Lớp Trưởng, Tớ Chỉ Là Beta Thôi!

Chương 6: Xây tổ




"A... ưm... chờ chút, đừng!"

*** bự đã bắn tinh không hề có trạng thái mềm lại, vẫn chui sâu vào bên trong, cảm nhận sự nóng bỏng ướt át, chặn cho tinh dịch của bản thân không chảy ra.

Lỗ đít của Bé Dung không thể nhịn được mà xoắn lại, Tưởng Kha An trong kỳ nhạy cảm vẫn chưa hề tỉnh táo lại cũng không chịu rút *** ra.

Bé Dung siêu bực, bé Dung tức lên tát một cái thật mạnh.

"Tưởng Kha An, cậu khốn nạn!"

Nước mắt nãy giờ vẫn chảy ra, nhưng bé Dung lần này là thật sự tủi thân đến mức khóc rồi. Đây là lần đầu tiên của cậu, cậu còn chưa hề yêu đương với ai, cũng chưa có ai từng nói thích cậu.

Rất nhiều người trong lớp đều nói

"Quý Dung ấy hả, cậu ta có được bộ mặt đẹp của Omega đấy, nhưng trời lại bắt trở thành Beta, ai mà thèm yêu đương với cậu ta cơ chứ?"

Nước mắt của cậu không thể kìm chế được, chảy ra không ngừng, cậu càng nghĩ càng thấy tủi thân. Thật ra ban đầu cậu biết Tưởng Kha An thích mình, cậu cũng đã mừng thầm một khoản thời gian, nhưng nghe mãi suy nghĩ của hắn dần dần trở nên không để tâm tới.

Tưởng Kha An là một Alpha cơ mà, là một Alpha xuất sắc về mọi mặt hiếm có.

Hắn sẽ tìm một Omega thơm tho mềm mại, một Omega sẽ có pheromone để hắn cảm nhận, một Omega có thể làm dịu được bản thân trong thời kỳ nhạy cảm chứ không phải một Beta vô dụng như cậu, cái gì cũng làm không được.

"Bé Dung... đừng khóc... huhu... Bé Dung ơi, đừng khóc...."

Giọng nói của Tưởng Kha An vang lên từ phía trên, ngón tay thon dài của hắn lau đi nước mắt đang chảy ra. Cả hai đều nước mắt lưng tròng mà nhìn nhau, Quý Dung đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn, hơi hé miệng, cậu từ từ ôm lấy cổ hắn.

"Thật ra lúc cậu hôn tớ, tớ đã biết cậu cần thuốc ức chế."

Nói xong câu đó, Quý Dung lập tức cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói nghẹn ngào, có chút thấp thỏm lo lắng, nhỏ giọng hỏi:

"Lớp trưởng, có phải tớ rất xấu xa đúng không?"

Trong mắt Tưởng Kha An nháy mắt có chút tỉnh táo, *** bự của hắn trong người bé nẩy lên một cái, rồi lại bắt đầu chầm chậm di chuyển, không mãnh liệt như ban nãy, chỉ nhẹ nhàng từ từ làm cho cậu cảm nhận từng chút, hơi thở nóng bỏng bên vành tai vang lên giọng nói

"Bé Dung, ôm một cái..."

Tưởng Kha An bế bé cưng của mình ra khỏi phòng tắm nằm lên giường, *** bự trong lúc di chuyển cọ vào điểm n*ng bên trong, bé cưng lập tức căng người, thở dồn dập.

"A.... ưm"

Miệng lại bị hắn che lại, một bên che miệng không cho rên ra tiếng, một bên ôm lấy eo cậu.

*** bự nương theo nước dâm và tinh dịch liên tục ** lỗ đít, bên trong mút lấy *** hắn như muốn níu kéo ở lại, lúc vừa rút ra, hỗn hợp nước dâm và tinh dịch theo theo đó mà chảy ra, làm ướt cả ga giường.

Tưởng Kha An bình tĩnh nhìn cậu một cái xong buông tay ra. Quý Dung khóc đến sưng mắt, không rõ hắn muốn làm gì.

Là muốn tiêm thuốc ức chế sao?

Câu đã nghĩ như vậy, đột nhiên lại bị một chiếc áo phủ lên đầu.

"Á? Áo này..."

Cậu ngạc nhiên nhìn chiếc áo trên tay, đây là áo khoác đồng phục mà sau khi cậu tốt nghiệp cấp 2 thì mẹ đã bỏ rồi mà

Tưởng Kha An mở ngăn tủ của mình ra, lấy hết đồ vật lẫn lộn bên trong ra để vào chỗ cậu.

"Bút máy của tớ? A... Còn có sổ tay tớ bị mất nữa!"

Tưởng Kha An nhanh chóng xếp chúng thành một vòng tròn, sau đó bắt đầu mở tủ quần áo, đem hết quần áo của mình lẫn bé cưng mang ra đắp lên vòng tròn.

"Đây là.... Cậu xây tổ sao?"

Quý Dung ôm lấy đồ vật trước đây mình đã vứt bỏ hoặc mất đi, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm Tưởng Kha An đang bận rộn xây tổ.

Trên giường nhanh chóng xuất hiện một núi đồ nhỏ, Tưởng Kha An chui vào trong, đẩy ngã bé Dung đang ngồi chính giữa, ngón tay đã mang hơi lạnh vuốt ve khóe mắt của cậu.

"Không khóc, bé Dung..."

Quý Dung đột nhiên cười ra tiếng, sau đó mũi bắt đầu cảm thấy xót lên.

"Cậu cảm thấy tớ khóc vì không muốn ở đây đúng không?"

"Cậu... tại sao cậu lại có đồ của tớ?"

Tưởng Kha An không trả lời cậu, lại tỉ mỉ đem những món đồ xếp ngay ngắn lại xung quanh, cẩn thận từng li từng tí.

"Thích bé Dung"

Hắn ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói.