Lớp Trưởng Tôi Là Người Mèo

Chương 38: Mỹ Nam






5 tiết học triền miên cũng sớm kết thúc.

Không hiểu sao, hôm nay Phong lại lười về nhà.

Sẵn tiện chiều nay có tiết bồi dưỡng, cậu gọi cho ông quản gia báo trưa nay sẽ không về mà ở lại trường.
Cả ngôi trường to lớn giờ chỉ còn cậu và vài công nhân viên trong trường, số lượng không tới mười người.

Buồn chán, cậu đi loanh quanh trong trường, dù gì thì từ khi vào đây cậu cũng chưa tham quan kĩ lưỡng ngôi trường lần nào.
Hôm qua, khi bị thầy Toàn đuổi, Kì dự định sẽ chui vào nhà vệ sinh nam đánh một giấc cho đã, ai ngờ vừa bước tới cửa, đại huynh gọi đến báo có đứa thách đấu, thế là cô phi luôn.
Đến lúc thắng rồi, tưởng đâu sẽ được một bữa ăn thịnh soạn ai dè no đòn trước khi no cơm.

Cả ngày hôm qua, cô phải trốn biệt trong phòng chứ nếu vác cái mặt đầy thương tích này ra ngoài thế nào cũng bị ăn thêm trận đòn của mẹ.
Sáng nay lại phải dậy sớm để tránh mặt mẹ.


Vừa đến trường, cô đã chạy ra phía sau nhà thi đấu, nơi đó có một hàng cây to, một chỗ khá lí tưởng để nghỉ ngơi.

Vì vừa buồn ngủ vừa đói bụng nên cô ngủ một mạch không biết trời trăng mây nước gì hết đến lúc cảm thấy nhột nhột trên mặt, cô mới mở mắt ra.
Buổi trưa trời nắng rất gắt, mới đi dạo một chút mà đã cảm thấy nóng rát.

Nhìn thấy đằng trước có một hàng cây, Phong không ngại mà bước nhanh đến nhưng đến gần cậu lại thấy có ai đó đang ngồi dưới gốc cây, lưng dựa hẳn vào thân cây.
Tò mò, cậu đến gần thì nhận ra đó là Tiểu Kì nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên hơn nữa là trên mặt và người cậu ta rất nhiều vết thương.

Không hiểu sao trong lòng cậu lại cảm thấy rất đau như thể người bị thương chính là cậu chứ không phải Tiểu Kì.
Cậu đi nhanh đến phòng y tế, thật may là cô trông coi phòng y tế ở lại trường.

Sau khi xin được một ít băng cá nhân cùng với thuốc giảm đau, cậu lại hối hả trở lại chỗ của Tiểu Kì để giúp cô băng bó vết thương.
Còn Tiểu Kì, sau khi nhận ra kẻ gây rối trên mặt mình là Phong thì lại nhắm mắt để yên cho cậu chăm sóc vết thương nhưng một lúc lại cảm thấy hơi khó chịu nói:
- Cho tớ mượn chân một lát.
Rồi không đợi Phong đồng ý, Tiểu Kì kéo chân cậu duỗi thẳng ra rồi từ từ ngã người xuống, gối đầu lên chân cậu.

Thật thoải mái, từ sáng giờ ngồi dựa vào cái cây ngủ nên ê ẩm cả lưng, giờ nằm như vậy thật thoải mái.
Phong hơi bất ngờ nhưng cũng sớm tiếp tục công việc, tùy ý để Kì chiếm đống trên chân mình.
Cuối cùng cũng xong.

Phong định báo cho Kì một tiếng nhưng hình như cô đã ngủ sâu rồi nên thôi.

Phong che miệng ngáp một cái, nãy giờ cậu cũng cảm thấy buồn ngủ.

Sẵn đang phía sau là thân cây to, cậu dựa vào, ngủ một giấc.


Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Lúc Phong tỉnh giấc thì nắng cũng đã dịu hẳn, không còn gay gắt như lúc trưa nữa, nhắm chừng giờ cũng đã khoảng 4 giờ chiều.

Cậu đưa tay lên dụi dụi mắt, ngủ lâu như vậy, mắt cũng hơi cứng rồi nhưng khi định nhấc chân lên thì cảm thấy có vật gì nặng trĩu ngáng ngang chân.
Cậu hạ mắt nhìn.

Ôi trời...Cậu hoàn toàn quên luôn là từ nãy tới giờ Kì vẫn còn nằm trên chân của cậu.

Lúc này đây, Kì đang trố mắt nhìn Phong mà cánh tay thì đang giơ ở không trung, nét mặt cũng giật mình không kém, hệt kẻ trộm vừa mới bị bắt quả tang.
Nhận thức Phong đã dậy, Kì giật bắn người, bàn tay phạm tội cũng nhanh chóng rút về nhưng vẫn không kịp.

Tuy ngủ trên chân cậu ta rất thoải mái nhưng do sáng ngủ hơi nhiều và thêm phần cái bụng cư réo inh ỏi nên Kì chỉ ngủ được thêm một chút đã dậy.
Nhưng cái tên kia thì đã ngủ khò từ lúc nào rồi.

Cái gối tắc trách! Cậu ta ngủ thì kệ cậu ta, cô đói thì có thể ngồi dậy đi ăn mà.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Kì lại nằm đó, ngắm mĩ nam ngủ say.

Bàn tay rảnh rỏi cũng sẵn đó giơ lên nghịch phá.
Mắt nhìn mái tóc đen nhánh hơi xoăn, tay bất giác đưa lên vuốt vuốt.

Mượt thật! Tay chạm phải gọng kính, thế là dứt khoát "dọn" luôn chướng ngại vật.
Mặt mũi cũng không tệ.

Bàn tay chuyển hướng sang nghịch phá khuôn mặt.


Mũi này, miệng này, lông mày, lông mi này,...Nhìn thôi thì không đã, cô còn muốn sờ thử cơ nhưng sợ đánh thức người kia dậy nên cô chỉ dám chạm nhẹ vào, mỗi chỗ chỉ dừng lại một chút.

Vài giọt mồ hôi cũng bắt đầu lấm tấm trên trán cô.

Làm việc xấu không dễ dàng gì!
Mặt cũng đã nghịch chán, Kì chuyển tầm mắt xuống.

Cái cúc áo này lạ thật.

Cô nhíu mày như thế nếu làm như vậy cô sẽ nhìn rõ hơn, một thói quen của người cận thị nhưng mắt cô hoàn toàn tinh tường.
Chỉ là một cái cúc áo nhỏ nhưng được chạm khắc hoa văn rất tinh tế.

Cô không rõ họa tiết hoa trên đó là hoa gì nhưng đường nét uốn lượn mềm mại, rất thanh thoát.
Giờ để ý thêm, cái áo cậu ta đang mặc không giống như hàng mua ở chợ, sợi vải dệt rất khít, dày chứ không thưa và mỏng như vải hàng chợ.

Chất liệu rất lạ, cô chưa thấy bao giờ.

Người ta hay nói "người đẹp nhờ lụa", vải tốt như vậy nên nhìn Phong cũng có nét tao nhã, quý phái.
À mà hình như lâu rồi mình chưa kiểm tra vết thương của cậu ta.

Lần trước tuy đã trục được vật đó ra nhưng không biết còn có di chứng gì không..