Lớp Trưởng, Tớ Chỉ Là Beta Thôi!

Chương 19: Ngoại truyện 1: Alpha nôn nghén (Hoàn)




"Có em bé rồi, khoang sinh sản của nam Beta đã bị thoái hóa từ lâu, tỷ lệ mang thai rất rất THẤP, phải cẩn thận nâng niu đó, chúc mừng hai người."

Bác sĩ cười tủm tỉm đem giấy tờ đưa cho cặp đôi ngồi trước mặt.

Hai người nhìn nhau một cái, đều rất vui mừng, từ lúc ra khỏi bệnh viện đến khi ngồi lên xe đều vừa vui vừa ngỡ ngàng. Bé Dung ngốc ngốc sờ bụng mình, vừa khéo bị Tưởng Kha An nhìn thấy, hắn cong môi, kéo bé cưng ngồi vào lòng.

"Chúng ta có bé nhỏ rồi"

"Dạ"

Lúc Quý Dung vừa mới bắt đầu mang thai cũng không có thay đổi gì, dù sao cũng là Beta, không giống Omega phải cần pheromone của Alpha trong suốt quá trình mang thai, cho nên đều đặn mỗi ngày thầy Quý đều đi dạy học, cho đến ngày bụng lộ rõ mới xin nghỉ thai sản.

"Thầy Quý, cậu đang...."

Thầy Triệu dạy toán mở cửa văn phòng bước vào đã thấy bàn làm việc của Quý Dung không còn một thứ gì.

"Ngày mai tôi đã nghỉ thai sản rồi, nên mang về hết để dọn dẹp sạch sẽ." Quý Dung giải thích

"Trong khoảng thời gian này cũng vất vả lắm rồi, cũng nên nghỉ ở nhà. Cần tôi tiện đường đưa cậu về nhà không?"

"Cảm ơn thầy Triệu, không cần đâu"

Quý Dung cười tủm tỉm từ chối, sau đó có hơi ghét bỏ nói:

"Người yêu của tôi xin nghỉ thai sản còn sớm hơn người mang thai là tôi nữa, hiện tại anh ấy ở nhà không làm gì hết, rảnh lắm, chờ lát nữa tôi gọi anh ấy tới đón là được."

"Haha, bác sĩ Tưởng lo cho cậu mà. Được rồi, thế tôi về trước, mèo trong nhà còn đợi về cho ăn nữa, tạm biệt."

"Tạm biệt thầy Triệu"

Quý Dung phất phất tay, nhìn thầy ấy đã về rồi, sau đó sờ sờ bụng, ngồi trong văn phỏng đợi Tưởng Kha An tới. Nói cho cùng thì Tưởng Kha An thật sự... vất vả hơn cậu rất nhiều.

Tuy rằng có nói người mang thai sẽ có một số triệu chứng khó chịu, không chỉ ăn nhiều, cả người nặng thêm mà còn dễ bị phù người, cảm giác cả người càng ngày càng tệ.

Nhưng mà cậu không hiểu sao bản thân lại chẳng hề có triệu chứng nôn nghén, không hề có những triệu chứng khó chịu gì, hơn nữa do là Beta nên cũng không giống Omega thường xuyên cảm thấy không an toàn, cần Alpha lúc nào cũng tỏa pheromone để trấn an.

Nhưng mà Tưởng Kha An không phải người mang thai nhưng mà giống lắm á!

Lúc đầu thì ngày nào cũng lo lắng cho cậu, lo cho cậu quá mức, không hề để ý điều gì khác, không cho cậu đi làm mà ngay cả làm mấy việc lặt vặt trong nhà cậu kiếm cái để làm cũng không có, chuyện bé xé ra to không à!

Nếu không phải bác sĩ nói trong thời kỳ mang thai cũng phải vận động đi lại theo chế độ thích hợp thì sợ rằng ngay cả việc đi đường đều không được tự đi quá, càng miễn bàn là ra khỏi cửa nhà.

Vì thế cậu phải tự trải nghiệm, bao gồm tự đi bệnh viện khám thai, đi dạy hắn cũng đi theo ngồi đó, đủ các bằng chứng chứng minh đều bình thường, không có gì hết mới được cho đi làm.

Rất vất vả để trấn an cảm xúc của hắn, vốn tưởng rằng sẽ không lo lắng quá mức như hồi trước lại không nghĩ sau khi bụng cậu lộ ra, Tưởng Kha An lúc này áp lực ập tới còn hơn ban đầu.

Cho dù là căn tin mà cậu thường đến ăn cơm cũng không cho phép. Hiện tại Tưởng Kha An không cho cậu ăn đồ quá cay hay quá mặn, phải mời đến dì nấu cơm siêu ngon cho cậu ăn, mặc dù đồ ăn thanh đạm nhưng cậu cũng thích lắm, ăn uống thỏa thích, sau khi ăn hai chén cơm to, đi từ từ tiêu cơm trong phòng khách.

"Tưởng Kha An, anh làm gì vậy?"

Quý Dung có chút khó hiểu, Tưởng Kha An không giống bình thường đi tới đi lui nhìn chằm chằm cậu mà lại đi lên lầu cơ đó!

"Anh đi vệ sinh một chút."

Tưởng Kha An giải thích, biểu cảm dịu dàng, nhìn qua không khác gì ngày thường.

"Bé Dung, anh sẽ xuống liền, em ngoan một chút."

Nói xong bước nhanh lên lầu.

Quý Dung muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra:

Dưới này cũng có wc mà?

Nhưng mà cậu không nghĩ nhiều, nghiêng đầu đứng đó sờ bụng hơi căng do ăn hơi no, từ từ đi xung quanh phòng.

Cho đến tối đó, bé cưng ngủ không được ngon, tỉnh dậy muốn ôm người bên cạnh nhưng không thấy đâu.

Đi vệ sinh sao?

Quý Dung mơ mơ màng màng nghĩ, lúc này lại nghe thấy tiếng nôn khan trong phòng tắm, ngay lập tức làm cậu tỉnh táo, sau đó lại nghe tiếng nôn ói rõ ràng.

"Tưởng Kha An ơi?"

Cậu sốt ruột đến dép cũng không mang, chân trần chạy tới cửa toilet, gõ cửa hỏi;

"Anh sao vậy? Ăn trúng gì sao?"

Bên trong im lặng hồi lâu, sau đó là tiếng nước chảy từ vòi, trong chốc lát Tưởng Kha An mở cửa ra, nước trên mặt vẫn chảy xuống, nhìn qua như vừa rửa mặt.

"Anh không sao đâu bé Dung, sao em tỉnh dậy rồi? Còn không mang dép nữa sao?"

Hắn cau mày, bế Quý Dung lên, ôm cậu đến giường.

"Anh cuối cùng bị gì vậy?"

Quý Dung không hơi đâu mà nghĩ ba cái vặt vãnh linh tinh ấy, ép hỏi hắn.

"Ban ngày anh đã không bình thường rồi, rõ ràng ở dưới nhà cũng có toilet nhưng anh không dùng, một hai phải lên đây."

Bầu không khí dường như cứng đờ, sau đó Tưởng Kha An nhẹ nhàng thở ra, ôm chặt lấy bé cưng, làm nũng làm nịu dụi đầu vào cổ cậu.

"Anh nôn nghén mà."

"Hả?"

Quý Dung cho rằng bản thân nghe lầm, không thể tin được hỏi ngược lại.

Bị bé cưng chọc cười, Tưởng Kha An nói tiếp.

"là vấn đề tâm lý, không phải chuyện lớn gì. Không nói cho em vì sợ em lo."

Nói xong hắn cúi đầu muốn hôn bé cưng, nhưng vừa chạm vào môi thì bé cưng quảnh mặt làm ngơ, chỉ hôn lên má thôi.

Má bị cắn một cái, hơi thở nóng rực cũng làm cậu rung động đến lỗ tai đỏ lên.

Bị cắn nãy giờ rồi, hỏng nhịn nữa, lấy tay đẩy đẩy đầu hắn ra, vùng dậy đẩy hắn ngồi ở mép giường.

Môi đỏ bừng do tự cắn nãy giờ, bé cưng thừa cơ hội hắn còn chưa phản ứng lại mà hôn lên, quấn lấy đầu lưỡi liếm mút, tay ôm lấy cổ, ôm bụng ngồi lên đùi Tưởng Kha An.

Tưởng Kha An trong nháy mắt cứng đờ người không dám nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý bé cưng muốn làm gì thì làm, chỉ có *** bự bên dưới đang cứng lên mới không kiểm soát được thôi.

Bé Quý Dung bị cộm nha, khó chịu ghê, mông nhấn nhấn một cái, đầu lưỡi nhỏ xinh liếm môi hắn một vòng, trêu chọc khiến hắn sắp không nhịn được, mắt đỏ lên, thở ra tiếng, lúc này mới hài lòng dừng lại.

"Sao lúc nãy không hôn em, anh khi nào mà ngây thơ vậy, không hôn môi chỉ hôn má em vậy? Lớp trưởng ơi?"

Cậu chất vấn, không đợi Tưởng Kha An trả lời đã tiếp tục nói

"Đã ói đến độ vậy rồi mà cũng không nói với em, còn sợ em ghét bỏ anh sao, Tưởng Kha An à, em không biết nói sao anh mới tốt lên được nữa..."

Đồ ngốc! Cái tên cực kỳ ngu ngốc này!

Rõ ràng vì quá lo lắng cho cậu... bản thân cậu còn chưa ói vậy mà tên Alpha không mang thai này đã ói tới tối tăm mặt mày.

Quý Dung càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng giận.

"Anh đêm nay ngủ như vậy đi!"

"Ôm em, ngủ!"

Nói xong Quý Dung thở phì phò nằm xuống ngủ, cũng không quan tâm quay đầu lại xem.

Trong bóng tối đó, hồi lâu sau có đôi bàn tay ôm chặt lấy cậu vào lòng, *** bự nóng hổi kia cũng cọ xát đùi cậu sau đó dừng lại.

Quý Dung trong lòng khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng lòng đã lâu không xuất hiện của Alpha.

[Yêu bé Dung lắm]

Lạ kỳ ở chỗ là sau hôm đó, tình trạng "nôn nghén" của Alpha nhà cậu đã dần giảm đii.

Nghĩ đến đây, lại nghe tiếng gõ cửa, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Kha An đang đứng ngoài văn phòng.

"Bé Dung ơi, anh tới rồi."

Quý Dung đi tới, bị người trước mặt ôm hôn, nắm tay dắt cậu lên xe.

"Hôm nay có nôn nghén không anh?"

"Không có, hình như anh hết luôn rồi."

"Thật hả?" Quý Dung có chút nghi ngờ

"Ừhm"

Dọc trên đường đi, Quý Dung nói với Tưởng Kha An rất nhiều việc ở trường và học sinh của cậu, mặt mày hớn hở thấy cưng.

Tưởng Kha An lại im lặng không nói gì khác hẳn ngày thường, cho đến khi hai người xuống xe, đi vào nhà.

Khi bé Dung đang tự hỏi có phải Tưởng Kha An lại khó chịu hay không, thì tiếng đóng cửa đằng sau vang lên và con chó dữ chụp mồi Tưởng Kha An đã nhanh chóng đè cậu lên ghế nhỏ ở huyền quan ôm chặt lấy.

Quỳ trên đất ôm eo cậu, mặt dụi vào bắp đùi, thở hổn hển, lúc này bé cưng load não xong, thử xoa đầu hắn.

"Anh sao vậy?"

"..."

"Tưởng Kha An ơi?"

"Anh không sao."

[là muốn ** bé cưng đó!]

Giọng nói của tên Alpha này có chút rầu rĩ nghẹn ngào, vừa nói xong trong đầu cậu đã nghe rõ sạch sành sanh ý đồ trong lòng kìa.

.....?

Quý Dung bắt hắn ngẩng đầu lên, dùng hai tay nâng mặt hắn, quả nhiên trên lông mi đã ướt nước mắt rồi, cậu cúi đầu, haiz, quần cũng dính nước mắt rồi.

Aizzz..... Má nó....