Lớp Vỏ Bọc

Chương 57




Mạnh Chiêu nằm lên cánh tay không bị thương, chỉ hai ba phút đã chìm vào giấc ngủ.

Hơi thở sâu lại dài thổi từng hơi lên ngón tay của Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm rũ mắt nhìn nửa bên mặt lộ ra của Mạnh Chiêu.

Có lẽ là số phận bù đắp cho hắn mười năm trí nhớ đã mất, sau sự cố năm mười tuổi, trí nhớ của hắn vượt xa người bình thường, gần như gặp qua sẽ không quên được.

Mà trong tất cả ký ức, phần liên quan đến Mạnh Chiêu là rõ ràng nhất.

Tuyệt vọng, sụp đổ, rơi lệ…

Còn ngày kết thúc phúc thẩm, hắn đứng bên lề đường gần tòa án, nhìn thấy Mạnh Chiêu với nụ cười tươi trên mặt.

Lục Thời Sâm nhớ hôm đó rất lạnh, nhiệt độ giảm xuống âm độ, Mạnh Chiêu và người nhà cùng đi ra tòa án.

Ngày đó Mạnh Chiêu mặc một chiếc jacket bông màu đen và quần jean, trên cổ quấn khăn quàng cổ caro đen trắng, cậu và mợ của Mạnh Chiêu đang nói chuyện gì đó, Lục Thời Sâm nghe thấy họ gọi Mạnh Chiêu là “Tiểu Đao”.

Mạnh Chiêu giống như lúc ở trường, im lặng đi bên cạnh người nhà. Cậu hơi cúi đầu, cằm giấu trong khăn quàng cổ, Lục Thời Sâm không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu, nhưng luôn cảm thấy đường cong trên gương mặt kia có vẻ như dịu dàng hơn bình thường một chút.

Trên trời đã có tuyết rơi, cô bé kia vươn tay ra nhìn như muốn đón bông tuyết, rồi cô ngẩng đầu lên nói một câu gì đó. Cả nhà họ lập tức vui mừng ra mặt, cậu của Mạnh Chiêu hơi cúi người xuống bế cô bé kia lên.

Mạnh Chiêu ngẩng đầu, nhìn về phía cô bé được người cậu bế lên.

Trong chớp mắt đó, Lục Thời Sâm thấy rõ biểu cảm của Mạnh Chiêu – Mạnh Chiêu đang cười.

Nụ cười ấy vô cùng thả lỏng, mặt mày cong lên một độ cong rất đẹp.

Lục Thời Sâm luôn không có cách nào cảm nhận được cảm xúc của những người khác, nhưng nụ cười trên gương mặt Mạnh Chiêu lại làm cho hắn cảm nhận được vui vẻ.

Đó là một cảm giác vui vẻ khó hiểu mà xa lạ, khiến Lục Thời Sâm không nhịn được nhìn chằm chằm nụ cười kia, muốn để vui vẻ chớp mắt này dừng lại lâu hơn chút nữa.

Sau đó Mạnh Chiêu cũng nhìn thấy hắn, họ nhìn nhau trong chốc lát, nhưng Mạnh Chiêu nhanh chóng rời tầm mắt đi.

Cả nhà đi qua đường và đi xa, nhưng Lục Thời Sâm rõ ràng cảm nhận được, cảm giác vui vẻ dừng lại trong đại não không lập tức biến mất, mà tồn tại một lúc lâu.

Đêm đó trước khi đi ngủ, Lục Thời Sâm đứng trước gương, nhìn gương mặt không thay đổi của mình trong gương.

Năm xảy ra tai nạn xe, Lục Thời Sâm mười tuổi đã từng thử bắt chước biểu cảm của người khác, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy cứng nhắc và mất tự nhiên, càng về sau, hắn đã hình thành thói quen sống tiếp với gương mặt không biểu cảm.

Nhưng lúc này đây, hắn nhớ đến nụ cười của Mạnh Chiêu, dư vị cảm giác vui vẻ trong chớp mắt đó, cách nhiều năm một lần nữa thử cong khóe miệng lên, tiếp đó hắn phát hiện, biểu cảm của người trong gương thả lỏng, khóe mắt cũng cong lên theo.

Lần này, vẻ mặt của người trong gương ấy vậy mà không phải cứng ngắc.

Hóa ra một người cười lên là cảm giác thế này, Lục Thời Sâm nghĩ, là não cảm thấy vui vẻ trước, sau đó gương mặt không tự chủ được giãn ra, từ cảm giác vui vẻ kéo theo khóe miệng và khóe mắt cong lên, trong mắt cũng theo đó xuất hiện ánh sáng dìu dịu.

Cho nên, lúc đó Mạnh Chiêu cười lên cũng là vui vẻ đúng không?

Việc có chung cảm xúc này khiến Lục Thời Sâm cảm thấy hơi kỳ lạ.

Lục Thời Sâm nhớ lại đoạn ký ức này, nhìn Mạnh Chiêu rơi vào giấc ngủ.

Mạnh Chiêu ngủ say hít thở đều đều, thoạt nhìn có cảm giác buông lỏng không đề phòng chút nào, điều này khiến Lục Thời Sâm cũng cảm nhận được cảm giác thả lỏng đã lâu không gặp.

Hắn nhớ đến độ cong ở khóe miệng Mạnh Chiêu mười hai năm trước, ngón tay cựa quậy chạm lên đôi môi Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu không hề phát hiện.

Cảm xúc ấm và trơn, hơi thở nóng bỏng, ngón tay Lục Thời Sâm nhẹ nhàng dừng lại trên môi dưới của Mạnh Chiêu.

Một lát sau, cửa bị đẩy ra, y tá đi tới đổi thuốc cho Lục Thời Sâm.

Kinh nghiệm làm việc của cảnh sát hình sự trong nhiều năm đến nay khiến Mạnh Chiêu hình thành thói quen tỉnh táo lại bất cứ lúc nào trong lúc ngủ mơ. Sau khi nghe thấy tiếng động nhỏ sau lưng, anh lập tức mở mắt ra.

Ngón tay của Lục Thời Sâm cũng rụt về khó mà nhận thấy, cảm xúc ấm và trơn kia cũng biến mất theo.

Mạnh Chiêu ngồi dậy, vô thức nhìn về phía Lục Thời Sâm, xác nhận chuyện hắn tỉnh lại không phải là giấc mơ vừa rồi.

Mới nãy ngủ sâu quá, sau nửa tiếng, lại làm cho anh có ảo giác đã ngủ thật lâu. Khi đối mặt với Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu vô thức giật mình — không chỉ vì trong lúc anh ngủ Lục Thời Sâm có vẻ chưa từng thay đổi tư thế, không chợp mắt, mà còn vì ánh mắt Lục Thời Sâm nhìn về phía anh, tựa như cất giấu một chút hàm nghĩa không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Y tá đi tới đổi thuốc cho Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu đứng lên đứng ở bên cạnh, hoạt động cánh tay bị gối hơi tê, suy nghĩ ánh mắt vừa rồi của Lục Thời Sâm.

Nó giống như ánh mắt xen lẫn tìm tòi nghiên cứu, không đúng, không chỉ có tìm tòi nghiên cứu, còn có…

Duc v0ng. Trong đầu Mạnh Chiêu xuất hiện từ này.

Tiếp đó anh lập tức kinh hãi bởi ý nghĩ này của bản thân.

Là người cùng giới, hơn nữa còn bị rối loạn nhận biết cảm xúc, Lục Thời Sâm sẽ có duc v0ng đối với mình?

… Là ảo giác đúng không?

Mạnh Chiêu không tự chủ được giơ tay lên, dùng bụng ngón trỏ nhẹ nhàng cọ lên môi dưới của mình, cứ cảm thấy trong chớp mắt tỉnh lại, xúc cảm dừng trên môi cũng biến mất… Đây cũng là ảo giác sao?

Y tá thay thuốc xong, lúc toan rời đi nhìn thấy vết thương ở cánh tay Mạnh Chiêu bèn nhắc nhở: “Vết thương của anh rướm máu quá nghiêm trọng, nên băng bó lại lần nữa, ngộ nhỡ nhiễm trùng thì phiền toán đấy.”

“Được,” Mạnh Chiêu lấy lại tinh thần, “Cảm ơn, tôi lập tức đi ngay.”

Sau khi y tá rời đi, Lục Thời Sâm nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Mau đi đi.”

“Vậy tôi đi xuống trước, cậu có việc cứ gọi điện cho tôi,” Hiếm khi chuyện vụ án có thể chậm lại, Mạnh Chiêu tính toán việc cần làm tiếp theo, “Vụ án tầng hầm của viện dưỡng lão vừa có manh mối, kế tiếp còn bận, lát nữa tôi nhờ người thuê người chăm sóc đáng tin cậy, mấy ngày nay phải nhờ người ta chăm sóc cậu.”

“Vậy sau khi người chăm sóc tới đây,” Lục Thời Sâm nhìn anh hỏi, “Cậu còn đến nữa không?”

Mạnh Chiêu hơi ngẩn ra: “Đương nhiên rồi.”

Nói xong, lại cảm thấy trong lòng khó chịu, Lục Thời Sâm bị thương nặng do anh gây ra, nhưng anh lại bị vụ án cuốn lấy không thoát thân ra được.

Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng: “Mau đi băng bó đi.”

“Ừ, chốc nữa tôi quay lại.” Mạnh Chiêu nói xong vừa định quay người lại nghe Lục Thời Sâm nói: “Đúng rồi, Tiểu Đao…”

Nghe thấy Lục Thời Sâm gọi nhũ danh của mình, ngực Mạnh Chiêu trống không, trái tim hình như ngừng đập một nhịp.

“Không ai cho ăn,” Lục Thời Sâm nói tiếp, “Cậu nhớ đến nhà tôi một chuyến.”

Nhịp tim lại khôi phục bình thường, Mạnh Chiêu nghiến răng, xoay người nói: “Biết rồi.” Cuối cùng nuốt không trôi một hơi này, anh lại nói, “Về sau không được gọi nó là Tiểu Đao.”

Lục Thời Sâm nhìn anh: “Tiểu Đao thì làm sao?”

“Tôi nghe không lọt tai,” Mạnh Chiêu lấy ra tư thế nói một không hai của đội phó, “Sửa đi.”

Mười hai năm sau, phản ứng bị chọc giận của Mạnh Chiêu vẫn thú vị như xưa, trong mắt Lục Thời Sâm lộ ra chút ý cười: “Đổi thành gì?”

“Tôi nghĩ xem, đổi thành… Tiểu Lục đi?” Mạnh Chiêu cúi người, hai cánh tay chống mép giường bệnh, nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Hoặc là sếp Lục, cậu cảm thấy thế nào?”

“Không đổi.” Ý cười trong mắt Lục Thời Sâm có vẻ rõ ràng hơn.

Trước kia Lục Thời Sâm cũng từng cười, nhưng Mạnh Chiêu cảm thấy hơn phân nửa là cười khẩy mang theo trào phúng. Nhưng bây giờ cúi người nhìn Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu có thể chắc chắn, lúc này mắt trần có thể nhìn thấy tâm trạng của Lục Thời Sâm rất tốt.

Mà ý cười không rõ ràng mấy này, khiến Lục Thời Sâm nom không còn giống con ma-nơ-canh mang theo mặt nạ cứng ngắc nữa.

Mười hai năm trước mình bị mù hả? Mạnh Chiêu thầm nghĩ, sao lại cảm thấy Lục Thời Sâm có liên quan đến từ khuôn mặt đáng ghét chứ?

“Vẫn chưa đi xử lý vết thương?” Lục Thời Sâm mở miệng nói.

Mạnh Chiêu đứng thẳng người: “Giờ đi, cậu gửi mật khẩu nhà cậu cho tôi, tôi đến dẫn con chó ra, mấy ngày nay để cho Tiểu Thù nuôi giúp trước đã.”

Mạnh Chiêu nói xong, lúc này mới ra khỏi phòng bệnh, đi xuống lầu xử lý vết thương.

Răng nanh cá mập cắn rất sâu, lúc đi ra từ phòng khám bệnh, trên cánh tay Mạnh Chiêu đã quấn lại băng gạc, băng gạc quấn từ bàn tay lên tận khuỷu tay, cũng may không ảnh hưởng nhiều đến độ linh hoạt.

Ra khỏi bệnh viện, Mạnh Chiêu đến nhà Lục Thời Sâm một chuyến.

Cửa mở ra, con Border Collie thò đầu ra.

Trí nhớ của Border Collie rất tốt, vẫn nhớ rõ Mạnh Chiêu nên liên tục vẫy đuôi với anh.

Có lẽ là một ngày một đêm không có ai làm bạn, nó cọ chân Mạnh Chiêu lượn quanh vòng này đến vòng kia.

Mạnh Chiêu ngồi xổm xuống vuốt cổ nó, thầm nghĩ mặc dù trông Lục Thời Sâm là người lạnh lùng, nhưng con chó hắn nuôi lại vô cùng dính người.

Anh cầm lấy vòng cổ đeo vào cho Border Collie, nắm lấy dây xích đi ra ngoài cửa: “Đi nào anh Sâm, dẫn mày đi dạo.”

Dắt chó đi dạo xong, Mạnh Chiêu dắt chó đến cục cảnh sát một chuyến.

Mạnh Nhã Thù và Từ Yến vẫn ở cục cảnh sát, đợi Lâm Lang lấy lời khai xong sẽ cùng về.

Mạnh Chiêu dắt chó xuất hiện ở cục thành phố khiến rất nhiều đồng nghiệp đi ngang qua đều cảm thấy kỳ lạ: “Đội phó Mạnh, anh nuôi chó à?”

“Ừ, tôi nuôi đấy.” Mạnh Chiêu thuận miệng nói.

Anh đến tìm cảnh sát nữ phụ trách lấy lời khai của Lâm Lang tìm hiểu tình huống trước, đồng nghiệp nói rằng lời khai của Lâm Lang làm rất chậm. Trong mười năm không giao tiếp với ai cả, đột ngột nói chuyện, mà nội dung nói lại liên quan đến chuyện bị tấn công t1nh dục năm đó, thật sự không phải chuyện dễ dàng với cô. Cân nhắc đến tình huống tinh thần của Lâm Lang, cách mỗi một lúc sẽ để cho cô dừng lại ổn định cảm xúc.

“Mất khoảng bao nhiêu thời gian mới có thể làm xong?” Mạnh Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay, “Sáu tiếng đủ không?”

“Vậy cũng không cần lâu như thế, nếu suôn sẻ thêm một tiếng nữa là được rồi, nhiều nhất là hai đến ba tiếng.”

“Thế là tốt rồi.” Tìm hiểu tình huống lấy lời khai của Lâm Lang xong, Mạnh Chiêu lại đến phòng thẩm vấn nhìn Ngô Vi Hàm.

Mặc dù sự xuất hiện của luật sư cho Ngô Vi Hàm uống một viên thuốc an thần, nhưng Ngô Vi Hàm trải qua lần thẩm vấn kia, lúc này đây đã không còn khí thế phách lối không sợ hãi như trước nữa, y hơi cong lưng ngồi ở đó, nhìn qua hơi nhếch nhác.

“Sao rồi?” Mạnh Chiêu đi tới hỏi đồng nghiệp giám thị Ngô Vi Hàm.

“Vừa rồi còn yêu cầu chúng tôi thả hắn ra ngoài, nói là nếu thời gian triệu tập vượt quá hai tư giờ, sau khi ra ngoài hắn nhất định sẽ khởi tố chúng ta.”

“Sau khi ra ngoài?” Mạnh Chiêu cười khẩy một tiếng, “Hắn không ra được, đợi vào trại tạm giam đi.”

Đi ra từ phòng thẩm vấn, Mạnh Chiêu dắt chó đi đến chỗ Mạnh Nhã Thù và Từ Yến.

“Chó ở đâu ra vậy anh, đáng yêu thế.” Mạnh Nhã Thù nhìn thấy Mạnh Chiêu dắt Border Collie đến bèn đứng dậy khỏi ghế, ngồi xổm xuống vuốt gáy nó, lại hỏi, “Anh ơi, anh thức một đêm rồi, sao không về ngủ đi?”

“Đến xem tiến triển bên này, em nuôi giúp con chó này mấy ngày.”

“Là chó của bạn anh? Đúng rồi anh, anh phải cảm ơn Từ Yến đàng hoàng đấy,” Mạnh Nhã Thù ngẩng đầu nói, “Vừa rồi lãnh đạo của anh nổi trận lôi đình, muốn gọi anh lên dạy dỗ một trận, nếu không nhờ Từ Yến bảo bố cô ấy thông cảm cho anh hơn ba mươi tiếng không ngủ, anh chắc chắn bị dạy dỗ rồi.”

“Cục trưởng Từ nổi trận lôi đình? Xảy ra chuyện gì?” Mạnh Chiêu nhìn về phía Từ Yến.

“Là chuyện viện dưỡng lão Ôn Di bị phong tỏa đã lên hot search bản địa rồi…”

Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, tìm kiếm tin tức liên quan đến viện dưỡng lão Ôn Di. Quả nhiên, tin tức viện dưỡng lão Ôn Di bị phong tỏa trong đêm đã truyền ra, thảo luận liên quan đến chuyện này ở trên mạng mỗi người nói một kiểu.

Xe cứu thương lái ra từ viện dưỡng lão gặp va chạm thê thảm, cũng bị người khác chụp được ảnh đăng lên mạng.

“Buổi chiều hình như còn có phóng viên muốn đến phỏng vấn.” Từ Yên lại nói.

“Phỏng vấn?” Mạnh Chiêu cất điện thoại, “Bây giờ mọi bằng chứng đều chưa đầy đủ, bảo họ đợi thông báo đi. Cục trưởng Từ ở văn phòng hả? Anh đi tìm ông ấy.”

“Ông ấy đi họp rồi.” Từ Yến nói.

“Vậy em giúp anh nói với ông ấy một tiếng, sáng sớm ngày mai anh sẽ đến tìm ông ấy.”

“Được.” Từ Yến gật đầu.

Cửa sổ trên hành lang mở rộng, chạng vạng tối gió mát thổi tới, nhiệt độ hơi giảm, mấy ngày trước đã có không khí đầu hạ, nhưng thời tiết hôm nay lại có xu thế một đêm trở lại trước giải phóng.

Gió thổi qua, Mạnh Nhã Thù run lập cập, duỗi tay ôm lấy Từ Yến sưởi ấm.

“Đến phòng nghỉ ngơi chờ đi, hành lang lạnh,” Mạnh Chiêu đưa dây dắt chó cho Mạnh Nhã Thù, “Giao cho em, để ý một chút.”

“Yên tâm đi,” Mạnh Nhã Thù vươn tay nhận lấy dây xích chó, lại hỏi Mạnh Chiêu, “Nó tên gì vậy anh?”

Mạnh Chiêu nhìn con Border Collie kia: “Tên là sếp Lục.”

Mạnh Nhã Thù tin thật, dắt chó đi đến phòng nghỉ: “Sếp Lục, đi nào.”

Cô kéo Từ Yến muốn quay về, Từ Yến vừa đi được mấy bước lại xoay người: “Anh Mạnh Chiêu.”

“Ừ?” Mạnh Chiêu cũng đang định quay lại bệnh viện, nghe vậy thì dừng bước, “Sao vậy?”

“Có chuyện em cảm thấy nên nói với anh…” Từ Yến đi tới, giơ tay vén tóc một cái, “Hôm nay lúc bạn của anh tỉnh lại, đã hỏi em một câu.”

“Câu gì?”

“Anh ấy hỏi em, que kem kia có vị gì, em đoán… có phải anh ấy nhận lầm em thành Tiểu Thù rồi không?” Từ Yến nói xong, lại nhìn Mạnh Nhã Thù phía sau, “Là kem gì vậy?”

Kem? Sau khi mẹ qua đời, Mạnh Chiêu đã không thường ăn kem, đổi lại là hồi cấp ba sẽ thường xuyên mua cho Mạnh Nhã Thù ăn. Nhưng nghe Từ Yến nói như thế, anh cũng nhất thời không đoán được. Tại sao Lục Thời Sâm bỗng nhiên nhắc đến kem.

Mạnh Nhã Thù đang ngồi xổm ở phía sau đùa chó, nghe vậy động tác dừng lại.

Nhận ra vẻ mặt của Mạnh Nhã Thù khác thường, Mạnh Chiêu nhìn về phía cô hỏi: “Em biết?”

Mạnh Nhã Thù ngẩng đầu giả ngu nói: “Kem gì cơ? Em cũng không biết… Có phải bạn của anh muốn ăn kem không?”

Lục Thời Sâm muốn ăn kem? Mạnh Chiêu cứ cảm thấy không thích hợp.

Đi thẳng xuống dưới lầu, mở cửa xe lên xe, Mạnh Chiêu vẫn đang nghĩ câu nói này của Lục Thời Sâm.

Xe phát ra tiếng khởi động rất nhỏ, anh thấp giọng lẩm bẩm: “Vừa tỉnh lại đã nhắc đến kem… Muốn ăn đến vậy à?”

Nửa tiếng sau, Mạnh Chiêu dừng xe ở bãi đậu xe ngầm của bệnh viện.

Đẩy cửa xuống xe, anh đi về phía tòa nhà nằm viện, trong tay xách một que kem.