Lớp Vỏ Bọc

Chương 9




Đuổi kịp Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu giẫm phanh giảm tốc độ xe, vừa chậm rãi đi theo sau Lục Thời Sâm, vừa ấn cửa sổ xe xuống, thò đầu ra kêu: “Này.”

Lục Thời Sâm dừng bước lại, quay đầu thấy là Mạnh Chiêu rồi dắt cho đi về phía anh.

“Nhàn nhã thế.” Đợi Lục Thời Sâm đến gần, Mạnh Chiêu mới nhìn rõ trên trán Lục Thời Sâm đổ mồ hôi, lọn tóc hơi ẩm, hẳn là chạy bộ đến gần đó. Thảo nào thể lực rất tốt, bình thường chắc Lục Thời Sâm rèn luyện rất nhiều.

“Đã đến tòa nhà số 7 rồi?” Lục Thời Sâm nhanh chóng đoán ra tại sao Mạnh Chiêu xuất hiện ở đây, “Có manh mối mới không?”

“Xem như có một ít.” Mạnh Chiêu không có ý định tiết lộ tiến triển vụ án cho hắn, anh đưa tờ giấy viết đầy chữ lấy từ phòng ngủ của Chu Diễn cho Lục Thời Sâm, “Còn nhớ nét bút hôm đó dán lên cửa nhà cậu không? Phân biệt xem có giống chữ này không.”

Lục Thời Sâm nhận lấy, cúi đầu nhìn một chút: “Thoạt nhìn là cùng một nét chữ.”

“Ừ,” Mạnh Chiêu lấy lại tờ giấy kia, “Đúng rồi, hôm qua có vấn đề quên hỏi cậu, gần đây con chó của cậu đã tiếp xúc với những ai, có thể liệt kê ra một danh sách không?”

“Cậu muốn xuống tay từ lông chó?” Lục Thời Sâm suy nghĩ một lát, “Chắc là hơi khó, nhưng tôi có thể liệt kê ra một danh sách. Sau khi liệt kê làm thế nào gửi cho cậu.”

“Gửi Wechat cho tôi đi.” Mạnh Chiêu tìm điện thoại, mở mã hai chiều để Lục Thời Sâm quét mình.

Sau khi nhận được lời mời kết bạn của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu thuận miệng hỏi một câu: “Sao đều là cậu dắt chó đi dạo, bạn gái của cậu đâu?”

Lục Thời Sâm đang thao tác trên điện thoại, nghe vậy ngước mắt nhìn Mạnh Chiêu một cái, rõ ràng đối phương xem Kiều Ngộ là bạn gái của mình, hắn giải thích đơn giản một câu: “Đó không phải bạn gái tôi.”

Không phải bạn gái? Mạnh Chiêu ngẩn ra, ăn mặc hở hang như thế, hơn nữa sáng sớm đi ra từ phòng tắm, không phải bạn gái… Vậy là bạn giường rồi? Ặc… Không ngờ Lục Thời Sâm lại không che giấu trên phương diện này, người sống ở nước ngoài mấy năm quả nhiên cởi mở.

“Thêm rồi.” Lục Thời Sâm nhắc nhở.

Mạnh Chiêu cúi đầu nhìn thoáng qua, đã nhận được nhắc nhở kết bạn với Lục Thời Sâm.

“Ôi anh Chiêu, đuổi kịp anh rồi,” Chu Kỳ Dương thở hồng hộc chạy tới, liếc nhìn Lục Thời Sâm hôm qua vừa vào thăm cục thành phố, nhỏ giọng hỏi Mạnh Chiêu, “Tình huống gì đây?”

“Không có gì, tìm hiểu chút chuyện,” Mạnh Chiêu nói, “Lên xe đi.”

“Hầy, không có việc gì lớn mà anh chạy nhanh thế,” Chu Kỳ Dương mở cửa xe ngồi vào, “Em tưởng là anh tình cờ gặp được người tình trong mơ đấy.”

Mạnh Chiêu liếc cậu chàng một cái, ý cảnh cáo trong ánh mắt rất rõ ràng – nói lung tung một câu nữa, anh sẽ động thủ.

Chu Kỳ Dương tủi thân nhìn Mạnh Chiêu một cái, vừa thắt dây an toàn vừa nói nhỏ: “Hái hoa ngắt cỏ ven đường, cẩn thận lão Từ trở về gọt anh.”

Mạnh Chiêu vừa định động thủ, Lục Thời Sâm cong ngón tay gõ gõ nửa cánh cửa sổ chưa hạ xuống của Mạnh Chiêu: “Không có chuyện khác vậy tôi đi trước.”

“Được, liệt kê ra mau chóng gửi cho tôi.” Mạnh Chiêu dừng bàn tay định vả sau gáy Chu Kỳ Dương, dặn lại một câu.

Xe lái trên đường, Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi Chu Kỳ Dương: “Lão Từ gọt anh làm gì?”

“Này anh Chiêu anh giả ngu đúng không,” Chu Kỳ Dương lên tinh thần, “Trên dưới trong cục ai không biết, sau khi phá xong vụ án này anh sẽ thăng chức lên đội trưởng chính, thăng lên đội trưởng chính xong sẽ gần với rể hiền của lão Từ hơn, anh Chiêu, thăng chức tăng lương cưới bạch phú mỹ[1], lão Từ đã tạo dịch vụ dây chuyền cho anh rồi, về sau phát đạt đừng quên anh em nhá.”

[1]

Mạnh Chiêu cười nhạo một tiếng: “Lấy đâu ra nhiều tin đồn vậy, hơn nữa anh cũng không biết thời buổi này còn thịnh hành ép duyên thế đấy.”

“Này gọi là ép duyên á… chắc chắn Từ Yến có ý với anh, chẳng lẽ anh không có cảm giác với cô ấy?”

Từ Yến là con gái của cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu chưa bao giờ nghĩ hai người bọn anh có thể bị ghép thành một đôi. Năm đó anh vừa vào cục thành phố, Từ Yến còn mặc đồng phục hì hục học lớp mười hai, lại thêm Từ Yến còn là bạn cấp ba của Mạnh Nhã Thù, những năm này trong mắt anh, sự tồn tại của Từ Yến không khác gì Mạnh Nhã Thù.

“Thật sự không có cảm giác?” Chu Kỳ Dương nhìn thấy Mạnh Chiêu thờ ơ, “Em rất tò mò, anh Chiêu ánh mắt này của anh phải cao đến mức nào, anh nói xem anh thích mẫu người gì?”

“Trưởng thành,” Mạnh Chiêu cũng không biết rốt cuộc mình thích mẫu người gì, thuận miệng chọn một tính chất trái ngược với Từ Yến, “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, lúc này không bằng nghĩ thêm về vụ án.”

Chu Kỳ Dương ở bên cạnh bĩu môi. Nhìn chung trên dưới trong cục, không ai có thể nói ra tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Mạnh Chiêu. Hình như Mạnh Chiêu cũng không có biểu hiện ra hứng thú đặc biệt gì với người khác phái, đương nhiên, anh cũng không có hứng thú gì với người cùng phái. Hình như anh chỉ có hứng thú với kẻ tình nghi phạm tội.

Vừa nghĩ như thế, Chu Kỳ Dương cảm thấy Mạnh Chiêu có phần muốn tập trung vào tiết tấu cô độc cả đời.

Vẫn chưa đi đến văn phòng, từ xa đã nghe thấy có người kích động cảm xúc nói: “Sao có thể là tôi giết Chu Diễn, cảnh sát các anh phá án đều không chú trọng chứng cứ như thế à? Đêm đó tôi đang phát trực tiếp, anh nói cho tôi làm thế nào đi giết Chu Diễn? Đừng đổ oan cho người khác!”

“Là Lương Xuyên kia đúng không?” Chu Kỳ Dương nhỏ giọng nói với Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu đến gần cửa sau căn phòng kia, bước chân dừng lại, nghe tiếng động trong phòng.

“Cậu bình tĩnh trước đã,” Là giọng của Nhậm Bân, “Gọi cậu tới đây để phối hợp điều tra, không ai đổ oan cho cậu. Cậu nói buổi tối ngày 13 cậu đang phát trực tiếp, từ mấy giờ đến mấy giờ?”

“8 giờ tối đến 11 giờ.” Giọng nói trong phòng thế mà mang theo giọng nghẹn ngào, “Trong phát trực tiếp không có thời gian, các anh có thể đi tìm nền tảng kiểm tra.”

“Chắc chắn sẽ kiểm tra sau đó…”

Trong phòng Nhậm Bân vẫn chưa nói xong, đã bị Lương Xuyên ngắt lời: “Dựa vào đâu ai cũng nói tôi giết Chu Diễn hả, fan của Chu Diễn bạo lực mạng tôi, cảnh sát các anh cũng đổ oan người như thế. Người có mâu thuẫn với Chu Diễn chắc chắn không chỉ mình tôi, chẳng lẽ đều là tội phạm giết người à?” Hắn ta càng nói, cảm xúc càng kích động, đến sau cùng thế mà thật sự không nhịn được khóc lên, “Lại nói tôi đã tự xin lỗi riêng với Chu Diễn rồi, hắn cứ đòi tôi xin lỗi công khai, phải khiến tôi không làm được trong nghề này nữa…”

“Được rồi được rồi,” Nhậm Bân bị hắn ta khóc đến mức đau đầu, “Lúc sao chép không nghĩ đến còn có một ngày phải gánh chịu hậu quả à? Đừng nói lời dư thừa nữa, gọi cậu đến là để cậu phối hợp điều tra, cục thành phố rất bận rộn, không có lực lượng cảnh sát dư thừa chùi mông cho cậu, muốn khóc về nhà khóc đi.”

Chu Kỳ Dương nhìn Mạnh Chiêu một cái, nhịn cười giơ ngón cái: “Anh Bân tác phong lưu loát.”

Mạnh Chiêu cũng cười một tiếng, Nhậm Bân thích hợp giao tiếp với những người hung hăng càn quấy này, đánh phát nào chuẩn phát đó. Anh giơ tay ôm cổ Chu Kỳ Dương đi về phía trước: “Được rồi, đừng nghe lén nữa, điều tra thêm Lương Xuyên phát trực tiếp ở nền tảng nào, đến tìm nền tảng hỏi lúc xảy ra vụ án rốt cuộc anh ta có đang phát trực tiếp không?”

“Tuân lệnh,” Chu Kỳ Dương đuổi sát Mạnh Chiêu, “Này anh Chiêu, em có phỏng đoán mạnh dạn, anh nói nếu không phải Lương Xuyên làm, vậy có phải fan nào đó của anh ta làm không? Có điều, vậy thì yêu điên cuồng quá…”

Mười phút sau, Nhậm Bân đi vào văn phòng điều tra tội phạm, vừa bước vào đã xỉa nói: “Ôi trời, các cậu không thấy Lương Xuyên kia, một thằng đàn ông cao mét tám khóc sướt mướt trước mặt tôi, loại người này cũng có người thích à. Đúng rồi đội phó Mạnh, Lương Xuyên này nói lúc xảy ra vụ án cậu ta đang phát trực tiếp.”

“Ừ, vừa nãy tôi nghe được ở cửa rồi,” Mạnh Chiêu tiếp lời, “Chu Kỳ Dương đã đi kiểm tra.”

“Nói thật, tôi cảm thấy cũng không giống Lương Xuyên làm, người này nhát như cáy, tố chất tâm lý cũng không được, tác phong gặp chuyện là trốn tránh và kéo dài, không giống như người có thể làm ra chuyện này. Cậu xem gì vậy?”

“Đợi Chu Kỳ Dương về đi,” Mạnh Chiêu đứng ở vị trí làm việc nghịch điện thoại, “Anh Bân, giao cho anh một việc.”

“Việc gì,” Nhậm Bân đi về phía Mạnh Chiêu, nhìn vào màn hình di động của anh, “Trung tâm chăm sóc thú cưng Phổ Duệ… Này, tôi từng nghe nói chỗ này, nghe nói là một nơi đắt cắt cổ tắm một lần cho chó đủ để người ta tắm mười lần.”

“Chắc vậy,” Mạnh Chiêu chưa từng đến đây, có điều nghĩ đến mặt đồng hồ của Lục Thời Sâm lóe mù mắt ánh dưới ánh đèn tối hôm qua, nơi này hẳn là rất phù hợp với tính tình của Lục thời Sâm, “Không phải phát hiện sợi lông chó trên người thi thể à?”

“Đúng, nhưng tạm thời loại trừ chủ nhân lông chó kia mà?” Nhậm Bân hỏi, thấy Mạnh Chiêu dừng lại không nói tiếp, anh ta lại bổ sung một câu, “Sao vậy?”

Mạnh Chiêu dừng lại cũng không phải vì anh bỗng nhiên tạm dừng, mà anh cảm thấy lời Nhậm Bân vừa nói rất thú vị, chủ nhân lông chó… Theo lý thuyết phải là chó, nhưng rõ ràng ở đây Nhậm Bân muốn ám chỉ người thay mặt Lục Thời Sâm. Song, quả thực Lục Thời Sâm rất chó, nói vậy cũng không sai.

Mạnh Chiêu cảm thấy hơi buồn cười, nhưng anh nhanh chóng thu lại suy nghĩ này, nói tiếp: “Tôi đang nghĩ, nếu chủ nhân lông chó kia không phải hung thủ, mà lông chó cũng không phải trùng hợp bị gió thổi lên người người chết, vậy làm thế nào nó xuất hiện trên cơ thể người chết?”

Nhậm Bân tiếp lời nói của anh: “Xác suất lớn là hung thủ bỏ vào, cậu muốn đi vào từ đây?”

“Ừ,” Mạnh Chiêu gật đầu, “Hung thủ làm thế nào lấy được sợi lông chó kia, lại đặt lên cơ thể người chết, tôi cảm thấy nơi này có thể là một điểm vào.” Nhận ra Nhậm Bân không tình nguyện với công việc này, Mạnh Chiêu cũng không cho anh chỗ trống từ chối.

“Trời ơi,” Quả nhiên Nhậm Bân không tình nguyện cho lắm, anh ta giơ tay ra sau gãi tóc, “Vậy ai biết hung thủ lấy được sợi lông chó lúc nào, lỡ như một tháng trước thì sao?”

“Bộ phận kỹ thuật vừa cho phán đoán, nói sợi lông chó kia chắc là rụng ra trong một tuần gần đây.”

“Tôi chỉ biết tra ra thời gian rụng tóc người, bây giờ ngay cả lông chó cũng có thể tra ra được?” Nếu Mạnh Chiêu đưa ra phán đoán giám định đồ vật, Nhậm Bân chỉ có thể nhận lệnh nói: “Được thôi, vậy tôi sẽ đi điều tra thêm giám sát của trung tâm chăm sóc Phổ Duệ này, xem có thể tra được có người cố ý lấy đi sợi lông chó không?”

“Không chỉ Phổ Duệ, còn có giám sát gần thùng rác dưới tòa nhà số 3 Ngự Hồ Loan, còn một tuyến đường tôi vừa gửi cho anh,” Mạnh Chiêu gửi cho Nhậm Bân tuyến đường dắt chó mà Lục Thời Sâm gửi cho anh, “Cũng phải đi lấy giám sát một tuần gần đây trên con đường này.”

“Cái này phải kiểm tra đến khi trời đất già đi à…” Mắt Nhậm Bân tối sầm lại, có vẻ rất không muốn, nhưng anh ta vẫn đi ra ngoài lấy giám sát dựa theo lời Mạnh Chiêu nói.

Cho dù nói thế nào, đây đúng là một điểm vào điều tra, nhất định phải có người làm một lượng lớn công việc điều như vậy.

Nhậm Bân vừa ra ngoài, đã gặp được Chu Kỳ Dương đến đối chiếu kiểm tra với nền tảng phát trực tiếp, anh ta giơ tay ngăn bả vai Chu Kỳ Dương: “Sao rồi, nền tảng phát trực tiếp nói gì? Đêm đó Lương Xuyên không hề phát trực tiếp đúng không?”

Chu Kỳ Dương lắc đầu, dùng giọng nói rất chắc chắn bảo: “Đêm đó anh ta thực sự phát trực tiếp, luôn ngồi trước máy tính trong khoảng 9 đến 10 giờ, hung thủ chắc không phải anh ta, trừ khi anh ta tìm người thay thế giống như đúc hát thay anh ta. Nhưng, chuyện đó không thực tế cho lắm đúng không?”

Nhậm Bân hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ nghe Mạnh Chiêu trong phòng lên tiếng: “Vậy đúng lúc, Tiểu Chu cậu đi cùng Nhậm Bân đi, hỗ trợ chia sẻ một chút công việc.”

“Công việc gì anh Bân?” Chu Kỳ Dương không rõ ràng nhìn về phía Nhậm Bân.

Bởi vì có người giúp đỡ có thể sai khiến, lúc này Nhậm Bân mới lên tinh thần, ôm bải vai Chu Kỳ Dương đi ra ngoài: “Đi thôi, việc tốt.”

Mạnh Chiêu cầm lấy quyển nhật ký mang đi từ phòng ở cũ của Chu Diễn, lật sơ sơ, trong quyển nhật ký này hình như toàn ghi chép chuyện hồi cấp ba của Chu Diễn.

Chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, bắt lấy một manh mối rồi tra xét vào chỗ chết. Mạnh Chiêu thở dài, lại không có manh mối, anh muốn đi cùng Nhậm Bân và Chu Kỳ dương, đi kiểm tra lịch sử giám sát một ngày một đêm.

Mạnh Chiêu lật tờ đầu tiên của quyển nhật ký, Chu Diễn viết bên trên: “Sắp chia lớp tự nhiên và xã hội rồi, mình muốn chọn xã hội, về sau thi nghệ thuật âm nhạc, nhưng hôm qua cha dượng tìm mình nói chuyện, vẫn hy vọng mình chọn khoa học tự nhiên. Ôi, xoắn xuýt quá, mình biết cha dượng bảo mình chọn như thể là muốn tốt cho mình, nhưng mình vẫn không muốn từ bỏ ước mơ. Trong nhà cũng không dư dả, nếu về sau thi nghệ thuật âm nhạc, nếu muốn đăng ký lớp, chắc chắn mình sẽ ngại tìm cha dượng xin tiền, thật sự không biết nếu cha mẹ còn sống, có thể đồng ý cho mình học nhạc sau này không…”

Mạnh Chiêu đang định lật ra sau, bỗng nhiên chú ý đến mặt sau bìa có vết chữ nổi. Thì ra phía trước còn có một tờ bị kẹp ở cái ngăn sau trang bìa.

Mạnh Chiêu rút tờ giấy kia ra, nhìn thấy bên trên viết: “Không ngủ được, vừa rồi lại mơ thấy ZT, có lúc mình nghĩ, nếu lúc đó mình không lựa chọn bàng quan, kết cục có khác không?”