hiện, là một gian phòng nhi đồng sắc thái rực rỡ.

"Oa a.. oa a.."

"Ai yo, bảo bối, làm sao vậy?" Một bác gái xuất hiện ở trên hình ảnh, khi nàng cúi người xuống, lần nữa ngồi thẳng lên, trên cánh tay của nàng thêm một đứa con nít, ôm lấy ấu nhi lắc lư hai lần, tiếng khóc kia hoàn toàn không có dấu hiệu muốn dừng lại, bác gái liền đem tay vươn đến trên cái miệng nhỏ nhắn của ấu nhi, miệng nhỏ của ấu nhi lập tức chu lên..

"Tiểu bảo bảo làm sao vậy?" Đột nhiên, một tiếng dồi dào từ tính vang lên, ngay sau đó một tên tiểu tử xuất hiện ở bên cạnh bác gái, "Mẹ, bảo bảo làm sao vậy? Đói bụng rồi sao?"

"Đúng vậy a, vậy ngươi khuấy xong sữa bột rồi chưa?"

Tên tiểu tử lòng tràn đầy vui mừng nắm lấy bình sữa trong hay tay đưa ra, bác gái sau khi tiếp nhận bình sữa thử nhiệt độ, chuẩn bị đút cho đứa trẻ.

"Mẹ, để ta đút, có được hay không?" Tên tiểu tử đưa tay ra muốn cướp lấy quyền lợi đút đứa trẻ.

Bác gái buồn cười nhìn tên tiểu tử, "Ngươi cả ôm cũng không thể ôm được đứa trẻ, làm sao đút." Nhưng cũng đem đứa trẻ trên cánh tay nhẹ nhàng giao cho tên tiểu tử.

Tên tiểu tử sau khi cẩn thận từng li từng tí một đón nhận ấu nhi, liền đem bình sữa nhét vào trong cái miệng nhỏ của ấu nhi, "Tử Ngôn bảo bảo, phải uống no một chút nha, sau đó là có thể thật cao, đến khi đó ba cỡi ngựa cùng với ngươi."

Nghe đến đó, ta thất thần rồi, thì ra ấu nhi trong hình là ta? Bác gái kia là bà nội của ta, mà tên tiểu tử kia là hắn?