Bất động sản Thanh Thông.
“Đúng, ngày mười sáu tôi đã gọi điện với Từ Doanh Doanh.” Người đàn ông âu phục giày da ở đối diện được chăm sóc thích hợp, thoạt trông trưởng thành và ổn định.
Mạnh Chiêu quan sát người đàn ông đối diện, thầm nghĩ nếu Từ Doanh Doanh tìm bạn trai như thế này, có vẻ cũng không tính là quá không hài hòa: “Có thể tiết lộ nội dung trò chuyện không?”
“Nội dung trò chuyện à…” Đối phương lộ ra nụ cười xin lỗi, “Liên quan đến riêng tư, tôi nghĩ có thể không nói đúng không? Sao vậy cảnh sát Mạnh, Từ Doanh Doanh xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Có rất ít người không phối hợp trả lời khi cảnh sát điều tra, Mạnh Chiêu phỏng đoán nguyên nhân người đàn ông trước mặt lảng tránh vấn đề. Mấy giây sau, anh không trả lời câu hỏi của đối phương, mà mở miệng nói: “Đánh bạo hỏi một câu, anh Cao và Từ Doanh Doanh là quan hệ người yêu phải không?”
“Chuyện này… xem như vậy đi.”
“Bắt đầu từ ngày mười sáu Từ Doanh Doanh đã cắt đứt liên lạc với anh, đến hôm nay đã sắp được một tuần, bạn gái biến mất thời gian dài như vậy, anh Cao chưa từng nghĩ đến việc báo cảnh sát à?”
Đối diện im lặng mấy giây, lại cười một tiếng: “Được thôi cảnh sát Mạnh, cậu đang ép tôi ăn ngay nói thật. Giữa tôi và Doanh Doanh quả thực không tính là quan hệ người yêu, cũng không thường gặp nhau, cụ thể quan hệ thế nào, đều là người trưởng thành, chắc cảnh sát Mạnh không cần tôi nói rõ đã hiểu rồi.”
Mạnh Chiêu nói rất thẳng thắn: “Là quan hệ tiền tài?”
“Thế thì không đến mức, nhu cầu giữa nam nữ thôi.”
Đối phương nói rất đường hoàng, Mạnh Chiêu nghe hiểu, nói trắng ra là giữa Cao Huy này và Từ Doanh Doanh là quan hệ bạn giường thôi.
“Nói đến mức này, anh Cao cũng không cần giấu giếm nội dung cuộc gọi ngày hôm đó chứ?”
“Quả thực,” Đối phương cười một cái, “Vậy thì tôi nói thẳng, hôm đó tôi có gọi điện cho Từ Doanh Doanh, nội dung trò chuyện thật ra là muốn kết thúc mối quan hệ này, nguyên nhân… Tôi phát hiện hình như cô ấy cũng qua lại với đàn ông khác, tính tôi không thể tha thứ cho tình huống này, nên trực tiếp ngả bài với cô ấy.”
“Từ sau lúc đó anh không gặp Từ Doanh Doanh nữa?”
“Ừ, trong điện thoại cô ấy nói muốn đến tìm tôi, nhưng khi đó tôi ở sân bay, phải đến nơi khác công tác nên bảo cô ấy đừng tới, cũng đã nói sau này không gặp nhau nữa. Cảnh sát Mạnh, tôi đã nói nội dung cuộc trò chuyện cho cậu biết, có thể làm phiền cậu lộ ra chút tin tức cho tôi không, rốt cuộc Từ Doanh Doanh làm sao?”
“Cô ấy mất tích rồi.” Mạnh Chiêu nói xong quan sát biểu cảm trên mặt đối phương.
Trên mặt đối phương lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mất tích?”
“Ừ, tình huống của cô ấy cảnh sát vẫn đang điều tra.”
“Vậy nếu điều tra rõ ràng, có thể làm phiền cảnh sát Mạnh thông báo kết quả cho tôi không? Nếu là vì cuộc điện thoại kia của tôi dẫn đến cô ấy xảy ra chuyện gì…” Đối phương nói được nửa câu thì dừng lại lắc đầu, đưa tới một tờ danh thiếp, “Đây là danh thiếp của tôi, làm phiền báo cho tôi một tiếng khi có kết quả.”
“Được.” Mạnh Chiêu nhận tấm danh thiếp kia.
Ra khỏi văn phòng của Cao Huy, Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, lại nhìn nhật ký cuộc gọi của Từ Doanh Doanh.
Thời gian của cuộc gọi cuối cùng là ba phút ba mươi giây, nếu nội dung cuộc trò chuyện là ngả bài kết thúc quan hệ, thời gian này liệu có hơi ngắn không…
Quan hệ bạn giường nếu như lựa chọn kết thúc, sẽ dứt khoát hơn quan hệ người yêu à? Lần đầu Mạnh Chiêu cảm thấy kinh nghiệm cuộc sống của mình có phần không đủ… Chẳng lẽ, phải thỉnh giáo Lục Thời Sâm vấn đề này?
Nhưng, với cái cách cặn bã đúng lý hợp tình kia của Lục Thời Sâm, có lẽ không cần ba phút rưỡi, ba mươi giây là đủ rồi.
Mạnh Chiêu lại gọi điện đến cục, xin nhờ đồng nghiệp hỗ trợ kiểm tra lịch sử xuất hành của Cao Huy ngày mười sáu.
“Hôm đó anh ta thật sự đi máy bay đến Ô Thành, chuyến bay ba giờ chiều ngày mười sáu, hành trình là ba ngày.” Đồng nghiệp nói trong điện thoại.
“Biết rồi.” Mạnh Chiêu cúp điện thoại, mở tin nhắn chưa đọc ra, khoảng nửa tiếng trước Chu Kỳ Dương gửi đến một gói tài liệu.
“Anh Chiêu, lấy được lịch sử đón xe của Từ Doanh Doanh rồi, bây giờ em đến khu Văn Chiêu xin video theo dõi.”
Chu Kỳ Dương đã lấy toàn bộ lịch sử gọi xe một tháng trước khi Từ Doanh Doanh biến mất, Mạnh Chiêu mở gói tài liệu kia ra, dùng ngón tay vuốt màn hình xem một lượt. Nhìn từ khoảng cách gọi xe, Từ Doanh Doanh xem như người sử dụng nhiều ứng dụng gọi xe, ngay cả quãng đường ngắn tám trăm mét cũng phải gọi xe, lịch sử xuất hành liếc qua thấy ngay, phần lớn là đến trung tâm thương mại, nhà hàng và khách sạn.
Rõ ràng Từ Doanh Doanh thuê một căn phòng đắt đỏ trong khu đô thị, còn năm lần vào ở khách sạn trong một tháng… Nhìn như vậy, những gì Cao Huy kia nói ngược lại có mấy phần đáng tin. Nếu hai người là quan hệ người yêu, hơn phân nửa sẽ không tấp nập vào khách sạn đắt đỏ như thế để làm việc.
Mạnh Chiêu tiếp tục vuốt xuống dưới, khi nhìn thấy mấy chữ “Viện dưỡng lão Ôn Di” trong hành trình cuối cùng, ngón tay của anh dừng lại.
Hôm qua mới vừa tình cờ gặp Lục Thời Sâm ở viện dưỡng lão Ôn Di, hôm nay lại gặp được mấy chữ này trong trên tài liệu tra án, vậy trùng hợp quá rồi…
Mạnh Chiêu lái xe đến khu Văn Chiêu, sau hai mươi mấy phút đã tập hợp với Chu Kỳ Dương.
“Cả buổi chiều này chạy chết em rồi,” Chu Kỳ Dương mở cửa xe ngồi vào, “Em đến viện dưỡng lão trước xin video giám sát ngày hôm đó, trong video hiển thị khoảng hai giờ ba mươi chiều Từ Doanh Doanh vào viện dưỡng lão kia, hơn ba rưỡi thì rời đi. Sau đó em lại đi xin video của đường phố gần đó, chỉ có cái này,” Chu Kỳ Dương giơ ổ cứng trong tay lên, “Trở về đối chiếu từng khung hình với video tìm người đi, xem sau khi ra khỏi viện dưỡng lão cô ấy đi đâu, đêm nay có lẽ phải thức suốt đêm rồi… Bên anh sao rồi anh Chiêu, Cao Huy kia nói thế nào?”
“Nói anh ta và Từ Doanh Doanh là quan hệ bạn giường, nội dung cuộc điện thoại kia là ngả bài kết thúc quan hệ này, hơn nữa sau ngày mười sáu, anh ta cũng không gặp Từ Doanh Doanh nữa.”
“Có thể tin không?”
“Khó nói, quản lý cấp cao của công ty hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn là người tinh khôn.” Mạnh Chiêu tháo dây an toàn, đẩy cửa xe ra, “Cậu lái xe đi, anh xem video giám sát.”
“Được.” Chu Kỳ Dương tay chân lanh lẹ đổi vị trí với Mạnh Chiêu.
Xe lái trên đường, đi hơn nửa chặng đường, thấy Mạnh Chiêu xem hết video giám sát của viện dưỡng lão, Chu Kỳ Dương nói: “Anh Chiêu vừa rồi em đang suy nghĩ, anh nói hành hung Chu Diễn hai lần, dẫn dắt Triệu Vân Hoa giết người và tự tử, còn có tạo ra vụ mất tích của Từ Doanh Doanh, có thể do cùng một hung thủ làm không? Ba vụ án này đều có liên quan đến sự kiện bạo lực học đường năm đó, chẳng lẽ hung thủ đang báo thù cho Triệu Đồng?”
Mạnh Chiêu nói theo suy nghĩ của cậu: “Nếu báo thù, sẽ mượn tay mẹ của Triệu Đồng để làm chuyện này sao? Hơn nữa sau đó còn dẫn dụ Triệu Vân Hoa tự tử.”
“Có khả năng mà, chả phải lúc đầu trong nhật ký Triệu Đồng viết không muốn đi học sao, nhưng Triệu Vân Hoa mắng cậu ấy không có tiền đồ, hung thủ có cảm thấy cái chết của Triệu Đồng thật ra cũng có nguyên nhân của Triệu Vân Hoa không?”
“Cũng có khả năng này.” Mạnh Chiêu suy nghĩ một lát nói, “Nhưng nếu nhìn như vậy, tại sao hung thủ lựa chọn đối tượng trả thù đầu tiên là Chu Diễn? Nhìn từ nội dung của bài báo công khai kia, người dẫn dụ Triệu Vân Hoa tự tử vô cùng hiểu rõ vai trò của Chu Diễn trong sự kiện bắt nạt, hắn chọn một người từng cho Triệu Đồng thiện ý để làm đối tượng trả thù đầu tiên à?”
“Có lẽ hung thủ cảm thấy Chu Diễn quá thân với những người bắt nạt Triệu Đồng, là người đứng xem giả nhân giả nghĩa lại hèn yếu, mặc dù đã giúp Triệu Đồng, nhưng bởi vì im lặng mà dung túng tình thế phát triển.” Chu Kỳ Dương nối tiếp lời nói của Mạnh Chiêu, “Vả lại, hung thủ nhắm mục tiêu đầu tiên vào Chu Diễn, còn mượn tay của Triệu Vân Hoa gây ra một án oan giả sai, có phải muốn khiến chuyện này đảo ngược không, nhờ vào đó gây nên xôn xao công chúng, tạo thành khủng hoảng cho những người bắt nạt khác… Vì thế nên, cũng có thể giải thích tại sao mục tiêu thứ hai chọn Từ Doanh Doanh, dù sao Từ Doanh Doanh là streamer, cũng hơi nổi tiếng, như vậy đã có thể lần nữa tăng khủng hoảng lên. Anh Chiêu, anh cảm thấy em nói có lý không?”
Mạnh Chiêu suy nghĩ sơ qua, bèn nói thẳng: “Phỏng đoán tâm lý hung thủ quá nhiều, có phần gượng ép.”
“Gượng ép chỗ nào?” Chu Kỳ Dương có hơi không phục, “Phân tích tâm lý hung thủ là bình thường mà, anh Chiêu anh có hơi bài xích phân tích tâm lý rồi đó.”
“Anh hỏi cậu một điểm,” Mạnh Chiêu nói, “Dựa theo suy đoán của cậu, bây giờ hung thủ muốn đào án bắt nạt này ra để làm lớn chuyện, gây nên khủng hoảng, nhưng tại sao hắn phải quét vôi mặt tường nhà Chu Diễn, hắn muốn giấu giếm điều gì trong khi mở ra chuyện này? Cậu phân tích cho anh xem.”
Lần này, Chu Kỳ Dương không phản đối.
“Không phải không thể phân tích, nhưng trực tiếp khóa chặt mục đích của hung thủ là báo thù cho Triệu Đồng, có phần quá độc đoán. Nếu dựa theo phán đoán trái với thực tế khách quan đi suy ngược vụ án, nói không chừng sẽ càng đi càng lệch, án oan giả sai đều đến như thế. Tiếp tục tìm kiếm từng chút một theo chứng cứ, đừng quá cấp tiến.”
Chu Kỳ Dương thở dài: “Nhưng vì án này càng đào sâu, manh mối càng nhiều càng loạn, vốn chỉ là một vụ án mưu sát, bây giờ lại liên lụy ra hai vụ mất tích cách nhau mười năm, sao em cảm thấy không thể nhìn đến cuối vậy…”
“Vậy chỉ có thể nói chứng cứ chúng ta nắm giữ vẫn chưa đủ nhiều.” Mạnh Chiêu bình tĩnh nói.
Nói lời này xong, Chu Kỳ Dương thở dài tập trung lái xe.
Mạnh Chiêu thì rơi vào một suy nghĩ khác, vừa rồi lời tiếp lời nói đến vấn đề “đào” và “giấu” anh bỗng nhiên ý thức được chỗ kỳ lạ của vụ án này. Rất rõ ràng kẻ đầu têu bắt nạt Triệu Đồng những năm này vừa quan hệ xã hội với truyền thông, vừa làm yên lòng đồng bọn, mục đích để hoàn toàn giấu đi vụ án bạo lực học đường này. Nhưng bài báo công khai hung thủ gửi cho Lô Dương, lại cực kỳ kích động vạch trần sự thật bắt nạt năm đó… Chẳng lẽ hung thủ tốn công tốn sức đào sự kiện bắt nạt này ra, thật sự vì báo thù cho Triệu Đồng? Vậy rốt cuộc người này có quan hệ gì với Triệu Đồng…
Mạnh Chiêu duỗi tay nhấn cửa sổ xe xuống, để gió thổi tới, từng tầng manh mối của vụ án này quấn lấy nhau trong đầu anh, khiến anh cảm thấy đầu đau dữ dội.
Xe chạy đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ trước cục thành phố, Mạnh Chiêu nhác thấy một bóng dáng quen thuộc đứng đối diện ngã tư.
Cách một ngã tư, Lục Thời Sâm đứng ở ven đường, hình như đang chờ người.
Đang chờ mình ư? Mạnh Chiêu thoát ra khỏi vụ án, không nhịn được xuất hiện suy nghĩ này.
Lục Thời Sâm hơi cúi đầu, dường như đang suy nghĩ chuyện, thoạt nhìn không ăn khớp với những người qua lại xung quanh, giống như là người thuộc về một thế giới khác.
Không biết tại sao, vốn đang có chút cáu kỉnh vì vụ án, trong nháy mắt nhìn thấy Lục Thời Sâm, sự cáu kỉnh này lại tan thành mây khói trong ngắn ngủi.
Thế mà nhanh vậy đã gặp nhau rồi, vốn cho rằng sau lần tranh cãi trên xe kia, trong thời gian ngắn anh và Lục Thời Sâm sẽ không gặp nhau nữa.
Ai ngờ Lục Thời Sâm lại chủ động đến cục thành phố, người này thật sự… ra bài không theo lẽ thường.
Mạnh Chiêu bỗng nhiên ý thức được, trong nháy mắt nhìn thấy Lục Thời Sâm, anh lại sinh ra tâm trạng mây mở sương tan.
“Anh Chiêu, tối nay em ăn cơm với anh ở nhà ăn nhớ,” Ngã tư đổi sang đèn xanh, Chu Kỳ Dương lái xe về phía cục thành phố, mở miệng nói, “Chạy một ngày đói chết em rồi, cha mẹ em ra ngoài du lịch, bỏ lại một mình em…”
“Cậu tự ăn đi.” Mạnh Chiêu nhìn đối diện ngã tư nói.
“Hả?” Chu Kỳ Dương bị từ chối bất ngờ không kịp chuẩn bị, quay đầu nhìn Mạnh Chiêu, “Vậy anh đi đâu ăn?”
“Anh ra ngoài ăn.”
Xe chạy đến cổng cục thành phố, Chu Kỳ Dương vừa muốn hỏi tiếp anh đi đâu ăn cơm, chỉ thấy Mạnh Chiêu nhấn cửa sổ xuống, hỏi một câu với anh đẹp trai chân dài cách đó mấy bước: “Lục Thời Sâm.”
“Đang chờ tôi?” Xe lái tới gần, Mạnh Chiêu hỏi Lục Thời Sâm.
Lục Thời Sâm nhìn anh, dừng lại hai giây, mở miệng nói: “Chờ người khác.”
“À?” Mạnh Chiêu nhất thời bị lời này của hắn làm chẹn họng không nói tiếp được.
Tất cả biểu cảm nhỏ xíu xuất hiện trên mặt Mạnh Chiêu rất sinh động, Lục Thời Sâm nhìn anh một lát mới nói: “Được tan làm rồi?”
“Chẳng phải cậu đợi người khác sao?” Mạnh Chiêu nhanh chóng chế nhạo một câu, “Tôi tan làm hay chưa liên quan gì đến cậu? Tiểu Chu, đi.”
Anh nói xong, liếc qua Chu Kỳ Dương: “Đạp chân ga đi, ngây ra đó làm gì?”
“Hả? À…” Chu Kỳ Dương lái xe vào cục thành phố, dừng xe ở bãi đỗ xe, cậu nhìn cửa cục thành phố một cái, “Này anh Chiêu, hình như anh ta thật sự đang chờ anh á.”
“Anh biết.” Mạnh Chiêu nói.
“Vậy sao anh…”
Không đợi cậu nói xong, Mạnh Chiêu đã đẩy cửa xuống xe, Chu Kỳ Dương cũng xuống theo, vốn cho rằng sẽ cùng đến tòa nhà cục thành phố, không ngờ Mạnh Chiêu lại vòng qua vị trí lái kéo cửa ra.
“Anh Chiêu, anh đi đâu vậy?”
“Ra ngoài ăn một bữa cơm, cậu muốn xem giám sát suốt đêm đúng không? Trở về mua đồ ăn khuya cho cậu.” Anh nói xong, cúi người ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại.
Chu Kỳ Dương đứng tại chỗ, chỉ thấy Mạnh Chiêu đảo đuôi xe trôi chảy sau đó trực tiếp lái về phía Lục Thời Sâm ở cửa cục thành phố.
Uầy hai người đàn ông này, sao lại bắt đầu chơi trò khẩu thị tâm phi?
Chu Kỳ Dương suy nghĩ không đúng, rõ ràng là đối thoại giữa hai người này, làm sao kết quả hình như chỉ có mình bị chơi xỏ một vố vậy?
“Lên đi.” Mạnh Chiêu dừng xe ở cửa, khuỷu tay chống lên khung cửa sổ, thò đầu ra nói với Lục Thời Sâm.
“Có cần tôi lái xe không?” Lục Thời Sâm đứng ở trước mặt anh, nhìn anh hỏi.
“Hử?”
“Không phải cậu chạy ở ngoài cả ngày sao?”
Vốn dĩ không cảm thấy mệt mỏi lắm, nhưng Lục Thời Sâm nói vậy, Mạnh Chiêu cảm thấy toàn thân dường như cũng hơi mệt mỏi. Cả ngày hối hả ngược xuôi, vừa tốn thể lực vừa tốn trí tuệ, rất mệt mỏi.
“Vậy cậu lái đi.” Mạnh Chiêu cũng không khách sáo nhiều với hắn. Anh xuống xe, đi đến bên cạnh ghế phó lái, kéo cửa ra ngồi xuống.
Ngồi vào vị trí lái, thấy Mạnh Chiêu thắt dây an toàn xong, Lục Thời Sâm hỏi: “Đi đâu?”
“Đi ăn đồ nướng, hôm qua nợ cậu hôm nay bù.”
“Vậy kết nối hướng dẫn đi.”
“Không cần hướng dẫn, tôi chỉ cho cậu.” Mạnh Chiêu đặt tay lên vai, hoạt động vai và cổ, phát ra tiếng vang răng rắc rất nhỏ. Chạy ở bên ngoài cả ngày, có người chủ động làm tài xế cảm giác thật sự không tệ.
Rõ ràng hôm qua trong chiếc xe này vừa xảy ra tranh cãi, bây giờ nhìn thấy Lục Thời Sâm, tâm trạng lại rất tốt. Mạnh Chiêu cảm thấy lúc này tâm trạng tốt của mình đến một cách không hiểu được.