Lớp Trưởng, Tớ Chỉ Là Beta Thôi!

Chương 16: Cốt truyện/ Bé lớp trưởng phân hóa rồi!




"Sao đã lâu rồi mà chưa phân hóa nữa, đừng nói là do ăn cái thực đơn cho Beta gì gì đó mà có vấn đề sao?"

Mẹ Tưởng có chút lo lắng.

"Không phải đâu, thời gian phân hóa như vậy cũng là bình thường, có nhiều người lên cấp 3 mới phân hóa."

Thầy Tưởng nói xong, im lặng tiếp tục ăn thức ăn đã được mẹ Tưởng gắp đầy trong chén.

"Thằng quỷ ranh này sắp thi tuyển sinh rồi mà?"

Mẹ Tưởng tiếp tục công cuộc gắp đồ ăn vào trong chén chồng.

"Đừng ảnh hưởng đến cuộc thi là được..."

Một tháng sau, miệng quạ đen của mẹ Tưởng linh liền, mẹ Tưởng lo đến mức nổi mụn nước trên miệng.

"Sao lại trước ngày thi là thằng con mình phân hóa vậy nè!?"

Ban đêm, Tưởng Kha An cảm nhận cơ thể mình nóng dần lên, đau đầu chóng mặt không chịu được, mê mê hồ hồ nghe mẹ đang gọi điện thoại nói gì đó.

"Aiz, mai thằng bé thi tuyển sinh rồi, không cần tới bệnh viện sao? Được rồi..."

Sau đó là giọng nói của ba Tưởng, rất bình tĩnh, điềm đạm.

"Dán miếng hạ sốt cho con được rồi, thi tuyển sinh không cho thi vét nên không xin được, thời gian phân hóa không được tiếp xúc với Alpha và Omega, chúng ta phải ra ngoài."

"Được rồi."

Cảm giác trán được thứ gì đó mát lạnh dán vào, sau đó là được đắp chăn lên, phòng cửa cũng đóng lại, "kịch" nhẹ một tiếng.

Tưởng Kha An cảm thấy cả người nóng đến không chịu được, không chút thoải mái nào, dường như bản thân đã trở thành một con côn trùng bị lột đi lớp vỏ bên ngoài bắt phải phơi mình dưới mặt trời chói chang.

Hắn hất chăn ra khỏi người mình, cong người lại, tự ôm lấy chính mình.

"Bé Dung..."

"Tưởng Kha An, cậu làm sao vậy?"

Quý Dung đang đi ở phía trước xoay người lại, đứng ở phía mặt trời quay lại nhìn cậu, Tưởng Kha An cố gắng mở mắt nhìn cậu cũng không thể thấy rõ được khuôn mặt, mồ hôi chảy ướt hết cả người.

"Tớ... tớ hơi nóng..."

"A... cho cậu ăn kẹo bạc hà nè!"

Quý Dung thò tay vào túi kiếm ra một viên kẹo bạc hà, nhét vào tay hắn.

"Ăn vào sẽ thoải mái hơn chút á."

Hắn mê mang mở mắt, người trước mắt lại chẳng thấy đâu.

Trong phòng tối không chút ánh sáng nào, viên kẹo bạc hà bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Hắn run rẩy xé lớp vỏ bên ngoài, cố gắng nhét viên kẹp vào trong miệng mình.

"Lạnh quá! Không được, tớ ăn không được!"

"Hửm, tớ thấy ăn ngon lắm mà ta, tớ còn nhiều lắm á, sắp thi tuyển sinh rồi nên mua nhiều chút, ăn vào cho tỉnh táo."

"Ai ai tan học rồi, mau đi căn tin thôi!"

"Đợi tao tí Ý ơi!"

Mấy viên kẹo bạc hà rơi xuống đầy trên mặt đất, hai người phía trước chạy vội cũng không ai để ý chút nào.

Hồi lâu, một bàn tay nhặt từng viên kẹo ấy lên.

"Lạnh quá... bé Dung ơi...."

Trong phòng tối om vang lên tiếng nỉ non mơ hồ.

"Ưm.... a...."

Chủ nhân của âm thanh nhăn mày lại, cắn chặt răng, yên lặng kéo chăn về đắp lên.

Bỗng có tiếng nói rầm rì gì đó vang lên mơ hồ, Tưởng Kha An cả người đều mồ hôi, nhắm chặt mắt lại, mùi hương bạc hà trong miệng lúc này lan tỏa ra khắp phòng.

Đồng hồ báo thức vang lên, mẹ Tưởng và ba Tưởng cùng với quầng mắt thâm chạy ra khỏi phòng ngủ. Nhìn thấy thằng con lớn đang ngồi trong phòng ăn, mặt không biểu cảm, ăn bánh mì, mắt nhìn đâu đâu.

"Chậc, mùi bạc hà mát lạnh thật~~~"

Mẹ Tưởng nhăn mũi lại, sau đó cả người cứng đờ

"Bé An... con..."

Ba Tưởng cũng dụi dụi mắt, lúc này mới kịp thời đeo mắt kính lên:

"Thành Alpha sao con?"

"Dạ."

Người trả lời bình chân như vại, điềm tĩnh như không, nhưng cả hai người đều cảm thấy trên đầu thằng con mình có một đống mây đen thùi, đang mưa ào ào không ngừng.

"Con đi thi."

Hắn dọn dẹp thức ăn trên bàn, đờ đẫn đi thi.

"Ba mẹ đưa con đi!"

Hai vợ chồng bà chạy ra khỏi nhà.