Hôm nay đã là ngày thứ hai đầu tuần. Tia nắng đầu tiên của mặt trời vừa ló dậy mở đầu một ngày mới. Lúc này đây, vạn vật bừng tỉnh, thức dậy cất những tiếng réo ron, những âm thanh réo rắt của sự sống nhộn nhịp trên trái đất.
Dương đã thức giấc, cả ngày chủ nhật hôm qua nó vô cùng vui vẻ. Tối hôm trước nó chỉ mong trời sáng, để nó tới trường giải quyết mọi điều phiền muộn mà nó đang gặp phải. Dương vươn vai cái dài, cuối cùng thì ngày thứ hai đầu tuần cũng tới, mặc dù với bao con người khác thì ngày nghỉ cuối tuần này thật là ngắn ngủi. Có lẽ do nó đã chờ đợi và hồi hộp cho nên cảm thấy chủ nhật rất lâu, rất dài.
Dương bước ra khỏi phòng, nó nhanh nhẹn ăn phần bữa sáng của mình sau khi đã chào hỏi cả nhà. Hôm nay Lâm cũng chưa tới, mấy hôm nay nó luôn dậy sớm, bởi vậy thường là sau khi nó ăn xong bữa sáng cũng là lúc Lâm tới và cùng đi với nó.
Mẹ nó cũng khá ngạc nhiên. Suốt một tuần qua đứa con gái lười biếng của bà ngày nào cũng dậy sớm. Bà thực không tin vào mắt mình. Mặc dù ngạc nhiên, thắc mắc tại sao nó lại thay đổi như vậy nhưng bà vẫn không dấu nổi vui mừng. Đứa con gái của bà cuối cùng cũng chịu rèn luyện cách sống đúng mực.
Dương ăn xong bữa sáng cũng là lúc Lâm tới gọi cửa nhà nó. Nó xách cặp đi ra cổng, nhanh nhẹn cùng cậu tới trường. Lâm nhìn nó vẻ mặt tươi tỉnh từ trong nhà đi ra. Cậu chợt cảm thấy kì lạ. Bởi mới ngày hôm kia nó vẫn còn rất ủ rũ, cũng chẳng thèm cười, nói chuyện với cậu. Vậy mà hôm nay có thể tươi tỉnh như vậy, lại còn nói nhiều nữa. Lâm khẽ mỉm cười, như vậy cũng tốt, cậu không thích khuôn mặt ủ rũ của nó chút nào. Nó vui vẻ như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Đường đến trường đông vui nhộn nhịp. Sáu giờ sáng cũng là khoảng thời gian mà con người tấp nập đi chợ hoặc đi làm sớm. Dương đi trên vỉa hè, nó tung tăng như trẻ thơ ngắm nhìn trời đất. Đã lâu rồi nó không như vậy, một phần là do nó đã là một nữ sinh khá trưởng thành, một phần là thời gian học và công việc quá nhiều, không cho phép nó thư thái thể hiện như lúc này. Vả lại trước đây ngày nào nó cũng dậy muộn, tới trường là cắm cúi đi chứ đâu có thời gian nhìn trời nhìn đất như bây giờ.
Lâm đi bên cạnh nó, cậu hơi mỉm cười nhẹ. Cái sự tươi trẻ của sức sống mùa xuân trong mỗi con người sẽ còn giữ được bao nhiêu lâu đây nhỉ? Khi mà dòng đời thật bon chen tấp nập, rõ ràng là cuộc sống con người sẽ không còn đơn giản. Và bởi vậy mà họ bỗng trầm hơn, chín chắn hơn và ít để cho cái thanh xuân được tồn tại. Cái xã hội ngày nay nó cũng thay đổi quá nhiều, người ở hiền quá, khéo lại hóa thành kẻ ngu đần dễ bị bắt nạt. Bởi vậy mà không biết tới khi nào cuộc sống mới ổn định hơn.
Cánh cổng trường to đẹp cũng đã dần hiện ra trước mắt của Dương. Nó mỉm cười, hôm nay, nó nhất định sẽ giải quyết mọi vấn đề đáng ghét trong lớp học của nó. Nó nhất định sẽ thay đổi những cái xấu xa tồn tại trong thế giới học đường. Ngôi trường này vẫn luôn là nơi quan trọng nhất để nuôi dưỡng đạo đức và tâm hồn cho Dương cùng bạn bè của nó. Nếu như nơi đây không tốt, ắt hẳn những đứa con được sinh ra từ đây cũng sẽ có nhân cách không đàng hoàng.Mỉm cười tiến về lớp học, sân trường nhộn nhịp ra vào của những học sinh lo sợ mình đi học muộn hoặc những học sinh đang nhanh chóng tiến tới căng tin của trường. Bước chân Dương nhanh nhẹn lên lớp, nó đứng trước cửa nhìn toàn bộ mọi người bên trong lớp học của mình.
Bạn bè trong lớp nó cũng ngẩng đầu lên chăm chú nhìn nó. Đôi mắt họ thoáng có nét ngạc nhiên. Hôm nay nhìn nó thật tươi vui, khác xa với hình ảnh bận rộn lo toan tuần trước. Họ đưa ánh mắt về phía Dung, nhỏ đang cười nói vui vẻ cùng đám bạn của mình. Đám bạn trong lớp nó không khỏi tò mò. Hôm nay lại sắp có điều gì đặc biệt rồi ư? Họ bỗng cảm thấy có dự cảm gì đó rất đặc biệt vào tuần này, nhưng họ không thể rõ điều đặc biệt ấy sẽ xảy ra vào lúc nào.
Dương đặt cặp sách xuống chỗ, nó nhanh nhẹn kéo tay Lâm xuống căng tin trường tìm đồ uống. Dung sau một lát cười nói cũng bắt đầu để ý tới nó. Nhỏ cũng khá ngạc nhiên. Trước khi đến lớp, nhỏ đã chắc mẩm và hình dung ra khuôn mặt ủ rũ và buồn rầu của nó. Điều đó làm nhỏ cười đắc chí suốt từ lúc nãy cho tới giờ. Khuôn mặt nhỏ bỗng sầm xuống, nhỏ bỗng thấy tức giận khi nó vẫn có thể vui cười. Từ khi nào con người nhỏ lại trở nên khô khốc như vậy? Ghen tị với nụ cười của nó?
Dung bỗng bần thần thắc mắc về nó, nhỏ chợt thấy lòng mình hơi khó chịu. Không phải nó đã tìm được gì để giải quyết vấn đề giữa nhỏ và nó đấy chứ? Không đâu, suốt một tuần qua nó đã thất bại rồi. Tuần này nhỏ vẫn sẽ nhất định tiếp tục dùng cách này để nó sớm bị cách chức. Đám bạn của nhỏ cũng đã hứa rồi, nhất định sẽ giúp nhỏ tới cùng.
- Dung này, mày có thấy con Dương nó rất lạ không? _ Chợt nhỏ Nhi lên tiếng.
Dung quay sang nhìn đám bạn của mình. Vy vội ghé gần lại nói nhỏ, đôi mắt nhỏ không ngừng liếc về phía nó và Lâm đang đi.
- Tao thấy lạ lắm, hình như nó... vui vẻ hơn thì phải. Có khi nào nó có cách trị bọn tao không?
- Không đời nào. Nếu có cách thì suốt một tuần qua nó đã không thua tao. _ Dung vội lên tiếng phản bác.
Tâm trạng nhỏ càng lúc càng khó chịu hơn, bực dọc, nhỏ đứng dậy xô ghế định rời khỏi chỗ ngồi. Vy thấy vậy vội đánh ánh mắt sang mấy nhỏ còn lại, nhanh nói.
- Ừ, chắc không có chuyện như thế đâu!
''Reng reng''...
Chuông báo vào lớp reo lên. Cả lớp nó nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình. Bây giờ lại tiếp tục là 15 phút truy bài đầu giờ. Dương cùng Lâm ung dung đi từ ngoài cửa vào lớp. Nó ngồi xuống bàn của mình, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của một lớp trưởng. Hôm nay đám bạn của Dung gây sự cũng chẳng sao, chỉ cần chờ đến cuối tuần, họ sẽ tự khắc chẳng còn có thể gây sự được nữa, nó tin chắc là như vậy. Bởi vì nó tin cách làm lần này của nó sẽ hiệu quả.
- Lớp trật tự đi.
''Xì xào''...
Lại vẫn là họ, nó coi khinh như không có gì. Nhếch miệng cười khinh bỉ, bây giờ giúp Dung họ vẫn chưa nhận được cái giá đắt phải trả nên mới tích cực giúp nhỏ vậy thôi. Còn sau này, khi đã ảnh hưởng tới họ, nó tin họ sẽ chẳng dám tiếp tục giúp nhỏ nữa. Con người là vậy, nhỏ mọn, ích kỉ, chẳng qua chỉ là bạn, giúp đỡ nhau khi có được lợi lộc, còn khi không có, có thể bỏ đi một cách dễ dàng. Bởi vậy mới nói, đời chỉ trông chờ được vào người bạn tri kỉ, nhưng kiếm người bạn ấy quả thực rất khó.
- Mấy bạn trật tự đi.
Nó vẫn nhắc nhở cho đúng phép tắc của một lớp trưởng. Đám bạn của Dung vẫn tiếp tục xì xào. Nó cũng chẳng gay gắt như mấy hôm đầu tiên nữa. Bởi vì có nhắc cũng chẳng được, nhưng nó đã có cách để giải quyết, chỉ cần chờ đến cuối tuần mà thôi.
Hết 15 phút truy bài đầu giờ, hôm nay lớp nó lại bị trừ điểm, tuy nhiên nó không mảy may tức giận. Điều này làm cho đám bạn của Dung chột dạ. Đưa ánh mắt sang nhìn Dung. Tuy nhiên nhỏ chỉ nói nhỏ lại: ''Do nó không làm gì được bọn mày nên bất lực thôi.'' Những đứa bạn của nhỏ cũng gật gù theo. Phải, nó không thể làm gì nên mới đành bất lực như thế mà thôi.
Tiết đầu tiên bắt đầu là tiết Toán, nó nhìn lên bảng. Bây giờ điều nó cần quan tâm nhất là học, còn vấn đề về tinh thần, nó nên để cho cảm xúc của mình thoải mái một chút. Và nó chọn là mặc kệ cho Dung cùng bạn bè của nhỏ tự đắc, rồi sẽ đến lúc họ chẳng thể tự đắc được nữa, sẽ rất nhanh thôi.
***
''Reng reng''...
Tiết học kết thúc, nó cất sách vở vào trong ngăn bàn. Ra phía ngoài hành lang hóng gió, nó đưa ánh mắt về phía lán xe giáo viên. Đôi mắt nó dừng trên một chiếc xe vốn đã quen thuộc. Cô Vân Anh đã tới rồi, nó hít một hơi sâu, nó sẽ đi nói chuyện với cô. Chỉ cần cô đồng ý điều này với nó thì cách lần này của nó sẽ được thực hiện một cách hoàn hảo.
Đôi chân Dương nhẹ bước đến phòng chờ của giáo viên. Nó đan hai tay vào nhau, mong rằng cô đồng ý giao quyền hành này cho nó. Khẽ mở cửa, nó bước lại gần chỗ cô. Cô Vân Anh đang chấm bài khảo sát Lí khối mười, đôi tay cô nhanh nhẹn ghi số điểm và lời phê trên từng bài làm của học sinh. Nó nhìn khung cảnh ấy bỗng cảm thấy thật nhẹ nhàng. Cô thực sự rất tốt, cô hiền dịu, tâm lí với học sinh. Dẫu hiện giờ nó không biết cô đang nghĩ gì về nó trong những ngày qua.
- Ủa Dương à? Em tìm cô có việc gì sao?
Cô Vân Anh ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hỏi nó. Dương mỉm cười, nó thẳng thắn nhìn cô, khuôn mặt kiên định nói.
- Em muốn nói với cô về chuyện em làm lớp trưởng của lớp. Em xin cô hãy đồng ý giúp em một điều và em hứa rằng cách này sẽ rất hợp lí, cũng rất hiệu quả trong việc quản lí lớp học.
Cô Vân Anh nhìn nó, cô sắp xếp lại tập bài kiểm tra. Đôi mắt cô nhẹ lướt qua gương mặt nó, rồi lại đăm chiêu suy nghĩ. Không gian căn phòng chợt im ắng. Mãi một lúc sau khi cô sắp xếp xong tập bài kiểm tra, cô mới lên tiếng.
- Em nói đi. Cô rất mong lần này em có thể làm tốt giống như em vừa hứa.
- Vâng...
(còn tiếp)